(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Y Y là người có nhiều mối quan hệ, vì thế cả buổi sáng cô hoàn toàn không có thời gian nghe giảng, một mực giấu điện thoại dưới sách giáo khoa để trả lời tin nhắn.
Bạn học tiểu học, bạn học cấp hai, bạn sống cùng khu chung cư nhưng đã chuyển đi và còn có rất nhiều bạn bè qua mạng, đều nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô tới tấp. Ban đầu Bùi Y Y còn rất trịnh trọng, tin nhắn nào cũng
nghiêm túc trả lời, sau đó cảm thấy mệt quá, trực tiếp copy tin nhắn trước, dán vào gửi cho người phía sau.
Đợi đến khi cô hoa mắt chóng mặt, cuối cùng cũng nói tạm biệt với tất cả mọi người, tiết thứ ba cũng kết thúc rồi.
Ngẩng lên thấy bạn học trực nhật vào hôm nay đã xóa hết cả bảng chữ chi chít, Bùi Y Y bèn hỏi Thẩm Ý: “Anh chép bài rồi nhỉ? Chút nữa cho em mượn chép tí nhé.”
“Chép rồi, nhưng không thể cho em chép.” “Vì sao chứ?”
Thẩm Ý chỉ vào ngực mình, “Ghi chép của anh đều ở trong tim.” Cái quái gì vậy, học giỏi nên đang sỉ nhục người khác sao?
Ngày cuối cùng của tháng chín.
Bùi Y Y không nhớ rõ lắm không khí đã bắt đầu trở nên se lạnh từ ngày nào. Cô chỉ cảm thấy lúc chiếc quạt cũ rích trên đầu kêu vù vù, không còn những luồng gió nóng liên miên nữa.
Cô vén những lọn tóc xoăn lòa xòa bên tai ra sau tai, rồi giở sách đến trang cần xem, cầm bút vẽ lại một vệt nắng rơi trên trang giấy.
Còn chưa vẽ xong đường viền thì một quyển vở đã được đẩy sang từ phía bên cạnh. Bùi Y Y bị xen ngang, đưa mắt nhìn qua chỗ đó, thấy cả một mặt giấy đều là những con chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Thế mà lại là phần ghi chép của tiết thứ ba.
Bùi Y Y ngạc nhiên, thì ra Thẩm Ý thật sự ghi nhớ kiến thức vào trong lòng.
Cô cười tít mắt, lúc nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Ý, một chiếc lúm đồng tiền vừa vặn đựng đầy ánh nắng.
Thẩm Ý nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền rực sáng đó, ánh mắt dại ra trong giây lát.
Bùi Y Y vốn đang định mở vở của mình ra, chép lại phần bài ghi mà Thẩm Ý đã ghi ra cho cô. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lại giở đến trang đầu tiên của cuốn vở, viết từng nét từng nét ra ba chữ “Bùi Y Y” ở chỗ trống bên cạnh tên Thẩm Ý, sau đó chồng lên quyển vở ghi của cô một cách ngay ngắn.
Thẩm Ý nhìn thấy thế thì bật cười.
Ánh nắng nhuộm màu cơn gió vào lúc hoàng hôn, phả lên mặt đã bớt nóng nực đi phần nào.
Bùi Y Y xốc quai balo lên trước một chút, đẩy cửa kính ra đi vào trong, “Thẩm Ý, em không muốn uống trà sữa nữa, em cũng muốn uống nước chanh.”
“Phiền chị đổi trà sữa kem tươi bốn mùa thành nước chanh giúp em với ạ.”
Hai phút sau, Bùi Y Y cầm cốc nước chanh cùng Thẩm Ý đi ra bên ngoài. Cô cắm ống hút vào cốc, hút một ngụm nhỏ.
Vị chua nhiều hơn vị ngọt, đầu tiên sẽ cảm nhận được vị chua của tắc, sau đó mới đến vị chua của chanh, nhưng vị chua bị đá át đi, lại có mùi vị thanh mát.
Uống đồ chua một chút cũng hay, thực ra cô hơi căng thẳng. Mặc dù kể từ lần ở trong phòng thay đồ cô vẫn luôn ngóng đợi, mấy ngày hôm nay cô cũng điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi cô cùng Thẩm Ý đi đến dưới tòa nhà nọ, con tim thấp thỏm hồi hộp cả đoạn đường bất chợt bị nhấc lên tận cổ họng.
Bùi Y Y nhìn qua nơi này, muộn màng nhận ra, “Đi đến nhà anh sao?” Thẩm Ý trả lời một tiếng bằng âm mũi.
“Thế, bố mẹ anh hôm nay không có nhà sao?” “Họ sống ở thành phố khác, anh sống một mình.”
