Eothur Phiêu Lưu Ký

Quyển 4 - Kẻ Bảo Vệ Những Giấc Mơ-Chương 98 : Xây Dựng




“ Đi,... “ Sau khi tạm biệt mọi người, Elrohir vung dây cương trong tay và hô lớn. Ngay tức thì, đám thỏ đang ngoảnh đầu tò mò nhìn xung quanh lập tức chạy. Và chỉ trong tíc tắc, nhờ sức bộc phát tốt hơn loài ngựa nhiều lần. Chúng như đang hóa thành những cơn gió hung thần đáng sợ với một tốc độ đáng kinh ngạc. Chỉ còn để lại một làn khói mù mịt sau lưng và biến mất khỏi ánh mắt mọi người.

“ Tuyệt thật,... “ Eothur há hốc mồm dù Elrohir đã đi mất. Nếu mà hắn có đàn thỏ như thế, thì chẳng khác gì được một chiếc xe thể thao đắt tiền ở kiếp trước như Bugatti La Voatio Noire chẳng hạn.

“ Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi,... “ Pollay cũng kinh ngạc quan sát. Sau đó ông bình tĩnh lại quay đầu hỏi hắn.

...

“ Được rồi. Mọi người hãy nghe đây, từ bây giờ ta yêu cầu mọi người nghe theo lệnh của Eothur. Vì chúng ta cần phải chỉnh lại cái thị trấn này thành một căn cứ phòng thủ trong nhiều ngày tới. Nếu ai không nghe theo, thì ta tuyên bố luôn: người đó chính là kẻ phản bội lại tộc người Beornings. Nghe hết chưa hả ?!!! “ Giọng của Grimbeorn như là một tràng pháo nổ liên thanh. Thậm chí, Eothur đứng bên cạnh cũng phải giật hết cả mình với nội công thâm hậu của vị tiền bối này.

“...“ Đâu đó trong khoảng không gian là vài chú chim bay ngang qua.

“ Này,... Này,... Nghe rõ chưa ? “ Sau một hồi vận công dùng chiêu độc nhất vô nhị của mình. Có vẻ như nội lực của Grimbeorn đã hao tổn sạch sẽ.

“ Nghe,... ! “ Hài lòng gật đầu với tiếng đáp đồng thanh, rồi Grimbeorn nhìn hắn và nhường chỗ.

Eothur trầm tĩnh đứng trước tất cả dân chúng người Beornings, chủ yếu là trai tráng, trung niên, và người già. Hắn vận dụng khả năng toán học của mình để phán đoán,... thế này là hơi ít nhỉ. Số lượng hình như chưa đến được 80 người nữa.

“ Két,... ! Chúng tôi cũng muốn tham gia chiến đấu ! “ Là người Woodmen, họ được dẫn dắt bởi một người đàn ông có mái tóc màu nâu và một khuôn mặt chứa đầy tang thương.

“ Thế này thì vừa chắc đủ 100 người nhỉ. “ Eothur nghĩ thầm.

“ Chúng tôi rất hoan nghênh. “ Gron mỉm cười bắt tay với người đứng đầu Woodman. Họ là những tay thợ săn tốt nhất và có tài bắn cung điêu luyện không hề thua kém gì với người Dale ở phương bắc.

“ Tốt !,... càng đông người chúng ta càng mạnh. Vào vấn đề chính luôn đi. Tôi cần các vị làm thế này,...

Bởi vì thị trấn chúng ta chỉ được bao quanh một lớp hàng rào khá mỏng, nó không đủ để ngăn cản số lượng kẻ thù đông đúc. Ta cần đào thêm một chiến hào bao bọc lên ngoài được cắm thêm các cọc nhọn.

Về phía nhân sự. Tôi cũng cần tất cả mọi người Beornings học cấp tốc một khóa bắn cung. Thủ lĩnh người Woodmen, ông có thể dạy họ được không ? “

“ Không vấn đề gì cả. “

“ Tốt. Pollay, tôi cần ông kiểm kê hết số lượng vũ khí mà ta thu được kẻ thù. Từ chiếc áo giáp sắt cho đến một con dao. Về mùi hôi thối của chúng thì cho những người phụ nữ hỗ trợ rửa sạch và phân phát tất cả mọi người. Tôi cần mỗi người các anh đều phải được bảo vệ tính mạng một cách an toàn nhất. “

“ Điều đó cũng không cần thiết lắm. Chúng tôi có thể hóa gấu. “ Một người khác mở miệng.

