Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 106: Ngoại truyện 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phiên ngoại 6

Bùi Y Y quyết định đi phụ mẹ Thẩm Ý làm cơm.

Trước đó Thẩm Ý nói cả nhà chú Thẩm sẽ đến hết, nhưng hôm nay chỉ có hai anh em, chú thím Thẩm tạm thời có việc. Có điều dù chỉ có ngần này

người thì vẫn tính là nhiều, một mình mẹ Thẩm Ý nấu cho nhiều người như thế chắc chắn rất mệt.

Mặc dù cô không hiểu giới chính trị cũng không biết niệm kinh Kim Cương, nhưng nếu cô cần cù hiểu chuyện thì có lẽ mấy người lớn cũng sẽ thích nhỉ.

Bùi Y Y rón rén đi vào trong bếp.

Mẹ Thẩm đang gọt hoa quả, bên cạnh còn có một dì nhìn có vẻ trẻ hơn mẹ Thẩm một chút đang nhặt rau. Bùi Y Y không biết dì này ở đâu ra, lễ phép chào một tiếng, mẹ Thẩm mới giải thích: “Dì này là dì nấu cơm trong nhà.”

Dì này nãy giờ vẫn luôn ở trong bếp nên vừa rồi Bùi Y Y không thấy, có điều nhìn có vẻ không cần cô phụ giúp.

Ôi, chán nản quá đi, những chiêu mà Trâu Diễn và hai cô bạn cùng phòng dạy cho cô gần như không thể dùng ở đây.

Bùi Y Y bưng đĩa hoa quả ra phòng khách hộ mẹ Thẩm, nhìn tất cả mọi người một lượt rồi đến nói chuyện với em gái Thẩm một mực cắm cúi chơi điện tử: “Em ơi, em muốn ăn dưa hami không? Chị lấy cho em.”

So với một dân xã hội đen như Thẩm Liệt, em gái Thẩm nhìn có vẻ bình thường hơn nhiều, nhưng cô bé nhỏ tuổi hơn cánh Thẩm Ý và Thẩm Liệt khá nhiều, mới học lớp 10. Lúc này nghe thấy Bùi Y Y nói chuyện với mình, cô bé chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói một tiếng: “Thanks ~”

“... You... You’re welcome ~” Thật là khổ não.

Người nhà họ Thẩm có vẻ rất khó gần gũi, với lại sao họ mãi không nhắc đến chuyện cưới xin của cô và Thẩm Ý vậy?

Bùi Y Y bần thần một hồi, cầm miếng dưa hami đưa cho em gái Thẩm, nhưng cô em này đang mải mê với điện thoại, không nhận mà chỉ há miệng “A” một tiếng.

Bùi Y Y mất hai giây mới nhận ra cô bé đang chờ mình đút cho. Chần chừ giây lát, đang định cầm cây tăm xiên dưa đút cho cô bé thì ngay tức khắc cây tăm và cả đĩa hoa quả bị người ta lấy đi. Bùi Y Y vội vàng quay sang nhìn, thấy Thẩm Ý nhét đĩa hoa quả vào lòng em gái Thẩm, nói với vẻ bất mãn: “Thẩm Tinh, hôm nay em ra ngoài không mang theo tay à?”

Thẩm Ý kéo Bùi Y Y đi chỗ khác, “Anh đưa em đi xem ảnh hồi nhỏ.” Phù ~

Bùi Y Y thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có tình tiết mà cô từng đọc trong tiểu thuyết rồi.

Nam chính dẫn nữ chính đi xem ảnh hồi nhỏ của mình, đồng thời kể chuyện tuổi thơ cho nữ chính. Xem đến cuối cùng, nam chính sẽ chỉ vào khung ảnh còn để trống, dịu dàng nói: “Đợi chúng mình có con, anh sẽ lấp đầy khung ảnh này bằng những bức ảnh một nhà ba người chúng ta.”

