Chương 478: Người đàn ông ba giây?
Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt nói: “Hỏi nhiều làm gì, mau đi làm đi”.
Nhân viên phục vụ thấy kỳ lạ, không khỏi đánh giá một phen.
Người đàn ông này… có gì tốt cơ chứ…
Ba người nhanh chóng đi vào phòng nghỉ.
Hàn Thất Thất ung dung khoanh tay trước ngực đứng dựa vào cửa sổ.
Gương mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng.
Cặp chân dài thẳng tắp lại càng thu hút ánh nhìn, thế nhưng trong mắt cô ta lại tràn đầy vẻ tức tối khó chịu.
Đinh Ninh ngồi trên sofa.
Anh cũng ngồi xuống.
Nhưng trong lòng lại bất thình lình xuất hiện một cảm giác quái dị.
Căn phòng có vẻ u ám.
Trông bộ dạng của hai cô gái này…
Nói ra cũng có vẻ giống…tới để thuê phòng làm chuyện mờ ám…
Hàn Thất Thất lạnh giọng lên tiếng: “Anh dẫn chúng tôi tới đây làm gì?”
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Lâm Kiều Hân đã kỳ quái lắm rồi.
Sao Hàn Thất Thất cũng khác lạ vậy?
Cảm giác này…
Trương Minh Vũ bình tĩnh cất giọng nói: “Tạm thời ở trong này nói cho Đinh Ninh biết tình hình cơ bản trước đã, ngoài kia ồn lắm”.
Cô ấy?
Hàn Thất Thất liếc sang một cái.
Đinh Ninh tức thì hưng phấn hẳn lên: “Tình hình như thế nào? Mau nói đi, hôm nay tôi giải quyết luôn cho anh là được chứ gì?”
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Hình như cô ấy tự tin quá mức rồi…
Anh nhanh chóng tóm tắt ngắn gọn chuyện đang xảy ra.
Bên phía Trần Đại Phú là tự cung tự cấp.
Ngoại trừ việc sợ bị người ta chèn ép thì cũng có chuyện lớn gì.
Còn phía Hàn Thiên Hoa thì rắc rối hơn.
Anh đã đọc hết tài liệu liên quan.
Hàn Thiên Hoa kinh doanh một xưởng sắt thép.
Đối đầu trực tiếp với nhà họ Lục!
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng… không có cách nhập sắt thép và vật liệu vào sản xuất.
Tất cả đều bị nhà họ Lục khống chế!
Chẳng bao lâu sau, anh đã nói sơ qua một lượt.
Hàn Thất Thất cau mày.
Mình là người từ nơi khác tới, đúng là không có cách nào giải quyết được.
Đinh Ninh lại tròn mắt nhìn anh hỏi: “Chỉ có mỗi… chuyện này thôi sao?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Cô ấy nói vậy… có ý gì?
Cô ấy tỏ vẻ chê bai: “Có chút chuyện này cũng bắt tôi đi xa như vậy để giải quyết. Gọi một cuộc điện thoại là được rồi mà”.
Khóe môi anh khẽ co giật vài cái.
Nói đùa gì thế…
Tự tin ngút trời.
Hàn Thất Thất khinh bỉ lên tiếng: “Chém gió hăng quá cẩn thận ngã ngựa đấy. Đến cả nhà họ Hàn của tôi cũng không làm gì được, cô gọi điện thoại có tác dụng lớn vậy sao?”
Đinh Ninh thản nhiên hỏi ngược lại: “Nhà họ Hàn hả? Lợi hại lắm sao?”
Hàn Thất Thất lập tức bị chọc tức điên lên.
Trương Minh Vũ bất lực không biết làm thế nào.
Sao hai người họ cứ như chó với mèo vậy…
Anh bật cười nói: “Được thôi, tôi cho cô ba ngày. Nếu cô có thể giải quyết được vấn đề nhập nguyên vật liệu, chúng ta sẽ bàn đến chuyện đầu tư”.
Đinh Ninh nghi hoặc hỏi: “Ba ngày?”
Trương Minh Vũ nhún vai bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, chuyện này rất gấp. Như vậy mới có thể đánh giá được năng lực của cô đến đâu”.
Anh cứ tưởng cô ấy đang chê thời gian ít quá.
Nào ngờ cô ấy lại kiêu ngạo đáp: “Thôi, không cần lâu vậy thôi, cho tôi ba phút là đủ”.
Nói rồi cô ấy cầm điện thoại lên.
Đi thẳng ra ngoài.
Trên mặt anh tràn đầy vẻ ngỡ ngàng.
Ba phút?
Hàn Thất Thất bĩu môi khinh bỉ: “Anh tìm đâu ra cô ta vậy? Loại như cô ta mà anh cũng tin được à?”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đáp: “Trước kia tôi không biết cô ấy như vậy…”
Hừ!
