"Con đồng ý." Giọng người con gái trong trẻo vang lên giữa thánh đường nhà thờ. Ánh nắng vàng nhẹ xuyên qua cửa kính chiếu lên bộ váy cưới trắng sáng rực rỡ của cô gái. Khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ, đôi mắt to tròn mang theo vẻ lanh lợi cùng sắc sảo, chiếc mũi cao dọc dừa kết hợp với bờ môi nhỏ nhắn xinh xắn, một gương mặt tinh xảo hoàn mỹ đến không ngờ.
Người đàn ông anh tuấn trước mặt cô khoác lên mình bộ âu phục đen trắng được may vá kỹ lưỡng làm tôn lên vóc dáng cao lớn rắn chắc, cả người toát lên khí thế bá đạo lãnh khốc. Cặp kính đeo trên mặt anh không thể làm giảm bớt vẻ đẹp của cặp mắt phượng hoàng thon dài thâm thuý, sáng ngời như hàng vạn sao trên trời. Ngũ quan tinh tế được chạm khắc một cách hoàn hảo, mày kiếm mũi cao thẳng, đặc biệt là bờ môi mỏng đang mím chặt. Tay người con trai run nhẹ khi nghe được câu trả lời của cô gái.
"Bây giờ chú rể và cô dâu có thể hôn nhau." Vị linh mục cười hiền từ, thông báo. Mọi khách mời cùng các phù dâu, phù rể đều ngay lập tức đổ dồn ánh mắt chăm chú về phía cặp đôi.
Chỉ thấy chú rể mặt mũi vẫn cứng đờ không cảm xúc, tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ thấy tia căng thẳng cùng xấu hổ.
Huyền Dương ngước đôi mắt diễm lệ về phía anh, khoé môi cong nhẹ. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô rướn người lên, vài ba động tác cánh môi cô đã chuẩn xác hạ lên bờ môi đang không ngừng run rẩy của anh.
Minh Kỳ ngạc nhiên nhìn cô chủ động như vậy, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi. Anh cố gắng phối hợp cùng cô, ngậm lấy bờ môi mềm mại, cánh tay đặt lên eo cô, tạo tư thế chiếm hữu mãnh liệt. Hai người dây dưa quấn quýt một lúc, chỉ đến khi Huyền Dương cảm thấy quá khó thở, cô mới đập nhẹ vào vai anh để anh buông ra. Minh Kỳ lúc này mới bừng tỉnh, ngượng ngùng hạ tay xuống.
"Xin lỗi, anh hồi hộp quá..." Minh Kỳ đỏ mặt, nói nhỏ.
Huyền Dương buồn cười nhìn anh, cảm thấy anh rất đáng yêu.
Một người con trai phải yêu bạn đến mức nào mới có thể hồi hộp cùng xấu hổ khi trao nụ hôn trong thánh đường đám cưới ? Huyền Dương ngay lúc này đã cảm nhận được cảm giác "là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian".
Ngọc La mắt đỏ hoe, cô mặc bộ váy phù dâu xinh xắn, đứng nhìn cặp đôi liếc mắt đưa tình với nhau.
Phù rể Lục Phong vỗ vào vai cô, an ủi :"Bạn em chắc chắn sẽ hạnh phúc, Minh Kỳ là một người đàn ông tốt."
Ngọc La bĩu môi, quay ngắt đầu sang một bên. Đáy mắt Lục Phong hiện lên ý cười, cưng chiều xoa đầu cô gái.
Cánh nhà báo bên cạnh liên tục mang máy ra chụp, hận không thể ghi lại hết mọi khoảnh khắc tại đám cưới này. Chú rể là vị giám đốc công ty về công nghệ nổi tiếng D&K kiêm giáo sư trường đại học A, cô dâu là mỹ nữ bác sĩ của bệnh viện thành phố, đoan trang hiền thục, phù dâu là tiểu thư cành ngọc lá vàng của Ngọc gia, đặc biệt hơn là chồng cô, tổng giám đốc Lục gia đồng thời cũng là tổng giám đốc D&K Lục Phong, xuất hiện với vai trò phù rể. Một cơ hội tốn nhiều giấy mực như vậy, không phải nói cũng biết kiếm được bao nhiêu lời.
Huyền Dương cùng Minh Kỳ đón tiếp hàng trăm vị khách đến mệt lả người. Có gia đình dì Vũ, giáo sư Doãn Tâm, thầy hiệu trưởng, chị Sinh, đồng nghiệp bệnh viện... và còn rất nhiều nhân viên trong công ty và trường anh. Mọi người đông vui tấp nập, tiếng cười nói vang lên khắp hội trường.
Gần đến cuối buổi, Minh Kỳ thương tiếc nhìn gương mặt lộ vẻ mệt mỏi của cô, thì thầm nhỏ bên tai :"Hay em cứ về phòng chờ để nghỉ, dù sao cũng chỉ còn vài vị khách, để anh tiếp hộ."
