Một trong ba tên đó nhìn ra bên ngoài không thấy có ai nữa thì vẩy tay ra hiệu với hai kẻ còn lại.
“Mau lên mau lên!”
Hai tên kia khênh cái hòm lớn đó để vào trong một căn phòng tối rồi vội vã lui ra bên ngoài.
Miên Lễ đứng ở trong một khoảng góc tối nhìn lũ chúng nó kéo nhau lũ lượt rời đi, định tiến vào bên trong căn phòng đó thì bất chợt có ai đó thổi phù vào tai cô.
“Hóa ra cô chủ Hạ có sở thích theo dõi người khác thế này sao?”
Miên Lễ giật mình, cơ thể cô hành động trước cả ý thức, trong một giây ngắn ngủi đã quay phắt ra đằng sau, cầm lấy bàn tay đang đặt lên vai mình mà bẻ rắc một cái.
Tử Trục Lưu cũng kinh hoảng không thôi, một cơn đau bất chợt ập đến khiến cậu ta định há miệng hét lên, nhưng Miên Lễ đã kịp đưa tay chặn miệng cậu ta lại.
Cái quỷ gì vừa mới xảy ra vậy?! Một cô gái quanh năm ốm yếu bệnh tật bỗng dưng lấy đâu ra một sức mạnh kinh khủng như thế?!
Miên Lễ đợi cho đến khi Tử Trục Lưu đã ổn định trở lại, không phát ra tiếng động nào lớn nữa mới chậm rãi buông miệng cậu ta ra.
Tử Trục Lưu nhìn xuống chỗ cổ tay đã bị bẻ cho lủng lẳng của mình, mở lớn mắt nhìn Miên Lễ đầy sửng sốt.
“Chị…!”
“Đừng tạo ra tiếng động!”
Miên Lễ đè thấp giọng xuống, thấy một trong đám ba người kia khả nghi mà quay đầu trở lại, cô vội vàng đẩy cậu ta vào sát cạnh mép tường.
“Nếu cậu mà gây cản trở cho tôi, tôi sẽ bẻ gãy nốt cái tay kia của cậu ra đấy…”
Nói rồi cô lại đưa tay bịt lấy miệng mà đè nén cơn ho khan đau rát ở trong cổ họng.
“Mày đang làm gì đấy?”
“Tao nghe thấy có tiếng gì đó thì phải…”
“Mày chơi thuốc quá đà nên gặp ảo giác rồi hả? Bọn tao có nghe thấy tiếng gì đâu? Đi nhanh lên!”
“Rồi rồi…”
Tên kia đáp lại rồi nhanh chóng chạy theo sau hai kẻ đồng bọn. Đợi cho bọn chúng đi khuất dạng, Miên Lễ mới rời khỏi chỗ góc khuất mà lẻn vào bên trong căn phòng đó. Bước chân cô chạy không phát ra tiếng động, nếu như đang lơ là là hoàn toàn không thể phát hiện ra cô.
Tử Trục Lưu hờ ra một tiếng.
“Cứ bỏ mình đi như thế mà được à?”
Rồi bò vào bên trong căn phòng ấy cùng với Miên Lễ.
Đây là một phòng bao VIP với bộ bàn ghế lót đệm cao cấp và thức uống phục vụ riêng biệt, cái hòm gỗ được bọn chúng đặt ngay ngắn ở trên bàn, xung quanh không có lấy một bóng người, đèn điện bật vài bóng, ánh sáng mờ ảo.
Miên Lễ liếc mắt ra nhìn xung quanh, rồi vươn tay cậy khóa, mở cái hòm ấy ra.
“Này! Chị không được tự tiện động vào đồ người khác vậy chứ… Ôi, Vãi…!”. Truyện Đông Phương
Nằm ở bên trong cái hòm ấy là một cô gái trẻ, trong hòm có thuốc mê nên hiện giờ cô gái ấy đang bất tỉnh, bị đặt nằm ở trong một tư thế bó gối, ở bên cạnh mạng sườn của cô ta có rất nhiều điện thoại.
Miên Lễ cầm một cái lên, đó là của Tình Phong.
