Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 60: Mời




Hâm Dao quờ quạng quanh cổ mình để tìm cách cởi bỏ lớp áo ra nhưng không được. Cái áo quá bó nên nó nịt chặt lấy ngực của cô, cộng thêm với cả việc bị bệnh phổi mà chạy như vừa nãy nên hiện giờ Hâm Dao không thể nào mà thở nổi.

Cô ấy đưa ánh nhìn cầu khẩn về phía của Miên Lễ, nước mắt giàn giụa.

“Chị ơi, giúp em với…”

Miên Lễ cắn chặt lấy môi mình. Cô còn phải đi tìm Tình Phong, còn có rất nhiều việc bận khác chưa thể làm khiến cho cả người cô bứt rứt rất khó chịu, nhưng Miên Lễ đã tạm gạt đi những cảm giác nhức nhối ấy trong lòng, loạng choạng đứng lên rồi đi tới bên cạnh Hâm Dạo, vội vàng tìm khóa áo của Hâm Dao cởi ra.

“Khụ khụ khụ!... Mẹ kiếp cái áo chết tiệt này.”

Cái khóa bị kẹt rồi không thể mở được nữa, vì vậy, trong cơn cáu giận gấp gáp, cô đã cầm lấy cổ áo kéo roẹt ra.

Đột ngột cửa phòng bao bị một tên trong nhóm côn đồ đá tung ra. Hắn dẫm chân bước vào bên trong, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại giơ lên trên không trung.

“Ái chà chà. Cô chủ Hạ danh giá của chúng ta lại đang cưỡng hiếp một cô gái mỏng manh sao? Đến cả tôi cũng sốc đến độ rùng mình luôn đây này.”

Miên Lễ đang chống người, đè Hâm Dao ở dưới thân, hai tay cô cầm hai mảnh áo rách của Hâm Dao kéo sang hai bên, tư thế cực kì ám muội.

Đôi mắt của cô lạnh đến đáng sợ.

“Ăn nói bậy bạ cái gì đấy…”

“Cứu tôi với! Cô ta đang định làm trò đồi trụy đối với tôi! Làm ơn cứu tôi đi mà!”

Đột nhiên Hâm Dao hét lên đầy thê thảm, vừa đưa tay làm động tác chống đẩy Miên Lễ khiến cho cơ thể của cô thoáng sững sờ, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc.

“Cô…”

“Làm ơn hãy cứu tôi… Cứu tôi với…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

2. Đừng Cắn Em Mà

3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân

=====================================

Tên lạ mặt đó đã quay hết lại toàn bộ video rồi hét lên về phía đầu dãy hành lang.

“Các anh cảnh sát ơi! Ở bên này này! Có một kẻ xấu ở bên này này!”

Ngay một lúc sau đó đã có hàng chục tiếng bước chân rầm rập tiến tới cánh của căn phòng bao, những người cảnh sát cơ động đã tràn vào bên trong, vươn tay khống chế Miên Lễ rồi còng hai cổ tay cô lại.

Mảnh kim loại sắc lạnh chạm vào da cô khiến cho cô giật mình chợt tỉnh táo khỏi cơn quay cuồng.

“Cô chủ Hạ, cô bị tình nghi tội hiếp d*m và bắt giữ người trái phép! Chúng tôi sẽ áp giải cô về đồn!”

“Mấy người nói cái quái gì vậy?! Ai bắt cóc ai hả?!”

“Xin cô hãy hợp tác!”

Miên Lễ bị áp giải đưa ra khỏi quán bar, trước khi bị đẩy ra khỏi căn phòng, cô ngoảnh đầu ra sau nhìn Ham Dao, nhìn lên khuôn mặt đẫm lệ đến đáng thương của cô ta, hàm răng của cô siết mạnh vào với nhau, khuôn miệng nhoẻn lên một nụ cười mỉm đến đáng sợ.

A… Trúng kế rồi.

Tử Trục Lưu thở hổn hển, hai bên cánh tay run rẩy đến không thể khống chế được.

Ở dưới chân cậu hiện tại là cả một đống lũ côn đồ đang nằm la lệt, bất tỉnh ở trên sàn nhà. Cậu đã hạ hết chúng. Nhưng trái lại bản thân cậu cũng đã bị đánh trúng không ít lần. Áo sơ mi trắng đắt tiền từ lúc nào đã nhuốm máu.

Cậu hừ một tiếng, bước chân chậm rãi xoay hướng, tiến về phía đoạn hành lang mà Miên Lễ vừa mới rời đi.

Chết tiệt, cậu ta vừa mới nghe thấy những tiếng động ồn ào nào đó. Miên Lễ không sao đấy chứ?

Nhưng chỉ vừa mới đi được năm bước, Tử Trục Lưu đã không thể gồng được nữa mà ngã khuỵu chân xuống dưới đất, nằm bẹp ở trên nền nhà.

Mệtttttttt! Không đi nổi nữa đâuuuuuuu!

Miên Lễ ơi, chị tự xoay sở đi nha. Cậu ngủ một giấc đã rồi đi tới cứu người sau.

Thế là Tử Trục Lưu đánh một giấc từ bây giờ cho đến khi mở mắt, đã thấy mình được ném vào trong bệnh viện rồi.