“ Anh bạn, chúng ta không tấn công kẻ thù mà phòng thủ. Nếu trên chiến trường anh quả thật là một lực lượng hùng mạnh. Nhưng trên tường rào anh là một mục tiêu cực kỳ hấp dẫn. Chưa nói đến, sự vụng về bởi thân hình to xác. Anh có thể ảnh hưởng đến những người bên cạnh đấy.

Và các anh có chưa tới 20 người hóa gấu còn đang bị thương, anh nghĩ mình có thể đương đầu một đội quân thật thụ mà không cần trợ giúp gì à. “ Anh ta liền câm lặng lập tức. Nhìn qua đồng bạn và cái thân mình. Cuộc chiến hôm trước đã khiến họ ai nấy đều đang băng bó trên người. Bootbeorn còn phải quấn khăn con mắt bên phải.

“ Tạm thời như vậy đi. Ngoài ra để chúng ta có thể hành động nhanh hơn. Tôi cần biết trong các vị ai là thợ rèn, hay biết rèn cũng được, ai là thợ mộc,... chúng ta cần chia ra thành nhiều đội khác nhau để làm việc. “

...

“ Cốc,... cốc,... “ “ Ai đó ? “ Một người phụ nữ có dáng vẻ thuộc giống người phương bắc ra mở cửa.

“ Gron,... là cậu. Có chuyện gì không ? Chồng ta đâu rồi. Không phải các cậu đang lên cuộc họp mà. Xong xuôi rồi sao. “

“ Cậu ấy có việc cần phải làm. “

“ Ồ,... thế cậu tới đây làm gì. Cả Coral, Khoo,... nữa. Có chuyện gì à ? “

“ Là như vậy,... “

...

“ Leng keng,... Leng keng,... ! “ Gron thả chiếc túi trong tay xuống mặt đất. Từ cái đầu không được buộc chặt, cậu có thể nhìn thấy được một đống nồi xoong, chảo,... muỗng sắt,... và hàng chục món đồ trang trí. Nhưng tất cả bọn chúng đều có một đặc điểm chung,... đều là làm bằng kim loại hết. Thậm chí là có cả bạc với sự lấp lánh ở bên trong.

“ Đấy,... tất cả những gì mà chúng tôi có thể tìm được. Còn anh ở bên kia thì sao. “ Cậu ngẩng đầu hỏi anh bạn đối diện mình.

“ Ít vậy,... “ Anh ta không trả lời mà nhìn vào cái túi bên cạnh Gron. Sau đó nheo mắt lại cười.

“ Ít,... anh đùa à. Đây là nhiều hết cỡ rồi đấy. “

“ Ha ha,... cậu nhìn bên tôi nè. Tổng cộng ba túi đầy. “

“ Khỉ cha thật,... “

...

“ Tổng cộng có bao nhiêu mũi tên. “ Eothur hỏi với Bootbeorn khi ông vừa mở kho hàng của thị trấn ra.

“ Chúng tôi chưa đếm kỹ càng nên cũng không rõ. Chắc vài trăm. “

“ Kể cả từ xác của kẻ thù. Hay bất kỳ chúng ta thu nhập được ? “

“ Đúng vậy. “

“ Vẫn còn quá ít. Nói với mọi người là đứng để sót bất kỳ mũi tên nào, từ trên tường rào cho đến bên ngoài cổng thị trấn. Mặc dù lò rèn sẽ làm việc liên tục, nhưng tôi e rằng họ sẽ không đủ thời gian, vì vậy ta cần tiết kiệm càng nhiều càng tốt. “

“ Được rồi. Tôi sẽ ra lệnh cho,... đám trẻ con tìm kiếm. Chúng là lũ giỏi thu đồ vặt nhất trong cái thị trấn này. “

...