Tử Trục Lưu nhìn cô gái trẻ mặc một bộ đồ khiêu gợi hình con thỏ ở bên trong hòm, chỉ biết nuốt nước bọt mà sợ hãi.
Cô gái ấy chắc chắn là bị bắt cóc, sắp chuẩn bị bị dâng lên miệng của một thằng cha biến thái nào đó.
“Chị tìm cô gái này ấy hả?”
“Không phải người này. Chết tiệt.”
Miên Lễ đứng lên, cô đang định bỏ đi nhưng lại chợt dừng chân lại, cuối cùng quay dầu trở lại, ngồi xổm xuống, vỗ vào mặt của cô gái đó gọi dậy. Nhưng dù có gọi hay đánh thức đến cỡ nào, người con gái ấy cũng chẳng chịu mở mắt.
“Để tôi, đợi một lát nhé. Có cách này nhưng hơi phũ một tí.”
Nói rồi Tử Trục Lưu chạy ra bên ngoài phòng bao, một lát sau cô thấy cậu ta quay lại với một tay đang xách một xô nước đầy ụ.
Miên Lễ nhìn xô nước ấy mà tái xanh cả mặt, vội đứng lên ngăn cản Tử Trục Lưu lại nhưng đã quá muộn mất rồi, cậu ta đã lấy nguyên cả xô nước đó mà dội thẳng vào mặt của cô gái kia.
Tuy xét về mặt tình cảm thì một cái dội nước ấy là quá mức nặng đô đối với một cô gái, nhưng về mặt hiệu quả lại một trăm phần trăm.
Cô gái nọ bị dội cả một xô vào mặt, rót vào miệng N lít nước thì rùng mình tỉnh dậy, bật lưng ho ra bao nhiêu là nước.
Nhìn cô gái nọ ôm ngực ho dữ dội, Tử Trục Lưu thấy hơi có lỗi nên vươn tay ra mà vỗ vỗ lên vai cô gái đó, nhưng đột ngột cô ấy gạt mạnh tay cậu ta ra, ánh mắt hoảng sợ, vội lui người về đằng sau thì phát hiện ra mình đang ngồi ở trong một cái hòm, không những thế bộ quần áo đang mặc còn vô cùng kệch cỡm.
“Mấy, mấy người là ai?! Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Miên Lễ thấy cô ấy tỉnh rồi thì xuẩy áo đứng lên, đã hết cắn rứt lương tâm, giờ đây thân ai người ấy lo.
“Tỉnh rồi phải không? Tỉnh được rồi thì tự tìm đường về nhà đi nhé. Tôi còn có việc.”
Cô gái đó mặt đơ ra một cục nhìn hai người họ.
Thấy cả hai cứ thế mà lạnh lùng bỏ đi chẳng nói một câu nào, cô gái nọ vội vàng gọi họ lại rồi loạng choạng bước ra khỏi cái hòm.
“Mấy người là ai? Với cả tôi đang ở đâu vậy?”
“Chúng tôi là người tốt qua đường giúp đỡ cô. Còn đây là câu lạc bộ đêm thoát lạc nhất thành phố.”
Tử Trục Lưu trả lời hộ cho cả hai người, vẫn cứ bám theo sau Miên Lễ như vậy.
Thấy cô gái kia quan sát mình từ đầu đến cuối, nuốt nước bọt tạm thời tin hai người không phải là người xấu, Tử Trục Lưu chỉ cười một cái rồi hoàn toàn chẳng quan tâm đến, cứ thế lẽo đẽo theo sau lưng Miên Lễ.
“Xin lỗi, hai anh chị…”
Toàn thân cô gái run lên bởi cái lạnh điều hòa trên đoạn hành lang, dáng đi khép nép, hai cánh tay che đi ở trước ngực mình.
Bọn họ là người tốt, có thể nhân từ cho cô mượn một cái áo khoác được không?
Nhưng sau khi quan sát lên vẻ mặt bình thản như muốn hỏi làm sao vậy của Miên Lễ và Tử Trục Lưu, cô gái đó đã chọn cách bỏ cuộc.