(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 13
Chu Thu Vũ bỗng cảm thấy cõi lòng chua xót buồn bã, bà hít sâu một hơi, bỏ qua chủ đề kia. Sau một thoáng nghĩ ngợi bà lại hỏi: “Anh trai con và cô gái Thẩm Lộ thế nào rồi?”
Nói đến chuyện này, Bùi Y Y lại hào hứng trở lại. Cô ra vẻ thần bí, nhìn ra ngoài cửa một cái rồi ghé lại gần rỉ tai bà: “Mẹ ơi, chuyện tình cảm của hai người họ hình như tràn ngập nguy cơ ấy.”
“Lần này lại vì chuyện gì?”
Bùi Y Y rất nhiều chuyện, tiếp tục nói: “Trong lớp của anh ấy có một nữ sinh thích anh ấy bốn năm rồi, bây giờ còn theo anh ấy sang Mỹ du học, Thẩm Lộ thấy không yên tâm, còn ghen nữa.”
“Vẫn là cái cô mà theo đến tận nhà mình đấy á? Chẳng phải anh con và Thẩm Lộ đã từng chia tay nhau một lần vì chuyện này rồi sao? Nếu đã quay lại với nhau thì chuyện trước kia đã được giải quyết rồi! Bây giờ Bùi Thông có ý gì thế?”
Bùi Y Y lắc đầu, “Con vẫn chưa dò la được, đợi khi con biết được con sẽ nói cho mẹ nha.”
Chu Thu Vũ thấy bộ dạng tinh ranh của cô, lại không nhịn được dí tay vào trán cô, “Có thời gian thì lo lắng cho chuyện của mình hơn đi, về Bắc Kinh thì phải nhanh chóng tìm việc cho mẹ.”
“Mẹ à, dí tay vào đầu sẽ không thông minh đâu!” Bùi Y Y giơ tay ôm đầu, “Mẹ suốt ngày thích dí tay vào trán con, Thẩm Ý thì suốt ngày bẹo má con, về sau con sẽ vừa ngốc vừa xấu!”
“Bùi Y Y, chẳng lẽ con lại cho là mình thông minh lắm sao? Điểm Toán thấp nhất của con là bao nhiêu có còn nhớ không?”
Bùi Y Y mím môi, không hó hé gì nữa. Đến tối.
Cuộc vận động kịch liệt vừa kết thúc, lúc Thẩm Ý rời khỏi người Bùi Y Y đã tiện tay ôm cô vào lòng. Bùi Y Y vừa mới đạt cao trào vẫn còn đang thở
hổn hển. Hai người ôm nhau một lúc, Bùi Y Y mới trở lại bình thường, hỏi anh: “Vì sao anh phải đeo bao? Chẳng phải kết hôn xong là có thể sinh em bé sao?”
Dạo gần đây cô đang cuồng tiểu thuyết thể loại tổng tài, hầu như bộ nào kết thúc cũng đến đoạn nữ chính mang thai, hơn nữa không là sinh đôi thì cũng là sinh ba.
Những đứa con của nữ chính với tổng tài, luôn bắt đầu bằng cặp song sinh.
Ừm, nhà cô cũng có gen sinh đôi, chắc là cô cũng có thể sinh ra một cặp song sinh.
“Còn sớm, không vội.”
Nghe Thẩm Ý nói như vậy, Bùi Y Y nhớ tới lời mà Chu Thu Vũ nói, cô chống tay lên đầu hỏi Thẩm Ý: “Vậy khi nào chúng mình đi đăng ký kết hôn?”
“Không vội.” Thẩm Ý nói mà chẳng buồn mở mắt ra.
Oh, lần này làm gần một tiếng, cô cũng lên đỉnh hai lần, có lẽ Thẩm Ý mệt lử rồi đây.
Bùi Y Y rất hiểu chuyện, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho Thẩm Ý, thơm vào mặt anh, “Thẩm Ý, đợi đến khi chúng mình quay về Bắc Kinh em sẽ tìm một công việc siêu siêu tốt, sau đó em kiếm tiền cho anh tiêu, anh cứ yên tâm học hành.”
“Bùi Y Y, anh đi học có nhận được học bổng và phụ cấp, còn lương làm thêm nữa.”
Đầu óc của Thẩm Ý rất thông minh, hồi học đại học đã nhận được rất nhiều học bổng. Tiền Bùi Y Y đọc truyện, ăn bánh trái đều là tiền học bổng của Thẩm Ý. Hơn nữa lúc học đại học, có rất nhiều sinh viên làm gia sư kiếm tiền, Thẩm Ý không làm gia sư mà đầu tư vào các quỹ đầu tư, tiền kiếm được còn nhiều hơn tiền học bổng rất nhiều.
So với anh, Bùi Y Y giống như một nhân vật nữ chính vô dụng trước khi trùng sinh trong tiểu thuyết trùng sinh, ngay cả luận văn tốt nghiệp cũng là Thẩm Ý hướng dẫn cô viết.
Haiz, khổ não quá man.
Bùi Y Y đẩy Thẩm Ý mấy cái, “Vậy tiền em kiếm được thì làm gì đây?” Ngoài trừ thỉnh thoảng cùng bạn học đi mua chút quần áo đẹp, đồ ăn ngon ra, Bùi Y Y không có hứng thú với túi xách hay mỹ phẩm gì cả.
“Đọc tiểu thuyết, tích lũy.” Thẩm Ý gần như sắp ngủ đến nơi rồi.
Bùi Y Y gật gù, ừm, thế thì cứ gom lại đó đã. Cô hài lòng hả dạ, đứng dậy tắt điện rồi lại nằm lên giường ôm chặt lấy Thẩm Ý.