Huyền Dương vốn định lắc đầu, nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của anh chiếu thẳng, cô không dám phản kháng. Ngọc La bên cạnh như chỉ đợi có thế, vội vàng kéo bạn mình về phía phòng chờ đằng sau.
Huyền Dương vừa bước vào phòng đã mặc kệ hình tượng ngồi xụp xuống, nắn bóp chân cho đỡ mỏi, một lời cũng không thèm nói với Ngọc La. Cô bạn biết bạn mình đang giận, cũng tương tự ngồi xổm xuống, cười hì hì :"Thôi, đừng giận nữa mà... Ngày vui thì phải quên hết mọi chuyện buồn chứ."
Huyền Dương hừ một tiếng, vẫn tiếp tục im lặng. Ngọc La nhìn cô bạn như vậy, quyết định sử dụng khổ nhục kế. Cô làm bộ mặt đáng thương, mếu máo :"Mà có phải tớ muốn vậy đâu. Chính thằng nhóc Minh Kỳ dặn tớ phải giấu cậu về việc nó thành lập công ty với chồng tớ. Cái gì mà sợ cậu lo lắng, không muốn làm cậu phiền lòng. Dù sao lập nghiệp cũng không phải chuyện nhỏ..."
Huyền Dương hơi hơi động tâm, cô xuỳ một tiếng, chăm chú phủi hạt bụi vô hình trên váy. Ngọc La phì cười nhìn phản ứng của cô bạn mình, chọc chọc bên vai. Huyền Dương quyết định không làm bộ nữa, hai người vừa cười vừa nói, tám chuyện vui vẻ.
Chỉ đến khi Lục Phong lịch sự gõ cửa, Ngọc La mới nâng cô dâu dậy, hai người quay trở lại việc tiếp những vị khách cuối cùng.
Dì Vũ khóc sụt sịt, không ngừng dặn dò Minh Kỳ phải chăm sóc Huyền Dương thật tốt. Minh Kỳ liên tục gật đầu, chăm chú lắng nghe. Nhận thấy hình bóng bộ váy trắng xếp ly đẹp đẽ của cô dâu đang tiến gần, anh bất giác cười hạnh phúc. Anh vẫy tay bảo cô lại đây, hai bàn tay đan chặt lấy nhau.
"Dì đừng lo, Huyền Dương là món quá quý giá nhất mà cuộc đời dành cho cháu. Cháu sẽ làm mọi cách để vợ cháu hạnh phúc." Minh Kỳ cam đoan.
Huyền Dương ngượng đến đỏ cả mặt, chỉ biết cười xấu hổ.
Dì Vũ gật gù hài lòng nhìn hai đứa cháu hoà hợp với nhau. Bà liếc qua sắc trời đã tối, nói :"Thôi dì phải về đây, ngày mai bé Minh phải đi học, không thể ở lại được."
Lục Phong tương tự cũng buông lời chào, dắt cô vợ của mình lên xe. Huyền Dương nhìn xung quanh thấy cũng không còn khách nữa, thở dài mệt mỏi.
"Cưới mệt thật..." Cô cảm thán.
Minh Kỳ cười hì hì, nói với cô :"Vậy nên cả đời em chỉ nên cưới với một người thôi, một ngày gắn bó, cả đời gắn bó."
Huyền Dương ngắm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay, trên môi nở nụ cười viễn mãn.
Nhưng ngay buổi tối hôm đó, tâm trạng cô lại thấp thỏm không yên. Cô đã quên mất, còn có một sự kiện quan trọng nữa, đó là... động phòng.
Huyền Dương ngồi trên chiếc giường rộng rãi ghi chữ "Hỷ" to đùng, đôi tai lắng nghe tiếng nước chảy xiết vang lên trong phòng tắm. Trái tim cô đập loạn nhịp, bứt rứt dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nghĩ lại rất nhiều lần cô cùng anh suýt nữa tiến tới bước cuối cùng, Minh Kỳ lại dừng lại vào phút cuối, sau đó vội vàng chạy vào phòng tắm xả nước lạnh. Huyền Dương lúc đó chỉ biết cười trừ, vừa thấy buồn cười vừa thấy thương.
Nhưng hôm nay... là thật nha.
Trong lúc Huyền Dương đang mải mê suy nghĩ, Minh Kỳ đã tắm xong. Anh khoác tạm chiếc khăn tắm trên mình, đôi chân thon dài, giọt nước chảy dọc theo từng múi trên bụng, nửa kín nửa hở, quyến rũ vô cùng.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt sạch sẽ của cô, tâm trí như đang bay lơ lửng mấy tầng mây. "Huyền Dương..." Giọng anh trầm ấm, rất đàn ông.
Huyền Dương bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mải miết, cô hướng ánh mắt tới thân hình để trần của anh, má hây hây hồng.