Hàn Thất Thất ghét bỏ hừ lạnh một tiếng.
Tâm trạng cực kỳ khó chịu!
Trương Minh Vũ lắc đầu thở dài.
Một lát sau, Đinh Ninh ung dung bước vào.
“Được rồi, giải quyết xong rồi. Tí nữa sẽ có người tới đề nghị hợp tác với anh”.
Cô ấy đắc ý lên tiếng khoe khoang.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất quay sang nhìn nhau.
Hàn Thất Thất xem thường cười lạnh.
Còn anh thì bối rối không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng chỉ có thể cười gượng một tiếng.
Mắt Đinh Ninh chợt lóe lên.
Đương nhiên cô ấy nhìn ra được phản ứng của hai người, nhưng cũng không hề tỏ ra sốt sắng.
Dù sao sẽ nhanh chóng có đáp án ngay thôi.
Hiện giờ trong đầu Trương Minh Vũ đang rất rối bời.
Đột nhiên anh nghe thấy giọng nói thanh thúy của Đinh Ninh vang lên: “Ông chủ, tôi đói lắm rồi. Đi ăn thôi chứ?”
Nghe thấy thế, anh không khỏi sững sờ.
Đi ăn?
Hàn Thất Thất trợn ngược mắt, châm chọc nói: “Không biết là cô nghĩ thoáng hay là không biết xấu hổ”.
Đinh Ninh lập tức lên tiếng phản bác: “Liên quan quái gì đến cô? Làm được việc là được”.
“Đói còn không cho ăn à?”
Hàn Thất Thất lười đáp trả.
Trương Minh Vũ đột nhiên phát hiện tính cách của hai cô gái này… khá giống nhau.
Không hiểu tại sao Đinh Ninh lại có thể tự tin tới vậy?
Thực sự có thể giải quyết được sao?
Anh cũng bắt đầu thấy do dự.
Tuy trông cô ấy không giống một kẻ lừa đảo, nhưng…
Một lúc lâu sau, anh mới mỉm cười cất tiến gnosi: “Được, chúng ta đi ăn trước”.
Trưa rồi, cũng đến lúc ăn cơm rồi.
Trong mắt Hàn Thất Thất xẹt qua một tia bực bội.
Còn Đinh Ninh thì vô cùng hưng phấn.
Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, dứt khoát dẫn hai cô gái rời khỏi phòng nghỉ.
Bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy đã có nhân viên phục vụ chạy tới đón tiếp.
Thấy ba người đi cùng nhau, nhân viên hơi ngập ngừng, vẻ mặt kinh hãi!
Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: “Làm sao?”
Cô nhân viên kia vô thức đáp lại: “Anh… nhanh thế?”
Như vậy cũng không được…
Rốt cuộc hai cô gái xinh đẹp này thích Trương Minh Vũ ở điểm nào?
Anh ngơ ngác không hiểu gì.
Nhanh?
Phụt!
Đinh Ninh che miệng cười ngặt nghẽo!
Hàn Thất Thất đen mặt, lạnh lùng chất vấn: “Cô thấy rồi chắc? Hay cô thử xem?”
Nhân viên phục vụ nhếch miệng cười nói: “Không cần đâu, phí thời gian lắm”.
Dứt lời, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ châm chọc.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới kịp phản ứng lại!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ lạnh giọng hỏi: “Cô thích xen vào chuyện của người khác lắm hả?”
Thế này thì quá đáng rồi!
Nhân viên phục vụ chế giễu đáp: “Không thích, tôi chỉ thích làm việc tốt”.
“Không muốn trơ mắt đứng nhìn hai cô gái xinh đẹp bị anh lừa gạt như vậy”.
Anh hơi nheo mắt, đanh giọng chất vấn: “Cô biết chúng tôi có quan hệ gì không? Mở mồm là phán tôi lừa người sao?”
Cô nhân viên kia bật cười trào phúng: “Còn quan hệ gì được nữa? Chắc chắn là bị anh lừa tự dâng mình đến rồi”.
“Hai cô cũng thật là, mặt thì đẹp mà chẳng biết nhìn người gì cả!”
“Trông loại người như anh ta giống người giàu hả?”
Dứt lời, cô ta trưng ra vẻ mặt khinh thường.
Có không ít người gần đó nghe thấy ầm ĩ cùng chạy tới hóng hớt.
Chỉ trỏ bàn tán.
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã trở thành đối tượng bị toàn bộ người trong sảnh lớn chê cười.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất lóe lên tia lạnh lẽo.
Nhưng Đinh Ninh lại thản nhiên như không, chẳng thèm để bụng.
Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ dần dâng lên. Anh sẵng giọng hỏi: “Nhân viên của khách sạn này đều giống cô sao?"
Cô nhân viên cười lạnh đáp: “Đúng rồi, nhân viên của khách sạn chúng tôi đều thế này đấy!”
“Không thích thì cút!”
“Khách sạn của chúng tôi cũng không thiếu một người khách như anh, biết chưa hả?”
Vẻ giễu cợt trong mắt cô ta ngày càng trở nên nồng đậm!
Trương Minh Vũ nổi trận lôi đình!
Khách sạn Đình Lập vừa mới khôi phục kinh doanh đã xuất hiện loại phục vụ như này rồi sao?
Cô nhân viên kia vẫn không ngừng chế giễu: “Cả hai cô gái xinh đẹp này nữa, làm người… phải biết tự yêu thương chính bản thân mình! Gặp ai cũng ngủ… không sợ nhiễm bệnh à?”
Nụ cười trên mặt Đinh Ninh tức thì biến mất.
Hàn Thất Thất điên tiết vung tay tát một cái thật mạnh!
Bốp!
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Chuyện này…
Đám người đang vây quanh bốn phía lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Nhân viên phục vụ cũng khiếp sợ không dám tin vào mắt mình!
Cô ta bụm mặt, trông rất đau đớn!
Đinh Ninh hơi nhướng mày, đáy mắt xẹt qua vẻ vui thích.
Mãi lâu sau, cô nhân viên kia mới nghiến răng nghiến lợi quát ầm lên: “Con đàn bà chết tiệt…”
Bốp!
Lại một tiếng bạt tai!
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!
Bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô dám động tới người phụ nữ của ông đây hả?”
Chương 479: Anh ấy là ông chủ!
Hả?
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.
Đám người nhao nhao nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Một người đàn ông trung niên mặc vest ngay ngắn bước ra.
Sắc mặt âm trầm!
Sau lưng ông ta còn có bốn tên bảo vệ!
Đây là ai?
Mọi người đều ngớ ra.
Nhân viên phục vụ vội vàng lao tới, gào khóc nức nở: “Giám đốc Trần! Em… em bị người ta đánh! Hu hu hu!”
Dứt lời, cô ta uốn éo sà vào lòng giám đốc Trần!
Đám người ngỡ ngàng.
Giám đốc khách sạn!
Giám đốc Trần nheo mắt đe dọa: “Không phải ai cũng có thể đánh người phụ nữ của tôi đâu!”
Dứt lời, ông ta sải bước tiến lên!
Nhóm người của ông ta xông tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Trong mắt những người đang vây quanh hóng chuyện đều hiện lên vẻ hưng phấn.
Có kịch hay để xem rồi!
Giám đốc Trần đen mặt quát ầm lên: “Ai đánh?”
Hàn Thất Thất ung dung bước ra, lạnh lùng nói: “Tôi đánh đấy, sao nào?”
Giám đốc Trần tức thì ngây ngất.
Đẹp quá…
Nhân viên phục vụ giận dỗi trách móc: “Anh yêu! Anh làm gì đấy! Mau giúp em đánh trả đi chứ!”
Bấy giờ ông ta mới lấy lại được tinh thần.
Đinh Ninh châm chọc lên tiếng: “Hai người… là vợ chồng hả?”
Nhân viên phục vụ căm tức hét lên: “Liên quan quái gì đến cô?”
Trên mặt Trương Minh Vũ tràn đầy châm chọc.
Hàn Thất Thất bật cười khinh bỉ: “Vợ chồng? Cô đánh giá cô ta cao quá rồi đấy, cùng lắm cũng chỉ được coi là bồ bịch thôi”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của nhân viên phục vụ tối sầm lại.
Đinh Ninh cũng mỉa mai vài câu: “Bản thân chẳng ra sao mà còn mặt dày nói chúng tôi. Cô cũng là loại đàn bà ngủ với đàn ông vô tội vạ còn gì”.
Mọi người vây quanh bàn tán xôn xao!
Ai cũng nhìn sang với ánh mắt chế giễu!
Nhân viên phục vụ trợn mắt quát tháo: “Câm miệng cho tôi! Các cô cũng đòi so với tôi hả?”
“Anh ấy là giám đốc của khách sạn Đình Lập!”
“Còn cái gã các cô ngủ cùng kia là cái thá gì?”
Giám đốc Trần giận dữ nắm chặt hai tay!
Cả hai người đẹp này… đều bị Trương Minh Vũ hưởng hết rồi sao?
Mẹ nó chứ!
Đinh Ninh đã xinh đẹp hơn ả nhân viên kia gấp trăm lần rồi, chưa kể còn cả Hàn Thất Thất!
