Eothur Phiêu Lưu Ký

Quyển 4 - Kẻ Bảo Vệ Những Giấc Mơ-Chương 102 : Giao Điểm (2)




“ Thôi nào,... tại sao nó chưa hoạt động. “ Radagast xuất hiện trên nóc một căn nhà đá. Ông đã thấy được tổng cộng hai phát bắn liên tục, và trúng đích. Nhưng bốn tên Troll chưa có vẻ hề hấn gì cả. Không thể nào, thứ độc dược đó nguy hiểm lắm cơ mà. Ngay cả một con báo dính phải cũng nằm chết lăn lóc trong vòng ba giây.

So với Radagast. Vị thủ lĩnh người Woodmen còn sốt ruột hơn nữa. Phát bắn thứ hai vẫn chưa làm chúng đốn ngã, nếu tính theo khoảng cách an toàn. Họ chỉ còn thêm một lượt cuối cùng, trước khi bốn tên khổng lồ áp sát hàng rào.

“ Làm đi,... đừng nhìn nữa ! “ Eothur tay cầm một cây cung cũng vừa chạy tới. Hắn khấc mũi tên vào dây cung, kéo ra căng hết cỡ.

“ Nhắm vào đầu của chúng ! Bắn ! “ Lần này không phải là ba mươi mũi tên mà tổng cộng hơn bốn mươi mũi. Chúng bay loạn xạ trước mắt họ và cắm lên chân, lên tay, lên thân mấy tên Troll.

Thủ lĩnh Woodmen thì chưa thả tên ra. Ông canh thật là chuẩn xác và phải chắc ăn mới chịu thả tay. Sự bình tĩnh chăm chú đó đã không làm ông thất vọng, mũi tên đâm thẳng vào trong làn không khí. Tạo ra tiếng “ Vụt “ mạnh, nó lướt đi giữa mặt đất và bầu trời. Vượt qua cây chùy vung vẫy của một tên Troll rồi dính thẳng vào con mắt bên phải.

“ A,... a,... a,... ! “ Lần này tên khổng lồ rít lên trong nỗi đau đớn tuyệt vọng. Nó quỳ hai gối xuống, thả vũ khí ra và ôm lấy cái mặt.

Tuy nhiên, ba tên Troll khác vẫn chưa đầu hàng, bỏ cuộc. Chúng vẫn phóng mình lên phía trước với những bước chân nặng trĩu kêu “ Rầm,... Rầm,... “ Như động đất đang đến gần thị trấn.

Hai mươi mét, Mười bảy mét,...

“ Không,... ?! “ Radagast che đôi mắt mình lại. Ông không dám nhìn cảnh tưởng này. Thứ ông tạo ra không có tác dụng.

Mười lăm mét, Mười hai mét,... Và,... chúng bỗng thắng gấp cơ thể lại. Nhưng không cân bằng được vóc dáng của mình, do đó chúng ngã ập mặt hay lăn lộn vài vòng dưới đất đen. Tên ở gần nhất tường rào cũng chỉ cách họ chưa tới bốn mét.

Trước mọi ánh mắt, cơ thể chúng đang bất động thì co giật lên như bị đột quỵ hay động kinh. Làn da vốn trắng bệnh do không được tiếp xúc nhiều với ánh sáng mặt trời nay đã biến đổi thành màu tím đen. Không,... Eothur có thể nhìn ra được không phải da chúng thay màu. Mà là máu của chúng bị biến đổi.

“ Chất độc đã phát tán,... “ Không phải nó không hiệu quả mà do thời gian tác động chưa tới lúc, hoặc liều lượng ít. Nếu ban nãy họ có đôi mắt phóng to thần thánh, thì sẽ thấy được khi mũi tên đâm vào kẻ thù. Cái làn da xung quanh chỗ đó có ẩn hiện chất độc màu đen đang truyền vào và đi theo đường mạch máu của mấy con Troll.

“ Chúng bắn tên,... Núp !!! “ Tháp canh phát ra tín hiệu cảnh báo. Eothur cũng giật mình ngỡ ngàng, hắn phạm vào sai lầm. Kẻ thù loài Orc xa kia đã giương cung lên trong tay với những mũi tên lửa. Chúng bắn lên bầu trời tạo thành nhiều đốm sáng đỏ như những vì sao bạc ở trên cao. Nhưng không hề thân thiện gì mà là một tai họa ngập trời.

