Chương 483: Anh muốn tôi liền cho anh!
Trương Minh Vũ chần chừ một lúc rồi nói: "Tôi đang nghĩ đến, cũng đến rồi nên không thể quay về nhanh như vậy được".
Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta thúc giục anh: "Vậy nên anh mau nghĩ ra gì đó đi!"
Trương Minh Vũ bất lực.
Hàn Thất Thất cuộn chặt nắm đấm.
Con nhãi, chờ đấy cho tôi!
Đặc biệt là cảnh Đinh Ninh đưa cho Trương Minh Vũ một trăm triệu, hình ảnh đó cứ lòng vòng trong đầu cô ta!
Càng ngày càng tức!
Trương Minh Vũ cũng trầm ngâm một hồi.
Rất rõ ràng.
Bây giờ kẻ địch lớn nhất ở Tĩnh Châu chỉ còn lại nhà họ Lục.
Nhưng nhà họ Lục rất mạnh.
Cho dù là Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa dù muốn tiêu diệt nhà họ Lục cũng cần một khoảng thời gian dài.
Bây giờ... có thể làm được gì chứ?
Trương Minh Vũ hoang mang.
Mắt Hàn Thất Thất nhanh chóng sáng lên, cô ta nhỏ giọng nói: "Ê ê ê, anh... có muốn nhà họ Chu không?"
Trương Minh Vũ lập tức mắt chữ A mồm chữ O!
Nhà họ Chu?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô đùa gì vậy..."
Nhà họ Chu cũng được coi là gia tộc hạng hai ở Tĩnh Châu.
Làm sao lấy được?
Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên: "Anh muốn chứ?"
"Nếu muốn, tôi sẽ cho anh".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Lời này... nghe khó chịu quá...
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô nói thật sao?"
Hàn Thất Thất kiêu ngạo mỉm cười: "Cứ nói vậy đã, nếu như có thể giúp anh lấy được nhà họ Chu, tác dụng của tôi lớn hơn con nhãi kia chứ?"
Trương Minh Vũ bất lực.
Hàn Thất Thất này... đang ganh đua với Đinh Ninh?
Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Nếu như cô thực sự lấy được nhà họ Chu, thì đúng là cô có tác dụng hơn cô ấy nhiều".
Tác dụng của Đinh Ninh chỉ là khiến cho Hàn Thiên Hoa thuận lợi làm việc.
Nhưng nhà họ Chu... là ông trùm của Tĩnh Châu!
Sao có thể so sánh được?
Hàn Thất Thất nghe thấy vậy liền mỉm cười quỷ dị.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Cô... có đùa tôi không đấy?"
Hàn Thất Thất cũng đâu phải người nhà họ Chu...
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, nói: "Đương nhiên là không".
"Bây giờ nhà họ Chu rất loạn, tôi có thể nghĩ cách giúp anh nhân cơ hội này chiếm lời từ nhà họ!"
Nói xong mặt cô ta vô cùng kiêu ngạo!
Loạn?
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Nhà họ Chu loạn cái gì?"
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Chu Vân Đình vốn bất mãn với sự sắp xếp của công ty ông ngoại".
"Lần trước sau khi anh cứu được mẹ tôi, bọn Chu Vân Đình liền trắng trợn làm phản ông ngoại tôi".
Hả?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhà họ Chu... xảy ra chuyện như vậy sao?
Hàn Thất Thất lại nói tiếp: "Bây giờ nhà họ Chu chia làm hai phe".
"Những người ủng hộ ông ngoại tôi vốn rất nhiều, nhưng ai ngờ cả nhà Chu Vân Đình đã chuẩn bị nhiều năm".
"Đa phần những người nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn Chu Thị đều bị bọn họ đút tiền rồi".
"Đa phần đều đứng về phe Chu Vân Đình".
"Ông ngoại tôi..."
Nói đến cuối, Hàn Thất Thất hơi cảm thấy ủ dột.
Trương Minh Vũ hiểu.
Bây giờ ông cụ Chu chắc đang rơi xuống thế yêu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cô có kế hoạch gì chưa?"
Hàn Thất Thất trầm ngâm hồi lâu: "Dù sao bây giờ ông ngoại tôi cũng trong thế cô lập, không bằng để hai người gặp nhau".
"Nếu như anh giúp được, ông ngoại tôi sẽ đỡ hơn nhiều".
Trương Minh Vũ liếc mắt, khó chịu nói: "Rốt cuộc cô giúp tôi hay tôi giúp cô giúp ông ngoại cô vậy".
