Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 102: Ngoại truyện 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày thứ hai sau khi thi đại học xong Thẩm Ý đi đăng ký thi bằng lái xe. Anh không chỉ đăng ký cho mình mà còn nộp cho cả phần của Bùi Y Y, nhưng đáng tiếc là một ngày Bùi Y Y thuê hẳn ba quyển truyện, chuẩn bị ban ngày hẹn hò với Thẩm Ý, tối đọc tiểu thuyết. Sau khi bị Thẩm Ý thông

báo phải thi bằng lái chung với anh, vừa kinh vừa sợ, vội đưa mấy quyển ngôn tình cho Trâu Diễn rồi cầm cuốn sách hướng dẫn lái xe, ngày ngày học tập với Thẩm Ý.

Kỳ nghỉ hè Thẩm Ý không về Bắc Kinh, ngày ngày ở cạnh Bùi Y Y, ngoài nhắc nhở cô học câu hỏi, còn thuận tiện yêu đương với cô.

Sau đó hai người cùng thi, Thẩm Ý được điểm tuyệt đối, Bùi Y Y giẫm vào vạch, lùi ra thêm một lần nữa. Thẩm Ý lấy được bằng lái luôn, còn Bùi Y Y thì đi học lần hai.

Trong lần học lại cô bị vướng cả bốn lần, lúc nộp học phí học lại, cô nhìn thấy bằng cấp mới tinh của Thẩm Ý, đỏ mắt báo danh lần năm, kết quả vẫn bị trượt.

Ngày bị rớt đó vừa vặn trời mưa, Bùi Y Y khóc còn to hơn mưa rơi, ôm Thẩm Ý nói là phải nộp tiền học lại. Thầy hướng dẫn cô vừa nghe thấy, vội vàng mời Bùi Y Y và Thẩm Ý cùng ăn bữa cơm, lựa lời khuyên giải, bảo Bùi Y Y cho dù không suy nghĩ vì mình thì cũng nên suy nghĩ cho những người vô tội trên đường.

Thẩm Ý học gì cũng nhanh, rõ ràng là người mới, nhưng lái xe lại ổn định giống y như thầy. Bùi Y Y nhìn tay nghề anh điêu luyện, lại nghĩ tới lịch sử mình học lái xe mà thở dài nặng nề.

Quả nhiên, cô cầm trúng kịch bản nam cường nữ nhược, không giống Bùi Thông và Thẩm Lộ, là kịch bản thần tượng, nhưng nam nữ đều cường.

"Ngơ ngẩn gì vậy, dẫn em đi ăn vịt nướng."

Nói tới ăn, tâm tình Bùi Y Y tốt hơn nhiều, "Mấy hôm trước anh em đưa em đi ăn ở Toàn Tụ Đức rồi, nhưng cũng thấy không ngon như trong lời đồn."

"Người vùng ngoài mới ăn Toàn Tụ Đức, anh dẫn em đi ăn một chỗ khác."

Bùi Y Y cười híp mắt, lưỡi hồng răng trắng không tự chủ được liếm liếm môi, giọng nũng nịu hỏi anh: "Thẩm Ý à, anh có nhớ em không?"

"Nhớ chứ." Lối đi bộ có học sinh tiểu học dắt tay qua đường, Thẩm Ý từ từ dừng xe lại, trên bắp đùi lập tức có một bàn tay mềm mại đặt lên. Cả người anh thoáng chốc tê rần, nghiêng đầu nhìn Bùi Y Y đang nhìn anh cười lộ hai lúm đồng tiền, chỉ cảm thấy món đồ trong đũng quần như uống phải thuốc kích thích, có phản ứng thì cũng không nói, trong thời gian mấy giây, thậm chí anh con cảm thấy món đồ đó thấm chút d*ch nhờn ra bên ngoài...

Chắc là quá lâu không làm rồi.

Phản ứng sinh lý của Thẩm Ý rất mãnh liệt, như thể trong giờ khắc này, giống như một khối lửa hừng hực, lan tràn từ dưới lòng bàn tay Bùi Y Y ra khắp cơ thể anh.

