Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 45: Nhận ra được một sự thật




Thương Âu khoác chiếc áo măng tô lên người, bước ra khỏi Lyubov mà đi ra ngoài dạo phố một vòng.

Có một đợt bỗng dưng anh thèm muốn được làm việc quá thế nên nổi hứng kêu Ngô Từ Diệp đem hết mấy hạng mục công việc tuần sau ra để cho anh làm, hết rồi thì ngó vào xem Tobias, bảo người thư kí cũ của anh còn có việc nào khó giải quyết còn đang tồn đọng ở trên tập đoàn thì đưa cho anh làm hộ cho.

Vì sự ngẫu hứng cuồng việc ấy mà giờ đây có kết quả là anh đang rảnh rang quá thể.

Thương Âu bước dạo trên đường phố, có một vài cô gái đi ngang qua anh đều đỏ mặt mà lén nhìn.

Lúc đầu Thương Âu không hiểu tại sao họ lại nhìn anh như vậy cho đến khi anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua một tấm kính trong suốt của một cửa hiệu bán bánh ở trên đường.

Quần áo hơi nhăn nhúm, tóc tai rối tung lên, hai má đỏ ửng, một khuôn mặt rất chi là khiêu gợi như vừa mới làm tình.

Đây là kết quả để lại sau vụ việc vừa nãy khi anh và Miên Lễ vờn nhau.

Nhớ lại cảnh tượng anh cắn lấy một bên đầu ngực trần của cô, Thương Âu đột nhiên đập mạnh đầu vào một thân cột điện gần đấy khiến cho mấy người đang đi bộ xung quanh đều giật thót quay phắt lại, trợn mắt nhìn anh đầy thắc mắc.

Aaaaaaa! Tại sao lúc đó anh lại làm vậy nhỉ?!

Thương Âu mím chặt môi, má và mang tai hiện tại đã nóng ran hết cả lên rồi.

Thương Âu cố lắc mạnh đầu để mong những suy nghĩ không phù hợp với nhiều lứa tuổi ấy văng ra khỏi đầu mình.

Không được suy nghĩ về nó nữa! Nếu cứ để những cảnh tượng ấy lởn vởn ở trong đầu, thì anh chắc chắn sẽ trở thành kẻ biến thái mất!

Nhưng có một điều mà anh không thể nào mà phủ nhận được… Người của Miên Lễ, có vị rất ngọt.

Thương Âu đập đầu vào cột điện thêm một phát nữa mới có thể tỉnh táo hẳn lại.

Anh bỏ qua mấy ánh nhìn kì cục của những người có mặt ở xung quanh đây, quay trở lại với dáng vẻ đĩnh đạc và nghiêm túc như mọi ngày, chỉ trừ vết bầm đỏ ở giữa trán là có hơi gay mắt.

Ở trên một ngã tư đèn đỏ, lúc ngẩng đầu lên, Thương Âu nhìn thấy có một hội tổ chức từ thiện đang phát cơm cho những người vô gia cư và nghèo khó, ở bên cạnh một cái bàn dài đang đựng những hộp cơm nóng hổi là một cái hộp từ thiện.

Vì hôm nay tâm trạng của anh đang vô cùng tốt nên anh móc ví tiền ở trong túi quần ra, lấy năm trăm tệ nhét vào trong cái hộp ấy.

Một người thuộc hội tổ chức từ thiện ấy thấy anh có lòng tốt giúp đỡ những con người nghèo khổ như vậy thì vô cùng cảm kích, hái một cành hoa đồng tiền tặng cho anh.

Thương Âu nhận lấy bông hoa ấy, ở trước mặt của cô gái trẻ đó mà cho luôn bông hoa ấy vào miệng, nhai.

Xin đừng nói gì cả, đến cả anh mấy ngày sau đó cũng phải tự nghi hoặc bản thân mình có phải lúc đấy vì đang ở trong tâm trạng quá phấn khích đến nỗi thoái hóa cả não rồi hay không. Ăn hoa sao? Ọe!

“…?”

Đột ngột bước chân đang đi của anh chậm hẳn lại, Thương Âu nghiêng đầu nhìn một người phụ nữ đang ngồi co ro ở trong một góc nhà gần chỗ hội từ thiện phát cơm.

Tại sao anh lại cảm thấy… người phụ nữ ấy rất giống Hạ phu nhân Mỹ Vân nhỉ?

Thương Âu lúc đầu không tin, anh dụi mắt rồi nhìn lại, sửng sốt vì người phụ nữ ấy đúng thực chính là Mỹ Vân!

Mẹ của Miên Lễ tại sao lại ngồi ở đây, trong một bộ dạng lếch thếch như thế này?!

Thương Âu nuốt một ngụm nước bọt, sau một lúc đắn đo thì anh vẫn quyết định bước tới.

“Bác… Mỹ Vân?”