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Anh biết điều đi, trên đời không có miếng bánh nào miễn phí đâu".
"Nếu anh không đi thì đến lúc bất đắc dĩ, bố tôi cũng phải đi thôi".
"Cũng không phải là anh không thể".
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Cũng đúng.
Mặc dù Chu Cửu Yến hơi xa cách nhà họ Chu.
Nhưng đang lúc cấp bách, cũng không thể không quản được.
Trương Minh Vũ hưng phấn xoa tay nói: "Được, tôi sẽ thử xem sao".
Nhỡ may khống chế được...
Trương Minh Vũ hiểu.
Nắm được nhà họ Chu ở trong tay là chuyện không thể.
Mục đích của anh chỉ là bắt nhà họ Chu làm việc cho anh.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Được rồi, anh quyết định chưa, bây giờ tôi đưa anh đi!"
Nhanh như vậy?
Trương Minh Vũ có hơi chần chừ.
Dù sao vẫn chưa hiểu rõ chuyện này, đường đột đi như vậy.
Hàn Thất Thất nhíu mày nói: “Anh còn muốn cái gì nữa, tôi còn có thể hại anh à?"
"Để anh chiếm món hời, anh còn không chịu chiếm!"
Nói xong cô ta liền khoanh tay trước ngực.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Câu này...
Anh không khỏi nhìn bóng người cao ngạo kia...
Chiếm, nhất định phải chiếm!
Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, anh nói: "Được thôi, đi nào!"
Hàn Thất Thất mỉm cười vui vẻ.
Hàn Thất Thất nhanh chóng bàn bạc với ông cụ Chu.
Hai người xuất phát.
Trương Minh Vũ nói với Đinh Ninh một tiếng, sau đó rời đi.
Ngồi vào trong xe, anh có hơi hưng phấn!
Lần này... sẽ thu hoạch được cái gì đây?
Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng ở cửa nhà họ Chu.
Hai người xuống xe.
Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng, phát hiện ra bên trong đại viện vô cùng yên tĩnh.
Buổi chiều mà không có ai à?
Hàn Thất Thất tức giận nói: "Chu Vân Đình đã đưa tất cả người hầu rời đi rồi".
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Hàn Thất Thất có hơi do dự, đẩy cửa đi vào.
Lần này, còn chẳng có người gác cửa.
Hai người nhanh chóng đi tới cửa căn biệt thự.
Cốc cốc cốc.
Hàn Thất Thất gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Người mở cửa... là ông cụ Chu...
Hàn Thất Thất hoang mang hỏi: "Ông ngoại, người hầu đâu hết rồi?"
Ông cụ Chu cười gượng nói: “Đều đi hết rồi".
Giọng điệu bình thản.
Nhưng vô cùng bất cực.
Trương Minh Vũ cảm thấy chua xót.
Mấy ngày không gặp.
Ông cụ Chu như già đi mấy tuổi.
Hàn Thất Thất mím môi.
Vô cùng đau lòng.
Ông cụ Chu nhiệt tình nói: "Được rồi, đi vào đi".
Nói xong liền nhường lối đi.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa.
Phòng khách cũng không được xa hoa như trước.
Ông cụ Chu ngồi xuống, cười nói: "Minh Vũ à, để cháu cười chê rồi, không có tiền, chỉ có thể bán bớt đồ".
Trương Minh Vũ cười nói: "Rồng bơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa bỡn, đây cũng là điều bình thường".
Mắt ông cụ Chu sáng lên.
Hàn Thất Thất chép miệng hỏi: "Ông ngoại, nhà họ Chu... không còn ai sao?"
Ông cụ Chu cười khổ nói: "Còn gia đình cậu tư, tiếc rằng... chẳng có tác dụng gì".
"Cậu ba của con không muốn tham dự nên xuất ngoại rồi".
"Cậu cả và cậu hai của con thì cùng một phe".
"Chắc ông ngoại... không cố được bao lâu nữa".
"Haizz".
Nói xong, ông ta liền thở dài một tiếng.
Hàn Thất Thất mím môi.
Rất đau lòng.
Một lúc sau, cô ta cười nói: "Ông ngoại, không sao, ông cần lo".
"Lần này Minh Vũ đến là để giúp ông đó!"
Ông cụ Chu lắc đầu mỉm cười: "Thất Thất à, ông ngoại biết mục đích con đến".
"Con có lòng, nhưng với tình hình bây giờ của nhà họ Chu... không ai giúp được đâu".