Ông ta căm hận nói: “Ranh con, mày dám đánh người phụ nữ của tao hả?”
Vừa nói ông ta vừa trừng mắt nhìn anh!
Nhân viên phục vụ nhỏ giọng thì thầm: “Anh yêu, người đánh em là con ả kia!”
Thế nhưng ông ta lại làm như không nghe thấy.
Trương Minh Vũ chỉ bình thản đáp: “Cô ta đáng ăn đòn!”
Giám đốc Trần cả giận gầm lên: “Tao thấy mày cũng đáng đánh lắm!”
Nói rồi ông ta vung tay ra lệnh: “Đánh nó cho tao!”
Thằng ranh này dựa vào đâu mà dám?
Cô ả nhân viên phục vụ kia cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy rất phấn khích!
Mọi người đang vây xem cũng trở nên kích động!
Ánh mắt của ai cũng tràn đầy vẻ trào phúng!
Không chịu nhận tội còn dám cứng miệng?
Đúng là đồ cứng đầu!
Hàn Thất Thất dửng dưng nhìn theo, vẻ mặt khinh bỉ.
Đinh Ninh cau mày, bộ dạng rất lo lắng.
Ngay sau đó, bốn gã bảo vệ tức tốc lao lên!
Chuẩn bị ra tay đánh người!
Giám đốc Trần đắc ý cười lạnh.
Trong mắt nhân viên phục vụ ánh lên vẻ xem thường.
Để xem các người giả vờ được bao lâu!
Nào ngờ đúng lúc ấy, một giọng nữ gợi cảm vang lên: “Dừng tay!”
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.
Lại có ai đến nữa?
Đám người còn lại cũng ngơ ngác.
Nghiêng đầu nhìn sang.
Trông thấy một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang đứng ở ngoài cổng.
Mái tóc xoăn sóng màu đỏ mận.
Dáng người đầy đặn mông ngực có đủ, vô cùng hút mắt.
Quan Na?
Anh khẽ mỉm cười.
Đỡ phải đánh nhau.
Nhân viên phục vụ sững sờ.
Còn giám đốc Trần thì vội vàng trưng ra vẻ mặt nịnh nọt: “Cô chủ về rồi ạ?”
Sắc mặt của Quan Na sa sầm!
Cô ta rảo bước tới!
Giám đốc Trần cười làm lành: “Cô chủ, tôi sắp giải quyết xong chuyện ở đây rồi, cô…”
Bốp!
Đột nhiên có tiếng bạt tai thanh thúy vang lên!
Quan Na hung hăng tát mạnh lên mặt ông ta.
Chuyện này…
Tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc… là như thế nào?
Nhân viên phục vụ cũng mù tịt không hiểu gì.
Giám đốc Trần khó tin hỏi: “Sao cô chủ… lại đánh tôi?”
Bốp!
Lại bị tát thêm lần nữa!
Ông ta bị đánh đến mức ngu người.
Nhân viên phục vụ bắt đầu run rẩy!
Mọi người xung quanh cũng không hiểu mô tê gì.
Có đánh nhầm người không vậy?
Quan Na nghiêm mặt nhìn sang Trương Minh Vũ, khom lưng cúi chào: “Xin lỗi anh Minh Vũ, tại tôi không quản lý nghiêm!”
Hự!
Nghe thấy cô ta nói vậy, tất cả đồng loạt khiếp sợ hít một hơi khí lạnh!
Anh… Minh Vũ?
Giám đốc Trần lập tức choáng váng!
Cô ả nhân viên kia cũng chết lặng!
Trò đùa… quái quỷ gì vậy?
Mãi lâu sau, giám đốc Trần mới kìm chế lửa giận lên tiếng: “Cô chủ đừng tin lời hắn ta lừa gạt!”
“Tĩnh Châu của chúng ta làm gì có cậu chủ nhà giàu nào họ Trương?”
Quan Na nghiến răng nghiến lợi gằn giọng quát: “Gọi anh là vì tôn trọng”.
“Anh ấy, là cổ đông của khách sạn Đình Lập!”
“Là chủ tịch của khách sạn này! Ông… nghe rõ chưa hả?”
Cô ta vừa dứt lời, cả sảnh lớn đều lặng ngắt như tờ!
Cổ đông?
Chủ tịch?
Giám đốc Trần trợn tròn mắt!
Cả người cô ả nhân viên phục vụ run bần bật!
Sao lại… có thể như vậy?
Trương Minh Vũ lạnh lùng cất giọng nói: “Tôi hơi thất vọng về cô đấy”.
Quan Na cúi gằm đầu xuống: “Anh Minh Vũ, khách sạn kinh doanh phát đạt, tại tôi không chú ý tới chất lượng nhân viên. Tôi sẽ tự kiểm điểm”.
