Em Vì Ai Mà Thay Đổi?

Chương 22




"À vậy em cứ đi chuẩn bị, anh cũng phải đi thay đồ để đi diễn rồi" Chen nắm trong tay chiếc ly, hướng mắt ra ngoài cửa nơi Towl đứng

[ Tạm biệt ]

"Tạm biệt" anh vội cúp máy, đi tới chỗ Towl, "Cậu y như ma vậy, đứng ở đây mà chẳng có một tiếng động nào"

"Tôi không im lặng thì không nghe tâm tình cậu tốt như vậy. Cậu thích cô ấy à?" Towl quay sang đóng cửa, lại vừa nói. Trong KIV chỉ có Towl vừa chăm chỉ vừa siêng năng thường hay dậy sớm để chạy bộ riêng có Jun là người dở hơi lười biếng nhất

"Cậu đang nói tới ai? Đi thay đồ diễn đi" nói xong Chen đi tới vắt tay lên vai Towl kéo đi

"Chen, 11 giờ chúng ta mới xuất phát" Towl khựng lại cứng nhắc nhìn Chen

Oa là Chen lại nhớ nhằm a, bệnh hay quên không cách nào chữa này thật là vi diệu. Từ lúc nào mà 11 giờ thành 6 giờ vậy, đúng là người không giỏi đặt vấn đề

"Ô, vậy chúng ta thay đồ đi ăn sáng đi" Chen lại khoát lên vai Towl kéo anh ta đi

"Chúng ta không thể ăn ở ngoài vì ngoài đó có fan cuồng" Chen lại đứng lại không chịu nhích một bước nào nữa. Ngoài nhà lúc nào cũng có fan cuồng và cánh báo chí muốn moi tin tức không thể lúc nào cũng tự nhiên được, "Cậu đừng biện lý do nữa, cậu là thích cô ấy rồi phải không?"

"À thì là..." Chen buông bả vai Towl, cánh tay co rút gãi mạnh vào đầu

"Chen, không được thích cô ta, quá khứ của cô ta chúng ta hiểu không hết đâu, còn nữa sau lưng cô ta còn có thế lực rất lớn, quan trọng hơn nữa chủ tịch công ty JR- Từ Cảnh Nhiên có quan hệ phức tạp với cô ta. Cậu không phải người có thể hiểu hết được cô ta, sau này chính cậu là người phải chịu thương tổn" Towl nghiêm mặt, khẳng định lời nói của mình hoàn toàn là đúng, không cho Chen cơ hội mở miệng

Sau một hồi suy nghĩ, Chen kết luận Towl đang ghen nên không đối hoài đến nữa liền gật đầu coi như hiểu, "Rồi rồi, không thích cô ấy nữa" đành mở miệng nói dối, trong lòng lại tới tấp xin lỗi người anh em này

"Làm được chứ?" Towl nghi hoặc nhìn Chen. Một lời nói ra không thể tin, huống chi Chen không gần sắc giới rất lâu, bây giờ lại nói thích một người... chắc hẳn không chỉ vì một lời của Towl mà ngừng yêu thương được

"Được được, giờ đi ngủ đi" Chen lần này kéo Towl đi không cho anh có cơ hội đứng lại nữa. Đối với Towl lời từ lúc nãy chính là thật lòng nhưng có vẻ ai đó không tin...

...

"Mẹ, con đến thăm mẹ đây. Mẹ có nhớ con không, con ở Luân Đôn rất nhớ mẹ" tôi đứng trước mộ mẹ tôi. Mặc một bộ vest đen, trải dài từ trên đầu xuống dưới chân đều là một màu đen quyến rũ. Môi son đỏ rực lửa, kính đen sang trọng, mái tóc bồng bềnh dưới ánh nắng nhè nhẹ làm tôi nổi bật không hề ít

"Mẹ, bao nhiêu tháng nay ở đây mẹ có an nghỉ được không? Đây là lần đầu tiên con đến kể từ ngày đầu chôn cất mẹ, con xin lỗi vì sự chậm trễ của bản thân" tôi ngồi xuống đặt bó hoa tường vy trắng lên bia mộ, lúc còn sống mẹ rất thích hoa tường vy vì bà nói đó là vật kỷ niệm duy nhất mà bà có được với ông ta, "Con sống rất tốt, sau này con sẽ cố gắng tìm lại người anh trai, người thân duy nhất còn lại của con... đưa anh hai đến đây gặp mẹ" tôi buông một giọt nước mắt trên mặt. Tôi không hề nghĩ sẽ có ngày tôi ở trước mộ của mẹ có thể nói ra những lời này. Lần này đến đây tôi có một suy nghĩ, suy nghĩ làm sao để báo đáp Từ Cảnh Nhiên người giúp tôi đi lên trong sự tuyệt vọng

Lần đầu tiên sang Anh, tôi rất nhớ nhà, nhớ lại ký ức giữa tôi và Từ Vương Thiên. Con người như tôi lúc trước, yếu đuối lại nhu nhược mỗi đêm điều khóc đến khô cạn nước mắt nhưng khóc như thế ai có thể thấy chỉ có bản thân một mình hiu quạnh "Con rất nhớ Từ Vương Thiên nhất là lúc con buồn nhất, mẹ có biết vì sao không? Chính là vì con còn yêu anh ấy rất nhiều, nghĩ cũng rất lạ sao lại để bản thân vương vấn anh ta khi mà anh ta là người gây ra một mảnh khuyết lớn nhất cho cuộc đời con nhỉ"

Yêu thương hận thù đều cần thời gian, vốn là muốn quên đi nhưng bản thân rõ ràng vẫn muốn nhớ, vẫn muốn anh ta quay lại và cần một lời xin lỗi. Nhưng mà hiện tại anh ta đừng hòng có thể thực hiện nữa vì tôi thay đổi rồi, thay đổi như một con người dám yêu dám hận, không ai có thể tự tin ức hiếp được tôi

"Con phải về rồi, cần luyện tập một chút, khi nào rảnh con nhất định sẽ lại đến" cô đứng dậy phủi người, những bia mộ phía dưới trải đầy các tầng đất khô cần, tôi cũng đặt cho bản thân một câu hỏi rằng những bia mộ dưới kia có lạnh lẽo như bia mộ mấy tháng không gần người như của mẹ tôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.