"Hát xì !" Minh Kỳ mặt ngơ ngác đứng trước gương, chiếc mũi đỏ ửng cùng với cơn nóng đầu kỳ lạ khiến anh choáng váng. Anh đưa tay lên trán, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên mu bàn tay.
"Không phải chứ... bị cảm sao ?" Anh lầu bầu.
Chậm rãi bước xuống phòng bếp, Minh Kỳ xụ mặt, sự khó chịu thể hiện rõ lên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Huyền Dương đang quay lưng nấu bữa ăn sáng, nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên cầu thang, động tác dừng lại, cứng ngắc chào một tiếng.
Minh Kỳ buồn cười nhìn bóng lưng không dám đối diện với mình kia, trong đầu nảy ra một kế hoạch hoàn hảo.
"Hát xì ! Hát xì !" Minh Kỳ liên tiếp kêu lên, còn không quên bước đi một cách loạng choạng tưởng chừng sắp ngã, muốn bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu khổ sở.
Quả nhiên, Huyền Dương ngay lập tức quay đầu. Cô bỏ đĩa xuống, lo lắng chạy về phía anh :"Sao vậy ? Bị cảm sao ? Chị đã bảo em hôm qua phải ngay lập tức lau người rồi vào phòng đắp chăn mà ! Có khó chịu lắm không ?"
Minh Kỳ nhăn mày, anh đứng tựa vào tường, thều thao :"Không... Không sao... Nghỉ ngơi một chút là khỏi ngay thôi."
Huyền Dương đưa tay chạm nhẹ lên trán anh, vừa mới tiếp xúc cô liền tức giận :"Vậy mà bảo không sao, nóng như thế này còn muốn đi lại. Vào phòng ngay, lát nữa chị mang thuốc cùng cháo."
Minh Kỳ lảo đảo bước gần tới phía cô, thân hình cao lớn dựa vào cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn. "Mệt... Không đi nổi." Anh làm nũng.
Sự đụng chạm quá gần gũi khiến Huyền Dương mặt mũi đỏ bừng, cô do dự một lúc rồi khoác tay hờ lên vai anh, dìu anh từ tốn, cố gắng không nghĩ vu vơ.
Nhưng người con trai bên cạnh cô không nghĩ vậy, chất giọng khàn khàn gợi cảm thoang thoảng bên tai cô làm đầu cô hiện lên hình ảnh quyến rũ hôm qua. "Xin lỗi... Hôm qua cô đã vất vả..."
Vất vả ? Nếu mà không dừng tiếp tục làm thêm một lần nữa thì hôm nay tay cô xác định phế rồi. Đứng đấy vất với chả vả !
Huyền Dương suýt nữa bùng phát cơn lửa giận tích góp cả buổi đêm, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén nó. Minh Kỳ bây giờ là bệnh nhân, phải kiên nhẫn, nhất định phải kiên nhẫn...
Vừa lẩm bẩm như thế, cô cũng tự an ủi mình. Dù sao Tiểu Kỳ là bị trúng dược, mình chỉ đơn giản giúp em ấy thôi, không cần phải xấu hổ.
Nghĩ đến vậy, tâm trạng nặng nề cũng trở nên thoải mái hơn. Cô cẩn thận mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt Minh Kỳ lên giường.
Khi cô chuẩn bị đứng lên, cánh tay đột nhiên bị kéo lại. Theo quán tính, cô lao vào lồng ngực ấm áp của ai đó, nằm lọt thỏm bên trong. Bên vai cô xuất hiện một cái đỉnh đầu với lọn tóc mềm mại, xoăn xoăn.
Huyền Dương nghiến răng :"Em mau thả chị ra !" Từng tiếng gằn lên, cố gắng tỏ vẻ hung dữ. Nhưng đối với Minh Kỳ, giọng cô lại thỏ thẻ như tiếng mèo kêu, đáng yêu hết sức.
Anh ra sức dụi đầu vào hõm cổ người con gái, hưởng thụ hương thơm tự nhiên của riêng cô. Minh Kỳ híp mắt lại, đôi mắt phượng ánh lên tia nhu hoà.
"Cho ôm chút..." Minh Kỳ ngước lên nhìn cô, môi mỏng phun lên vài chữ rồi lại tiếp tục công việc thân mật.
Huyền Dương bị hành động thân thiết kia làm kinh ngạc. Cô cứng đờ người, giọng hơi run run :"Nhưng người chị còn mùi trứng rán."
"Không ngại." Minh Kỳ không suy nghĩ trả lời. Chỉ cần là cô, thì không ngại.
Huyền Dương đành thỏa hiệp để yên cho Minh Kỳ ôm ấp, trong đầu luôn nhắc nhở đây là em trai mình, không có gì phải xấu hổ.
