Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 110: Ngoại truyện 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 10

Vì đã đông người hơn nên mấy người lại chọn đồ ăn một lần nữa. Nồi lẩu bốn ngăn gồm bốn vị, vị cay, vị cay tê, vị hải sản và vị nhạt.

Bầu không khí của bữa ăn cũng khá là vui vẻ, hai cô bạn cùng phòng dần cởi mở hơn, chủ động gợi chuyện với mọi người, Thôi Hàm không có hứng thú với chủ đề của bọn họ nhưng rất có hứng với Thẩm Liệt. Cô ta để ý từng hành động, từng cử chỉ của Thẩm Liệt, thấy người ta ăn lẩu cay mãi, cô ta chủ động bắt chuyện: “Hi ~ em thấy hình xăm trên cổ anh rất đặc biệt, có ý nghĩa gì không ạ?”

“Là câu chửi thề tiếng Hy Lạp.” Thẩm Liệt trả lời rất thành thật.

Vẻ mặt của Thôi Hàm thoáng đơ ra, mấy giây câm nín mới cười gượng, “Anh có cá tính ghê. À, anh lái xe đến đây ạ? Em rất có hứng thú với xe cộ, chuẩn bị thi bằng lái xe vào kỳ nghỉ đông năm nay nè.”

“Tôi không lái xe cũng không có bằng lái nốt.”

Ánh mắt Thôi Hàm tỏ vẻ kinh ngạc, “Vậy chìa khóa xe này của anh...”

Thẩm Liệt cầm chiếc chìa khóa xe Maserati lên, “À, cô nói cái này hả.” Sau đó “pặc” một tiếng, chìa khóa xe xuất hiện một ngọn lửa, anh ta ra vẻ lãnh khốc tàn nhẫn nói: “Đây là bật lửa giá 15 tệ, mua về giả vờ ngầu.”

Thôi Hàm: “...”

Cô ta lập tức không có hứng ăn lẩu nữa, không những thế ngay cả ngồi thêm cô ta cũng không có kiên nhẫn nữa.

Tức quá, đúng là uổng công sáng ra cô ta gội đầu chải chuốt tỉ mẩn, còn trang điểm cả mặt nữa, xịt nước hoa YSL Black Opium đến chỗ như này cũng lãng phí nốt!

Đám người này... người nào người nấy cũng như bị thần kinh vậy. Thôi Hàm đã bỏ đi.

Hai cô bạn cùng phòng cảm thấy rất vui sướng, Bùi Y Y cũng thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, mặc dù không phải nữ chính tự đuổi cổ trà xanh nhưng cô ta tự chạy mất là tốt rồi. Hiện thực mà, thể nào cũng có chỗ khác biệt với tiểu thuyết. Có lẽ sau sự việc ngày hôm nay, về sau bọn họ có đi chơi thì Thôi Hàm cũng sẽ không có hứng thú nữa.

Tối qua Bùi Y Y vốn định nhân bữa cơm này xoa dịu mối quan hệ của mọi người với Thôi Hàm, nhưng xem ra suy nghĩ của cô quá đơn giản. Thôi Hàm hoàn toàn không coi cô ra gì, còn dám ve vãn Thẩm Ý trước mặt cô, ghê gớm hơn cả nhân vật nữ phụ trà xanh trong truyện.

**

Đến cuối tháng, nhà trưởng tổ chức dạ hội đón tân sinh viên, mỗi một khoa đều phải đóng góp tiết mục.

Nói là đón tân sinh viên nhưng đến lúc đó các đàn anh đàn chị khóa trên cũng đến xem. Nghe người ta nói, nếu lộ diện ở dạ tiệc sẽ có nhiều cơ hội vào hội học sinh hơn.

Dĩ nhiên hầu hết mọi người đều không có hứng với hội học sinh, nhưng nếu tham gia vào tiết mục sẽ có thể thu hút sự chú ý của mọi người, đừng nói là trong trường mà còn có người bên ngoài nữa.

Có một đàn chị cách hai khóa đã nhảy một bài trong tiệc đón tân sinh viên, sau đó được người ta liên hệ đi quay quảng cáo.