Mà trong một giấc đó, Miên Lễ đã bị đem tới phòng thẩm vấn của cánh sát mất rồi.

Ở trong một căn phòng kín tối màu, trên trần chỉ có một ánh đèn nhờ nhờ sáng không rõ, Miên Lễ vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, hay cánh tay bị còng lại đặt ở trên bàn thẩm vấn, khuôn mặt cô thờ ơ đến bình thản.

Một nhân viên cánh sát gõ lên cửa phòng hai cái rồi mở cửa tiến vào bên trong.

“Xin chào, tối hôm qua cô ngủ có ngon không?”

Cuối cùng đôi đồng tử ở trong mắt của Miên Lễ cũng di chuyển, cô khẽ nghiêng đầu, nhìn người thẩm vấn đang kéo ghế ngồi xuống ấy.

“Ông muốn biết cảm nhận của tôi sao? Vậy thử làm một phép tưởng tượng nhé? Chẳng hạn như bây giờ ông đang nằm ở trên chăn ấm nện êm bỗng nhiên bị ném vào trong chuồng ngựa ngủ, ông sẽ có cảm giác như thế nào?”

“Xin cô thông cảm, giường buồng giam của cảnh sát nó chỉ chung chung đến mức đó thôi. Tất cả tội phạm đều được đối xử đều như nhau.”

Ông ta cười cười, vừa mở chiếc máy tính xách tay lên.

“Được rồi, câu hỏi đầu tiên cho cô nhé… Hừm, để xem nào…”

“Cô phát hiện ra giới tính của mình như thế nào vậy?”

Miên Lễ nhướng mày nhìn người thẩm vấn ấy. Ông ta tưởng câu hỏi ấy của mình mắc cười lắm à?

“Ngài cảnh sát, ngài hỏi vậy là có ý gì?”

“Đâu có! Tôi chỉ muốn biết để tiện về sau thẩm vấn cô cho dễ thôi mà. Ở trong đây chỉ có tôi và một vài người bạn đồng nghiệp đang theo dõi căn phòng này thôi, cô cứ thoải mái giãi bày, biết đâu sẽ tìm được giải pháp cho cả hai bên?”

Nói rồi ông ta vẫy vẫy về phía ô cửa kính tối đen không thể nhìn xuyên qua ở bên cạnh, bên phía đối diện với lớp cửa kính ấy, dù biết rằng đằng đó sẽ không thể nhìn thấy gì ở trong này đâu nhưng hai người cảnh sát đang ngồi ở trước micro vẫn vẫy vẫy tay lại với ông ta.

“Cô cứ thoải mái giãi bày nhưng gì trong tâm, sau đó kể lại tường tận những hành động của cô…”

“Tại sao tôi phải kể, tôi có tội gì đâu?”

Người cảnh sát đã từng thẩm vấn qua quá nhiều tên tội phạm ngoan cố không nhận tội, trước ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến cho sau gáy của ông ta đọng lại một lớp băng của cô, ông ta cũng không có lấy một ánh nhìn hoảng loạn lộ ra bên ngoài.

“Cô chủ Hạ, chứng cứ, chứng nhân và nạn nhân đều rõ rành rành ra rồi, tôi chỉ muốn thẩm vấn cô theo tiến trình thông thường mà thôi. Chứ thực lòng tôi cùng đâu có muốn nói chuyện với một tên tội phạm hiếp ***, đã thế còn là đồng tính…”

“Này, tại sao ông cứ nhại đi nhại lại tôi hiếp một cô gái chứ? Ông đang sợ tôi câu dẫn luôn cả vợ ông à?”

Người cảnh sát kia nhất thời á khẩu trước Miên Lễ, ông ta đang định nói gì đó nhưng cô đã cướp lời ông ta trước rồi.

“Có người nào gọi điện bảo lãnh cho tôi ngoài người của Hạ gia không?”

Người cảnh sát đó nhìn lại hồ sơ ở trong máy tính, mấp máy môi rồi nói.

“Có, tên của người đàn ông ấy là Thương Âu…”

“Đó là bạn trai tôi đấy. Ông tìm anh ấy mà hỏi rốt cuộc tôi cong hay tôi thẳng.”

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn dần trở nên lúng túng, nhân viên cảnh sát kia vẫn chưa thể tìm được một từ gì đó thích hợp để đáp lại Miên Lễ thì cánh cửa phòng thẩm vấn đã bị một cảnh sát khác vội vã đẩy ra.

“Hãy thả cô ấy ra!”

“Cái gì?!”

“Một nhân chứng khác đã tỉnh lại rồi. Người ta nói Miên Lễ đúng thật là vô tội. Ngoài ra, theo những gì được lưu lại ở trong điện thoại của cô chủ Hạ và camera hành trình thì đúng thật là cô Hạ bám theo sau một cái xe bảy chỗ, đám người ở trong cái xe ấy mới là người đã bê cái hòm đến câu lạc bộ đêm.”

Người cảnh sát lắp bắp chỉ tay vào cậu nhân viên kia rồi quay sang nhìn Miên Lễ, chỉ thấy cô mỉm cười rồi ra hiệu.

“Mời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.