Anh lạnh nhạt nhìn cô ta.
Tuy anh hiểu được điều này nhưng… đây không phải là lý do để ngụy biện cho sai sót.
Giám đốc Trần như hóa đá tại chỗ!
Nhân viên phục vụ cũng ngu ngơ tại chỗ, hối hận muốn chết!
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới ngẩng đầu, bình thản hỏi: “Bây giờ còn cảm thấy tôi đang lừa gạt người khác nữa không?”
Cô ta ngơ ngác lắc đầu.
Không dám nói lời nào!
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực nói: “Người chúng tôi ngủ với người cô ngủ thì… ai lợi hại hơn hả?”
Nhân viên phục vụ muối mặt cúi đầu, giọng run run đáp: “Cô… cô ngủ với người lợi hại hơn”.
Hàn Thất Thất nhướng mày cười bảo: “Tôi cũng nói cho cô biết, vừa rồi ở trong phòng chúng tôi chỉ mới dạo đầu thôi”.
“Bây giờ ra ngoài để mua thêm dụng cụ trợ giúp”.
“Hiểu chưa hả?”
Mọi người xung quanh lập tức giật nảy mình!
Nhân viên phục vụ căng thẳng đến nỗi vặn xoắn tay vào nhau!
Cô ta… lại không nghĩ tới chuyện này!
Trương Minh Vũ cũng khó tránh khỏi cảm thấy quái dị.
Nhưng anh hiểu được.
Hàn Thất Thất làm vậy là để giữ thể diện cho anh.
Đúng là rất thông minh!
Quan Na nheo mắt ra lệnh: “Bây giờ hai người có thể thu dọn đồ đạc được rồi đấy. Bốn anh bảo vệ kia cũng đi cùng luôn đi!”
Ầm!
Lời nói của cô ta như tiếng sấm nổ ầm vang trong đầu giám đốc Trần!
Khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí này… đột nhiên mất sạch.
Nhân viên phục vụ cũng đờ người ra.
Nếu giám đốc Trần bị đuổi việc, chẳng phải cô ta đã tốn công vô ích…
Hai người họ đứng sững tại chỗ.
Bốn gã bảo vệ kia cũng choáng váng!
Bọn họ còn chưa kịp làm gì người ta…
Nhưng cuối cùng, không một ai dám hé răng nửa lời.
Đám người xung quanh vẫn chưa hết khiếp sợ.
Không kịp phản ứng lại!
Mấy người giám đốc Trần lạc lõng rời đi.
Quan Na khép nép đứng đó.
Cô ta vô thức cảm thấy sợ hãi.
Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Lần này tôi cho cô thêm một cơ hội, hi vọng sẽ không có lần sau”.
Cô ta vội vàng đáp: “Cảm ơn anh Minh Vũ!”
Anh im lặng gật đầu.
Đám đông dần tản ra.
Ai lặng lẽ trở về vị trí của người nấy.
Trương Minh Vũ tiếp tục dẫn theo hai cô gái đi đến nhà hàng.
Chuẩn bị ăn cơm.
Quan Na tự mình mang thực đơn tới.
Bọn họ còn chưa kịp gọi món đã nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài cổng truyền tới.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Ngay sau đó, một giọng nói phách lối vang lên: “Cô chủ nhà họ Hàn ở Hoa Châu ở đây phải không?”
Chương 480: Nhà họ Lục? Tép riu!
Hàn Thất Thất hơi nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Ở Tĩnh Châu có người muốn tìm cô ta?
Hơn nữa giọng nói này… khiến anh cảm thấy khá quen tai.
Mọi người ở gần đó đều sửng sốt.
Một đám người vừa mới rời đi.
Kẻ khác lại tìm tới nữa sao?
Tám gã vệ sĩ ở bên ngoài chủ động tránh sang một bên.
Một chàng trai trẻ ung dung bước tới.
Tay cầm điếu xì gà, vẻ mặt phách lối.
Trương Minh Vũ hơi nhíu mày.
Cậu hai nhà họ Lục, Lục Chính Đình!
Trước kia hắn từng đến Hoa Châu với Chu Vân Phong, còn từng có tranh chấp với anh.
Nhà họ Lục?
Trong mắt anh lóe lên từng tia sáng.
Anh vốn đang định đi tìm nhà họ Lục đây.
Nào ngờ Lục Chính Đình này lại chủ động tự dâng đến tận cửa.
Trương Minh Vũ cũng không nóng vội.
Lặng lẽ chờ đợi.
Đinh Ninh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn rồi quay đi.
Không có hứng thú.
Lục Chính Đình nhanh chóng nhận ra Hàn Thất Thất trong đám người, hai mắt dán chặt lên người cô ta.
