(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rốt cuột gương mặt của Thẩm Ý vào khoảnh khắc này cũng có vẻ kinh ngạc và luống cuống, anh nhìn chằm chằm Bùi Y Y hồi lâu, nhìn nước mắt cô không ngừng tuôn rơi mới lên tiếng: "Là em giận Lê Nhu hay Ngô Tư Khải?"
Bùi Y Y lấy mu bàn tay lau nước mắt, bởi vì khóc mà lời nói chen tiếng hức hức: "Em không nghĩ bọn họ sẽ ăn hiếp anh như vậy."
Cô đang khóc, nhưng Thẩm Ý thì cười, ngón tay quệt giọt nước mắt trên gương mặt cô, "Anh hiểu rồi, là em xót thương cho anh."
Bùi Y Y gật đầu, phóng khoáng thừa nhận.
Cô chính là đang xót thương cho Thẩm Ý, dựa vào đâu chứ? Thẩm Ý đã giết người, anh có tội, nhưng anh đã làm gì lớp 12-8 và các bạn học khác đâu chứ? Anh chẳng làm gì cả.
"Bùi Y Y, em thật đáng yêu." Thẩm Ý cười không chút nguyên tắc. Anh nên đầy lòng căm hận giống cô mới đúng, hoặc là an ủi cô, nhưng anh lại không làm gì hết, nụ cười nơi khóe miệng lan rộng đến ánh mắt, giọng điệu vui vẻ kéo dài, "Sao lúc em khóc mà cục mỡ trên mặt em lại lắc lư."
Bùi Y Y giận hết sức, cô vì anh mà khóc thương, sao anh lại cười nhạo cô!
"Anh quá đáng lắm nha!" Bùi Y Y giữ chặt tay làm nắm đấm định nhắm đánh lên mặt anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cười nhẹ nhàng của anh lại bất chợt cười thành tiếng, cái nắm đấm kia không thể đánh được, đành phải đưa lên dụi mắt.
"Đừng động đậy." Thẩm Ý bất thình lình nói một câu, không chờ cô kịp có phản ứng thì đã cúi đầu đặt một nụ hôn.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng mềm mại, chỉ lấy đôi môi mềm mượt dán sát vào Bùi Y Y, sau đó hôn từng cái một giống y hệt một chú cá đang đớp thức ăn, sau vài cái, hai cánh môi mới áp xuống, tách mở rồi mút mát đôi môi xinh đẹp kia.
Bọn họ ở trong lớp học, dưới ánh tà dương, giữa cơn gió mát, thân mật hôn người kia mà không mang theo một chút ham muốn nào.
Thẩm Ý nâng gương mặt Bùi Y Y lên, Bùi Y Y đưa bàn tay lau nước mắt xuống dưới nắm lấy bàn tay Thẩm Ý. Bọn họ đang cùng nhìn về nhau trong khoảng cách rất gần, cảm nhận được ánh mắt và tình cảm của đối phương, hơi thở cùng hòa quyện vào nhau, đầu lưỡi đang mân mê đầu lưỡi của đối phương, sau đó chậm rãi bao bọc, mút mát và dây dưa.
Không trôi qua quá lâu, nhưng tâm trạng Bùi Y Y đã khôi phục rất nhiều.
Cô tựa vào người Thẩm Ý, vô cùng xúc động: "Nhưng mà em rất muốn thấy anh chơi bóng, Thẩm Ý, dáng vẻ lúc anh chơi bóng nhất định là rất đẹp."
Bùi Y Y không khỏi nhớ lại tình cảnh bọn họ trên xe buýt, lúc đó cô muốn xuống xe, quay đầu liếc nhìn Thẩm Ý. Bộ đồng phục anh mặc trên người đẹp hơn bất kỳ người nào, trên sống mũi cao vểnh là gọng kính viền bạc, ánh nắng nhỏ vụn từ trên đỉnh đầu chiếu xiêu vẹo xuống dưới, khiến anh càng thêm nổi bật vẻ khôi ngô anh tuấn.
Sau đó trong rất nhiều đêm, khung cảnh này đều xuất hiện trong giấc mơ của Bùi Y Y.
Thẩm Ý có rất nhiều khoảnh khắc khiến cô không cách nào quên được. Vừa gặp Thẩm Ý thì đã say mê cả đời.
Chính là ý nghĩ này rồi.
"Hôm nay tới đây, đi thôi em." Thẩm Ý bắt đầu dọn dẹp đồ.
Bùi Y Y có chút khó hiểu: "Nhưng mà còn sớm như vậy mà." Sớm tới mức mới vừa tan học, ánh mặt trời hoàng hôn vẫn còn mang màu da cam.
"Chúng ta đi chơi bóng."
Cuộc thi đấu bóng rổ là dành cho toàn trường, từ lớp mười cho tới lớp mười hai, cũng may sân bóng rổ rộng, có lớp tập từ buổi trưa tới chiều thì không tập nữa, cho nên lúc này vẫn còn sân bóng trống.
"Bùi Y Y, nhìn cho kỹ."
"Em đang nhìn nè." Bùi Y Y ôm hai cái cặp sách của hai người ngồi một bên. Trên sân bóng rổ có rất nhiều người, lớp nào cũng đang luyện tập, chắc là có rất nhiều điều không thuận lợi, thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng gào rú và mắng chửi, quả bóng đập thùm thụp trên nền sân, vô cùng ồn ào.
Tất nhiên, quan trọng nhất là bọn họ không đẹp trai như Thẩm Ý. Thẩm Ý chỉ đập bóng bình bịch mà Bùi Y Y đã cảm thấy cực kỳ ngầu.