Nói xong ông ta lại thở dài.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Ra tay ác như vậy sao?
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Ông yên tâm đi!"
"Bọn cháu nhất định sẽ giúp được ông!"
"Trương Minh Vũ lợi hại lắm đó!"
Chương 484: Cho cháu... cổ phần?
Trương Minh Vũ lại cảm thấy bất lực.
Ông cụ Chu cũng lắc đầu cười khổ.
Hàn Thất Thất mím môi khó chịu nói: "Haizz, ông ngoại, ông phải tin cháu chứ".
"Từ nhỏ đến lợi, ông đã từng thấy cháu khen người đàn ông nào lợi hại chưa?"
"Ngay cả bố cháu, cháu cũng không bảo ông ấy lợi hại!"
Trương Minh Vũ có hơi ngại.
Mình lợi hại đến thế sao?
Ông cụ Chu có hơi nghi ngờ.
Nghĩ kỹ lại...
Đúng là Hàn Thất Thất chưa từng bảo ai lợi hại...
Nhưng...
Một lúc lâu sau, ông cụ Chu mới thở dài nói: “Được, vậy cháu nói xem bọn cháu có cách gì?"
Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên.
Thành công rồi!
Cô ta quay người nháy mắt với Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.
Đến lúc bàn chuyện làm ăn rồi.
Khụ khụ
Trương Minh Vũ ho một tiếng, cười nói: "Ông cụ Chu, ông có thể kể cho bọn cháu nghe tình thế cụ thể bây giờ của nhà họ Chu không ạ?"
Ông cụ Chu gật đầu.
Từ từ kể lại.
Không bao lâu sau, Trương Minh Vũ đã hiểu một chút về tình hình của nhà họ Chu.
Bây giờ ông cả và ông hai đã làm phản.
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Muốn hoàn toàn nắm nhà họ Chu trong tay.
Ông cụ Chu không thỏa hiệp.
Có thể do bên phía ông ta không có người hỗ trợ.
Tan rã cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chuyện này... quả thật hơi khó giải quyết.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ hỏi: "Ông cụ Chu, trong tay ông có bao nhiêu cổ phần?"
Ông cụ Chu từ từ nói: "Năm mươi phần trăm".
"Năm mươi?
Vừa đúng một nửa?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Chỉ cần có thêm một phần trăm là có thể giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.
Nhưng nghĩ lại thì...
Ai ngờ chính con trai mình lại làm phản mình chứ...
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Được rồi, chuyện còn lại giao cả cho anh đấy".
Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất lực hơn.
Mặc dù bảo là chuyện tốt, nhưng... khó giải quyết quá!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi tính toán xem sao".
Ông cụ Chu lắc đầu.
Trong mắt ông, Trương Minh Vũ chỉ là một bác sĩ thôi...
Có thể quản lý công ty sao?
Hàn Thất Thất thấy vậy liền khẽ mím môi.
Bất giác cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng mắt cô ta lại nhanh chóng sáng lên: "Ông ngoại, ông biết Minh Vũ làm gì không?"
Ông cụ Chu sững sờ, ông ta quả thật không biết.
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, đắc ý nói: "Ông ngoại à, cháu phải nói thật với ông, bây giờ ở Hoa Châu, Minh Vũ đã có trong tay ba khách sạn rồi".
"Nhà họ Dịch và nhà họ Hoa đều do anh ấy hủy diệt".
"Bây giờ đối thủ của Minh Vũ chỉ còn nhà họ Triệu và nhà họ Lục ở Tĩnh Châu".
"Ông nói xem, anh ấy sẽ sợ cậu cả và cậu hai sao?"
Nói xong, cô ta mỉm cười đắc ý.
Dường như những chuyện này đều do cô ta làm vậy.
Vừa dứt lời, ông cụ Chu lập tức trợn tròn mắt.
Trương Minh Vũ... lợi hại đến thế sao?
Nhà họ Triệu? Nhà họ Lục?
Chuyện này...
Trương Minh Vũ mỉm cười lắc đầu.
Ông cụ Chu không tin nổi hỏi lại: "Đây là thật sao?"
Hàn Thất Thất nhướng mày nói: "Ông ngoại, cháu lừa ông làm gì?"
"Công ty của Trương Minh Vũ có tên là Sơ Tinh, ông có thời gian có thể gọi điện hỏi xem sao".
Đùng!
Vừa dứt lời, đầu ông cụ Chu như nổ tung!
"Cái gì?"
Ông cụ Chu kinh ngạc, không tin nổi nên hỏi lại!