Hai mắt sáng rực lên.
Xinh đẹp vậy sao?
Ngay sau đó, hắn lập tức trở nên hưng phấn.
Vội vàng sải bước tới gần.
Mấy người bọn hắn dừng lại trước mặt Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất cau mày, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”
Lục Chính Đình mỉm cười lên tiếng: “Thất Thất, sao đến cả tôi mà cô cũng không nhận ra thế?”
“Tôi… là Lục Chính Đình đây”.
Hự!
Nghe thấy lời hắn vừa nói, đám người xung quanh nhao nhao hít khí lạnh!
Cậu hai nhà họ Lục!
Sao hắn lại tới đây?
Trương Minh Vũ chỉ lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ.
Bị coi như không khí rồi.
Có thể thấy được sức hút của người đẹp khủng bố tới mức nào…
Hàn Thất Thất sẵng giọng hỏi: “Anh tới tìm tôi có việc gì?”
Lục Chính Đình tươi cười đáp lại: “Nghe nói dạo gần đây bố cô đang tranh mối làm ăn với nhà tôi”.
“Tôi tới để nói chuyện với cô thôi”.
“Tiện khuyên nhủ nhà họ Hàn các cô đừng tự đâm đầu vào chỗ chết”.
“Ở đây không phải Hoa Châu!”
Dứt lời, hắn trưng ra vẻ mặt tràn đầy giễu cợt.
Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.
Chứng tỏ Hàn Thiên Hoa giữ bí mật rất tốt.
Nhà họ Lục không hề hay biết người đứng sau chuyện này chính là anh.
Hàn Thất Thất bình thản nói: “Nhà họ Hàn chúng tôi làm sao? Cần anh dạy dỗ à?”
Khí thế rất hùng hồn.
Đáy mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia vui mừng.
Không biết từ bao giờ Hàn Thất Thất đã trưởng thành nhiều đến vậy.
Lục Chính Đình khẽ nhướng mày, châm chọc hỏi: “Tôi không có ý dạy dỗ ai cả. Chỉ có điều một Hoa Châu bé tí mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Tĩnh Châu chúng tôi sao?”
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường.
Đám người xung quanh cũng bày ra vẻ mặt trào phúng.
Đến từ Hoa Châu hả?
Chỉ là lũ rác rưởi!
Hàn Thất Thất nhíu chặt chân mày.
Trương Minh Vũ bật cười cất giọng nói: “Hoa Châu bé tí? Cậu chủ Lục đúng là người hay quên”.
“Không lẽ mày không nhớ lúc ở Hoa Châu đã bị đánh thê thảm như nào sao?”
Hả?
Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Lục Chính Đình bị đánh sao?
Đùa gì vậy?
Hắn cau mày giận dữ.
Bấy giờ mới nhìn thấy Trương Minh Vũ và Đinh Ninh ở bên cạnh.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét sang.
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn lập tức đông cứng lại.
Hắn điên tiết gào lên: “Mày!”
Lần trước bị đánh hội đồng… hắn vẫn còn nhớ rất rõ!
Thấy hắn phản ứng như vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Hắn như vậy, chẳng lẽ… thật sự đã bị đánh rồi sao?
Sao có thể… như vậy được?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Xem ra mày vẫn còn nhớ tao đấy chứ”.
Lục Chính Đình nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, cho dù mày có hóa thành tro bụi tao cũng vẫn nhận ra mày!”
Căm hận thấu xương!
Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý.
Hắn nắm chặt tay lại, lạnh giọng rít gào: “Ranh con, tao vẫn đang buồn bực không có cơ hội đi tìm mày, không ngờ mày lại tự mò tới!”
“Hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây!”
Hắn vừa ra lệnh, tám gã vệ sĩ đằng sau thi nhau xông lên!
Anh khẽ cau mày.
Quan Na lạnh giọng quát: “Người đâu!”
Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Một đám bảo vệ tức tốc chạy vọt ra!
Vây kín xung quanh Lục Chính Đình và vệ sĩ của hắn!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập!
Tất cả mọi người đều bị làm cho kinh hãi!
Hai phe giằng co kịch liệt, mùi thuốc súng ngập tràn sảnh lớn!
Trương Minh Vũ nhếch miệng mỉm cười.
Sắc mặt vẫn bình thản như không.
Lục Chính Đình nheo mắt lại.
Hắn quên mất chuyện này rồi!
Trương Minh Vũ phá lên cười: “Cậu chủ Lục ăn đòn chưa đủ à?”
Hắn bị anh chọc tức điên lên!
Đám người xung quanh kinh ngjac há hốc mồm!
Trương Minh Vũ… thực sự đã từng đánh Lục Chính Đình rồi sao?
