Eothur Phiêu Lưu Ký

Quyển 5 - Sự Sụp Đổ Của Tháp Phù Thủy-Chương 137 : Bạn Cũ




Ngày hôm sau, Gandalf ngồi trên lưng ngựa Shadowfax huyền thoại với bộ lông màu trắng tinh khiết như những đám bông tuyết trên đỉnh của dãy núi sương mù. Trong sạch và không một chút vết nhơ từ thế giới hỗn loạn cứ như bản chất nó mãi mãi thánh thiện và ngoan cường như các cơn gió tự do tự tại.

Bề ngoài, Gandalf cũng mang trên thân mình là bộ đồ phù thủy màu trắng. Vì vậy, sự phối màu của cả hai người trở nên lung linh huyền ảo và nghiêm trang. Và khi họ đi trên mặt cỏ xanh ngát mênh mông và dưới tia nắng của mặt trời, Eothur từ đằng sau như gặp phải ảo giác về ánh sáng vô hình nào đó phát ra trên người họ. Thật là kỳ diệu và huyền bí.

Cũng trong ngày hôm đó, khi Gandalf, Pippin và Eothur rời khỏi. Thì đoàn hộ nhẫn, cũng sắp bắt đầu khởi hành lên đường. Những con người vô danh và bí ẩn khoảng tầm ba mươi tự xưng là Grey Company đi theo đằng sau họ, khiến cho những người dân của Edoras trở nên hiếu kỳ và tò mò. Sau đấy, nhiều tin đồn là họ đang tới con đường chết bằng cách nào đó được bộc lộ và tràn ngập.

Như thế đủ đã làm người Rohan khiếp đảm và kính trọng với những con người dám liều mạng này.

Khi thoát khỏi Edoras, Gimli cáu kỉnh nói: “ Chết thật, mắt họ bị gì vậy. Nhìn chúng ta cứ như lũ người sắp chết đấy, còn thằng nhóc tới tặng hoa nữa,... trời ạ. “

Aragorn, Legolas và Halbarad cười sảng khoái. Thật ra, họ cũng chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là một đám người Dunedain còn tồn tại ở phương bắc, sống sót và hy vọng một ngày nào đó Arnor sẽ hồi sinh trở lại.

Cuối cùng khi các vị khách đã rời khỏi. Vua Theoden tổ chức một cuộc họp lớn với những nguyên lão và các vị tướng lĩnh cấp cao, thân thuộc quan trọng. Chỉ trong vòng nửa ngày, đã hàng chục lính trinh sát đi ra vào sảnh Medusel liên tục với những nhiệm vụ khẩn cấp.

Sau đó, một số vị tướng và thống lĩnh như Eomer, Grimbold, Gamling,... vội vàng cùng đoàn người cận vệ của mình di tản khắp vương quốc Rohan với những điều lệnh mộ binh. Đây sẽ là cuộc tuyển binh lớn nhất trong lịch sử sau trận chiến Ithilien.

...

Con đường mòn từ thủ đô Edoras tới thành phố Minas Tirith không phải là ngắn. Trước kia, Eothur đã ngốn một thời gian khá dài để đến được đó với đoàn thương nhân, lần này có lẽ sẽ rút gọn được một chút.

Dọc theo đường đi và thần tốc như những cơn gió, Eothur bất thần thấy lại ngọn đồi nhỏ với hòn đá trắng xám khổng lồ, và những miếng đá lổn ngổn xung quanh. Nơi này thật là quen thuộc, hình như,... đúng là nó. Đây chính là chỗ Eothur cắm trại đêm đầu tiên khi vừa bắt đầu chuyến phiêu lưu, nó vẫn y như ngày nào chẳng khác gì khi xưa.

“ Ôi,... cảnh còn người đã khác. “

Thời gian hai năm trôi đi như là một cuộn phim chạy. Mọi thứ tuy không nhanh không chậm, nhưng dần dần nó sẽ trở thành một ký ức nào đó về cuộc đời trước kia, về những sự lựa chọn và những hành động quyết định bản thân.

Đời người trôi qua trong chớp mắt.

...

“ Đã đến nơi rồi,... “ Eothur cho ngựa dừng bước, nó thở hồng hộc liên tục vì đã gần cạn sạch thể lực. Phải biết rằng, hắn đã thay đổi tổng cộng là ba con ở quảng đường này. Thế mà, con Shadowfax bên cạnh như không hề hấn gì, đối với nó lần này cũng chẳng khác gì những lần rong ruổi, vui chơi trên vùng đất Calenardhon.