Phản ứng này khiến Hàn Thất Thất sợ giật mình.
Trương Minh Vũ cũng rất hoang mang.
Sao vậy?
Mắt ông cụ Chu sáng rực lên, ông ta vội vàng nói: "Cháu bảo... công ty của cháu tên Sơ Tinh?"
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Dạ vâng, sao vậy sao"
Ông cụ Chu khiếp sợ!
Cái tên "Sơ Tinh", như sấm sét đánh ngang tai!
Đây chính là công ty hưng thịnh nhất trong thời gian gần đây!
Mà... là của Trương Minh Vũ?
Một giây sau, ông cụ Chu kích động!
Cơ thể run rẩy
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Chuyện gì vậy?
Hàn Thất Thất cũng hoang mang hỏi: "Ông ngoại, ông không sao chứ ạ?"
Ông cụ Chu giơ tay lên, bối rối nói: “Thất Thất à! Cháu... cháu tìm được cứu tinh cho nhà họ Chu chúng ta rồi!"
Lời ông nói vô cùng thành khẩn!
Hàn Thất Thất vẫn rất hoang mang!
Ban nãy còn khinh thường, sao bây giờ lại...
Trương Minh Vũ cũng không hiểu rồi.
Ông cụ Chu nắm lấy tay Trương Minh Vũ, nghiêm túc nói: "Minh Vũ, cháu nhất định phải giúp nhà họ Chu đấy!"
"Thằng cả và thằng hai không ra gì, ông không thể nhìn cơ nghiệp do tổ tiên để lại cứ vậy mà bị hủy hoại!"
Nói xong, khóe mắt ông ta ươn ướt!
Hả?
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O!
Sao vậy?
Một lúc sau, anh lúng túng mỉm cười: "Ông cụ Chu yên tâm, Thất Thất gọi cháu đến là để giúp nhà họ Chu!"
"Cháu nhất định sẽ giúp được ông".
"Chỉ là... bây giờ vẫn chưa có đối sách nào ổn".
Ông cụ Chu lắc đầu nói: "Không, không!"
"Ông đã có đối sách rồi, chỉ có điều thiếu nhân tài như cháu!"
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.
Hàn Thất Thất cũng ngớ người.
Có đối sách rồi?
Ông cụ Chu nghiêm túc nói: "Vấn đề nghiêm trọng nhất của công ty chúng ta bây giờ chính là các mối quan hệ đều bị bọn họ khống chế".
"Con đường xuất hàng bị khống chế".
"Bây giờ ông thiếu người tài có thể khống chế được công ty chúng ta".
"Cháu... quá thích hợp!"
Trương Minh Vũ nghe xong liền trố mắt nghẹn họng.
Mình... lợi hại như vấy ao?
Hàn Thất Thất cũng hưng phấn nói: "Ông ngoại, ông có kế hoạch cụ thể không?"
Ông cụ Chu lắc đầu nói: "Cụ thể chỉ có thể đi từng bước rồi tính".
"Nhưng ông tin Trương Minh Vũ".
"Dù sao công ty Sơ Tinh phát triển đến bước này, một tập đoàn Chu Thị chẳng là gì cả!"
Trương Minh Vũ có hơi chột dạ.
Hàn Thất Thất cũng tự tin nói: “Ông ngoại, giao cho anh ấy là ông yên tâm rồi! Đây chính là người đàn ông con tin tưởng nhất đấy!"
"Con không nhìn lầm người đâu!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Lời này...
Ông cụ Chu gật đầu, đôi lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Cứu được nhà họ Chu rồi!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Ông cụ Chu, lúc nào thì thực hiện được kế hoạch của ông vậy?"
Mắt ông cụ Chu sáng lên, ông cười nói: "Bước đầu tiên chính là để cháu đến tập đoàn Chu Thị nhậm chức".
"Mặc dù người đều ở trong tay chúng".
"Nhưng ông vẫn có quyền phát biểu".
Nhậm chức?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
Ông cụ Chu cười nói: "Sau đó cháu có thể tùy ý thể hiện, bồi dưỡng các mối quan hệ".
"Từ từ sẽ cướp được cổ phần về!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Nói thì đơn giản.
Nhưng làm thì khó như lên trời.
Ông cụ Chu cười nói: "Ông biết cháu sẽ cảm thấy rất khó, nhưng nếu như ông đưa năm mươi phần trăm cổ phần cho cháu..."
"Cháu nói xem... còn khó nữa không?"
Cái gì cơ?