Eothur bật người sang một bên. Hắn lăn lộn vài vòng, chui vào bên dưới tháp canh. Mấy người kia cũng hoảng hốt tìm chỗ trốn khắp nơi.

“ Phập,... phập,... phập,... “ Lần này do chúng đứng trong tầm bắn tốt. Nên mũi tên cũng vượt qua hàng rào và dính vào bên trong thị trấn. Hạ cánh xuống mấy ngôi nhà mái rơm, hay một số cây xanh, vườn hoa,...

Đó chỉ mới là vật chất. Không phải ai cũng trốn kỹ được. Nhiều người bị mũi tên bắn trúng, có người không bị thương nhờ chiếc áo giáp, có người chết ngay lập tức do dính phải điểm yếu trên cơ thể như cổ, con mắt,... cũng có một số thì bị thương nhẹ khi nó chỉ sượt qua đùi, chân hay tay.

“ Đưa người bị thương rời khỏi đây. Người Beornings cầm khiên lên. “ Eothur chui ra ngoài la hét. Cố trấn an lại tình hình sắp trở nên hỗn loạn, rối ren. Hắn không có thì giờ để tự vấn sai lầm của mình lúc nãy.

“ Pollay,... gọi người lập đội hình phòng thủ !!! “ Thấy Pollay bên dưới không vấn đề gì nên hắn giao việc này cho anh ta.

“ Gron,... tìm người chữa cháy. Brain,... đưa người bị thương rời khỏi. Làm đi,... chúng sắp bắn lượt hai. Woodmen chuẩn bị bắn tên. “

Mất vài giây để người Beornings tập trung trên hàng rào và nâng khiên. Đợt bắn tên thứ hai của kẻ thù cũng đã đến. “ Phập,... phập,... phập,... “ Trước hàng rào, đội hình bộ binh tấn công loài Orc cũng sát gần đến.

“ Giết chúng ! “ Eothur gằn giọng hết cỡ.

Hàng chục mũi giáo ngắn bay ra khỏi tường rào. Chúng xiên thẳng vào những tên Orc tiên phong và triệt hạ chúng. Cùng lúc đó, người Woodmen đứng hàng hai đã phát hạ mũi tên của mình lên. Chúng không nhắm đến lũ Orc phía trước mà là bọn cung binh.

Tuy nhiên, do không có thời gian tính toán hay cân nhắc kịp thời. Hơn 70% mũi tên đều không đủ tầm bắn hay quá xa. Một số ít mới đánh trúng kẻ thù, nhưng không phải mũi nào cũng giết chết được một tên.

“ Chúng tới rồi !!! Nâng cao vũ khí trong tay lên. Giết chúng và đừng để tên nào có thể bước qua xác chúng ta ! “ Eothur cũng rút thanh gươm AngaNim ra. Nó tỏa ra nguồn ánh sáng trắng, trộn lẫn màu cam hồng hào của những ngọn đuốc cháy, chiếu lên khuôn mặt và bóng dáng vị chủ nhân.

Những người xung quanh nhìn Eothur như một vị Chiến Thần vừa mới hạ xuống từ thiên quốc Aman. Từ cái khuôn mặt lạnh lùng rồi ôn hòa đến kỳ lạ, đôi mắt sắc bén như con đại bàng săn mồi, tướng tá to cao và khỏe mạnh với cái đường nét cơ bắp săn chắc hai bên tay. Như hắn có thể nâng cả một bầu trời lên cao.

“ Chiến đấu ! “ Eothur cất cao giọng đến nỗi cổ họng hắn phải khàn đặc. Nếu bây giờ mà cho hắn nói thêm một câu thì e rằng chỉ phát biểu được vài từ lẻ tẻ, ngắn gọn.

Hình ảnh một vị anh hùng đứng hiên ngang in vào mắt của mọi người chiến binh từ Beornings đến Woodmen. Nó khiến lòng họ trở nên yên ổn lại. Cái cảm giác sợ hãi, lo lắng và hoảng hốt nay đã bay đi đâu hết. Trong họ, chỉ còn đúng hai thứ: Sự nhiệt huyết và điên cuồng. Nó truyền thẳng lên não và trái tim họ khiến họ chẳng còn biết sợ chết là gì nữa.

Được chết trong một cuộc chiến với vị anh hùng người Rohan thì có tiếc nuối, chần chừ gì.

...

“ Lấy hết xô nước ra đây,... Mau,... chữa cháy đi. “ Những người phụ nữ và một số người đàn ông chạy vội vàng múc nước trong cái hồ mà họ đã đào để dự trự nhiều ngày trước.