Đang âm thầm mãn nguyện gật đầu, Thẩm Ý đã nhảy lên ném một quả bóng, Bùi Y Y lập tức vỗ tay.
Thật ra cô xem không hiểu bóng rổ, không phân biệt cái gì là tiên phong hậu vệ, nhưng mục đích chơi bóng là cho bóng lọt rổ mà, ừm, dù gì thì cứ cho bóng lọt rổ là đúng rồi, cứ lọt rổ là cô vỗ tay khen ngợi.
Lúc vừa bắt đầu giọng Bùi Y Y rất to, vừa hô giỏi lại vừa đẹp trai, nhưng dần dần, cô vỗ đỏ cả tay, tiếng hô cũng nhỏ lại.
Sao mà Thẩm Ý tài giỏi như vậy chứ, sao anh ấy đứng đó mà cũng có thể ném bóng lọt rổ, chẳng phải Ngô Tư Khải bảo anh đứng ném bóng phạt mà cũng không lọt rổ sao?
Bùi Y Y nhìn không chớp mắt, cô không lên tiếng nữa, kế bên lại vang lên tiếng vỗ tay khen giỏi.
Là mấy người ngồi bên cạnh, không biết học lớp nào, bị hấp dẫn bởi Thẩm Ý liên tục ném bóng lọt rổ, có người không nhịn được bèn hỏi: "Bạn học, bạn học lớp nào vậy?"
"Lớp 8, học lớp 12-8!" Bùi Y Y rất phấn khích, Thẩm Ý ưu tú như thế này nên đứng ở nơi sáng chói để được người ta tán thưởng mới đúng.
"Woa, lớp 12-8 có người chơi giỏi vậy sao?"
"Ôi, không đúng nha, lớp 12-8 không phải đang ở bên kia luyện tập à? Sao chỉ có một mình cậu ấy? Bạn học, cậu có tham gia thi đấu bóng rổ không?"
Người kia vừa hỏi xong, thì đã có người ở một bên khác kêu: "Có chơi giỏi thì cũng được gì đâu, đội chúng tôi không cần cậu ấy."
Là một bạn nam của lớp 12-8.
Cậu ta vừa cất lời nói chuyện kỳ cục, Ngô Tư Khải lập tức lôi cậu ta đi, cậu ta hất tay Ngô Tư Khải, tiếp tục nói: "Vốn đúng là vậy mà, tự mình là người như thế nào không biết sao? Còn không cho người khác nói?"
"Đủ rồi đó, cậu có chơi nữa hay không?" Ngô Tư Khải không muốn gây sự.
Những người khác kéo cậu ta đi, những người đang vây xem Thẩm Ý cũng đối mặt nhìn nhau, đại khái hiểu ra chuyện gì rồi cũng lao xao rời đi.
Bùi Y Y giận không thể chịu nổi, bỏ cặp sách xuống rồi đứng dậy, vừa vỗ tay vừa hô to: "Thẩm Ý anh giỏi quá, sao mà anh lại bách phát bách trúng thế, còn giỏi gấp trăm lần so với thành viên đội bóng rổ lớp mình. Em thấy bọn họ chạy theo bóng cả nửa ngày, không có người nào ném bóng lọt rổ luôn!"
Tiếng cô nói đặc biệt to, nam sinh khi nãy nói chuyện khó nghe sao có thể không nghe thấy cho được, lập tức thấy bực bội muốn quay lại. Lần này Ngô Tư Khải kéo cậu ta lại thật mạnh, chắc cậu ấy cũng mất kiên nhẫn với nam sinh đó, nện bóng xuống nền sân một tiếng thật mạnh, nói: "Cậu có thể chuyên tâm chơi bóng bớt chút chuyện nhảm nhí không! Không muốn chơi thì đừng chơi, lớp chúng ta trực tiếp rút khỏi danh sách tham gia cuộc thi là được rồi!"
"Cậu cmn không nghe Bùi Y Y đang nói xấu chúng ta sao?"
Ngô Tư Khải đáp trả: "Nghe thấy, thế thì sao? Chúng ta cơ bản cũng đâu ném lọt rổ! Thôi đi, ông đây không muốn chơi nữa!" Cậu ấy hất tay rồi bỏ đi, hai người khác thì vừa khuyên giải vừa nói, vài người khác cụt hứng bỏ về.
Bùi Y Y chẳng thèm quan tâm bọn họ, để mặc bọn họ ăn hiếp Thẩm Ý, lại không cho phép cô được nói vài ba câu? Chính bọn họ không bằng Thẩm Ý, chỗ nào cũng không bằng!
Thẩm Ý chơi gần ba mươi phút, áo khoác của anh đã cởi ra từ sớm, áo ngắn tay bên trong dán sát phần người phía trên, mồ hôi đầy đầu.
Nhưng Bùi Y Y lại chẳng ghét bỏ chút nào, vừa vui vẻ lại vừa nũng nịu, nhảy lên phía trước ôm chầm lấy người anh: "Sao mà bạn trai em lợi hại thế nhỉ!"
"Bùi Y Y, anh còn có thứ lợi hại hơn, có muốn xem không?" "Là gì vậy?"
Thẩm Ý vận động nên hơi thở phì phò, anh thở dốc nắm lấy bàn tay Bùi Y Y, sau khi di chuyển một chút xuống phía dưới, giữ chặt tay Bùi Y Y lại, mặt Bùi Y Y biến sắc ngay tức khắc.
Thẩm Ý... Đũng quần của Thẩm Ý, vừa to vừa cứng...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");