(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngón tay của Thẩm Ý cắm vào bên trong, cảm giác tê tê ngứa ngáy lại cuốn lấy cơ thể. Lần này Bùi Y Y còn mẫn cảm hơn, cơ thể của cô khẽ lay động, cảm nhận ngón tay chọc vào hoa huy*t đang ngoáy tròn, người cô lại khô nóng hơn.
“Bạn Thẩm Ý, bạn thử dịch lại đoạn hai xem nào.”
Bùi Y Y giật thót tim nhưng lại thấy Thẩm Ý thong thả rút tay ra, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhìn vào sách giáo khoa bắt đầu trả lời câu hỏi.
Cô như một người bệnh bị rút mất bình ô xy, nằm nhoài ra bàn thở hổn hển một cách gian nan.
Đoạn văn thứ hai không dài, Thẩm Ý trả lời rất lưu loát, nhưng đối với Bùi Y Y đây quả thực là giây phút khó chịu nhất.
Họ đang ngồi ở dãy thứ hai từ dưới lên của tổ 4, trong một góc sát tường không hề bị người nào cố tình chú ý đến. Nhưng Thẩm Ý có vẻ ngoài đẹp trai, từ khoảnh khắc anh bước vào lớp đã thu hút bao nhiêu nữ sinh liên tục liếc mắt nhìn trộm. Nhưng may mà Thẩm Ý ngồi ở dãy bên ngoài, dáng dấp của anh lại cao lớn, vừa vặn che khuất toàn bộ nửa người dưới của Bùi Y Y trong chỗ ngồi chật chội như thế này.
Trong lúc anh trả lời câu hỏi, Bùi Y Y ở bên cạnh chịu đựng đủ giày vò. Giọng anh trầm thấp mạnh mẽ giống hệt như những cái ve vuốt của anh, khiến người ta cảm thấy khoan khoái sung sướng. Bùi Y Y hoảng hốt, kẹp chặt hai chân chậm rãi di chuyển trên ghế.
Hạ thể bị cọ xát, thoải mái thì có chút thoải mái, nhưng còn lâu mới bằng lúc Thẩm Ý sờ cô.
Cuối cùng Thẩm Ý cũng trả lời xong, thầy chủ nhiệm vui vẻ ngợi khen: “Không hổ là học sinh ban đầu của lớp chọn, nắm rất vững kiến thức.”
Anh diễn dịch lại không sai một chỗ nào, thần thái vừa tự tin vừa khiêm tốn càng thu hút thêm nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
Bùi Y Y là người khá nông cạn, cũng không rảnh để thưởng thức khí chất của Thẩm Ý. Đợi đến khi anh ngồi xuống, bàn tay mềm nhũn của cô lại nắm lấy tay anh.
Thẩm Ý chặn hết những ánh mắt liếc qua bên này ở ngoài, Bùi Y Y cũng bạo dạn hơn, dùng ánh mắt cầu xin anh.
Rất nhanh, ngón tay anh lại trực tiếp luồn vào trong. Nhưng lần này anh không chọc ngoáy huy*t nhỏ nữa, mà ấn vào hạt châu, ra sức xoa nắn.
Chỉ chớp mắt Bùi Y Y như bị điện giật, nước bên dưới cũng không thể ngăn lại được nữa, men theo vách th*t chảy ồ ạt ra ngoài. Ngay sau đó, Thẩm Ý lại dịu dàng hơn, lực độ xoa nắn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, vừa giống gãi ngứa vừa giống xoa bóp. Ngón tay khẽ gảy qua hạt châu cương cứng rồi lại chuyển sang day tròn theo chiều kim đồng hồ, khiến Bùi Y Y sướng đến mức nhắm nghiền mắt lại.
Có lẽ những bước dạo đầu trước đó đã mang lại quá nhiều khoái cảm, nên độ mẫn cảm của cơ thể đã đạt đến cực hạn. Thẩm Ý vân vê hạt châu chưa được bao lâu, Bùi Y Y đã cảm thấy mình như được một luồng sức mạnh huyền ảo ném lên giữa không trung, cô lâng lâng trong cảm giác sung sướng, cực kỳ dễ chịu.