Đám cháy trong thị trấn đã bắt đầu xuất hiện, những ngôi nhà bùng cháy tỏa ra làn khói mù mịt bay lên trời, những âm thanh sợ hãi của lũ thú vật như ngựa, dê, cừu, bò,...

Gron vừa cất tiếng, vừa phải hỗ trợ. Cậu nhanh chóng múc đến hai xô nước đầy và chạy như bay đến cái cây gần nhất đang bóc cháy. Như một ngọn đuốc tỏa sáng to lớn. Cố nhắm kỹ và tạt nước thật là chuẩn, cậu dội chúng thẳng bên trên.

...

“ Nhanh,... nhanh,... cô kia mau lấy nước tiệt trùng ra đây. Bên kia thùng ấy nhanh lên !!! “ Radagast cũng bận rộn chẳng kém gì mọi người. Một mình ông phải chạy chỗ này, tới chỗ kia để tháo mũi tên, đắp thuốc,... sử dụng và phối hợp các thảo dược vừa làm giảm đau và vừa sát trùng vết thương. Còn việc băng bó để những người phụ nữ trợ giúp tự tay làm.

Ngoài ra ông còn sử dụng phép thuật của mình. Thông qua cây trượng tự nhiên, ông khiến cho nước trở nên sạch sẽ, người bị thương đầu óc mê man ngủ say để tránh cơ thể họ cử động mạnh,.... Trước đó, ông còn phải nhờ lũ chim trên trời đi hái thảo dược giùm nữa,... thật là bề bộn đến nỗi không kịp thở.

Nếu như mấy người bạn thân quen vị phù thủy nâu ở đây. Họ sẽ phát hiện ra bản tính giống trẻ em Radagast đã biến mất. Giờ chỉ có một Radagast nghiêm túc và trưởng thành.

...

“ Beornings, đẩy lùi ! “ Eothur tung một đòn chém ngược vào tên Orc bằng một tay. Tay kia thì cầm ngọn giáo đâm chọt vào một tên khác ở chiếc thang bên cạnh.

Về những người Beornings chiến đấu, là họ dùng một tay cầm khiên bự, một tay cầm cây giáo. Quả thật họ như là một pháo đài sắt thép của đội quân tinh nhuệ Gondor (60%). Họ đánh bật và đâm chết bất kỳ tên Orc nào dám trèo thang. Và mặc cho chúng bắn tên hay ném đá, đều được chiếc khiên thép cản lại.

Hơn nữa, kẻ thù đột kích bây giờ không có số lượng đông đảo như hồi sáng. Không cần phải dùng đến các biện pháp như nước sôi hay “ bức tường lửa “. Thuận tiện thêm một việc là rèn luyện cho những người trẻ tuổi này. Coi như vừa đánh trận vừa luyện binh vậy.

Chỉ có máu và thép mới có thể khiến người ta trưởng thành một cách nhanh chóng.

“ Woodmen,... bắn tên ! “ Sau một hồi dài dằng dặc chiến đấu cùng nhau. Sự phối hợp của người Woodmen và Beornings đã thuần thục hơn trước. Chứ nếu như hồi sáng trong mắt Eothur, thì thật sự mà nói: Một cỗ máy già, chậm chạp và hoạt động thiếu sự trơn tru.

Còn bây giờ, cỗ máy đã hết chậm chạp. Tất nhiên là chưa thể nào đạt trình độ linh hoạt và nhanh chóng hết mức. Nó cần phải tập luyện hàng năm trời mới có thể làm được điều đó.

Số lượng kẻ thù đang bị giảm bớt. Người Woodmen bắn tên hạ xuống hàng thứ ba đội ngũ. Giảm bớt áp lực và tốc độ tấn công dồn dập, liên tục của chúng.

Sĩ quan quân Orc cũng nhận ra người mình đang bị giảm bớt trầm trọng. Với những kẻ còn sống sót, chúng không thể nào tấn công và uy hiếp được bên trong thị trấn. Chưa kể đến con át chủ bài vừa tung vô đầu trận đã “ Good bye “.

Kết quả, chúng bắt đầu do dự. Mặc cho yêu cầu của tên đầu đàn đang ở “ nhà “ là phải san bằng được thị trấn nhỏ bé này. Song, chúng đã không thể nắm bắt được điều đó. Thậm chí là toàn quân bị diệt sẽ xảy ra, nên lệnh rút lui đã được cất lên. Quân Orc tháo chạy, quân ta reo hò một lần nữa.