Chương 485: Chức mới, chủ tịch!
Trương Minh Vũ nghe xong lập tức trợn tròn mắt.
Đưa cổ phần cho mình?
Hàn Thất Thất cũng kinh ngạc!
Ánh mắt vô cùng hoang mang!
Cho dù tin tưởng... cũng không đến mức như vậy chứ?
Ông cụ Chu cười nói: "Không cần ngạc nhiên, yên tâm đi, ông sẽ không cho cháu đống cổ phần này như thế đâu".
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như tặng thật chắc anh không dám nhận.
Làm gì có chuyện có bánh thịt miễn phí từ trên trời rơi xuống.
Hàn Thất Thất hoang mang nói: "Nghĩa... là sao ạ?"
Ông cụ Chu từ từ nói: "Cái này hai bọn cháu không cần quan tâm, nếu làm được thật... ông sẽ tự có tính toán riêng".
Hả?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "ông cụ Chu, ông không sợ sau này cháu không trả chỗ cổ phần này cho ông à?"
Ánh mắt của Hàn Thất Thất như lửa đốt.
Ông cụ Chu cười hiền từ nói: "Ông tin vào ánh mắt của cháu ngoại ông".
Nhưng nói xong, mắt ông ta lại sáng rực lên.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Hàn Thất Thất rất hoang mang.
Lúc trước... sau chưa thấy ông nội tin tưởng cô ta như vậy bao giờ
Nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ra.
Cho dù thế nào, cũng đạt được mục đích rồi.
Những cái khác không quan trọng.
Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Tiếp theo đây phải làm thế nào?"
Anh vô cùng sững sờ.
Ông cụ Chu cười thần bí đáp: "Sau đây, cháu chính là chủ tịch của tập đoàn Chu Thị".
Hả?
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoang mang!
Chủ tịch?
Đùa... sao?
Hàn Thất Thất cũng bối rối không kém.
Cứ như vậy mà nhận chức chủ tịch sao?
Tin ánh mắt của cô ta, nhưng cũng không đến mức...
Ông cụ Chu mỉm cười.
Lặng lẽ nhìn.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hỏi lại: "Ông cụ Chu, ông... có chắc mình không đùa không ạ?"
Ông cụ Chu hiền từ mỉm cười: "Lúc nào đi nhậm chức cũng được, từ nay, ông sẽ giao tập đoàn Chu Thị lại cho cháu".
"Hy vọng... cháu được phụ lòng của ông và Thất Thất".
"Nhà họ Chu có hưng thịnh hay không là dựa vào cháu đó!"
Nói xong ông ta kích động vô cùng.
Trương Minh Vũ ngớ người.
Chuyện lớn như vậy mà sao giống đùa thế?
Nhìn kỹ lại.
Ông cụ Chu mặc dù đang cười.
Nhưng...
Không biết tại sao Trương Minh Vũ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Thuận lợi.
Thuận lợi quá!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ".
Cho dù thế nào anh cũng đạt được mục đích của mình rồi.
Còn nhận được niềm vui ngoài ý muốn nữa.
Còn về những cái khác... không đáng để quan tâm.
Mắt Hàn Thất Thất lóe lên sự vui mừng.
Thành công rồi!
Ông cụ Chu khẽ mỉm cười: "Được rồi, bây giờ ông giao nhà họ Chu cho cháu đấy".
"Ông cũng có thể nghỉ ngơi được rồi".
Nói xong ông ta liền vẫy tay.
Có một người phụ nữ bước xuống từ tầng hai.
Vẻ mặt thận trọng,
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Ông cụ Chu cười nói: “Đây là thư ký của ông, cũng có tiếng nói nhất định trong công ty".
"Cô ấy sẽ phối hợp cùng hai đứa hoàn thành tất cả mọi chuyện".
Người phụ nữ kia mỉm cười gật đầu.
Coi như đã chào hỏi.
Trương Minh Vũ mỉm cười đáp lại.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này không thật...
Ông cụ Chu lạnh lùng phân phó: "Tiểu Vương à, cô nhất định phải phối hợp thật tốt với cậu Trương, nghe rõ chưa?"
Lời này vô cùng lạnh lùng.
Thư ký Vương cung kính đáp: "Dạ!"
Ông cụ Chu lại mỉm cười nói: "Tốt lắm, còn lại giao cho cháu đó".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Ba người nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ vẫn thầm lẩm bẩm.
Cứ như thế là xong rồi?
Sau khi đi ra ngoài, Trương Minh Vũ trao đổi phương thức liên lạc với thư ký Vương.