Ngoài ra, hắn đoán sai sự gấp rút và vội vã của Gandalf. Thời gian họ tới đây rút ngắn nhiều so với những chuyến đi thông thường, hoặc các trinh sát gửi thông điệp. Thậm chí nếu có kỷ lục Guinness, bảo đảm vị phù thủy trắng sẽ được vinh danh trên đấy.

“ Đã tới cánh đồng, cho ngựa nghỉ ngơi chút. “ Gandalf thông cảm nhẹ nhàng nói.

Eothur gật đầu đồng ý, hắn xuống ngựa và dắt bộ. Cứ tàn tàn mà băng ngang Pelennor. Thỉnh thoảng thì cười khúc khích khi liếc sang Pippin đang ngẩn người, và mơ màng ngẩng đầu nhìn tòa thành vĩ đại nhất của loài người. Hắn tự hỏi, liệu mình có phải như thế không khi vừa mới tới đây lần đầu.

Minas Tirith, cũng chẳng thay đổi gì.

...

Sai,... Sai lầm, Eothur thật sự sai sót khi nghĩ rằng Minas Tirith không có gì thay đổi. Đúng là vẻ bề ngoài và những hòn đá cứng cáp, kiên cố chưa bị thời gian bào mòn. Nhưng con người, và khung cảnh đã khác hẳn như một trời một vực ngay lúc hắn vừa đặt chân qua cái cổng.

Không còn các thương nhân, người dân, nhà phiêu lưu,... đông đúc ra vào tấp nập chiếc cổng khổng lồ. Những con đường lát đá trắng đẹp đẽ nay cũng trở nên quạnh quẽ, vắng tanh và rộng thênh thang, còn đâu là những tiếng hò reo buôn bán, tiếng nói chuyện ầm ĩ, xôn xao và những tiếng động, tiếng hát của những nghệ sĩ hát rong đường phố.

Tất cả cứ như đã tan biến và lụi tàn thành những ký ức của Eothur.

Một số người phụ nữ già nua và lớn tuổi bước trên đại lộ. Không trẻ con, không đàn ông,... ngoại trừ các nhóm lính gác mang trên người bộ giáp sắt nặng nề, chói lóa và khuôn mặt thật,... buồn rầu, lo lắng.

Không cần ngửi hay thử, Eothur vẫn cảm nhận được không khí nguyên cả một thành phố đã trở nên u ám, xót xa, buồn thảm và đau thương. Và nó đang và đã ngày càng tụt sâu xuống bên dưới đáy của đại dương bi ai.

“ Chuyện gì vậy ? “ Pippin lo lắng hỏi khẽ, trước khi đến cậu đã nghe Eothur kể về thành phố này. Nó giống hệt y như các câu văn, chỉ là có chút sự khác biệt bên trong.

Gandalf yên lặng quan sát, thoang thoảng đôi mắt ông nheo lại và hơi thở dài đi một ít.

“ Lát tôi sẽ nói. “ Eothur bảo, hắn cũng không muốn mình trở nên dị đoan bằng cách nói toạc ra ở giữa đám người buồn rầu. Làm như vậy có khi sẽ dẫn đến,... phiền phức. Dù sao, chỉ nhìn họ một chút là biết người ở ngoại xứ.

“ Cút ra khỏi nơi này, tên ba hoa ! “ Lúc họ vừa bước ngang qua một quán rượu mang tên “ Cây Rìu “ thì đột nhiên có tiếng chửi mắng, la hét và ầm ầm như đánh nhau. Sau đó, một con người bị ném ra khỏi cánh cửa quán và nằm thườn thượt dưới đất trước mặt họ.

Pippin e ngại, ẩn sau Gandalf quan sát người đàn ông mặt mày dính đầy bụi bẩn và quần áo rách nát, bẩn thiểu.

“ Nếu như mày dám chui vào đây để uống,... “

“ Boler ? “ Đồng tử Eothur co lại và bất ngờ nhìn người đàn ông đang đeo tạp dề và đội chiếc mũ như một đầu bếp.

“ Hả,... cậu là ?,... “

“ Khạc,... phụt,... “ Tên say rượu kia bỗng đứng dậy và nhổ nước bọt xuống sàn gỗ quán rượu, rồi lẩm bẩm như người bị tâm thần.