Eothur chống hai tay lên kiếm. Tham lam hít thở vài hơi, dù cho làn không khí xung quanh không “ trong sạch “ một tí nào. Xác thối, máu tanh, mồ hôi... chúng nồng nặc, ngột ngạt bay khắp. Chưa kể đến cái mùi khói từ đám cháy gây khó thở ở sau lưng.

“ Đêm đầu tiên cuối cùng kết thúc. “ Tự nhủ với bản thân mình một câu. Eothur bỏ AngaNim vào lại bao và xoay người. Chứng kiến cái cây cổ thụ xanh ngát, nay rực đỏ với những ngọn lửa bùng cháy nóng bỏng. Phía trên đỉnh đầu nó là một cột khói đen khổng lồ, như một ống khói của nhà máy công nghiệp sản xuất.

Cảnh quang sau lưng làm Eothur liên tưởng đến Thâm Uyên. Một nơi hoang tàn với mặt đất khô cằn, hủy diệt và tan nát. Những ngọn lửa hay dung nham luôn luôn phừng phực một cách không ngừng nghỉ. Bầu trời thì mù mịt với những làn khói đen trộn lẫn màu đỏ đại diện cho sự hỗn loạn tuyệt đối. Rồi hắn nghĩ đến bọn ác ma trong thế giới tưởng tượng, luôn luôn chiến đấu, luôn luôn chiến tranh. Chết chóc là thứ duy nhất tồn tại nếu muốn yên nghỉ.

“ Chiến tranh,... “

...

Gần đến hai giờ sáng, ngọn lửa trong thị trấn mới có thể được dập tắt hoàn toàn. Khi đó, ai nấy đều hoàn toàn cạn kiệt sức lực. Họ mệt mỏi với đôi mắt lim dim, khép hờ. Nhiều người ngủ gục hay nằm vất vơ đại đâu đó. Miễn là chỗ đó trống trải, không cần biết là có sạch sẽ và dễ chịu hay không.

Khuôn mặt họ ai nấy cũng đen như cục than. Tội hơn là mấy người phụ nữ. Họ bị nhiễm khói độc do tiếp xúc đám cháy quá lâu, dẫn đến tình trạng nôn mửa, nhức đầu, chóng mặt,... cũng may là có Radagast. Không gì mà ông không chữa lành được, kể cả mấy vết bỏng.

Tất nhiên, trông vị phù nâu cũng chẳng khá hơn họ bao nhiêu. Những cơn buồn ngủ lẫn nhức mỏi tràn ngập trong tâm trí, ông ta ngồi dựa vào bờ tường, tay cầm chiếc gậy của mình rồi dựa đầu vào.

Nguyên cả một thị trấn đầy đủ. Nay trở thành một đống vụn tan nát. Một khung cảnh do chiến tranh để lại hậu quả thật sự. Tất cả ngôi nhà phía bắc và nam đều bị sụp đổ, tơi tả. Lũ gia súc chết vô số,... chỉ còn một ít là sống sốt. Cây cối cũng không thể nào tồn tại được nữa. Dấu vết duy nhất là vài cái xác còn đứng hiên ngang với những vết bỏng màu đen lưu lại.

Vào thời điểm họ nhận cuộc tập kích. Ở phía Nam, kẻ thù mặc dù không dám tấn công chính diện. Nhưng chúng cũng đã cử một vài đội dùng cung lửa bắn phá vào bên trong. Chính điều này, đám cháy mới tồn tại lâu hơn dự đoán.

Eothur thả lỏng người đi vòng vòng nhìn mọi người ngủ gục. Họ có khoảng bốn đến năm tiếng để nghỉ ngơi. Và sáng ngày mai chúng nhất định sẽ tấn công trở lại. Tình thế ngày càng nguy cấp tính theo từng giây từng phút, nếu ngày thứ ba mà Elrohir không tới được. Mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nếu so sánh với những sự kiện trong đời mình. Có thể nói đây chính là cuộc chiến khốc liệt nhất mà Eothur đã và đang trải qua. Và so với khuôn mặt bình tĩnh, lòng hắn cũng như mọi người xung quanh thôi. Căng thẳng, lo lắng, sốt ruột... chúng đã tới và đậu bên trong tâm trí của hắn như một chiếc máy bay hạ cánh xuống sân đỗ. Nó còn mang theo những món hàng,... chẳng tốt lành mấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.