Brain cầm trên tay là một cây cuốc đất. Nó thường dùng trong việc cải tạo đất trồng trọt nằm bên ngoài thị trấn phía đông, với những cây bắp cao lớn và những khu đất trồng lúa mì. Cậu nhìn nó rồi thở dài, tự nhiên nhớ lại cái cảm giác mà mình đã quen thuộc biết bao nhiêu năm trời. Cái cảnh đến mùa thu hoạch những dải đất lúa mì rộng bát ngát và mênh mông.

Chúng thật là bình an và yên tĩnh. Với một màu sắc vàng óng hòa quyện với ánh mặt trời trên cao. Hàng chục người đàn ông cùng nhau làm việc gặt hái, dù trên trán ai cũng đang đầy mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng lòng thì tràn đầy niềm phấn khởi và vui vẻ.

Những người phụ nữ giúp chồng bằng cách đem chúng trở về. Và đập ra những chiếc hạt nhỏ nhắn. Tách biệt với trấu ra một bên,... Ôi, liệu những cảnh tượng này sẽ còn xảy ra không. Khi họ sắp sửa có một chiến tranh xảy ra, và những đồng lúa gieo trồng từ vài tháng trước làm sao có thể sống tiếp khi thiếu bàn tay của họ.

“ Brain,... bắt đầu từ ngay đoạn này đi. Ngay phía cổng thì cố làm rộng hơn một tí so với các tường rào. “ Tiếng nói của Eothur đánh thức Brain khỏi những hồi ức, mà cậu cảm thấy thật khao khát ngay bây giờ. Đúng là,... dù có phải là một người gan dạ, mạnh mẽ đến đâu nhưng không có nghĩa là cậu không mơ ước về một cuộc sống tươi đẹp vừa mới bị chấm dứt vài ngày qua.

“ Lũ Orc đáng chết ! “

“ Hả ? “ Eothur nghe thấy tiếng chửi lầm bầm.

“ Không,... không có gì. Mọi người bắt đầu đi. “

Bảy, tám người Beornings bắt đầu hóa gấu. Với cái sức mạnh to khỏe của họ thì trong vài lát, những mảnh đất khô cằn, cứng rắn đã bị xới tung lên trời. Và cứ theo tiến độ thế này, chỉ cần một đến hai ngày là hoàn tất.

“...” Đột nhiên xuất hiện tiếng ồn ào trong thị trấn. Eothur xoay người rảo bước vào trong để xem xét. Thấy được những người phụ nữ đang kéo tay áo lên vai. Khuôn mặt hùng hổ,... như muốn ăn thịt hắn vậy.

“ Chuyện gì vậy ? “

“ Họ cũng muốn phụ giúp. Mặc dù tôi đã nói đây là việc của đàn ông. “

Eothur nhìn qua hơn năm mươi người phụ nữ khỏe mạnh. Tất cả có thể nói là hùng vĩ, cơ bắp hơn con gái người Rohan, hay Gondor mà hắn thường thấy. Trầm ngâm chốc lát, hắn mới bắt đầu mở miệng.

“ Tôi cần các vị làm điều này. “

...

“ Xong chưa các chị em ? “ Một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc xe bò ngoảnh đầu. Cô hỏi lấy những người con gái khác đang múc từng lu nước khác nhau từ dòng sông bỏ lên thùng sau.

“ Đi đi. “ Một người la lên. Vài giây sau, cô liền cho con bò phía trước mình bắt đầu di chuyển.

Eothur dừng việc làm trên tay lại. Hắn mỉm cười nhìn các chiếc xe bò thay phiên nhau ra vào thị trấn. Dòng sông cũng chẳng cách xa bao nhiêu lắm. Chỉ khoảng một đến hai trăm bước chân di chuyển. Bên trong các thùng xe chứa đầy những lu nước phải tầm hơn vài chục lít.

Họ cần phải dự trữ một nguồn nước rất lớn. Nó còn phải giúp cho bọn họ trong việc chữa cháy. Vì kẻ thù chẳng bao giờ bắn những mũi tên không cả. Chúng nhất định sẽ tung ra hàng loạt mũi tên lửa đầy trời.

