Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng - Pháp Lạp Lật

Chương 69: Chu Quân Ngôn (phần 2)




Sau khi Cố Nhan rời khỏi nhà, Chu Ninh đã hỏi anh tại sao lại đối xử với cô như vậy, đây đã là lần thứ hai rồi.

Chu Quân Ngôn nhìn cánh cửa được đóng kín, anh cảm thấy giống hệt với hôm anh nhìn thấy Cố Nhan trong bệnh viện.

Anh nên nói với Chu Ninh như thế nào bây giờ: Bởi vì con không muốn cô ấy nói về sự khởi đầu của con và cô ấy, bởi vì đó có thể là cái bóng trong cuộc đời mẹ.

Lúc Cố Nhan ở cạnh anh, anh luôn cố tình tránh né nhiều câu hỏi.

Thời điểm cô ra nước ngoài du lịch, Chu Quân Ngôn không thể kìm nén nỗi nhớ nhung về cô, khi lái xe về nhà một mình hay khi đi ngủ cũng vậy.

Sau hai mươi lăm năm sống bình yên anh lần đầu tiên gặp kiểu người như cô.

Cô là một người phụ nữ đầy gian manh, dùng thuốc mê uy hiếp anh nhưng ánh mắt lại nhìn anh như thể cô sẽ không bao giờ rời xa anh cả đời này. Cô giống như một chú gián nhỏ đánh không chết, ngay cả khi bị thương vẫn cố gắng tiếp cận anh.

Ánh mắt cô như một căn phòng ấm áp, cứ mỗi phút giây cô gặp anh đều có hình bóng anh trong ánh mắt đó. Chu Quân Ngôn chưa từng nhận được tình yêu thật lòng từ bất cứ ai, và anh nhận ra rằng tình yêu là thứ không đáng tin cậy, cũng dễ tan vỡ nhất trong thế giới này kể từ lúc anh bước vào trung học.

Tình yêu…anh cảm thấy thật lạc lõng.

Anh luôn cảm thấy đây là một trò đùa dai của Cố Nhan. Lúc hứng thú cô có thể tìm ai đó trói anh lại và khi đã chơi chán cô sẽ tự động dừng, chỉ là trò chơi của tiểu thư nhà giàu có thôi.

Khi đối mặt với cô, lý trí của anh như biến mất, không ai có thể ảnh hưởng đến anh như cô. Mỗi khoảnh khắc ở bên cô thật nực cười và…và gì nữa? Chu Quân Ngôn không muốn thừa nhận rằng đôi khi anh cảm thấy rất hạnh phúc, có thể đây chính là thứ mà mọi người gọi là yêu.

Anh nỗ lực ngụy trang thành dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn nhưng khi bắt gặp ánh mắt cô, anh không thể không đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Khoảnh khắc anh đối tốt với cô anh còn cảm thấy ghét chính mình hơn nữa, anh ghét bản thân luôn muốn cô cười khi thấy cô buồn tủi.

Nó khác với việc đưa cô về trong đêm mưa hôm đó chỉ vì cảm giác tội lỗi. Anh không còn xem sự lo lắng cho cô là một lễ giáo cơ bản của con người nữa, họ đã không gặp nhau bốn ngày rồi, anh cảm nhận rõ cuộc đấu tranh nội tâm của mình khi anh nói với cô “Em về trước đi!”. Anh đấu tranh trong lòng, thấy cô cúi đầu bối rối mang giày anh mới nhận ra anh thích một Cố Nhan vô lý luôn chơi khăm anh hơn.

Khởi đầu của họ là một sai lầm, họ không nên bắt đầu. Nhưng sai lầm này khiến anh luôn vấn vương về nó, chưa ai từng làm vậy với anh ngoài Chu Ninh và dù sao anh vẫn luôn một mình như thế.

Có Cố Nhan bên cạnh, hai cảm xúc này đã đấu tranh liên tục và anh không thể tìm được lối thoát.

Hôm sau ở công ty, mỗi lần điện thoại cá nhân rung lên anh đều nghĩ đó là cô nhưng tất cả đều không phải, anh buộc mình không được đi tìm cô.

Anh kiên trì đến khi kết thúc công việc, sau đó bàng hoàng khi nhận ra mình đang lái xe về hướng nhà của Cố Nhan.

Trước cửa nhà cô, một chiếc Bentley quen thuộc lướt qua mắt anh. Chu Quân Ngôn thấy Cố Nhan đang ngồi trong xe.

Anh nghĩ rằng anh đã sai rồi, Cố Nhan chỉ có thể ngồi ghế phụ của anh thôi.

Chu Quân Ngôn nắm chặt tay lái và đi theo sau chiếc xe đó, cảm xúc ghen tuông gần như nuốt chửng anh.

Người nọ biết mình đang bị theo dõi nên khi anh đến bệnh viện thì đã không thấy họ đâu.

__ __ __

Chu Quân Ngôn nhìn Cố Nhan trên hành lang tầng bốn của bệnh viện, cô cúi đầu và co mình lại.

