Em Vì Ai Mà Thay Đổi?

Chương 29: Dùng cả cuộc đời để quên




"Cậu thử nghĩ xem" Chen phủi bả vai, xọt hai tay vào túi đi ra ngoài.

"Towl! Cậu ta có ý gì?" Jun quay sang cằn nhằn Towl. Hình như anh không còn nhận ra người bạn của mình nữa, lúc trước có bất kỳ chuyện gì cũng điều nói rõ ràng và chi tiết cho những người muốn biết mà bây giờ thì tỏ ra khó khăn như vậy.

"Cậu tự hiểu đi" Towl khẽ cười, đưa nắm tay lên miệng ho khan một tiếng. Jun ngốc nghếch, có một đặc điểm là rất thích tám nên mỗi lần hỏi các thành viên chuyện gì đó họ đều bịa đại một câu chuyện để nói.

"Why? Why?" cả hai người cùng ức hiếp một người, để bé Jun lại WC mà bỏ ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau trời nắng đẹp, tuy vậy mà nhiều gió, vài cành cây nhỏ cứ mặc gió nô đùa.

Tôi nằm trên giường mở mắt ra đầy mệt mỏi, thoáng ẩn thoáng hiện mùi rượu nồng nặc hôm qua, vốn đô không tốt lại uống hết mấy chai rượu không nhức đầu mới là một sự lạ lùng a. Đầu như sắp nổ tung vậy, quan trọng hơn hình như là tôi đang gối đầu trên thứ gì đó rất rắn rỏi nhưng cũng rất mềm mại.

Mở mắt ra, tôi hơi chớp chớp nhìn sang phía bên kia, "Từ Cảnh Nhiên?" tôi nhìn lại thân thể mình, tôi nằm gọn trong vòng tay anh ấy. Nghĩ thử cũng một năm rồi chưa bao giờ có hơi ấm nào từ người bên cạnh cả.

Đôi mắt tôi không điều khiển được nữa, hàng mi đó của Từ Cảnh Nhiên nhìn giống như anh ấy- Vương Thiên, thật sự rất giống.

Còn nhớ hôm đó là buổi cấm trại của trường, nơi đó rất vui. Đùa giỡn đến mệt lả người nên chợp mắt lên cánh vai to lớn của anh ấy ngủ cũng rất thoải mái, lúc đó bầu trời là một ánh sáng màu cam sặc sỡ. Tôi vẫn nhớ, hàng mi của Vương Thiên như những thứ gì đó rất mềm mại, rất mượt.

Từ Vương Thiên đối với tôi thật sự rất tốt, tốt đến nổi không thể quên được. Những thứ ngọt ngào anh ấy điều cho tôi, tôi đã từng nghĩ dường như anh ấy chắc chắn được sinh ra để làm tôi hạnh phúc.

"Vương Thiên" tôi chợt yếu lòng vùi sâu đầu vào lồng ngực Từ Cảnh Nhiên trước mắt, người mà tôi tưởng là Vương Thiên. Rõ ràng là anh ấy, anh ấy đang ở bên cạnh tôi mà.

Lòng ngực ấm nóng, rộng lớn của Từ Cảnh Nhiên cũng giống anh ấy...

Kể ra cũng là một chữ duyên, vì là Hàn Quốc nên đa phần là người Hàn nhưng tôi lại yêu ngay một người gốc Trung, không thể hiểu nổi cái vòng xoáy của cuộc đời nữa, vừa phức tạp vừa mênh mông!

Nằm hồi lâu, tôi đã nhận ra người nằm đó không phải là người mà tôi từng yêu. Đứng dậy tôi đi vào nhà vệ sinh, hướng mắt về phía tấm gương lớn, đôi mắt trở nên rất nóng, rất cay, nước mắt cứ vậy mà tuông ra không thể kiềm nén lại, người ta nói khi người thân của bạn chết đi có lẽ bạn sẽ khóc và nhanh chóng quên đi nhưng người mà bạn yêu chết đi bạn sẽ phải dành hết cuộc đời để quên... còn anh ấy không chết nhưng tôi cũng không thể quên.

Từ Cảnh Nhiên mở mắt, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo riêng đôi mắt long lanh cư nhiên rất ấm áp. Từ Cảnh Nhiên đã thức từ lâu rồi, cũng đã nghe được người mà cô đã gọi tên, người đã làm cô khóc và khiến cô yêu đến như vậy.

Cảm giác như vừa mới bị ai đó lấy dao đâm vậy, đau đến khó thở. Nếu người mà mình yêu thương ở bên cạnh mình nhưng miệng lại luôn gọi tên người khác sẽ cảm thấy như thế nào?

...

"Charlie, cậu chọn giúp mình một bộ đồ đi" Lucifer buộc tóc gọn gàng, mở hé cửa phòng tắm nhắc nhở Charlie giúp mình lấy một bộ đồ.

"Được, để mình thoa son rồi sẽ để ngoài cửa, cậu lấy nhé".

"Ok" buộc tóc gọn gàng, cô đi vào phòng kính vặn vòi sen, ngẩn mặt hứng lấy nước. Mấy hôm nay cô luyện tập bài hát và vũ đạo nhạc nên không còn thời gian để tranh cãi cùng Jenny nữa.

Jenny bận bịu mấy ngày chỉ vì làm đại diện cho một công ty nhỏ, thời gian tập vào buổi tối nhưng cô ấy cũng rất chăm chỉ nên mấy hôm nay da mặt không được tốt, phải thức quá khuya dậy quá sớm a

Mọi chuyện đi theo hướng tích cực và cũng không có gì mới mẻ khi nhóm chưa nổi bật gì với dàn sao hiện tại. Cách ăn mặc quá đỏi khác biệt, gu thời trang còn kém cỏi so với đàn em rất nhiều, nhất là khi mới ra album liền nhận không ít gạch đá về cách ăn mặc. Netizen cứ bảo họ ăn mặc như những cụ già sống ở thập niên bốn mươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.