Bùi Y Y vừa tận hưởng cảm giác lên đỉnh, vừa cắn chặt môi, không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ xoắn chặt lấy ngón tay của Thẩm Ý, để anh cảm nhận được cơn run rẩy của cô.
Sau khi hòa hoãn lại, Bùi Y Y mới cảm thấy hồn phách trở về vị trí, cơ thể trở lại trạng thái bình thường.
Lên đỉnh...
Cảm giác này thực sự quá kỳ diệu, có điều cô không có văn hóa mấy nên không thể tìm ra được thành ngữ thích hợp để hình dung.
Giấy nháp lại được đẩy sang chỗ cô một lần nữa, Thẩm Ý hỏi cô: [Lên đỉnh rồi à?]
Lần này Bùi Y Y không hó hé câu gì, cô cầm bút lên, nghiêm túc chép lại những dòng chú giải trên bảng của thầy chủ nhiệm vào chỗ trống trên trang vở.
Thẩm Ý liếc cô một cái, khẽ hừ một tiếng.
Giấy nháp được thu về rồi lại được đẩy qua:
[Làm em sướng xong là không để ý đến anh nữa à?]
Ánh mắt của Bùi Y Y vẫn nhìn thẳng phía trước, vo viên tờ giấy nháp kia trong lòng bàn tay rồi bỏ cục giấy vào trong túi.
Hừ.
Cô không làm nữ chính đáng thương chuyên bị nam chính ức hiếp đâu nhé. Thẩm Ý ức hiếp cô, cô cũng phải ức hiếp Thẩm Ý.
Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Bùi Y Y nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng có lẽ Thẩm Ý cố ý, vừa rồi rõ ràng vẫn nghiêng người về phía trước, lúc cô sắp sửa đi qua, anh lại tựa người ra sau. Đương nhiên Bùi Y Y chẳng thấy có vấn đề gì, cặp mông dán vào lưng anh, cứ thế chen ra ngoài.
Đũng quần cô dính dớp, thực sự rất khó chịu, phải mau đi xử lý mới được.
Chạy đến phòng vệ sinh, khóa trái cửa xong, Bùi Y Y tụt quần xuống, gấp giấy vệ sinh lại, nhẹ nhàng lau chùi.
Chỗ đó thật sự ướt đẫm rồi, lúc lau qua còn kéo ra một sợi chất nhầy dài.
Ban đầu dùng ngón tay đã chảy rất nhiều nước rồi, sau đó đến khi lên đỉnh, bên dưới như dòng lũ, ướt sũng cả đáy quần.
Sau khi lau khô bên dưới, Bùi Y Y lại rút giấy lau sạch đáy quần lót ướt nhẹp.
Lau qua lau lại, cô lại nhớ lại cảm giác ấy, bèn thò tay sờ vào giữa hoa huy*t. Cô chỉ nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái, nhưng hoàn toàn không có cảm giác như Thẩm Ý đã mang đến cho cô.
Kỳ ghê.
Tan học, Trâu Diễn đã đến cửa sau từ lâu, Bùi Y Y hô một tiếng: “Chờ tớ với.”
Cô nhét hết sách vở và bài tập mà tối nay Bùi Thông sẽ giảng cho cô và cả túi bút sặc sỡ bị nhét đầy chặt vào trong cặp sách.
“Em về đây Thẩm Ý.” Bùi Y Y không quên chào tạm biệt Thẩm Ý. Cô chạy được một bước Thẩm Ý lại gọi giật cô lại. Bùi Y Y cứ tưởng anh muốn nói chuyện gì quan trọng, không ngờ khi cô ghé lại gần định nghe cho kỹ thì Thẩm Ý bất chợt cắn vào d*i tai của cô, khẽ nói: “Thứ sáu tan học thì đi với anh, nhớ phải nói trước với bạn em đấy.”
Bùi Y Y thở hổn hển nhìn theo bóng lưng đang đi trước của anh, thầm thở dài một tiếng.
Nói chuyện thì cứ nói, việc gì phải cắn tai cô đột ngột như vậy.
Haiz.
Thẩm Ý, đúng là tiểu yêu tinh giày vò người ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");