“ Mày,... cũng như tao,... tên hèn nhát,... ha,... ha,... “ Rồi quay đầu đi loạng choạng trên con đường.

Há mồm không biết nói gì, Eothur xoay đầu với Gandalf. Và ông ta như đọc được ý nghĩ của hắn liền cất tiếng.

“ Cậu cứ ở đây trước. Ta với Pippin tìm Denethor II. “

...

“ Chà,... chà,... trông cậu trưởng thành thật thụ hơn trước đấy Eothur. Chuyến phiêu lưu thế nào rồi ? Đã đi khắp Gondor chưa ?. “ Boler đứng sau quầy và rót chiếc cốc gỗ đầy bia cho Eothur. Hắn móc trong ngực mình là một đồng bạc và thả xuống bàn, nhưng ông ta đẩy nó trở lại và nói tiếp.

“ Đừng,... cốc nay ta mời cậu. Cứ uống đi. “

Eothur không thu hồi đồng tiền, giả vờ phớt lờ nó đi và trả lời câu hỏi trước Boler.

“ Còn nhiều hơn ông tưởng tượng. Tôi đã đến cả phía bắc Trung Địa. “

“ Hả,... tuốt trên kia. Vùng đất Eriador ? “ Thân từng là một cựu binh và là hộ vệ thương nhân, trình độ hiểu biết Boler khá tốt. Ông thuộc lòng nhiều địa danh trung địa hơn là người bình thường.

“ Đã tới,... “ Eothur gật gù.

“ Ha,... ha,... vậy quá tuyệt vời rồi. “ Boler cười toe toét, Eothur thì mỉm cười và uống một hớp bia.

“ Ba,... ba,... “ Tiếng bập bẹ và non nớt của một đứa trẻ vang lên từ cánh cửa ở sau quầy. Thế là, một người phụ nữ trung niên với vóc dáng hơi chút mập và nét mặt đẹp đẽ nhưng tiền tụy, mệt mỏi ôm một đứa bé rời phòng.

“ Boler, nó đòi anh. “ Từ giọng nói thân mật và yêu thương, Eothur đoán đây chính là vợ của Boler. Dù sao hai năm trước, hai người cũng không tiếp xúc quá nhiều nên hình ảnh trong kí ức bây giờ khá mơ hồ và mịt mù.

“ A,... nào tới đây con gái yêu của bố. “ Do trong quán cũng không hề còn bóng người nào, trừ Eothur. Nên Boler cũng không ngại ngùng gì thể hiện tình cảm cha con nồng nàn và mềm mại.

“ Ba,... hôn,... hôn con. “ Boler vui mừng thơm bên má của đứa con gái yêu dấu. Những sợi râu mọc dài lởm chởm chạm vào da thịt đã làm đứa bé cười khúc khích liên tục.

Eothur cũng chút mỉm cười trước hình ảnh hạnh phúc gia đình.

“ Trả em,... anh cần nói chuyện với bạn một chút. “ Boler nhanh chóng đưa con gái cho vợ mình. Ông ta quay đầu lại nhìn hắn nói.

“ Thời gian trôi nhanh nhỉ, ta không nghĩ là mình sẽ có một đứa con gái. “

“ Phải,... Boler, ông mở quán rượu này từ lúc nào ? “

Khẽ nhún vai, Boler đáp: “ Không quá lâu khi cậu vừa rời khỏi. Chắc chỉ tầm một tháng sau đó. “

“ Chuyện làm ăn ổn định không ? “ Eothur nhìn xung quanh, tùy ý hỏi.

Cầm chiếc cốc rỗng lên để chuẩn bị lau nó như một thói quen phản ứng khi có khách hàng trò chuyện. Boler khựng lại và thở dài.

“ Cậu biết đấy, lúc mới mở thì quán lúc nào cũng khá đông. Từ từ ít dần nhưng ngày nào cũng có khách tới. Tiếc là gần đây từ khi tin đồn con trai của Denethor II, Boromir qua đời lan rộng khắp cả thành phố. Người dân,... đã hầu như suy sụp và mất tinh thần vì không ai ngờ được.

Thời gian ngắn trôi đi, họ bình thường lại và ai biết được đó chưa là kết thúc của nỗi đau.