Dù sao còn cần thời gian để nghiên cứu đối sách.
Sắc trời nhá nhem.
Hàn Thất Thất lái xe đến khách sạn Đình Lập.
Trên đường.
Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý, kiêu ngạo nói: "Sao nào? Tôi bảo không thành vấn đề rồi mà!"
Trương Minh Vũ kinh ngạc đáp: "Cho tôi cổ phiếu, nhường cả chức chủ tịch cho tôi, việc này đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi".
Hàn Thất Thất nhíu mày, kiêu ngạo đáp: "Thế có đúng là tôi có tác dụng hơn con nhãi kia không?"
Trong mắt cô ta tràn ngập sự mong đợi.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu: "Đúng, cô giỏi hơn cô ấy".
Hàn Thất Thất sững sờ.
Bất giác cúi đầu nhìn rồi đỏ mặt.
Trương Minh Vũ không chú ý, anh từ từ nói: "Không biết tại sao nhưng tôi cảm giác có hơi kỳ..."
Hàn Thất Thất khó chịu đáp: "Có gì mà kỳ, ông ngoại tôi lừa được anh chắc".
Nói xong cô ta liền bĩu môi.
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đương nhiên là không".
Hừ!
Hàn Thất Thất kiêu ngạo hừ một tiếng.
Không nói thêm gì nữa.
Hai người nhanh chóng quay về phòng.
Trương Minh Vũ gọi Đinh Ninh tới.
Ba người ngồi trên ghế sofa.
Đinh Ninh nghi ngờ hỏi: "Cần bàn bạc chuyện gì sao?"
Trương Minh Vũ kể chuyện ban nãy ra.
Bây giờ anh không có phương án nào cả, mà thêm một người là thêm một cái đầu.
Nói xong, Đinh Ninh liền trợn tròn hai mắt.
Nằm nhà họ Chu ở trong tay?
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, mũi hếch lên tận trời.
Một lúc sau, Đinh Ninh mới mê man hỏi: "Vậy anh còn ngớ người ra làm gì? Mau khống chế tập đoàn Chu Thị đi".
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt nói: "Cô làm như dễ lắm ấy".
Đinh Ninh hoang mang hỏi: "Vậy... có gì khó?"
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Ông cả và ông hai của nhà họ Chu đã khống chế đa phần người của công ty, bây giờ công ty đều nằm trong tay bọn họ".
Không biết cô Đinh Ninh thông minh thật hay giả nữa.
Hàn Thất Thất bĩu môi.
Đinh Ninh trợn tròn mắt, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, sao anh ngu thế".
"Anh là chủ tịch mà, anh đuổi việc đám người ấy là xong mà".
Hả?
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!
Cách này...
Hàn Thất Thất khinh bỉ nói: "Nếu làm vậy mà được thì ông ngoại tôi làm lâu rồi".
Đinh Ninh liếc mắt nói: "Chẳng phải vì ông ấy không có tiền trong tay nên nếu đuổi việc hết thì tập đoàn Chu Thị phá sản sao?"
"Hơn nữa còn không đền được lương cho những người bị đuổi".
"Nhưng ông chủ đâu sợ điều này".
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên như sao!
Có lý nhỉ!
Hàn Thất Thất bĩu môi, nhưng chẳng tìm ra nổi lý do nào để phản bác.
Suy nghĩ hồi lâu.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Dù sao cũng không còn cách nào tốt hơn.
Thử cách này xem sao!
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Được, vậy ngày mai chúng ta đến tập đoàn Chu Thị!"
Đây lại là một cuộc chiến khốc liệt!
Đinh Ninh nhíu mày mỉm cười: "Được thôi".
"Ông chủ, vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Ba người xuống đải sảnh tầng một.
Sắc trời tối rồi.
Việc làm ăn của Đình Lập vô cùng tốt.
Phòng riêng được đặt hết.
Trương Minh Vũ đưa hai cô gái đến một vị trí trong góc.
Hai cô gái chọn món.
Trương Minh Vũ vui vẻ lạ thường.
Nếu như có thể nắm được nhà họ Chu, thì mọi chuyện nhất định rất thuận lợi!
Một chiếc xe sang đột nhiên đỗ trước cổng.
Trương Minh Vũ giật mình.
Cửa xe được mở ra, một anh chàng xuống xe.
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.
Là hắn!
Chương 486: Lừa thằng ngu!
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Người trên xe chính là Triệu Khoát lâu rồi anh không gặp!