Minh Kỳ nhận ra phản ứng của cô, khoé môi tạo thành đường cong đẹp đẽ. Anh lấy tay để lên eo Huyền Dương, kéo cô dựa gần mình hơn nữa. Hai cơ thể dính chặt vào nhau, gần đến mức cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới lớp vải quần áo.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn chiếc cổ thon dài, trắng trẻo trước mặt. Anh đột nhiên rất muốn cắn, để lại trên đó dấu vết của riêng mình anh, tuyên bố quyền sở hữu.
Nghĩ là làm, trong khi răng anh chuẩn bị tiếp xúc với làn da mềm mại, Huyền Dương kịp thời phát hiện ra điều không ổn. Cô vội vàng đẩy anh ra sang bên giường, ngồi dậy.
Huyền Dương sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, đến khi trở lại hình tượng đàng hoàng cô mới lườm kẻ đầu sỏ.
"Nằm yên đấy, chị sẽ mang đồ ăn cùng thuốc đến, nghe chưa ?" Huyền Dương cảnh cáo.
Minh Kỳ nghiêng người nhìn cô, tựa cằm lên cánh tay, bộ dạng đẹp trai ngời ngời, đủ để khiến bất kỳ cô gái nào phải khóc thét lên. Nhưng có vẻ như Huyền Dương không bị ảnh hưởng chút nào, dặn dò xong cô liền ra khỏi phòng luôn, không thèm liếc mắt nhìn anh.
Minh Kỳ nhớ lại dáng vẻ chật vật của cô lúc nãy, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy... dễ thương vô cùng. Quả nhiên là u mê thật rồi.
Huyền Dương dưới bếp, bận rộn nấu ăn. Sau một hồi lâu, mùi cháo tôm thơm phức ngào ngạt khắp căn phòng. Cô nếm thử một thìa, gật gật đầu, tự khâm phục khả năng nội trợ của mình. Cô để bát cháo lên chiếc khay to, bên cạnh là vỉ thuốc vừa mới tìm thấy.
"Cộc cộc cộc." Huyền Dương kiên nhẫn gõ cửa. Đứng đợi vài chục giây nhưng trong phòng cũng không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Cô thở dài, quyết định mở cửa.
Tầm mắt quét khắp không gian, dừng lại bên thân hình nam tính cao lớn bị che lấp bởi đống chăn gối. Minh Kỳ trông như con mèo lười biếng, nằm lọt thỏm trên giường.
Cô đến gần anh, không nỡ gọi anh dậy. Dưới ánh sáng trắng của đèn ngủ, làn da trắng như sứ trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Đôi mắt anh mỗi khi mở ra chỉ chứa hình bóng của cô, giờ đây lại khép lại. Lông mì cong cong, dày dặn, đẹp hơn cả con gái. Chiếc mũi dọc dừa tinh tế, cao đáng ngưỡng mộ. Bờ môi hồng nhạt mím nhẹ rất lôi cuốn.
Huyền Dương có chút thẫn thờ nhìn gương mặt tuấn mĩ kia. Chỉ khi thấy mày anh hơi nheo tỏ vẻ khó chịu, cô mới chịu bừng tỉnh. Bàn tay thon dài nhẹ nhàng để lên trán anh, đo nhiệt độ.
"Tiểu Kỳ, dậy." Cô dịu dàng gọi anh.
Minh Kỳ chớp chớp mắt, anh nhìn cái khay cô đang cầm, nhanh chong ngồi dậy bê hộ cô.
Huyền Dương lấy hộ anh cốc nước ấm, dặn anh uống thuốc. Minh Kỳ ngoan ngoãn làm theo, sau đó anh còn ngon lành giải quyết hết bát cháo, ăn đến thìa cuối cùng.
"Rất ngon, cảm ơn." Minh Kỳ không tiếc lời khen.
Huyền Dương có dịp được vênh mặt, cô khịt mũi, vui vẻ nói :"Đương nhiên, Huyền Dương này có gì là không làm được."
Minh Kỳ bật cười khẽ, cưng chiều nhìn cô. Anh vươn tay, xoa nhẹ lên đầu con mèo nhỏ như một thói quen. Huyền Dương để yên cho anh làm càn một lúc, sau đó mới đứng dậy thu dọn khay bát.
Trước khi bước qua khỏi cánh cửa, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại. "À... Lát nữa chị phải đi có việc chút, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có mà nghịch nhé."
Minh Kỳ cau mày, hỏi :"Tưởng hôm nay là ngày nghỉ, đâu cần đi học."
"Tiểu La vừa gọi cho chị, hẹn ra ngoài gặp. Em cứ ngoan ngoãn ngủ đi, chị đi một lúc thôi." Cô giải thích.
Minh Kỳ mặc dù không thích khi bị cô đối xử như một đứa trẻ nhưng anh cũng không thể làm gì khác, đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Huyền Dương mau chóng đi xuống rửa bát rồi thay quần áo, bắt taxi đi đến chỗ hẹn. Trên đường đi, cô không giấu nổi tâm trạng lo lắng. Lúc nãy khi gọi điện đến, cô phát hiện ra giọng Tiểu La hơi bất thường, dường như vừa mới khóc xong một trận.
