Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 66: Xót




Ba ngày sau, Tiêu Vân Hầu ăn mặc chỉnh tề rồi theo sau Thương Âu bước vào trong xe Phantom của anh để đi tới nhà đấu giá.

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Vân Hầu được ngồi vào trong một con siêu xe đắt đỏ như vậy, cả người không ngừng toát ra mồ hôi hột.

Làm sao mà Thương Âu lại có nhiều tiền như thế này? Chẳng phải người ta toàn bảo là anh nghèo lắm không phải sao?

Hóa ra tất cả chỉ là bịp! Là bịp hết!

Con xe dừng lại ở trước tòa nhà đấu giá lớn nhất cả thành phố, công trình thiết kế rất đồ sộ, bảo vệ, an ninh cũng được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.

Thương Âu đưa chìa khóa xe cho một người bảo vệ gần đó rồi quay đầu dặn dò lại Tiêu Vân Hầu đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn vào bên trong sự hoành tráng của tòa nhà đấu giá thường xuyên diễn ra những buổi đấu giá tiền tỷ này, có mơ anh ta cũng chưa từng dám mơ đến vào một ngày nào đó, anh ta sẽ được đặt chân vào đây với tư cách là khách mời.

“Tất cả những gì anh thấy ngày hôm nay, tất cả những gì anh nghe thấy ngày hôm nay, phải giữ kín trong đầu, chết cũng mang theo xuống mồ, được không?”

Tiêu Vân Hầu quay lại nhìn Thương Âu, hai má đỏ lên vì phấn khích, môi mím vào nhau để không cười lên vì thích thú quá, lập tức dậm chân đứng nghiêm, đưa tay lên trước trán làm điệu chào của cảnh sát.

“Yes, sir!”

Thương Âu thở dài một tiếng, kéo sát hai vạt áo vest vào với nhau rồi đi trước, còn Tiêu Vân Hầu thì nhanh chân bước theo sau.

Khi họ đến thì buổi đấu giá cũng đã bắt đầu, khách ngồi ở trong phòng đều ăn mặc rất sang trọng, cầm trên tay những bảng số hiệu.

“Ở trong đây không được làm gì lung tung đâu đấy. Nếu làm gì nghi nghi thì những người đang đứng ở trong góc nhà đó,” Thương Âu dùng ánh mắt để hướng Tiêu Vân Hầu nhìn vào những người bảo vệ đang đứng chắp tay, đứng ẩn mình ở trong bóng tối: “họ sẽ bắn thủng đầu của anh ngay.”

Tiêu Vân Hầu nuốt một ngụm nước bọt, gật mạnh đầu đã hiểu.

Hai người ngồi vào ghế, từ bên trong bước ra là một người MC, sau khi giới thiệu qua buổi bán đấu giá ngày hôm nay vào chào mừng những vị khách tới mua, anh ta không vòng vo nhiều nữa mà ra hiệu buổi đấu giá chính thức đi vào phần chính.

Những món đồ cổ có niên đại trăm năm như những bình lọ bằng sứ cổ đại được chạm khắc tinh xảo, cho đến những đồ trang sức bằng đá quý từ các thời vua chúa ngày xưa… đều được đem ra để đấu giá.

Thương Âu thì chẳng có mấy hứng thú nhưng Tiêu Vân Hầu ngồi bên cạnh anh đã há hốc nhìn những mốn cổ vật đạt đến trình độ đỉnh cao của mỹ thuật ấy rồi muốn rớt cả tim ra bên ngoài khi nghe những người giàu có đang ngồi ở xung quanh mình thét giá.

“Hai mươi triệu!”

“Ba mươi triệu!”

“Ba mươi triệu hai!”

“Bốn mươi triệu lăm!”

Tiêu Vân Hầu nuốt nước bọt. Trời, sao họ có thể nói ra số tiền lớn ấy bằng một thái độ dứt khoát như vậy? Anh ta chỉ ngồi nghe thôi mà cảm thấy xót hết cả ví tiền.

Thứ đang được đem ra để đấu giá là một đôi bông tai của một nữ công chúa nào đó mà anh ta không nhớ tên, chỉ được biết là đá quý và vàng được tạo tác là đồ real một trăm phần trăm.