Sau đó lại có thêm một anh chàng xuống xe.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chu Vân Đình!
Hai người bọn họ sao lại đi cùng nhau?
Một đám người nhanh chóng đi vào trong phòng riêng trong khách sạn.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Đồ ăn đã được bưng lên.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều yên lặng ăn.
Không bao lâu sau, ba người cũng ăn được lưng chừng bụng rồi.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.
Không có ai đi vào phòng riêng kia, ngoài cổng còn có hai vệ sĩ canh gác.
Bọn chúng muốn làm gì vậy?
Trương Minh Vũ lập tức hiếu kỳ.
Hàn Thất Thất bĩu môi hỏi: "Ánh mắt mờ ám, anh nhìn cái gì vậy?"
Hả?
Trương Minh Vũ giật mình.
Ánh mắt mờ ám?
Từ này...
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Triệu Khoát và Chu Vân Đình vừa đi vào".
Hàn Thất Thất kinh ngạc hỏi: “Hai bọn chúng đi cùng nhau?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hàn Thất Thất mím môi nói: "Tên Chu Vân Đình khốn nạn này, nhất định hắn định bắt tay cùng người khác để đối phó với ông ngoại tôi!"
Mắt cô ta lóe lên ngọn lửa phẫn nộ.
Bắt tay?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nói như vậy cũng hợp tình hợp ý.
Hàn Thất Thất tức giận nói: "Anh mau nghĩ cách đi, không được để bọn chúng hợp tác thành công, nếu không anh sẽ có thêm một đối thủ mạnh mẽ đấy".
Ở Tĩnh Châu, địa vị của nhà họ Triệu không thua kém gì nhà họ Chu!
Ánh mắt của Trương Minh Vũ trở nên nghiêm trọng.
Không cho bọn chúng hợp tác?
Chuyện này...
Gây rối kiểu gì nhỉ?
Trương Minh Vũ bắt đầu suy nghĩ.
Hàn Thất Thất mím môi, sốt ruột nói: "Mau lên, tí nữa bọn chúng bàn bạc xong bây giờ".
Câu này nói này khiến Trương Minh Vũ càng rối hơn.
Thời gian cấp bách!
Ánh mắt của Trương Minh Vũ trở nên kiên định, anh nói: "Được, tôi đi vào trong đó!"
Hả?
Hàn Thất Thất và Đinh Ninh trợn tròn mắt.
Cứ đi vào trong?
Trương Minh Vũ đứng dậy, không do dự đi về phía cửa phòng riêng.
Hàn Thất Thất mím môi, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Làm vậy có hơi nguy hiểm.
Hai cô gái nhìn nhau, sau đó đều di theo.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh lại.
Sau đó anh tiến lên trước!
Vệ sĩ nhíu mày nói nhỏ: "Đứng lại! Anh làm gì thế?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Chu gọi tôi đến, anh đi báo một tiếng đi".
Vệ sĩ nhíu mày.
Sau đó quay người đi vào phòng riêng.
Qua khe cửa, có thể nhìn thấy Triệu Khoát và Chu Vân Đình đang nâng ly chúc mừng!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Muốn liên thủ sao?
Giọng nói nặng nề của vệ sĩ kia vang lên: "Cậu chủ, bên ngoài có người bảo là được cậu gọi đến”.
Chu Vân Đình nhíu mày nói: "Tôi không gọi ai đến cả".
Triệu Khoát cũng buông đũa xuống.
Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, anh cười toét miệng: "Anh họ, chẳng phải anh cho người gọi em đến sao?"
"Có phải em đến sớm không?"
Nói xong anh liền đẩy cửa đi vào!
Ánh mắt của mọi người tập trung trên người Trương Minh Vũ.
Hả?
Chu Vân Đình nhíu mày.
Triệu Khoát lập tức đứng dậy, khẽ quát một tiếng: "Trương Minh Vũ! Sao mày lại ở đây?"
Mọi người đều ngớ người.
Quen nhau sao?
Chu Vân Đình cũng hiểu ra, sắc mặt trầm xuống!
Là hắn!
Trương Minh Vũ cười nói: "A, anh Triệu cũng ở đây à?"
Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi.
Nhà họ Hà không còn, nhà họ Triệu cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Hắn đang cố gắng phát triển.
Để có thể quay lại Hoa Châu tiêu diệt Trương Minh Vũ!
Nhưng... sau lại đụng phải nhau ở đây?
Chu Vân Đình híp mắt, lạnh lùng đáp: "Mày đến đây làm gì? Muốn chết sao?"