Anh cau chặt mày lại, quay đầu ở ngã rẽ tiếp theo, "Đi qua nhà anh xem đồ đạc trước."

Lúc nãy Bùi Y Y còn hào hứng, nghe vậy thì không làm nữa, "Em không muốn xem đồ đạc, bụng em đói."

Thẩm Ý bình tĩnh lái xe, một bàn tay đặt trên vô lăng, bàn tay khác còn có thể sờ soạng tay Bùi Y Y. Anh nhéo nhéo ngón tay mảnh mai của cô, sau đó

cầm lên đặt vào giữa hai chân mình, "Em cũng không muốn xem cái này sao." Giọng điệu của anh cơ bản không phải đang hỏi.

Bùi Y Y lập tức hiểu ra, mím môi, mắt mày nhẹ nhàng bay bổng phiêu lãng, sau đó lén nhìn từ bên trái xuống phía dưới, giọng yêu kiều mềm mại, "Lúc trước em từng xem một chương trình khoa học, nói nhịn ăn vừa phải thì có thể sống trường thọ."

"Vậy sao." Thẩm Ý cười, dịch tay mình đi, mu bàn tay Bùi Y Y nhất thời trống rỗng, nhưng luồng nhiệt nóng khi nãy hình như không có cách nào tiêu tan, cảm giác ngứa ngáy, cũng không thể nói ra cụ thể là ngứa ở chỗ nào.

Hồi học cấp ba, sau khi mẹ Thẩm quay lại chăm sóc Thẩm Ý, hai người hình như không có địa điểm hoặc thời điểm nào để làm t.ình cho đàng hoàng, chỉ có thể vào những tối tự học cực ít, hoặc là buồng điện thoại không người, tranh thủ chút thời gian dùng miệng thỏa mãn cho đối phương và cho mình.

Nhưng đến Bắc Kinh nửa tháng rồi, Thẩm Ý và Bùi Y Y thậm chí còn không nhìn thấy mặt mũi nhau một lần.

Bùi Y Y từng làm qua có hơi háo sắc, chỉ cần Thẩm Ý ở kế bên thì lập tức nổi lên ham muốn. Hiện tại đã lâu rồi mới gặp Thẩm Ý, bên cạnh mình lại tiếp thu được sự việc mới mẻ, căn bản không có thời gian háo sắc, ngay cả trước khi tới Bắc Kinh đã đặt trước một cuốn tiểu thuyết cũng không có thời gian xem xong nữa này.

Lúc này dưới lòng bàn tay có thể cảm nhận được gậy th*t căng cứng của Thẩm Ý, cô như thể trong phút chốc quay trở về thời cấp ba, dục vọng xao động mãnh liệt trong lòng.

"... Ưm, lần sau em còn nhìn thấy nữa sẽ gửi cho anh." Lòng bàn tay Bùi Y Y đè nặng xuống, càng cảm nhận rõ ràng được gậy th*t kia hơn.

Ban đầu Thẩm Ý từng được bảo đảm tư cách vào đại học nhân dân, thầy hướng dẫn cũng có ấn tượng và rất xem trọng anh. Khoảng thời gian khai giảng tuy là huấn luyện quân sự, nhưng phần nhiều thời gian đều hỗ trợ thầy hướng dẫn đi xử lý đủ loại công việc, cho nên không có thời gian đi thăm Bùi Y Y.

Anh sống một mình trong căn hộ cách trường không xa, vào trong nhà Bùi Y Y cũng không câu nệ, vội đá văng giày, đi chân không đến tủ lạnh lấy nước lạnh uống.

Thẩm Ý đi tới không một tiếng động, ôm cô từ phía sau, cây gậy cứng suốt quãng đường lúc này chống lên eo của Bùi Y Y, nhẹ nhàng cọ cọ.

Rõ ràng Bùi Y Y đã sờ tên nhóc đó cả con đường, lúc này lại giống như bị "cợt nhả", khẽ vùng vẫy tránh né cây gậy cứng rắn đó, bật lên tiếng kêu cực kỳ giả tạo: "Anh làm gì vậy, người ta vừa nóng vừa khát..."

