(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này, không chỉ có Chu Thu Vũ nổi giận, mà ngay cả Bùi Phú Niên cũng nghe không lọt tai, cau mày lên tiếng: "Các cháu đều là học sinh cuối cấp, năm tới phải thi đại học rồi, đã vậy các cháu mới bao lớn hả? Mười tám mười chín tuổi, tâm trí chưa chín chắn, các cháu biết cái gì gọi là yêu thích à? Chuyện tình yêu không phải trò giả làm gia đình của trẻ con, mở miệng nói là được. Nếu thật sự yêu mến đối phương, vậy thì chờ sau khi vào đại học tâm lý ổn định, chú dì cũng không phải người già cổ hủ, tới lúc đó nếu các cháu vẫn còn yêu mến lẫn nhau, thì chú dì tất nhiên cũng không phản đối."
Bùi Phú Niên hiểu bằng tình cảm, nói bằng lý trí, Thẩm Ý nghe xong thì gật đầu, nói: "Chú, chú nói rất đúng ạ."
Bùi Phú Niên vừa nghe thấy, trong lòng vui vẻ yên tâm lại còn đắc ý. Ông không so được với Chu Thu Vũ, chỉ biết hù dọa bọn trẻ, trên gương mặt ông ẩn hiện ý cười không giấu được, liếc mắt nhìn sang Chu Thu Vũ, lưng ngồi thẳng, lại nghe Thẩm Ý nói tiếp: "Nhưng mà, cháu với Bùi Y Y vẫn sẽ tiếp tục quen nhau ạ."
Nét cười trên mặt Bùi Phú Niên cứng lại, Chu Thu Vũ cười lạnh một tiếng, chỉ trích ông: "Tôi đã nói rồi, đứa trẻ như này là do trong nhà không có dạy dỗ, ông tưởng nói vài ba câu thì nó sẽ nghe theo à? Đi đi đi, qua bên kia!" Bà xắn tay áo, lấy cây chổi lông gà trên bàn trà, nổi giận đùng đùng quở mắng Thẩm Ý, "Cậu đừng tưởng tôi không dám đánh cậu, cậu không học hành cho tốt còn dạy hư con gái tôi, hôm nay tôi sẽ thay bố mẹ cậu dạy dỗ cậu!"
Chu Thu Vũ muốn đánh Thẩm Ý, mọi người đều rối loạn. Bùi Phú Niên vội vàng kéo Chu Thu Vũ lại, Bùi Y Y cũng rưng rưng nước mắt nhào lên:
"Mẹ, mẹ đừng đánh anh ấy."
Chu Thu Vũ mắng chửi, Bùi Y Y khóc lóc, Bùi Phú Niên khuyên giải, Bùi Thông ngăn cản, chỉ mỗi Thẩm Ý vẫn bình thản đứng đó, giống như cắn hạt dưa xem hàng xóm cãi nhau ồn ào.
Ồn ào nhốn nháo mười mấy giây, chổi lông gà thoát khỏi kìm kẹp của Bùi Phú Niên, vụt vụt dữ dội lên người Bùi Y Y, vào ngay lúc này, Thẩm Ý trực tiếp bảo vệ cho Bùi Y Y. Chu Thu Vũ có tức giận đến mấy cũng không đi đánh con cái nhà người ta, dáng vẻ khi nãy cũng chỉ làm cho có mà thôi, nhưng hành vi đột ngột lúc này của Thẩm Ý khiến bà không thể không xuống tay, chổi lông gà cứ thế mà đánh lên tay Thẩm Ý.
Tất cả người trong nhà đều sửng sốt.
Chu Thu Vũ thật sự không nghĩ Thẩm Ý sẽ làm như vậy, ngoài kinh ngạc bà có chút hối hận bản thân đã kích động, sức lực kia bung ra thì trên da thịt nhất định sẽ để lại dấu vết.
Trong hai ba giây, không ai biết nên phản ứng như thế nào.
Mà Thẩm Ý giống như chẳng thấy sao cả, lên tiếng vào ngay thời điểm yên tĩnh nhất: "Cháu có thể khiến cho thành tích học tập của Bùi Y Y trong lớp từ dưới đếm lên sẽ thành từ trên đếm xuống."
Lời nói này, khiến tất cả mọi người trong nhà có chút phản ứng không kịp.
So với kiểu làm bộ khuyên răn dạy bảo của Bùi Phú Niên thì xem ra Thẩm Ý bình thường hơn nhiều, trông anh không giống như đang ra điều kiện, cũng không phải khoe khoang, mà bình tĩnh nói: "Người lớn trong nhà ngăn
cản yêu sớm còn không phải vì sợ ảnh hưởng đến học hành, cũng sợ bọn cháu làm chuyện sai trái sao. Nhưng cháu có thể đảm bảo với chú dì và bố mẹ cháu rằng, dưới bất kỳ tình huống nào cháu cũng sẽ không để ảnh hưởng tới thành tích học tập của mình, đồng thời nâng cao thành tích của Bùi Y Y."