Theo bản năng anh cảm thấy có cái gì đó đang sụp đổ. Sau khi nói xong câu nói kia, Chu Quân Ngôn cảm giác nỗi sợ hãi trong lòng vơi đi phần nào, anh tưởng rằng anh sẽ cảm thấy xấu hổ. Nhưng không, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ là biểu cảm mong manh của Cố Nhan khiến trái tim anh rung động, ánh mắt cô vẫn vậy không thay đổi chút nào, chỉ là bây giờ nó chứa đầy nước mắt.

Chu Quân Ngôn giơ tay lên, anh muốn lau nước mắt trên khuôn mặt cô, nhưng anh không thể.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô khẽ nói: “Đừng khóc.”

Anh không hiểu tại sao anh cứ cảm thấy lúng túng.

Đôi mắt đẫm nước mắt của cô ánh lên sự đề phòng, Chu Quân Ngôn có thể nhìn ra được.

“Nói tôi biết, em đang nghĩ gì?” Chu Quân Ngôn chỉ nhìn cô như thế.

__ __ __

Cố Nhan cảm nhận được vị mặn của nước mắt, lần đầu tiên cô nghĩ: Nếu cô không ra nước ngoài thì tốt biết mấy, cô vẫn luôn ngoan ngoãn ở cạnh anh thì hay biết mấy.

Cô nhìn gương mặt điển trai trước mắt, đây là lần đầu tiên cô yêu một người, câu nói đó cô đã chờ đợi rất lâu, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đau lòng vì nó.

Sau nhiều đêm mất ngủ và lo lắng, trái tim Cố Nhan vẫn đập nhưng tình cảm đã nguội dần, tâm trí cô choáng váng, cô không biết những gì mình đã làm với Chu Quân Ngôn có đúng không nữa.

Cô nhìn anh, ánh mắt anh lúc này dịu dàng vô cùng, nhưng cô vẫn sẽ nhớ ánh mắt thờ ơ khi anh để cô rời khỏi nhà anh ngày hôm đó.

Chị gái ngồi sau cô đứng lên, bước ngang qua họ đi gặp bác sĩ.

“Ài, hai người vẫn còn trẻ, rồi sẽ lại có con thôi.” Cô ấy chỉ nghe được ba từ “mang thai ngoài tử cung” do Cố Nhan nhắc tới nên nhất thời hiểu lầm khi thấy hai người trong tình trạng này.

Cảm giác xấu hổ đã mất từ lâu lần nữa xuất hiện trong đầu, trước khi Chu Quân Ngôn kịp phản ứng Cố Nhan đã nắm chặt tay anh.

“Em không mang thai, chỉ là chút nhầm lẫn thôi.” Môi Cố Nhan run rẩy nói, cô không muốn nhìn thấy những cảm xúc khác trong mắt anh, liệu anh có cảm thấy bất an như cô không? Kẹo cao su này thực sự tìm thấy một kẹo cao su khác để cố gắng dính vào anh.

Cô cố gắng nở một nụ cười: “Anh không cần phải sợ, nếu em thực sự mang thai thì chắc chắn em sẽ bỏ nó. Em từng nói với anh rằng sinh con rất đau đớn và em sợ điều đó. Vì vậy…anh không cần sợ.”

Khi nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô, Chu Quân Ngôn cuối cùng cũng hiểu ý của từ “Đừng sợ.” khi cô ấy vừa nhìn thấy mình.

Cảm xúc dần lắng xuống, có thứ gì đó bất ngờ sụp đổ, phải mất một lúc lâu anh mới mở miệng nói: “Em nghĩ tôi sợ điều gì?”

Cố Nhan nghĩ: Em sợ anh nghĩ là em sẽ tìm một điểm tựa khác để cố gắng bám lấy anh.

Cô siết chặt tay, đôi mắt mông lung và sau đó cô nói nhỏ: “Không có gì, em về nhà đây.”

Trần Trạch Húc nhìn hai người từ xa mà nội tâm phức tạp vô cùng, anh ta không bước tới tránh làm phiền họ.

Chu Quân Ngôn thẫn thờ đứng dậy, Trần Trạch Húc đã đứng trước mặt anh.

Cậu ấy hiểu nhiệm vụ của mình và biết mình nên nói những gì: “Đàn anh, chúng tôi đi trước.”

Sau một thời gian dài khi thấy Cố Nhan trở lại, một lần nữa anh khẳng định: Cố Nhan là người duy nhất có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng anh.

__ __ __

“Cậu gọi anh ấy là đàn anh, cậu quen anh ấy.” Cố Nhan lặng lẽ ngồi trong xe và đột nhiên lên tiếng.

Trần Trạch Húc hiểu ngay ý cô, cậu nghĩ nghĩ sau đó nói: “Anh ấy là sinh viên năm hai, tôi biết anh ấy.”

Cố Nhan gật đầu, thấp giọng nói: “Vậy lúc ở trường, anh ấy học rất giỏi đúng không?”

Nghe giọng nói dịu dàng của Cố Nhan, Trần Trạch Húc cảm động một lúc, anh nghĩ mình hơi buồn cười:

“Ừm, anh ấy là học sinh giỏi nhất lớp đó. “

Cố Nhan chợt mỉm cười và nói: “Tôi biết mà.”

Trần Trạch Húc không đáp lời, một lúc sau anh mới nghe thấy tiếng nói thận trọng của cô.

“Cậu có biết gì về anh ấy không? Nói cho tôi nghe, tôi muốn biết thêm một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.