Từ việc bị nữ chủ hãm hại đến tất cả người thân trong gia đình trở nên lạnh nhạt với cô, rồi lại bị chính nữ chủ ngang nhiên cướp đi vị hôn phu mà mình yêu quý nhất. Nữ phụ từ một người được tất cả mọi người coi trọng, yêu thương dần dần mất hết tất cả. Nữ chủ sau khi dọn đến nhà nữ phụ ở liền bắt đầu tu hú chiếm tổ, cướp hết tình thương mà gia đình nguyên chủ dành cho cô ấy. Mỗi lần cô ta hãm hại nguyên chủ sẽ nhân lúc người trong gia đình không chú ý đến mà nói xấu, khinh miệt cô. Cô ta nói rằng cô ta sẽ cướp tất cả mọi thứ trong tay của nguyên chủ khiến cô mất hết mọi thứ. Nguyên chủ cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền ra tay muốn đánh Cố Mộng Y nhưng cô ấy chưa kịp ra tay liền bị một cánh tay vững chắc của thiếu niên giữ lại: "Lăng Diệu, cô muốn làm gì? Tôi biết cô không ưa gì Mộng Y vì cô ấy sống ở trong nhà cô nhưng cô cũng không thể đối xử với cô ấy như thế được chứ."
Nguyên chủ vốn muốn giải thích mọi chuyện với Tiêu Duệ nhưng anh ra không hề muốn nghe cô ấy nói: "Anh Tiêu Duệ, em cũng chưa hề làm gì cô ta cả. Là cô ta chọc giận em trước. Anh tin tưởng lời em nói có được không."
"Chẳng lẽ mắt tôi bị mù mà không nhìn thấy cô ra tay muốn đánh Mộng Y sao. Cô ấy coi cô như là chị em của mình vậy mà cô lại nhẫn tâm ghen ghét với cô ấy. Cô đúng thật là quá kinh tởm. Cho dù chết tôi cũng sẽ không bao giờ thích loại người như cô." Nói xong, Tiêu Duệ đỡ Cố Mộng Y đứng dậy, dẫn cố ta đi băng bó, để lại Lăng Diệu ngồi ngơ ngác với những lời tổn thương mà anh ta dành cho cô. Lăng Diệu vốn là một cô gái tốt bụng, do được cha mẹ nuông chiều nên tính cách của cô có phần kiêu ngạo, nhưng cô luôn vui vẻ hoà đồng với mọi người, nhưng chính vì lời nói chán ghét của Tiêu Duệ làm cho cô ấy bị tổn thương sâu sắc.
Cô ấy biết bản thân của mình không hề có được sự yêu thích của Tiêu Duệ, nhưng cô ấy đã thích hắn bao năm sao có thể nói bỏ là được chứ. Vì vậy cô ấy lại càng ra sức chèn ép Cố Mộng Y nhưng chưa lần nào cô ấy thành công cả. Ngay cả ba mẹ cũng mất lòng tin của cô ấy. Đứa em trai mà cô ấy cũng ghét bỏ cô, không hề coi cô ra gì nhưng lúc nào cũng đối tốt với Cố Mộng Y coi cô ta như là chị ruột của mình.
Vì vậy mới dẫn đến vụ việc cô thường xuyên mơ thấy kết cục của nguyên chủ. Nguyên chủ ghen ghét với Cố Mộng Y có được tất cả tình yêu của Tiêu Duệ đồng thời vô cùng oán hận cô ta đã cướp đi mẹ của mình. Nhưng kết cục đã được định sẵn với cô ấy là cái chết. Cô ấy đương nhiên không thể trốn thoát được. Cuối cùng nguyên chủ bị đám người mà Tiêu Duệ thuê hãm hiếp cho đến chết.
Thiếu nữ ngồi ngơ ngác một chút xong đó liền ổn định lại tâm trạng của mình. Năm nay cô đã 16 tuổi, cô đã rời xa cốt truyện được 3 năm. Lăng phu nhân Đường Mạn Vân muốn cô quay về nước để sống chung với bà rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị cô lấy việc học tập của mình để cho qua.