Ánh mắt của Triệu Khoát cũng lóe lên sự hiểm độc.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Á... anh họ, chẳng phải anh gọi em đến sao?"
Vừa dứt lời, mọi người đều bối rối!
Anh họ?
Chu Vân Đình nhíu mày quát: "Ai là anh họ của mày chứ?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là anh, nếu không còn ai vào đây nữa?"
Hả?
Chu Vân Đình bối rối.
Triệu Khoát nhíu mày hỏi: "Vân Đình, chuyện gì thế này?"
Chu Vân Đình hoang mang nói: "Tôi cũng không biết".
Trương Minh Vũ vỗ trán, ra bộ đã hiểu: "À! Em biết rồi, anh họ bảo là để bọn anh bàn bạc xong thì mới được tới".
"Em... đến hơi sớm..."
"Anh họ, hai người cứ bàn chuyện đi ạ, hai người bàn bạc xong chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác sau!"
Nói xong anh liền quay người.
Chu Vân Đình ngớ người.
Chuyện gì thế này?
Sắc mặt Triệu Khoát tối sầm xuống!
Bọn họ... hợp tác?
"Đứng lại!"
Triệu Khoát hét lớn!
Trương Minh Vũ đắc ý, dừng bước.
Triệu Khoát híp mắt, lạnh lùng nói: "Anh Chu, xin hỏi, đây là chuyện gì vậy?"
"Chẳng phải anh định hợp tác với tôi sao?"
"Hợp tác với hắn là sao?"
Chu Vân Đình sững sờ nói: "Anh Triệu, tôi có hợp tác với hắn đâu, đây nhất định là hắn..."
Trương Minh Vũ mở miệng cắt lời, quả quyết nói: "Đúng! Chúng ta không hợp tác, anh có gì chứng minh chúng tôi hợp tác?"
Hả?
Chu Vân Đình ngớ người.
Mẹ nó, chẳng phải mày tự mình nói vậy sao?
Sắc mặt Triệu Khoát trầm xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, mẹ nó, mày coi tao là thằng ngu sao?"
Vô cùng tức giận!
Chu Vân Đình bừng tỉnh, vội vàng nói: "Anh Triệu, đây nhất định là quỷ kế của thằng khốn này!"
"Tôi và hắn không có quan hệ gì hết!"
"Hắn muốn gọi tôi là anh họ thì tôi quản kiểu gì chứ?"
Triệu Khoát nhíu mày.
Lời này cũng có lý.
Chu Vân Đình thở phào nhẹ nhõm.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự sốt ruột.
Sao thông minh vậy?
Một giây sau, cánh tay anh truyền đến cảm giác mềm mại.
Trương Minh Vũ giật mình.
Cúi đầu nhìn phát hiện ra tay mình đang được ai đó kéo lấy.
Giọng nói vui tai của Hàn Thất Thất nhanh chóng vang lên: "Đúng vậy, chúng ta sao có thể quan hệ gì với nhà họ Chu được chứ?"
Nói xong cô ta nhìn Trương Minh Vũ, mỉm cười nói: "Anh nói đúng không? Chồng ơi".
Hả?
Cơ thể Trương Minh Vũ run rẩy.
Chồng?
Triệu Khoát sững sờ.
Chu Vân Đình nhíu mày nói: "Em họ, em gọi hắn là chồng?"
Hàn Thất Thất nháy mắt nói: "Anh họ! Anh đừng gọi em là em họ chứ!"
Giọng nói dù nhỏ.
Nhưng....
Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, sắc mặt đen như đít nồi.
Tất cả đều rõ rồi.
Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Vân Đình, anh muốn tính kế tôi hả?"
Chu Vân Đình hoang mang nói: “Anh Triệu, tôi không tính kế anh".
"Tôi thực sự muốn anh giúp tôi lấy được quyền lực của nhà họ Chu mà!"
Triệu Khoát tức giận nói: “Mẹ nó, anh nghĩ tôi ngu à! Thế chuyện Trương Minh Vũ là sao?"
Mọi người đều sững sờ.
Chu Vân Đình cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Mẹ nó sao tôi biết được!"
"Trương Minh Vũ, mày muốn cái gì vậy?"
Hắn tức điên người!
Trương Minh Vũ cười.
Một giọng nói dễ nghe lại vang lên: "Ông chủ, anh đi gấp quá!"
"Anh quên không mang hợp đồng với anh Chu rồi!"
Vừa dứt lời, mọi người ở đây ai cũng kinh ngạc!