Chào đón cô ở quán cà phê chính là khuôn mặt trang điểm đậm nét của cô bạn thân. Dù đã sử dụng lớp phấn dày nhưng cũng không thể che dấu được đôi mắt sưng vù còn hây hây đỏ.
Trái tim Huyền Dương trùng xuống, cô và Ngọc La chơi thân với nhau từ bé, tính cách sở thích của nhau đều thuộc làu làu. Ngọc La chính là điển hình của loại con gái mơ mộng nữ tính, vô lo vô nghĩ, lúc nào cũng cười vui vẻ với mọi người. Vậy nên nếu Tiểu La khóc, thì sự việc xảy ra chắc chắn sẽ vô cùng khủng khiếp.
"Sao vậy, có gì thì nói để cả hai cùng giải quyết chứ." Huyền Dương thấp thỏm.
Ngọc La không nói gì, chỉ đưa cho cô tập ảnh còn mới. Có hơn năm, sáu tấm, tất cả đều có hình một chàng trai tuấn tú đang thân mật với một cô gái điệu đà. Hai người trong bức ảnh có vẻ rất thân thiết, có tấm họ đang nắm tay nhau, có tấm thì ôm nhau, còn có tấm cô gái bẽn lẽn dựa đầu vào bờ vai chàng trai,... Tất cả đều tác động sâu sắc lên trí não cô.
Bởi vì chàng trai trong ảnh, chính là người bạn trai hiện tại của Ngọc La, anh Khôi, một trong tứ đại mỹ nam của khoa mỹ thuật. Nhớ đến dáng vẻ phấn khích khi nhận được lời tỏ tình của cô bạn thân, Huyền Dương cảm thấy đau khổ thay cô.
Không biết phải vớt vát như thế nào, cô đành lúng túng hỏi :"Nhỡ đâu đó là... em gái anh ta thì làm sao ?"
Ngọc La nghe thấy thế, mỉm cười, vẻ mặt dữ tợn còn đáng sợ hơn cả khi không cười.
"Tiểu Dương à, hành động nắm tay, ôm ấp, hôn hít giữa hai người khác giới không thể nào có thể trong sáng được, cho dù là phụ huynh hay anh em ruột thịt cũng không được. Hơn nữa đây còn là... bạn thanh mai trúc mã của anh ta."
Sự thật rành rành như vậy khiến Huyền Dương chẳng biết nên phản ứng như thế nào. Cô đành chuyển chủ đề :"Ai cung cấp cho cậu số tấm ảnh này, cậu thuê thám tử sao ?"
Ngọc La càng cười đáng sợ hơn. "Cái này thì phải cảm ơn vị-hôn-phu-tương-lai của tớ, chỉ vì muốn tớ chia tay với bạn trai mà thuê thám từ theo dõi. Không ngờ anh ta lại đoán trúng phóc..." Nói đến đây, vành mắt Tiểu La bắt đầu đỏ lên một lần nữa.
Huyền Dương nắm chặt tay cô bạn, trầm mặc không nói gì. Đối với những tình huống như thế này, tốt nhất là hãy để nạn nhân tự liếm vết thương của mình, bởi vì mọi lời an ủi đều sẽ vô ích.
Cô ở lại với Ngọc La một lúc rồi xin phép về nhà. Tiểu La cũng không giữ cô, chỉ đờ đẫn gật đầu, trông cực kỳ đáng thương.
Buổi sáng hôm sau Minh Kỳ khỏi ốm, anh và cô lại cùng nhau đến trường. Bước xuống xe là vô số lời xì xào bàn tán vang lên như mọi lần.
Minh Kỳ đan xen kẽ tay tay hai người với nhau, nhanh chóng lôi cô ra khỏi dòng người. Huyền Dương chăm chú nhìn bàn tay to lớn nắm chặt lấy cô, trong đầu không ngừng suy nghĩ vẩn vơ.
Do quá tập trung suy nghĩ mà cô không để ý cục đá trước mặt, vô tình giẫm phải. Cả người cô lao về phía trước, may mà Minh Kỳ nhanh nhẹn xoay người lại, ôm cô vào lòng.
Anh bắt lấy eo cô, cười cười trêu :"Không ngờ cô lại nhớ vòng tay tôi đến vậy."
Huyền Dương đỏ mặt, bỗng dưng nhớ đến lời nói của Ngọc La hôm qua, cô bàng hoàng phát hiện ra...
Minh Kỳ và cô, là chị em ruột. Nhưng nắm tay, ôm ấp, thậm chí hôn môi, mặc dù chỉ là vô tình, nhưng cũng đã vượt quá giới hạn cho phép của hai người ruột thịt.
Chuyện này, xem ra không ổn chút nào...