Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 44: Thế thì cởi quần đi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Bùi Y Y ăn bánh cá hầm đã làm rớt canh lên áo, cô vừa mới bước chân vào nhà đã lẩm bẩm muốn đi tắm, nhưng Thẩm Ý không cho cô tắm, nói: “Canh rớt trên áo em chứ có phải rớt trên da em đâu, dù em có tắm mười lần thì quần áo cũng không tự động sạch được.”

Bùi Y Y không tìm ra được lời phản bác, đành “ừm” một tiếng.

“Mấy câu hỏi anh giao cho em đã làm xong chưa? Giảng mấy câu đó trước đã.” Thẩm Ý ngồi trên ghế mềm trước bàn học, duỗi chân ra kéo chiếc ghế bên cạnh qua chỗ mình, sao đó anh vắt một chân qua thanh ngang bên dưới chiếc ghế, “Đừng lề mề, mau lấy bài tập ra đây.”

Bùi Y Y vẫn còn đứng ở trước cửa phòng, cô cứ thế nhìn nhìn động tác của Thẩm Ý, bỗng nhiên cảm thấy anh rất giống một tên du côn.

Haiz, Thẩm Ý giỏi thay đổi quá, anh ấy nhất định là một người đa nhân cách đây mà.

Bỏ cặp xuống, Bùi Y Y thò tay vào trong cặp, mò tới mò lui.

Thẩm Ý nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn cô đứng ở ngưỡng cửa mò tới mò lui trong cặp, mò hồi lâu mà chẳng mò ra được cái quái gì. Thế là anh nheo mắt lại, duỗi đôi chân dài ra, xem màn biểu diễn của cô.

Thực ra vở ghi và sách bài tập đã nằm ở trong tay, nhưng tâm trí của Bùi Y Y không đặt ở đó, cô vẫn còn đang cân nhắc về dầu thần kỳ Ấn Độ. Phải nói đến chuyện này như thế nào đây, mà nói ra rồi thì phải làm sao để Thẩm Ý đồng ý sử dụng cơ chứ? Nếu anh nổi cơn tam bành thì phải làm sao đây?

Bàn học của Thẩm Ý rất đơn giản và sạch sẽ, không có những sách vở đồ vật linh tinh. Bùi Y Y nhìn thoáng qua, giở vở ghi ra trước tiên, “Tối qua em làm xong rồi, anh kiểm tra đi.”

Nhân lúc Thẩm Ý xem bài tập, Bùi Y Y khom lưng lấy chai dầu thần kỳ bỏ vào trong túi quần của mình.

“Đây là Bùi Thông dạy em làm à?”

Bùi Y Y nói: “Anh ấy chỉ đưa ra hướng giải, là em dùng công thức của anh để giải ra đó.”

Thẩm Ý đẩy mắt kính, “Vậy anh cho em hai bài nữa, giờ em làm cho anh xem.”

Bùi Y Y không ư hử gì.

Buổi chiều thu có một loại cảm giác tĩnh lặng thư thái, cơn gió mơn man mang theo nhiệt độ còn sót lại của mùa hè, chỉ là khi thổi vào từ cửa sổ phía xa xa, đã không còn cảm nhận được hơi nóng nữa rồi.

Ngòi bút ma sát với mặt giấy, phát ra những tiếng “xoèn xoẹt”, Bùi Y Y không nhìn đề bài mà chuyên chú ngắm tay của Thẩm Ý.

Thẩm Ý đã kéo tay áo lên một chút, để lộ ra cẳng tay thanh thoát rõ nét. Anh có nước da trắng lạnh, nhìn thế này trông đường nét cánh tay vô cùng gợi cảm. Bùi Y Y cứ thế nhìn chằm chằm từ cánh tay cho tới mu bàn tay của anh. Nhìn thấy khớp xương gồ lên trên mu bàn tay, lòng cô có chút ngứa ngáy, tựa như có một chiếc lông vũ thi thoảng lại lướt qua trái tim, dụ dỗ cô sờ vào nó.

Bùi Y Y nhịn mãi nhịn mãi, nhưng thực sự không thể chống đỡ lại sắc đẹp của Thẩm Ý. Cô cúi đầu xuống, khẽ hôn một cái vào mu bàn tay của anh. Cô hôn rồi thì cũng thôi đi, còn nghiêng đầu khẽ hỏi Thẩm Ý: “Anh đoán xem hôm nay em mặc quần lót màu gì?”