Trầm mặc vài giây, giọng điệu Chu Thu Vũ coi thường: "Anh trai của Y Y là học sinh của lớp chọn, cho dù thành tích của cháu có giỏi đến mấy, nhà chúng tôi cũng không cần cháu đến phụ đạo nâng cao thành tích cho Bùi Y Y."
“Nhưng mà dì ơi, thành tích của Bùi Y Y từ tiểu học đã không tốt rồi mà?”
Ý tứ trong lời nói cũng đã rõ ràng, Bùi Thông là học sinh trong lớp chọn là đúng, nhưng nếu có tác dụng, Bùi Y Y đã sớm tiến bộ rồi.
"Cháu ngồi cùng bàn với Bùi Y Y, khoảng thời gian này đã để ý thấy, lực chú ý của cô ấy không cao, cho dù là học hành cũng sẽ dễ dàng bị chuyện khác thu hút. Trong kỳ nghỉ hè hồi học cấp hai cháu có tham gia qua một tổ chức huấn luyện của một trường học danh tiếng nước ngoài, cũng từng tham gia qua không ít những cuộc thi Olympic toán học, nên cháu rất có lòng tin sẽ nâng cao được thành tích học tập của Bùi Y Y. Thưa chú và dì, cháu có thể đảm bảo cháu và Bùi Y Y cùng nhau học tập sẽ có tiến bộ, cũng sẽ không để Bùi Y Y phải chịu tổn thương."
Bùi Y Y chưa từng nghe Thẩm Ý nói nhiều như vậy, lúc này anh nói từng câu từng chữ là đang tranh thủ cho chuyện tình cảm của bọn họ có cơ hội tồn tại, dáng vẻ thật đúng là nam chính tốt. Trong lúc nhất thời, đôi mắt đẫm nước mắt của Bùi Y Y thật nhiều điểm lấp lánh.
"Bố mẹ, sau này con sẽ cố gắng học tập, tháng sau thi cuối khóa lớp bồi dưỡng, con cũng sẽ cố gắng thi cấp chín và thi văn nghệ, điểm số môn văn
hóa cũng sẽ nỗ lực nâng cao." Bùi Y Y học theo, vội vàng bày tỏ.
Mặt dù không thân quen với Thẩm Ý, nhưng cũng đã gặp mặt anh vài lần, hình như anh cũng không phải kiểu người hỏng bét, vì vậy Bùi Thông nhân cơ hội nói: "Bố mẹ, Thẩm Ý vốn học cùng lớp với con. Con nghe giáo viên chủ nhiệm của con nói là lúc trước khi cậu ấy chưa chuyển trường tới đây, kỳ thi nào cũng được hạng nhất khối. Phần căn bản của Y Y quá kém, nếu như điểm môn văn hóa không đạt mức tiêu chuẩn, điểm thi văn nghệ có tốt đến mấy cũng không được vào trường tốt."
Từng người luân phiên ra trận, cũng không biết là câu nói nào đã kích thích tới Bùi Phú Niên, đầu óc ông có hơi mờ mịt, nói với theo một câu: "Nói có lý, bà xã, chuyện yêu sớm cũng không nên làm quá quyết liệt..."
"Ông ở bên nào vậy Bùi Phú Niên!" Bình thường thì coi như bỏ qua đi, vậy mà bà còn phải chiến đấu đơn độc một mình về việc hiểu lầm to lớn của chuyện yêu sớm, Chu Thu Vũ giận không kiềm chế nổi, Bùi Phú Niên lập tức không hé lời nào nữa.
Làm vợ chồng hai mươi mấy năm, Bùi Phú Niên vô cùng hiểu rõ tính cách của Chu Thu Vũ, bây giờ bà ấy đang thất vọng và tức giận, con trẻ có nói dễ nghe tới mấy thì cũng không nghe vào, không muốn để sự tình tiếp tục dây dưa, vì vậy Bùi Phú Niên phất tay: "Vậy hôm nay tới đây thôi, ngày mai bọn trẻ còn phải đi học sớm.”
Yêu sớm là chuyện đại kỵ trong lòng người lớn, nói ba hoa khoác lác thì người lớn có thể không chấp nhận, Thẩm Ý hiểu rõ, cũng không vội, đẩy đẩy mắt kính, thái độ khiêm tốn: "Vậy cháu chào chú và dì, ngày mai cháu lại đến.”
Sao chứ? Ngày mai còn đến nữa?
Suýt chút nữa thì hai mắt Chu Thu Vũ đã trợn trắng dã, mà Thẩm Ý lại không nhìn thấy được vẻ mặt đó, kéo balo đeo lên, đi ra ngoài.
Lúc nãy Bùi Y Y bị dọa tới run rẩy, lúc này đây mới lấy hết can đảm tiễn Thẩm Ý tới cửa, cô đưa mặt ra ngoài, nói với Thẩm Ý: "Vậy ngày mai anh nhất định phải đến đó."
Thẩm Ý chỉ vẫy tay với cô: "Em nhớ làm bài tập, sáng mai gặp lại."
Trong lòng Bùi Y Y không nỡ, tặng anh đoạn thơ tình: Anh là gió em là cát...
“Rầm!...” Chu Thu Vũ không cảm xúc đứng ở sau lưng đóng sầm cửa lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");