Tối đó cô về đến nhà thì mệt rả rời.
Cố Tĩnh Trạch hết kêu cô đi lấy cafe rồi quay sang đưa cho cô một chồng tài liệu như núi, tiếp đó còn bị anh chọc ghẹo cả ngày.
Bước vào phòng xả nước ấm rồi ngâm mình trong đó một lúc rồi xuống bếp dùng bữa.
Cố Tĩnh Trạch biết hôm nay chọc cô hơi quá nên kêu cô đi ngủ sớm, bản thân thì đi xử lý công việc còn lại.
Đang chăm chú vào tài liệu thì chuông điện thoại anh reo lên liền đưa tay nhấc máy.
" Thưa boss, mọi thứ đã hoàn thành xong"
" Ừm, tốt.
"
Nói xong anh cúp máy, tay buông tài liệu xuống.
Cuối cùng thì ngày này cũng tới.
Anh đẩy hết công việc sang một bên đi về phòng ôm cô ngủ đến sáng.
Hôm sau khi cô tỉnh dậy thì không thấy anh đâu, liền đi vào vệ sinh cá nhân.
Bỗng điện thoại có tiếng tin nhắn đến, mở lên thì ra là của anh.
’ Cho em 10 phút đến bờ biển phía Tây’
Cô nghỉ anh lại bày trò nên chẳng quan tâm vừa định tắt màn hình thì một tiếng Ting lại vang lên
’ Nếu không tới đừng mong gặp được hắn ta ’
Đọc xong lòng cô cảm thấy bất an liền gọi lại nhưng chỉ nhận được tiếng thuê bao, không ai nghe máy.
Cô lập tức thay đồ rồi kêu tài xế chở đến bì biển phía Tây, trên đường đi lòng cô như bị lửa đốt cô sợ anh xảy ra chuyện, sợ anh bỏ cô.
Chiếc xe vừa dừng lại phía bờ biển thì cô lập tức lao xuống xe chạy đi tìm anh.
Chạy một lúc cô thấy phía xa là bóng lưng rất quen thuộc, là của anh cô vội vàng chạy tới ôn chặt lấy anh từ đằng sau.
Anh gỡ tay cô ra rồi quay người lại, giật mình trước khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô liền lấy tay lau đi
" Anh…anh có bị sao không hả!"
" Không, anh không sao"
Lúc này cô mới ngước lên nhìn anh
" Vậy…vậy đoạn tin nhắn kia là sao?".
" Là em bị lừa"
" Anh giỡn mặt với em đó hả, có biết em lo cho anh lắm không mà anh còn đùa!"
Cô tức giận muốn quăng anh xuống biển cho cá ngay lập tức.
Im lặng quay lưng lại.
Anh lập tức xin lỗi nhưng cô vẫn không quay lại.
" Nếu em không quay lại thì sau này đừng hối hận nha"
Cô sợ anh làm bậy thật nên quay lại, đập vào mắt cô là một thứ chưa bao giờ cô nghỉ đến.
Anh đang quỳ xuống, tay cầm một hộp nhẫn trước mặt cô.
" Khiết Nhi, đồng ý gả cho anh nha"
Đợi một lúc cô mới định hình lại được, nhớ mắt cô chảy xuống miệng nở nụ cười tươi gật đầu.
" Em đồng ý"
Anh đứng dậy kéo cô ôn vào lòng, thuận tay đeo luôn chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn vào ngón áp út của cô.
Từ đâu mọi người xuất hiện cô liền giật mình
" Hai đứa tính ôm nhau đến khi nào nữa!"
Ba mẹ của anh lên tiếng.
Họ về đây là muốn đưa con dâu về.
" Đi theo anh"
Anh kéo cô vào khách sạn lớn trong đó.
Cũng là khách sạn 5 sao lớn nhất Đế Đô này.
Nhưng tại sao lại không có lấy một vị khách.
Chỉ có phục vụ, bạn bè của anh và cô, ba mẹ.
Xung quanh toàn là hoa hồng được nhập khẩu từ Pháp được vận chuyển bằng chuyên cơ riêng đưa về.
" Anh chuẩn bị trước rồi sao?"
" Phải, tất cả là cho em.
".
" Nhưng làm vậy quá tốn kém"
" Không tốn.
Vì em bao nhiêu cũng đáng.
Vả lại đây là khách sạn của anh, sau này chính là của em"
Ừ ha, tại sao cô lại quên anh lắm tiền cơ chứ.
Anh dẫn cô vào phòng tổng thống cao nhất của khách sạn, bên trong rất nhiều đồ dành cho cô.
" Em vào thay đi rồi lát xuống dự tiệc "
" Tiệc gì?"
" Chỉ là anh mở party nhỏ để ăn mừng.
Em chuẩn bị đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn"
____________________________.