Mà thị trấn đa phần là các căn nhà làm bằng gỗ hay mái rơm. Lửa sẽ bắt cực kỳ nhanh chóng. Và lây lan qua các ngôi nhà khác gây nguy tính mạng cho rất nhiều người. Không chỉ thế, nếu không dập tắt đám chạy kịp lúc sẽ còn gây ra tình trạng hỗn loạn, đè nặng áp lực lên vai của những người chiến binh. Ảnh hưởng tới tinh thần chiến đấu của họ.

“ Tại sao phải cần trét bùn đất lên mấy rào gỗ này ? Chiến hào không phải đủ rồi sao ? “ Một người Woodman mệt mỏi thở dốc hỏi bạn mình.

Eothur mỉm cười cất to tiếng. “ Chưa đủ. Làm vậy sẽ khiến hàng rào này cứng chắc thêm. Có thể chịu nhiều lực từ công kích của kẻ thù. Tin tôi đi không ai muốn rào chắn bị kẻ thủ làm cho thủng đâu. Một khi chúng tràn qua là ta toi đời. “

...

Một ngày sau, từ phía xa chân trời xuất hiện một con tuấn mã đang mang theo một con người trông hấp tấp, vội vã. Nó chạy về phía một thị trấn. Không, chính xác mà nói là một doanh trại quân sự đang được xây dựng. Với một chiến hào bao quanh gần như sắp được hoàn thành, sâu khoảng gần 1 mét 2 và có chiều rộng gần 1 mét rưỡi. Các chiếc cọc gỗ làm từ các khúc cây nhô lên theo chiều nghiêng một góc tầm 45 độ. Mỗi chiếc cứ cách nhau khoảng gần một mét.

Bám sát dưới chân hàng rào là những mảnh đất cát khô đọng lại. Tạo thành một bức tường chỉ cao khoảng một mét. Tất cả chúng đều được làm bằng những đống đất từ chiến hào bới lên để tăng cường sức phòng thủ cho căn cứ.

“ Mở cổng,... “ Tới nơi người kia thắng con ngựa lại cấp tốc. Trước mặt anh là một hố đất bự với độ rộng là hơn hai mét. Khuôn mặt anh hiện thị rõ ràng các cảm xúc bất ngờ và ngạc nhiên không thể nào tin được.

“ Mình có đi nhầm nơi không vậy. Buổi chiều hôm trước khi rời khỏi thì nó đâu có như thứ đang đứng trước mặt. ”

Chiếc cổng mở ra. Những người Beorning canh gác đẩy ra tạm một cái cầu tiện lợi dựng bằng tay với những thân gỗ buộc chung với nhau.

...

“ Một quân đội,... chúng tổng cộng có khoảng bao nhiêu ? “ Grimbeorn nhíu đôi lông mày rậm rạp lại hỏi.

“ Thưa ngài,... “

“ Nói thật đi. “

“ 1,... Tổng cộng khoảng 1000 tên Orc, thưa ngài. “ Đôi lông mày của Grimbeorn giãn ra lại. Nếu thế thì họ vẫn còn có cơ hội.

“ Chưa đâu. Chỉ mới là phía Nam thôi, chúng đã di chuyển đến đâu rồi ? “ Giọng nói lạnh nhạt của Eothur làm tan biến đi cảm giác nhẹ nhõm Grimbeorn.

“ Trong vòng hai ngày,... hai ngày là chúng sẽ tới nơi. “

“ Có tên Troll nào không ? “

“ Không thưa ngài. Chủ yếu là lực lượng bộ binh. “ Eothur gật đầu nhẹ.

“ Báo,... ! Trinh sát phía bắc đã quay về thưa thủ lĩnh. “

“ Vậy gọi cậu ta vô đây. “ Grimbeorn nghiêm nghị ra lệnh.

“ Con e là cậu ta không qua khỏi. “ Bootbeorn xuất hiện ở đằng sau lưng người kia. Anh than thở tiếp.

“ Vết thương quá nặng. Con chỉ tìm thấy được mảnh giấy da đầy máu này. Trong đó có ghi kẻ thù đang vượt qua sông ngay ở trên đoạn cánh đồng Galadden. “

“ Galadden,... nơi Isildur bị phục kích giết chết. “ Eothur lẩm bẩm trong miệng khi nhớ đến cái tên quen thuộc trong ký ức của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.