Điên rồi à?
Mãi lâu sau, hắn mới nghiến răng ken két rít lên: “Được, dù sao mày cũng đang ở Tĩnh Châu. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội lắm!”
Nói rồi trong mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo!
Trương Minh Vũ khẽ bật cười.
Lục Chính Đình hít một hơi thật sâu: “Hàn Thất Thất, hôm nay chúng ta hãy giải quyết chuyện giữa hai nhà trước đã!”
Hàn Thất Thất nhíu mày lên tiếng: “Giải quyết cái quái gì? Có giỏi thì anh diệt luôn nhà họ Hàn của tôi đi”.
Dứt lời, cô ta ra vẻ khinh bỉ nghịch ngón tay.
Ừng ực!
Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên.
Cứng thật đấy!
Lục Chính Đình suýt thì phun máu!
Coi thường hắn quá rồi!
Đám người xung quanh cũng xì xào bàn tán!
Hắn cay cú nghiến răng nói: “Cô đang khiêu khích tôi đấy hả?”
Hàn Thất Thất không chút do dự đáp trả: “Ờ”.
Hắn nổi trận lôi đình, hơi thở dồn dập hẳn lên!
Con mẹ nó thật khinh người!
Những người khác quay sang nhìn nhau.
Ở cái đất Tĩnh Châu này.
Có mấy ai dám chọc giận nhà họ Lục như vậy?
Lục Chính Đình cả giận quát: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Tôi nói cho cô biết, mọi nguyên vật liệu của xưởng thép đều nằm trong tay nhà họ Lục chúng tôi!”
Hàn Thất Thất chẳng thèm ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: “Thì sao?”
Mọi người bắt đầu nổi lòng ngờ vực.
Hắn cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ cất giọng nói: “Nghe nói nhà cô đầu tư vào đó tận một trăm triệu thì phải”.
“Trong vòng một tuần vẫn không thể khởi công thì có lẽ số tiền này sẽ mất trắng nhỉ?”
Nói rồi, hắn trưng ra vẻ mặt chế giễu.
Cuối cùng cũng đòi lại được một ván!
Đám người hóng hớt xung quanh cũng tràn đầy hưng phấn!
Lấy lại thể diện cho Tĩnh Châu rồi!
Chỉ một gia tộc nho nhỏ ở Hoa Châu mà cũng dám ngông cuồng ở đây sao?
Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ cứng đờ.
Nói trúng tim đen rồi!
Hàn Thất Thất vẫn bình tĩnh không hề dao động, lẩm bẩm vài câu: “Chả sao cả, nhà họ Hàn chúng tôi lắm tiền, có tiền còn sợ không mua được nguyên vật liệu sao?”
Lục Chính Đình cười phá lên: “Ha ha ha! Tôi nói cho cô nghe này, cả tỉnh Thiên có tổng cộng năm quặng sắt!”
“Tất cả đều là đối tác làm ăn lâu năm của nhà họ Lục chúng tôi!”
“Cô… định tìm ai?”
Vẻ mỉa mai trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt!
Cô ta thản nhiên đáp: “Tôi không biết tìm ở ngoài tỉnh Thiên chắc?”
Lục Chính Đình châm chọc đáp trả: “Xin lỗi nhé, mấy công ty vận chuyển lớn cũng hợp tác với chúng tôi hết rồi”.
“Cô đừng có mơ vận chuyển được nguyên vật liệu vào trong Tĩnh Châu”.
Nghe thấy thế, tất cả đều nở nụ cười đắc ý!
Đúng là cao tay!
Hàn Thất Thất nhăn mày.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ cũng sa sầm lại.
Vậy thì đúng là… không dễ giải quyết!
Lục Chính Đình cực kỳ kiêu ngạo!
Còn dám ngông cuồng nữa không?
Bỗng nhiên, giọng nói êm tai của Đinh Ninh vang lên: “Đừng chém gió nữa, anh nghĩ các anh là ai hả?”
Ơ?
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Không biết tại sao anh lại cảm thấy cực kỳ chờ mong.
Rốt cuộc… Đinh Ninh có năng lực thật không đây?
Lục Chính Đình điên cuồng cười lạnh: “Cô là cái thá gì? Cô có tư cách nghi ngờ thực lực của nhà họ Lục chúng tôi sao?”
“Có giỏi thì cô thử tìm nhà cung cấp nguyên vật liệu trong vòng một tuần đi!”
Đinh Ninh bật cười khanh khách, ánh mắt lóe sáng: “Nếu… tôi tìm được thì sao?”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, nhịp tim của Trương Minh Vũ bất chợt tăng mạnh!
Thật sự có sao?
Chương 481: Kinh ngạc rớt cằm!