Thực ra Bùi Y Y không có hứng thú với việc này nhưng tên của cô vẫn xuất hiện trong danh sách tiết mục.

Là do bạn cùng phòng kéo cô đi đăng ký, nhưng sau đó cô bạn đó bị trượt còn Bùi Y Y lại được chọn. Cô bạn cùng phòng cũng không đố kỵ, khuyên cô nắm chặt lấy cơ hội, còn trang điểm và tạo kiểu tóc cho cô.

Sau khi biểu diễn xong Bùi Y Y quay lại hậu trường, việc cô làm trước tiên là gửi một tấm hình selfie xinh xẻo cho Thẩm Ý. Lúc xoay người đi tìm bạn cùng phòng, không cẩn thận đụng vào Ngô Trạch Hạo đang định đi vào trong.

Ngô Trạch Hạo khoác một chiếc đàn guitar sau lưng, tạo hình rất ngầu.

Hai người đụng mặt nhau, cậu ta là người lên tiếng chào Bùi Y Y trước: “Hi

~”

Bùi Y Y vội vàng chào lại “Hi”. Lúc cô diễn tập cũng từng gặp Ngô Trạch Hạo, có lẽ tiết mục của cậu ta ở phía sau.

Bình thường họ cũng không thân thiết, vì thế chào hỏi xong Bùi Y Y định đi khỏi đó, nhưng Ngô Trạch Hạo gọi giật cô lại, cậu ta ngó dáo dác xung quanh ra vẻ hơi chần chừ, rối rắm rồi hỏi cô: “Bùi Y Y, những lời của tớ hôm đó, cậu cảm thấy... ừm, cậu thấy thế nào?”

Bùi Y Y tỏ ra hơi ngơ ngác, nhớ lại mấy lần nói chuyện với cậu ta đều là những lời hàn huyên vô thưởng vô phạt, vô vị như chào cậu, chào buổi sáng, chào buổi tối... còn có gì để bày tỏ suy nghĩ sao?

Có lẽ thấy Bùi Y Y không trả lời, Ngô Trạch Hạo rất thất vọng, cậu ta ỉu xìu định bỏ đi nhưng lại bị Bùi Y Y gọi lại.

“Ừm, thì, tớ không rõ cậu hỏi tớ có suy nghĩ về chuyện gì, là tớ trả lời không được lịch sự sao?” Ngô Trạch Hạo là người rất tốt, cô không có lý do nào để đối xử lạnh lùng với người ta, vì dẫu sao cô cũng không phải tuýp người cao ngạo lạnh lùng.

Ngô Trạch Hạo nhíu mày, hỏi ngược lại cô: “Chẳng phải cậu vẫn chưa trả lời tớ sao?”

“Hở?”

“Một tối tuần trước tớ gửi tin nhắn cho cậu...”

Bùi Y Y càng mờ mịt hơn, “Tớ không nhìn thấy, chẳng phải lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện sao?”

Ngô Trạch Hạo nhìn trái nhìn phải, nhân lúc không có ai bên cạnh, cậu ta lấy hết can đảm nói ra: “Bùi Y Y, tối tuần trước tớ đã tỏ tình với cậu nhưng cậu vẫn không trả lời tớ, tớ để cậu suy nghĩ một thời gian, bây giờ cậu đã nghĩ xong chưa?”

Câu nói này làm Bùi Y Y rất bối rối, cô nắm điện thoại, vân vê góc áo.

Làm thế nào bây giờ, nam phụ xuất hiện rồi, thế nhưng cô bất chợt quên béng những tình tiết nam phụ mà cô đã từng đọc.

Với lại, Ngô Trạch Hạo là nhân vật nam phụ thế nào nhỉ? Cô không biết gì cả. Trong ấn tượng của cô bọn họ còn chưa nói được mấy câu, sao tự dưng lại tỏ tình nhỉ?

À đúng rồi, là thể loại yêu thầm!

Bùi Y Y cắn môi, trong đầu còn chưa nhớ rõ tình tiết thì bạn cùng phòng đã hò lên từ bên ngoài: “Bùi Y Y, Thẩm Ý đến rồi!”