Bầu không khí đã quá mức sôi nổi, nhưng tất cả đều đã phải xì xầm kinh ngạc khi có một người đàn ông giơ cao lên tấm biển, giọng nói bình thản.

“Một trăm triệu.”

“Chốt! Đã được bán cho quý ngài với số hiệu 1735!”

Tiếng gõ búa cốp cốp ở trên bàn vang lên cùng lúc với tiếng tán thưởng của những người ở xung quanh dành cho vị đại gia mát tay đó.

Tiêu Vân Hầu không thể kìm được mà nuốt nước bọt ừng ực, huých huých khuỷu tay vào cánh tay của Thương Âu.

“Này, bọn họ có phải là con người không vậy?! Số tiền đó mầ cũng dám chi ra á?!”

Không thấy Thương Âu đáp lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, Tiêu Vân Hầu liền biết điều mà nín im không nói nữa, cũng không dám động chạm lung tung vào người anh nữa.

Những món đồ giá trị cao có niên đại cả hàng trăm năm đều được đem ra dần dần. Ngồi ở trong căn phòng đấu giá này, Tiêu Vân Hầu lần đầu tiên được biết thế nào là giàu có quá mức độ.

Xót…

Thương Âu chỉ hờ hững nhìn lên những món đồ đó, đôi khi sẽ hỏi có đúng chiếc bình này không rồi lại chán nản lấy điện thoại ở trong túi áo ra nghịch ngợm giết thời gian.

Trong lúc trận đấu leo rank của anh đang đến giai đoạn gay cấn nhất thì đột ngột Tiêu Vân Hầu ngồi ở bên cạnh anh bất chợt nên vội vã mà đập đập vào vai của anh.

“Nó kìa! Là nó đó! Chính là cái bình ấy!”

Thương Âu vì xao lãng mà không kịp trở tay, khi nhìn lại đã thấy hiện lên trên màn hình là một dòng chữ “GAME OVER” choáng nguyên cả màn hình điện thoại. Tuy buồn bực nhưng anh vẫn cất điện thoại đi.

Chiếc bình cổ có giá trị cao nhất cũng là món đồ được đem đi đấu giá cuối cùng cũng đã được đưa ra.

Người MC nhìn những gương mặt đang trầm trồ chiêm ngưỡng tác phẩm được cho là ấn tượng nhất ngày hôm nay.

“Đây là một chiếc bình sứ xoay Phượng Hoàng được trang trí bằng bức tranh “Bách điểu triệu phụng”, được chế tác để dâng lên Hoàng đế thời nhà Tống.”

Sau những giới thiệu sơ qua về chiếc bình cổ với những họa tiết điêu luyện và kì công ấy, người MC bắt đầu nói giá khởi điểm.

“Giá khởi điểm cho chiếc bình ấy là một trăm tám mươi triệu!”

Cả hội trường đều trầm đi trong tích tắc, nhưng rất nhanh sau đó đã có một người giơ bảng lên.

“Một triệu tám trăm năm mươi!”

“Một triệu tám trăm năm mươi hai!”

“Một triệu chín trăm!”

Thương Âu đẩy cánh tay đang cầm bẳng của Tiêu Vân Hầu giơ lên cao.

“Hai trăm năm mươi triệu!”

Tiêu Vân Hầu nhìn cánh tay của mình đang bị Thương Âu túm lấy, đôi mắt mở to đến sắp rơi ra khỏi tròng mắt luôn rồi.

“Cậu điên à?!” Số tiền ấy anh ta lấy đâu ra để trả?!

Nhưng rất may cho anh ta là sau đó đột nhiên có một người phụ nữ đẩy cửa hội trường để bước vào bên trong, thét lên một mức giá khác.

“Ba trăm triệu!”

Tiêu Vân Hầu mừng rỡ vì đã có người khác đứng lên để tranh mua lại cái bình ấy, nhưng niềm vui ấy cũng sớm phải chớm tắt vì anh ta đột ngột phát hiện ra người phụ nữ ấy là Tiêu Niên! Đại tiểu thư nhà họ Hạ!

Thương Âu chau chặt chân mày nhìn chị ta, vừa đẩy cánh tay đang cầm bảng của Tiêu Vân Hầu lên.

“Năm trăm triệu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.