Ngòi bút trong tay Thẩm Ý lập tức dừng lại, anh ngừng lại hai giây mới nhìn sang Bùi Y Y. Nhìn rồi cũng không trả lời ngay, ánh mắt từ trên khuôn mặt của Bùi Y Y chậm rãi lướt một mạch xuống giữa hai chân của cô, sau đó bất chợt bật cười, “Bùi Y Y, mình chơi một trò chơi đi.”

Chỉ cần không phải làm bài tập, chơi trò gì Bùi Y Y cũng thấy hết sức hào hứng.

“Chúng ta sẽ hỏi đối phương từ vựng, đoản ngữ hoặc công thức, ai trả lời sai sẽ phải cởi một món đồ, có thể chỉ định cởi bên trên trước hay cởi phía dưới trước.”

Bùi Y Y thu lại nụ cười, “Nhưng mà nghe có vẻ không công bằng lắm thì phải.”

“Em không được lựa chọn.” Thẩm Ý quăng vở vào lòng Bùi Y Y, “Em bắt đầu kiểm tra anh trước đi.”

Nếu đã không được lựa chọn thế thì cứ thử xem sao. Dù sao thì cô cởi hay Thẩm Ý cởi, thì người chịu thiệt vẫn là Thẩm Ý cơ mà.

Bùi Y Y không tỏ vẻ gì ra mặt, trong lòng đang âm thầm vui sướng. Sau khi lật hai trang sách, cô bèn chọn một công thức hóa học mà cô thấy phức tạp.

Thẩm Ý nghe xong suy nghĩ tầm năm sáu giây, sau khi trả lời được, anh chỉ tay vào mặt bàn, “Cởi bên trên trước đi.”

Bùi Y Y có chút thất vọng, vì cô chỉ mặc một chiếc quần bò, nhưng lúc đi trên đường, cô đã mặc thêm áo khoác, khi vào nhà cũng chẳng cởi ra, bây giờ cởi áo khoác thì bên trong vẫn còn một chiếc áo dài tay nữa.

Trò chơi vẫn tiếp tục.

Thẩm Ý hỏi một từ vựng, Bùi Y Y mở miệng đã trả lời được ngay, đây là từ cô mới học xong lúc sáng.

Lại đến lượt Bùi Y Y, lần này cô cũng chọn từ vựng, nhưng từ vựng mà cô chọn nhìn rất dài và có vẻ không có chút quy luật nào.

Lần này thời gian Thẩm Ý suy nghĩ dài hơn, anh trả lời như đang dò xét, phía trước đúng, nhưng hai chữ cái cuối cùng lại lộn vị trí.

Vẻ mặt Bùi Y Y đầy hưng phấn, đưa mắt nhìn chăm chú vào nửa người bên dưới của người ta, còn giả bộ nghĩ ngợi rồi mới nói: “Được rồi, bên trên anh chỉ mặc độc một chiếc, thế thì cởi quần đi, vẫn còn một chiếc quần lót nữa mà.”

“Được thôi.” Trong mắt Thẩm Ý ánh lên thứ ánh sáng khó hiểu.

Anh đứng dậy cởi quần thể thao xuống, Bùi Y Y men theo đôi chân dài của anh lướt thẳng lên trên, thấy quần lót màu đen của Thẩm Ý, lớp vải bao lấy chỗ ấy của Thẩm Ý, nhìn thoáng qua thấy một đống rất lớn.

Chắc là mềm lắm đây.

Bùi Y Y ngắm một lúc, đang định bỏ sách xuống thì lại nhìn thấy thứ nằm giữa hai chân kia chợt động đậy. Cô vội vàng trợn tròn mắt nhìn thật kỹ, thấy nơi gồ lên kia chầm chậm nổi dậy. Mấy giây sau, nơi gồ lên biến thành một cái lều vải, lớp vải bị cây gậy vừa dài vừa cứng chống lên, mép quần

lót ở trên đùi cũng bị gồ lên, mấy sợi lông xoăn xoăn rơi ra ngoài, trông cực kỳ nổi bật trên làn da trắng ngần.

Bùi Y Y nhìn không rời mắt, vào lúc này, hô hấp của cô đã trở nên dồn dập và nóng hổi, lòng bàn tay đang cầm sách dần dần hơi ẩm ướt. Cô nuốt nước miếng, thấy vật giữa hai chân vẫn còn cương lên, lớp vải bên ngoài bị chống lên rất cao, như thể sắp bị chọc rách đến nơi.

Hơi thở nóng như đang phát sốt, hình như trong khoang mũi hơi ngứa, Bùi Y Y thở hắt ra một hơi nặng nề, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Ý ở cạnh đó đã duỗi tay giữ lấy cằm cô, giọng điệu hơi biến đổi: “Bùi Y Y, em chảy máu mũi rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.