"Được thôi." Thẩm Ý tách ra rồi xoay người đi, "Vậy em uống nước trước đi, anh đi thu gom quần áo."

Bùi Y Y cắn môi dưới.

Bực thật chứ, sao Thẩm Ý lại như vậy...

Bùi Y Y đặt lon coca vừa mới mở ra lên trên bàn, đi theo anh ra sân thượng, "Thẩm Ý, em giúp anh lấy quần áo."

Căn hộ không tính là rộng, vừa đủ cho Thẩm Ý sống một mình. Sáng anh vừa phơi quần áo, chỉ một buổi là quần áo đã khô, thừa dịp Thẩm Ý gỡ áo phông trắng xuống, Bùi Y Y da mặt dày chen vào chỗ anh phơi đồ, "Em đến gom giùm anh."

Cô nói nghe rất ngoan ngoãn, ánh mắt lại len lén nhìn đũng quần Thẩm Ý.

Tư thế hai người giống khi nãy, một trước một sau, chỉ cần Thẩm Ý hướng về phía trước nửa bước, cơ thể bọn họ sẽ dán vào nhau, nhưng mà Thẩm Ý...

"Này, cho em." Anh lấy quần áo vừa mới thu dọn xong bỏ lên đầu Bùi Y Y, tự mình đi vào trong.

Hửm?

Đây là tình huống gì chứ? Tại sao Thẩm Ý lên đại học là chẳng còn hiểu chuyện gì cả vậy? Hồi cấp ba giữ chặt cô làm dữ dội trên bàn học đi đâu mất rồi?

Bùi Y Y chẳng thèm thu gom đồ đạc gì, lấy áo phông ném lên sào phơi đồ, lúc cô vào trong Thẩm Ý đang uống lon coca khi nãy cô mở ra. Bùi Y Y có chút sốt ruột lại có chút bực bội, ngại ngùng phải nói ra miệng chuyện ham muốn, lại không biết phải tỏ ý như nào để Thẩm Ý tiếp tục, đành gỡ quần áo Thẩm Ý ra rồi oán giận: "Sao anh uống đồ của em, tự mình đi lấy..."

Cô còn chưa nói xong, môi đã bị Thẩm Ý chặn lại.

Cola mát lạnh trôi từ miệng Thẩm Ý sang, mang theo vị ngọt kích thích tràn ngập khuôn miệng, trong nháy mắt Bùi Y Y như trúng độc cần gấp thuốc giải vậy, ôm lấy Thẩm Ý mút mát kịch liệt.

Cola trong miệng đều đẩy hết cho Bùi Y Y, trán của Thẩm Ý chống lên người cô để bật hơi, phả hơi cola lên khuôn mặt cô, "Muốn làm em em lại không chịu, bảo em uống cola em cũng không bằng lòng, đi gom đồ em cũng không thích, Bùi Y Y, em muốn gì hả?"

Bùi Y Y ngước mắt nhìn đôi môi bị cô mút đỏ bầm, vừa chậm rì rì vừa ngượng ngùng nói: "Em nào có không bằng lòng..."

"Em nào có không bằng lòng cái gì?"

Bùi Y Y mím môi, không nói chuyện nữa.

"Không có không bằng lòng để anh yêu em?" Thẩm Ý cười một lúc, đổi qua kiểu hỏi thẳng, "Muốn được anh yêu à?"

Bùi Y Y mơ mơ hồ hồ từ trong cổ họng hừ một tiếng, trả lời không rõ ràng. "Dùng miệng nói, có muốn hay không?"

"...Muốn chứ..." Vành tai Bùi Y Y hơi nóng.

Ở bên Thẩm Ý sắp tròn một năm, sớm đã qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, có thể vì nửa tháng không gặp mặt nhau, khoảnh khắc đối diện nhau mờ ám, Bùi Y Y vậy mà vẫn có thể đỏ cả lỗ tai.

Ngược lại có chút giống như trước đây.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.