Minh Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, vén lọn tóc lên, nói :"Nếu em không muốn, chúng ta có thể sau này..."
"Không..." Huyền Dương vội vàng lên tiếng. Với cô thì ổn, nhưng anh, một thanh niên trai tráng tràn đầy nam tính, làm sao có thể mãi chịu đựng lâu dài như vậy ?
Dường như sợ anh nói tiếp, cô bất chấp tất cả nhào lên người anh, đôi môi ngậm lấy bờ môi người con trai. Minh Kỳ đành đặt tay sau lưng sợ cô ngã, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt. Lưỡi anh quấn chặt lấy lưỡi cô, không ngừng tiếp nhận nước mật chảy bên khoé miệng. Nụ hôn dần dần đi xuống, từ bờ má, đến chiếc cổ thon dài, cuối cùng dừng lại bên phía trên hai bầu ngực. Minh Kỳ ngước lên nhìn cô, chỉ khi thấy Huyền Dương gật đầu, anh mới chậm rãi tháo chiếc váy xuống, để lộ bộ áo lót ôm trọn bộ ngực đẫy đà.
"Đẹp quá..." Minh Kỳ không nhịn được thốt lên.
Huyền Dương xấu hổ, áp chặt mặt vào chiếc gối. Minh Kỳ cẩn thận cởi lớp vải cuối cùng trên người cô, say mê ngắm nhìn làn da trắng trẻo mềm mại.
Anh cắn nhẹ lên đầu ngực, trêu chọc khiến người cô bủn rủn. Hai thân nhiệt nóng bỏng dính chặt lấy nhau, quấn quýt triền miên suốt cả đêm.
Hậu quả chính là sáng dậy, Huyền Dương nằm im không dám cử động vì sợ cơn đau xộc lên tận não. Lần đầu của phụ nữ, đúng là khổ mà...
Minh Kỳ mặc áo sơ mi trắng, đầu tóc gọn gàng, trên tay cầm bát cháo nóng hổi ngồi bên cạnh giường, nụ cười chói chang còn hơn cả ánh mặt trời. Vẻ mặt giống hệt con cáo thoả mãn ăn thịt thành công mèo nhỏ.
Huyền Dương nằm tựa lên gối, phụng phịu, nhất định ngậm miệng không chịu ăn. Minh Kỳ ánh mắt ẩn ý liếc qua, nguy hiểm nói :"Nếu em không chịu há miệng... tối này 'làm' em mạnh hơn..."
Bạn Huyền Dương nghe xong chỉ biết lặng lẽ nuốt thìa cháo, không dám làm gì thêm.
Minh Kỳ buồn cười nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng ấm áp không thôi. Anh lấy giấy nhẹ nhàng lau khoé miệng cô, dặn dò :"Nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng vận động quá mạnh, trưa nay chắc em sẽ thấy đỡ đau hơn. Anh đã xin nghỉ làm một tuần, chuyện công việc không cần lo."
Huyền Dương suýt nữa bị sự quan tâm của anh làm cảm động, nhưng ngay lập tức cơn đau rát bên dưới lại nhắc nhở cô về buổi tối dài dằng dặc hôm qua.
Minh Kỳ đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô, thủ thỉ :"Xin lỗi đã khiến vợ đau, lần sau anh sẽ cẩn thận..."
Huyền Dương ngước lên nhìn anh, thấy được sự lo lắng cùng hối lỗi trong mắt anh, ngọn lửa tức giận đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh. Trái tim cô mềm nhũn trước cách gọi thân thương của anh, đắm chìm trong hạnh phúc tình yêu của hai người.
"Vợ, vợ ơi..." Minh Kỳ như một đứa trẻ liên tục gọi cô không biết chán. Chỉ có chúa mới hiết anh đã mong chờ ngày này đến mức nào.
Cái ngày hai người đều đeo cùng một loại nhẫn trên ngón giữa, cái ngày anh được khoác lên mình bộ âu phục chú rể, còn cô sẽ là cô dâu xinh đẹp với bộ váy trắng muốt, cái ngày hai người có thể thản nhiên bày tỏ tình cảm với nhau trước mặt mọi người mà không bị kì thị, cái ngày mà anh có thể đường đường chính chính gọi cô một tiếng "vợ".
Tuy nghe có vẻ nhỏ bé, nhưng nếu người đó là cô, mọi việc liên quan đều sẽ trở nên to tát. Cảm ơn cô đã không buông tay, cảm ơn anh đã kiên trì suốt hơn chục năm... Cho dù không biết trước được tương lai, nhưng chỉ cần có đối phương, tức là có tất cả.
Tình yêu sẽ thật đẹp, nếu nó đến từ hai phía.
End.
Hà Nội, 10/11/2018.
Sodope333
P/s : Mọi người có muốn ngoại truyện không ?