Các tin tức về những cuộc tấn công vũ bão, chớp giật của kẻ thù ở Osgiliath hay các vùng bờ biển không ngừng cập nhật bên trong thành phố,... hậu quả bây giờ,... trừ mấy tên nát rượu thì không còn ai rảnh rỗi để đi uống hay bàn tán như trước. “

“ Thời thế khó khăn. “ Kìm nén lời thoại trong lòng về Boromir, Eothur nghĩ mình không cần thiết phải nói.

“ Đúng, thời thế khó khăn. Mà ở Rohan cậu có chuyện gì không ? “

“ Chiến tranh vừa kết thúc. “ Eothur không mặn không nhạt đáp.

“ Chiến tranh ? “

“ Một cuộc chiến chống quân xâm lược từ Isengard. “ Do những đoàn thương nhân giữa hai vương quốc lưu thông giảm bớt một cách mãnh liệt, nên thông tin đã trở nên trì trệ và mất liên lạc. Hầu như, chỉ có những người quyền thế như Denethor II hoặc nằm trong bộ máy gián điệp, trinh sát mới rõ ràng.

“ Kết quả ? “ Boler nhíu mày.

“ Chúng tôi chiến thắng. “ Eothur cười thoải mái.

“ Ha,... ha,... thế thì chúc mừng. Cậu có tham gia không ? “ Boler không biết gì về việc Eothur là hoàng tử, con trai nuôi của Theoden từ trước đến giờ.

“ Tại sao lại không ? “ Eothur cầm chiếc cốc lên đụng vào cái của Boler rồi uống.

Vài giây sau, khẽ đặt chiếc cốc gỗ cạn đáy xuống bàn, Boler chùi miệng. Ông ấy hỏi: “ Vậy cơn gió nào, đã thổi cậu tới lại nơi này ? “

“ Công việc bí mật. “

“ Ồ, nhưng ít ra cậu cũng phải cho tôi biết khi nào cậu rời chứ ? “

“ Cái này,... chính tôi cũng không rõ. Hên xui vào tình hình. “

“ Vậy càng lâu càng tốt. “

Eothur lắc đầu cười không thành tiếng, rồi hắn chợt nhớ ra về một người nên liền hỏi.

“ Leods, ngài ấy dạo nay thế nào ? “

“ Ông ta ? Ồ, bây giờ đã từ bỏ việc thương nhân và bắt đầu tham chính. Thỉnh thoảng nhân dịp thư giãn và ngày nghỉ, ông ta cũng đến đây vài lần. “

“ Từ bỏ và tham chính ? Ông ta giờ trở thành người quản lý thành phố à. “

“ Chính xác. Nhưng công việc chủ yếu là nằm ở kho bạc thành phố. Chỗ đó nằm sát với tầng cao nhất Minas Tirith, và được canh gác cẩn mật. Nếu muốn gặp, ta e là cậu chưa thể gặp được ông ta đâu ? Phải chờ đến ngày cuối tuần. “

“ Còn Tithirg ? “

“ Suỵt,... “ Vừa nhắc cái tên này, Boler bỗng cúi thấp đầu kêu khẽ tiếng. Sau đó, ông ta lén lút nhìn sau mình và phát hiện cánh cửa đang đóng mới mở miệng nói.

“ Nhỏ tiếng thôi. Vợ ta không muốn nghe về cái tên này lắm. “

“ Tại sao ? “ Eothur đầu đầy dấu chấm hỏi.

“ Hazz,... phức tạp. Chuyện tình cảm gia đình,... Tithirg giờ đã quay trở lại quân đội Gondor. Ông ta đang phục vụ ở chiến tuyến ngoài kia, không chỉ ông mà hầu hết các binh lính chính quy hay về hưu đều ở đó. Còn việc bảo vệ thành phố, cậu thấy đấy toàn bộ trai tráng trẻ tuổi nơi này đều phải gia nhập và trở thành binh lính dự phòng.

Nhiều tháng trước, Tithirg từng mời ta trở về cấp dưới ông ấy. Chỉ là, gia đình,... Hazz, vợ ta không muốn mất ta, vì vậy bà không muốn ta về đó. Lo sợ Tithirg sẽ nhiều lần khuyên nhủ hay,... nên cái tên đó đã trở thành một từ cấm kỵ trong nhà. Có nhiều lần chúng ta từng,... “

“ Két,... két,... “ Tiếng mở cửa xuất hiện, ngay lập tức Boler liền ngậm miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.