Mỹ Vân ngồi bó gối ở trên nền đất, tóc tai rối bù, cả người run lẩy bẩy, đôi mắt mở lớn mà kinh hãi nhìn ra xung quanh cứ như sợ sẽ có một thứ gì đó đuổi đến để bắt mình vậy.

Thấy Mỹ Vân vẫn chưa nghe thấy tiếng mình gọi, lần này Thương Âu cất tiếng to hơn một chút nữa.

“Bác gái, bác đang làm gì ở đây vậy?”

“Ha, há?!”

Mỹ Vân như bị điện giật mà run lên cầm cập, kinh hoảng mà nhìn anh.

Lúc đầu bà ta còn đang hoảng hốt định hét lên, nhưng sau khi nhận ra anh chính là Thương Âu, là bạn trai của Miên Lễ, bà ta há miệng lắp bắp rồi lập tức vùng dậy, kéo lấy cổ áo anh mà lắc mạnh.

“Xin hãy cứu tôi! Làm ơn hãy cứu tôi! Nếu để bị bắt thì tôi sẽ chết mất… Xin cậu hãy cứu tôi đi mà…”

Ở trên đường có một chiếc xe tải nhỏ đi qua, trên thùng xe có đang đựng một bức tranh sơn dầu phỏng lại theo bức tranh địa ngục của Dante. Nó đã đập thẳng vào mắt của Mỹ Vân, khơi lên ở trong đầu bà ta về những đoạn kí ức nào đó.

Lập tức cả người của Mỹ Vân lên cơn co giật, bà ta ôm mặt hét lớn rồi chui vội về lại góc nhà, ngồi ôm gối mà run rẩy.

Thương Âu nghe thấy có mấy lời xì xào ở xung quanh.

“Sợ quá. Hình như bà ta là bệnh nhân tâm thần mới trốn viện hay sao ấy.”

“Lúc sáng sớm tôi đang dọn bàn để chuẩn bị phát cơm, từ xa đã nhìn thấy bà ta thất thiểu đi đến rồi ngồi vào một góc đó, miệng cứ lải nhà lải nhải cái gì đó.”

“Mà cậu không biết đâu! Lúc bà ta mới đến, tay và quần áo của bà ta toàn máu là máu! Tôi phải đi lấy quần áo và khăn ẩm đưa cho bà ta để lau đi đấy.”

Thương Âu nhìn mấy người đang xì xầm ở đằng xa rồi lại quay đầu nhìn Mỹ Vân đang cố gắng để thu hẹp người mình lại cứ như muốn giảm thiểu đi nhất có thể sự tồn tại của mình.

Anh không thể bỏ lại bà ta một mình được, vì vậy nên chỉ có thể lấy điện thoại ra rồi gọi về bên phía bệnh viện.

Đột ngột có một cái bóng đen lướt tới trước mặt anh rồi đánh bay cái điện thoại ấy đi.

“Tôi xin cậu đừng gọi cho cô ta! Cô ta sẽ biết tôi ở đây, rồi sẽ đưa tôi quay trở về nơi đó mất!…”

Mỹ Vân khủng hoảng nắm lấy áo anh, cả người dần dần trượt xuống cuối cùng là quỳ gối ở dưới đất, đầu đập vào nền gạch vỉa hè, khuôn mặt nhếch nhách giàn giụa nước mắt.

“Tôi xin lỗi… Tôi thục sự xin lỗi cậu… Đáng lẽ ra tôi không nên cặp kè với bố cậu… Thực lòng xin lỗi, nếu như có thể quay về thì tôi cũng không muốn quay lại với kẻ đó…”

Thương Âu khựng người, dường như anh vừa mới nghe được một điều gì đó.

“Bà nói cái gì?! Bà… với…?”

“Đúng vậy… Tôi với Thương Hán đã từng là tình nhân của nhau… Xin cậu hãy tha thứ cho tôi… Đừng bắt tôi quay về nơi đó… Xin cậu…”

Thương Âu khó có thể tin được, vội vàng đưa tay bịt miệng mình lại.

Anh không quan tâm rằng bà ta đã từng có qua lại với bố của anh, mà anh chỉ sững sờ nhớ lại một chi tiết nào đó.

Có người đã từng nói, bố của Miên Lễ đã bị chính tình nhân của Mỹ Vân hại chết.

Mà Mỹ Vân nói Thương Hàn chính là tình nhân của mình.

Thế… chính người bố ruột của anh kia… là người đã hủy hoại cả gia đình của Miên Lễ?

Người đã giết bố của cô, cũng chính là bố của anh?

Thương Âu không thể chấp nhận ngay được. Hai chân của anh lùi ra sau loạng choạng, bỏ mặc lại Mỹ Vân ở đằng sau mà rảo bước rời đi.

Anh không biết mình đang chạy đi đâu, mọi hành động của anh giờ đây đã bị vô thức chi phối rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.