Bùi Y Y theo Thẩm Ý vào thang máy, mới “ồ” lên một tiếng dài lê thê, nhìn thấy Thẩm Ý ấn vào tầng 11.
Đợi chốc nữa vào nhà, đầu tiên cô sẽ giả vờ muốn vào nhà vệ sinh, sau đó nhân cơ hội kiểm tra xem bên trong có dư ra khăn mặt bàn chải đánh răng khả nghi, hoặc những đồ đạc khác của nữ sinh hay không.
Sau đó lại viện cớ thăm quan nhà, nhìn xem trên giường có hai chiếc gối hay sợi tóc dài không thuộc về Thẩm Ý không.
Đây là những chiêu thức cô đọc được ở trong tiểu thuyết, cô đã sớm nằm lòng những chiêu này rồi.
Đến trước cửa, Thẩm Ý lấy chìa khóa mở cửa, Bùi Y Y đã ấp ủ xong câu đầu tiên ở trong lòng.
Cửa mở ra, Thẩm Ý đi vào trước, Bùi Y Y theo sát phía sau. Đợi đến khi cái chân thứ hai chạm đất, Thẩm Ý ở đằng trước đột ngột bỏ balo xuống rồi xoay người lại, anh đưa hai tay giữ lấy vai cô, Bùi Y Y bất ngờ bị đẩy lùi về sau một bước, tựa lưng lên cửa khiến nó đóng sập vào rất mạnh.
Bùi Y Y còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Ý đã đè lên người cô. Rõ ràng anh vừa mới uống xong một cốc nước chanh mát lạnh, nhưng hơi thở và đầu lưỡi lại nóng rẫy, mút cổ Bùi Y Y một cái rồi hôn thẳng xuống dưới.
Cơn hoảng hốt của Bùi Y Y chỉ kéo dài hai giây, vào khoảnh khắc Thẩm Ý dán lên người cô, cơ thể cô như đã hóa thành vũng nước, mềm oặt trong lòng Thẩm Ý.
Tay của cô cũng níu chặt lấy Thẩm Ý, nhưng động tác không nhanh bằng anh. Khi cô nhấc cánh tay lên, Thẩm Ý đã thò tay vào trong, cởi móc khóa áo lót của cô rồi.
Trước ngực không còn bị trói buộc, trái tim của Bùi Y Y cũng trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, balo của cô bị quăng đi, áo sống bên trên cũng bị cởi sạch. Một Thẩm Ý dịu dàng lãnh đạm suốt mấy ngày nay cũng trở nên tà ác vào giây phút này. Anh khom lưng vùi đầu vào ngực Bùi Y Y, cắn nụ hoa màu hồng nhạt vểnh lên của cô, ra sức hít sâu một hơi trước ngực cô.
Cặp thỏ trắng của Bùi Y Y làm gì đã chịu đựng sự dã man như vậy bao giờ. Dù là vào cái lần ở trong phòng thay đồ nóng bức, Thẩm Ý cũng không xấu xa đến mức này.
Chẳng bao lâu sau, nhiệt độ từ dưới hạ thể của cô bắt đầu tăng lên, giữa hai chân cũng dần dần ẩm ướt.
Thẩm Ý rất mạnh tay, bóp một bên bầu ngực của Bùi Y Y biến dạng, nhưng Bùi Y Y không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sống lưng hơi tê tê. Cơ thể cô khẽ run lên, luồn hai tay vào cổ áo của Thẩm Ý, lòng bàn tay mềm mại lần sờ đến đầu v* trên lồng ngực nở nang.
Đầu v* của Thẩm Ý nhỏ hơn cô rất nhiều, khi chưa bị chạm vào nơi đó chỉ là một chấm màu hồng nhạt. Cô nhớ lần trước cô vừa hôn vừa sờ vào nó,
chấm hồng nhạt kia mới giống quả bóng bay, từ từ gồ lên trở thành một hạt nho nhỏ.
Nhớ lại những hình ảnh này, giữa hai chân càng ướt hơn. Hơi thở của Bùi Y Y không đều, thầm nghĩ Thẩm Ý cứ lưu luyến ở trên ngực cô, với tư thế này cô cũng không hôn được anh. Thế là Bùi Y Y men theo đường nét của lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve từng múi cơ ngực rõ nét, xúc cảm trên lòng bàn tay thích không thể tả được.
Cứ sờ như thế, dường như Thẩm Ý cũng đã có cảm giác, đầu lưỡi đang ngậm mút nụ hoa nhỏ của cô bất chợt gẩy lên gẩy xuống, Bùi Y Y bị bất ngờ “Ahh” một tiếng. Cảm giác ngứa ngáy từ đầu ngực xộc thẳng xuống nơi sâu nhất trong hoa huy*t, cô bóp chặt lồng ngực của Thẩm Ý, cổ họng phát ra những tiếng ngâm nga êm ái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");