Bùi Y Y là người hay quên, ngoài miệng thì nhận lời Chu Thu Vũ sẽ giục Thẩm Ý đi đăng ký kết hôn. Nhưng hỏi được một lần, sau đó cô hoàn toàn không nhớ đến chuyện này nữa.
Cho đến một ngày nọ, Thẩm Ý chọn cho Bùi Y Y một bộ quần áo, bảo cô nghỉ phép một ngày sau đó hai người nắm tay nhau đi trên đường cái thật lâu. Đợi đến khi Bùi Y Y ăn xong chiếc bánh crepe rau củ to vật vã, trong lúc vừa lòng thỏa ý cô mới nhớ ra phải lo nghĩ đến chuyện mình mới đi làm chưa lâu, “Buổi sáng anh không có tiết sao? Thẩm Ý, em vẫn đang trong thời gian thực tập, không thể xin nghỉ suốt ngày được.”
Nam chính tổng tài nổi hứng, sai trợ lý đặt vé chuyến bay gần nhất, trực tiếp đưa nữ chính là cô nhân viên nhỏ đến Paris cho bồ câu ăn.
Nhưng nữ chính là cấp dưới của nam chính, xin nghỉ cũng không bị trừ tiền, còn cô xin nghỉ sẽ bị trừ tiền, hơn nữa thường xuyên xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến việc trở thành nhân viên chính thức.
Ừm, Bùi Y Y lau dầu trên khóe môi đi, cảm thấy mình đã trở nên chín chắn, có lẽ là vì đã kết hôn nên con người trưởng thành hơn cũng nên.
Cô đắc ý vì suy nghĩ của mình, tự cười đến tít mắt.
“Bùi Y Y, em đáng yêu quá.” Thẩm Ý rũ mắt nhìn cô rồi véo má cô một cái thật mạnh.
Hồi cấp ba cô vẫn có chút má bánh bao, đến năm tư đại học, má bánh bao đã biến mất, nhưng Thẩm Ý đã véo má cô thành quen không sửa được.
Bùi Y Y ra sức đẩy tay anh ra, dè dặt đẩy nhẹ vùng da bị Thẩm Ý véo lên trên, “Anh suốt ngày véo má em, vùng da chỗ này của em sẽ bị chảy xệ, em sẽ biến thành người vừa già vừa xấu đó.”
Cô nói xong, Thẩm Ý lại véo mạnh vào bên má khác, “Vậy về sau đổi sang bên này, cho em xấu đều một chút.”
“Em không muốn đâu.” Bùi Y Y đưa hai tay ôm lấy mặt rồi chạy lên đằng trước, nhưng Thẩm Ý chân dài, bước mấy bước đã túm được cô.
Hai người đùa giỡn cả đoạn đường, đợi đến khi đi vào Cục dân chính, Bùi Y Y mới biết hóa ra Thẩm Ý muốn đưa mình đi đăng ký kết hôn.
Bùi Y Y tỏ ra hoảng hốt, chỉnh lại tóc tai lẫn quần áo. Sau khi cùng Thẩm Ý điền bản kê khai, làm xong mọi thủ tục rồi nhận được hai quyển sổ có dòng chữ Giấy đăng ký kết hôn vàng chóe, Bùi Y Y cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không, giơ tay ôm chặt lấy Thẩm Ý.
Đi từ nhà đến Cục dân chính không gần cũng chẳng xa, ở phía trước cách đó không xa có một trạm xe bus, vừa hay có thể đi về nhà.
Đã qua giờ cao điểm từ lâu, lúc này trên xe chỉ có lác đác mấy người ngồi. Thẩm Ý kéo tay cô đi một mạch xuống vị trí gần cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng.
Thẩm Ý ngồi kề bên cửa sổ, Bùi Y Y ngồi kề bên anh.
“Thẩm Ý, vì sao lại đăng ký kết hôn vào hôm nay?” Bùi Y Y tính toán ngày tháng bằng tay, tuy hôm nay không phải ngày kiêng kỵ đăng ký nhưng cũng không phải ngày thích hợp để đăng ký. Cô chỉ biết xem những điều ở ngoài mặt, nếu sâu sắc hơn thì cô cũng không hiểu. Thế là cô tiếp tục hỏi anh: “Là vì đăng ký vào hôm nay có thể phát tài sao?”
Thẩm Ý không đáp lời cô, cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Y Y chép miệng, đẩy Thẩm Ý một cái. Đẩy anh anh không đoái hoài lại đẩy tiếp nhưng anh vẫn không ngoảnh lại. Cô dứt khoát duỗi tay vỗ vào lồng ngực anh, sau đó vỗ mãi vỗ mãi cô bị xúc cảm rắn chắc dưới lòng bàn hấp dẫn, lặng lẽ liếc mắt một vòng, dịch tay khẽ sờ vào hạt đậu của Thẩm Ý.
“Bạn ơi, sờ đủ chưa?”
Câu nói này khiến cõi lòng Bùi Y Y chấn động, cô lập tức tròn xoe mắt nhìn Thẩm Ý.
Anh đón lấy ánh nắng bị tán lá chia cắt loang lổ, sống mũi cao thẳng của anh vừa vặn nằm trong vệt nắng vàng óng, anh đeo chiếc kính gọng bạc, có lẽ vì làn da quá trắng nên màu môi nhạt hơn người bình thường một chút...
Hôm nay, là ngày Bùi Y Y và Thẩm Ý gặp nhau trên xe bus vào năm năm trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");