Bạn cùng phòng vừa hô lên, Bùi Y Y đâu còn thời gian để nghĩ đến tiểu thuyết yêu thầm nữa. Bộ não có hạn lập tức bị hai chữ “Thẩm Ý” chiếm trọn. Cô cất cao giọng đáp lại, hớn hở chạy ra ngoài, chạy được hai bước lại lộn lại, chân thành nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã thích tớ, nhưng tớ đã có bạn trai rồi! Chúc cậu biểu diễn thuận lợi!”

Bùi Y Y chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Ý thật. Cô cười tít mắt, chạy nhanh như bay sà vào lòng anh, hỏi: “Thẩm Ý, sao anh lại vào đây được?”

“Thì cứ đi vào thôi.”

Hôm nay nhà trường tổ chức dạ tiệc đón tân sinh viên ở hội trường khu Tây, có rất nhiều sinh viên ở khu khác đến xem, nhân viên bảo vệ ngoài cổng cũng chẳng kiểm tra thân phận nên Thẩm Ý đi thẳng vào trong. Giữa đường nhận được ảnh mà Bùi Y Y gửi qua, đi đến cửa hội trường thì bắt gặp bạn cùng phòng của Bùi Y Y.

Vì thế anh tìm được Bùi Y Y mà không mất chút công sức nào.

“Đi theo anh.”

Bùi Y Y cúi xuống nhìn người một cái, “Nhưng em vẫn chưa kịp thay quần áo.”

“Không cần thay.”

Bùi Y Y nắm tay Thẩm Ý, đi được một đoạn mới nói với vẻ thần bí: “Thẩm Ý, kể cho anh một chuyện, anh đừng ghen nhé.”

“Anh biết rồi.” Hả?

Bùi Y Y kéo anh lại, “Anh biết gì chứ? Em còn chưa nói cho anh mà.” “Cái tên Ngô Trạch Hạo kia thích em chứ gì.”

Hả?

Bùi Y Y lại kéo anh lại, “Sao anh biết?” “Cậu ta nói cho anh.”

Hả?

Thẩm Ý biết tất cả mật khẩu của Bùi Y Y nhưng anh chưa từng đăng nhập vào các tài khoản mạng xã hội của cô bao giờ. Lần trước sau khi vô tình nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Ngô Trạch Hạo, anh bắt đầu đăng nhập vào Wechat của Bùi Y Y hai ngày một lần, một là để nhận tiền mình gửi cho cô, hai là xem xem có một Ngô Trạch Hạo khác nữa không.

Hồi cấp ba ai cũng biết Bùi Y Y xinh xắn, dĩ nhiên Thẩm Ý cũng biết. Nhưng hồi đó hai người suốt ngày ở bên nhau, dù mọi người có biết Bùi Y Y xinh xắn thì cũng không dám đến tỏ tình. Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Bùi Y Y ấy à, tất nhiên Thẩm Ý hiểu rõ lòng dạ của cô, bị anh ăn sạch sành sanh, đến tối nằm mơ còn gọi tên anh. Chỉ có điều suy nghĩ của Bùi Y Y đơn giản, phản ứng cũng không nhanh lắm, nhưng con thỏ ngốc nghếch càng dễ bị sói nhung nhớ hơn.

Cứ thế sau dăm ba lần đăng nhập, để ý, cuối cùng Thẩm Ý cũng bắt gặp Ngô Trạch Hạo gửi tin nhắn đến hai lần. Ban đầu anh chỉ đọc mà không trả lời. Sau đó Ngô Trạch Hạo bắt đầu có xu hướng mời mọc, nói chuyện mập mờ, anh bèn bắt chước giọng điệu của Bùi Y Y tiết lộ chuyện cô đã có bạn trai. Nhưng không biết là do Ngô Trạch Hạo không tin hay quá tự tin, sau khi im ắng hai ngày, cậu ta không những bắt đầu gửi tin nhắn chúc ngủ ngon mà còn trực tiếp nhắn tớ thích cậu này nọ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.