Nhưng lần này có lẽ là do tình trạng sức khoẻ của ông ngoại nên bà mới gọi cô trở về. Cô biết rằng bản thân mình sẽ không thể trốn tránh được sự thật, cô cần phải đối mặt với nó, cô cũng không thể ở lại đất nước này mãi được mà không quay trở về.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã 3 năm kể từ khi cô ra nước ngoài du học, đây cũng là lần đầu tiên cô quay về nước kể từ 3 năm trước.
Tiếng thông báo của máy bay cất cánh vang lên: "Chào mừng quý khách đến với hãng hàng không của chúng tôi, chuyến bay chuẩn bị cất cánh, xin vui lòng quý khách thắt chặt dây an toàn, kiểm tra lại hành lý của mình trước khi xuống máy bay. Chúc quý khách có một chuyến bay tốt đẹp."
Ở sân bay tràn ngập người, có người rời đi, có người trở về, có người luyến tiếc mơ hồ, có người tâm tình thoải mái mà buông bỏ.
Còn cô, chỉ có một tâm trạng là bình tĩnh.
Mảnh đất mà bắt đầu bi kịch của cuộc đời nguyên chủ, chứng kiến bao nhiêu là vết thương đau nhói không thể nào nói hết được. Tuy cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, muốn lẩn trốn nhưng bây giờ vẫn phải đối mặt với mọi thứ.
Lăng Diệu đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian cũng không chênh lệch cho lắm, cô đẩy vali về phía trước. Việc ngày hôm nay khi cô về nước, cô cũng không thông báo với cha mẹ vì vậy cô chỉ có thể bắt xe đi về phía Lăng gia.
Lăng Diệu cũng có vẻ ngoài không cùng tầm thường, mái tóc màu nâu mềm mãi xoã tung trên vai, dáng người cao gầy gợi cảm, tuy cô chưa đến tuổi thành niên nhưng trên người cô toát ra tư vị thành thục nữ tính mê người, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp kia của cô có chút lãnh đạm khiến cho người khác có cảm giác khó gần.
Cô vẫn duy trì khuôn mặt lãnh đạm của mình để quay về Lăng gia.
Tại Lăng gia.
Vào bữa tối, nhà họ Lăng đèn đóm sáng trưng.
Bốn người Lăng Diệu Thông, Đường Mạn Vân, Lăng Tiêu cùng với Cố Mộng Y ngồi quay bàn chuẩn bị ăn cơm tối. Bà Lăng tự tay bày đũa cho ông Lăng còn xới cơm cho Lăng Diệu Thông quan tâm rất chu đáo đến ông.
Xới xong cơm cho chồng và con con bà cũng không hề động đũa: "Mạn Vân em không dùng bữa à. "
"Lão Lăng, đã 3 năm rồi Tiểu Lăng không về, ông nghĩ năm nay con bé có về thăm chúng ta không?" Mẹ Lăng bỗng nhiên than thở nói.
Không khí ở bàn ăn bỗng nhiên rơi vào trầm mặc. Ông Lăng đương nhiên cũng nhớ con gái của mình nhưng ông không ngờ được rằng sau khi đưa một người lạ mặt như Cố Mộng Y vào trong ngôi nhà này, con gái của ông cũng từ đó mà đối xử lạnh nhạt với ông và gia đình.
"Tôi biết là bà quan tâm, lo lắng cho con bé nhưng tính tình của Tiểu Diệu rất cứng rắn, tôi cũng rất mong con bé về thăm chúng ta cho dù chỉ là một chút cũng được." Cha Lăng mặt mày buồn phiền mà nói.
Hai ông bà Lăng mải lo nghĩ đến chuyện của Lăng Diệu nên không chú ý tới sắc mặt của Cố Mộng Y. Cô ta đang định cầm đũa nên thì buộc phải rụt tay về. Đôi mắt long lanh của cô ta toát ra vẻ lạnh lẽo.
Lại là Lăng Diệu. Sao cô ta không chết đi cho xong, cứ luôn thích chiếm lấy tình cảm của ông bà Lăng với cô ta vậy.
Cố Mộng Y không nhận thức được rằng, vốn dĩ cô ta cũng chỉ là một ngoại nhân được cha Lăng đưa về để chăm sóc mà thôi. Cô ta không hề được coi là thành viên trong gia đình này. Nhưng có lẽ cô ta đã luôn cho rằng mình là một thành viên vốn có của Lăng gia rồi.