Hihi, nghĩ thôi cũng thấy có cảm giác như trong phim vậy.

Bùi Y Y nôn nóng không kịp nhìn kỹ bức hình đầu tiên, cô trực tiếp lật ngay đến nửa album ảnh đằng sau, lật tiếp, lật tiếp...

Sao lại thế này, cả tập ảnh đều để kín ảnh, đến một trang trống cũng chẳng có.

Bùi Y Y lại rầu rĩ, dịch mông sang dựa sát vào cánh tay Thẩm Ý, lật lại trang đầu tiên ngắm Thẩm Ý hồi nhỏ.

Bức ảnh đầu tiên là năm Thẩm Ý tròn một tuổi, trong ảnh Thẩm Ý rất bụ bẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có thể nhận ra những nét tuấn tú, anh trần trùng trục ngồi trên đất, cười vừa ngọt vừa dễ thương.

Bùi Y Y ngắm Thẩm Ý phiên bản 1 tuổi từ đầu đến chân, ngắm một hồi lâu, cuối cùng cô chỉ vào giữa hai chân không có gì che chắn của Thẩm Ý, “Thẩm Ý, nơi này của con trai sẽ dài ra cả đời sao?”

“Không đâu, đến mức độ nhất định sẽ định hình giống như chiều cao.”

Bùi Y Y ù ù cạc cạc, quay sang nhìn dáng người của Thẩm Ý rồi lại nhìn vào đũng quần của anh, “Vậy anh còn cao được không? Chỗ này của anh cũng còn dài tiếp à?”

Hồi trung học Thẩm Ý đã cao lắm rồi, lúc này vừa mới lên đại học, có lẽ không được nhìn thấy nhau mỗi ngày, vì thế mỗi lần gặp nhau, Bùi Y Y cứ cảm thấy anh lại cao hơn một chút.

Bùi Y Y vừa hỏi như thế, ánh mắt của Thẩm Ý chợt thay đổi, ngón tay thon dài lướt qua tập ảnh, hỏi lại cô với giọng điệu ẩn ý: “Vậy em có mong anh cao thêm không?”

“Đừng mà đừng mà, đã cao lắm rồi, em hôn anh đã phải kiễng chân rồi đấy.”

“Ờ.” Thẩm Ý dịch tay xuống, ngoắc lấy ngón tay của Bùi Y Y, hơi dùng sức kéo tay cô đặt lên chân mình, sau đó...

Vành tai Bùi Y Y chợt nóng bừng, dưới ngón tay là một đống lớn... rõ rành rành.

“Thế...” Ngón tay Thẩm Ý khẽ ấn vào mu bàn tay của Bùi Y Y, “Em có mong chỗ này dài thêm không?”

Ôi, hơi nóng từ d*i tai đã lan ra khắp mang tai rồi. Bùi Y Y buông mắt, ấp a ấp úng.

Không cần đâu... chỗ đó đã dài và thô to lắm rồi, lần nào tiến vào người cô, dù có nước hay không cô cũng cảm thấy đau như bị xé rách vậy.

Nếu còn dài thêm... cảm giác đau rát kia cũng chỉ kéo dài mấy giây khi anh tiến vào mà thôi, cũng không phải rách thật. Chỉ có điều nó to quá, đợi đến khi anh bắt đầu đưa đẩy, bên trong vừa đầy vừa trướng, sung sướng đến lạ. Nếu chỗ đó của Thẩm Ý mà còn thô dài thêm, thế chẳng phải...

Bùi Y Y mím môi thật chặt, ngó dáo dác xung quanh.

Thẩm Ý chợt đứng dậy, anh không làm gì khác mà ngồi xổm trước đầu gối của Bùi Y Y sau đó nâng người cô dậy rồi kéo một cái, cả quần ngoài lẫn quần trong của cô lập tức bị cởi ra.

“Làm gì thế...” Bùi Y Y biết thừa còn cố tình hỏi, căng thẳng nhìn về phía cửa phòng.

“Lúc vào anh đã khóa trái rồi.”

Bùi Y Y bặm môi dưới, “Xem ảnh thì khóa cửa làm gì cơ chứ.” Cô khép chặt hai chân, vì không có quần lót che chắn nên những sợi lông mềm mại cọ xát, khiến cánh hoa mơn mởn giữa hai chân có vẻ hơi ẩm ướt rồi...

“Họ sẽ đến gõ cửa đó.” Bùi Y Y ôm chặt tập ảnh, vẻ mặt bất an.

“Cho họ gõ.” Thẩm Ý tách đôi chân mịn màng ra, nhìn chằm chằm vào đó.

Lần trước gặp là vào kỳ nghỉ sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, họ đã làm hai lần, lần nào cũng làm đã đời, nhưng vừa mới tách khỏi nhau đến tối đã thấy nhớ rồi.

Ban đầu còn tưởng rằng lên đại học ở xa nhà sẽ tha hồ chẳng cần kiêng kỵ gì, thực tế thì vẫn phải nhớ nhau vì cách xa nhau, chịu đựng cả tuần đến cuối tuần gặp nhau. Thỉnh thoảng Thẩm Ý còn có việc bận, vì thế lại phải đợi thêm một tuần nữa.

“Y Y, đặt chân lên đây.”

Bùi Y Y cắn môi, do dự giây lát rồi ngoan ngoãn làm theo.

“Mềm quá.” Thẩm Ý cười khẽ, sau đó sán lại gần, dán môi lưỡi ướt át nóng bỏng lên toàn bộ hai mảnh thịt trai non mềm đã tách ra.

Bùi Y Y muốn rên lên nhưng không thể rên, chỉ có thể siết chặt lấy tập ảnh, không biết phải làm thế nào. Khi môi lưỡi của Thẩm Ý lướt đi, ngay cả tập ảnh cô cũng không thể cầm chắc được nữa.

Nơi đó vừa ướt vừa ngứa, Bùi Y Y không những không thể cầm chắc tập ảnh mà ngay cả ngồi cũng không nổi, ngả nghiêng mấy giây rồi nằm ngửa ra giường.

Lúc này Thẩm Ý càng thuận tiện hơn, anh tách rộng đôi chân nhỏ nhắn sang hai bên, môi lưỡi lập tức áp xuống.

Hạt trân châu bị mút truyền ra cảm giác tê dại, người Bùi Y Y run rẩy, cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ ra sức chảy nước, “chóp chép ọp ẹp” thấm ướt đôi môi Thẩm Ý.

Bùi Y Y chưa từng nếm thử mùi vị chỗ đó của mình, trước đây cô vẫn cho rằng bên dưới nhất định sẽ khó ngửi, nhưng dường như Thẩm Ý có vẻ rất thích, rất nhiều lần anh đều mút chùn chụt một cách ngon lành. Mà sau khi anh liếm chỗ đó xong hôn cô, thực ra cũng không có mùi tanh giống như cô tưởng, trái lại có mùi vị ngọt lành.

Cũng không biết là của cô hay là của anh. Đầu lưỡi của anh mềm quá đi.

Khi anh lướt qua hạt châu, cả người cô tựa như được ngâm trong bồn nước nóng, được bao bọc trong lực độ thoải mái nhất, vừa kỳ diệu vừa có cảm giác an toàn.

Thế là Bùi Y Y không tự chủ được cong người lên. Cô cụp mắt xuống nhìn, không thấy mặt của Thẩm Ý, chỉ thấy đỉnh đầu của anh đang chuyển động giữa hai chân cô.

Trong phòng khẽ vang vọng tiếng “chụt chụt” mập mờ, Bùi Y Y cọ tai vào ga giường, độ nóng và màu đỏ trên mang tai liên tục tăng lên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.