“Ha ha ha!”
Lục Chính Đình ôm bụng cười ngặt nghẽo, ra vẻ miệt thị nói: “Tiếc là không có nếu như!”
Đinh Ninh không nhịn được gắt lên: “Sao anh nói vớ vẩn lắm thế? Cứ nói xem tôi tìm được thì sao đã!”
Mọi người xung quanh càng thêm trào phúng!
Hắn nắm chặt hai tay lại.
Con mẹ nó sao ai cũng muốn trèo lên đầu lên cổ hắn vậy?
Khốn kiếp!
Hắn cười lạnh một tiếng: “Được, nếu cô có thể tìm được một công ty nguyên vật liệu có vốn từ mười triệu trở lên ở Tĩnh Châu để hợp tác trong vòng một tuần…”
“Ông đây sẽ cho cô mười triệu!”
Hự!
Hắn vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh dồn dập!
Mười triệu!
Đinh Ninh nhướng mày suy tư.
Hình như… cũng có lời phết!
Lục Chính Đình châm chọc hỏi: “Nhưng nếu cô không tìm được thì sao?”
Cô ấy bình thản đáp: “Không tìm được anh ấy sẽ cho anh năm mươi triệu”.
Vừa nói cô ấy vừa chỉ vào Trương Minh Vũ!
Hả?
Anh lập tức cau mày.
Sao anh nằm không cũng trúng đạn vậy?
Hàn Thất Thất sa sầm mặt.
Lục Chính Đình khinh bỉ nói: “Nó sao? Ranh con, mày đồng ý không?”
Nghe thấy vậy, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía anh.
Đinh Ninh cũng không ngoại lệ.
Anh thầm cân nhắc, vô cùng do dự.
Nhưng…
Anh nhanh chóng bật cười đáp lại: “Đồng ý”.
Ha ha ha ha!
Tiếp đó, một tràng cười ầm ĩ bỗng nhiên vang lên!
Mẹ nó… đúng là đồ ngu!
Đến cả lời của một con nhóc mà cũng dám tin sao?
Không biết nhà họ Lục nắm quyền lực tối cao tại Tĩnh Châu à?
Đinh Ninh híp mắt lại.
Khóe miệng vô thức cong lên mỉm cười.
Lục Chính Đình cười nghiêng ngả: “Ha ha ha, được, chúng ta cứ quyết định vậy đi!”
Hàn Thất Thất bắt đầu lo lắng.
Làm vậy… thật sự được sao?
Giọng nói thanh thúy của Đinh Ninh lại vang lên: “Đừng có vội, đặt cược thêm ván nữa không?”
Hả?
Mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Vẫn còn thêm nữa?
Lục Chính Đình cười lạnh hỏi: “Thêm cái gì?”
Đinh Ninh ung dung khoanh tay trước ngực: “Một tuần lâu quá, hay là đổi thành hai mươi phút đi”.
“Nếu tôi tìm được trong vòng hai mươi phút, anh cho tôi một trăm triệu, thấy sao?”
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên liên tiếp!
Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.
Tự tin tới vậy sao?
Lục Chính Đình cũng phải cau mày.
Con ranh này…
Dám cược vậy sao?
Hắn vội vàng suy nghĩ kĩ càng.
Đinh Ninh lập tức khích bác: “Sao hả? Anh Lục không dám chơi à?”
“Không dám thì thôi, chúng tôi đi đây”.
Dứt lời, cô ấy toan đứng dậy.
Mọi người thấy thế đều ngớ người.
Cứ đi vậy sao?
Hai mắt Lục Chính Đình lóe sáng!
Đây là lạt mềm buộc chặt?
Hay là vốn dĩ không dám, chỉ đang cố tình đánh lạc hướng?
Đinh Ninh lén lút đưa mắt ra hiệu với Trương Minh Vũ.
Trông như đang thúc giục!
Nhưng lại bị Lục Chính Đình bắt được!
Chuyện này…
Ánh mắt hắn sáng như sao!
Ngay cả Trương Minh Vũ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ… chỉ có thể phối hợp.
Thấy thế, Lục Chính Đình lại càng thêm phấn khích.
Quả nhiên!
Hắn tức thì cười lạnh nói: “Được, tôi cược với cô!”
Hả?
Bước chân của anh cứng đờ.
Đám người hóng hớt gần đó cũng tròn mắt.
Một trăm triệu đấy!
Cược thật sao?
Đinh Ninh hỏi lại lần nữa: “Anh chắc không? Tôi nói là một trăm triệu đấy!”
Sắc mặt cô ấy hiện lên vẻ bối rối.
Trông thấy phản ứng này, hắn lại càng trở nên kích động!
Hắn ngạo nghễ nói: “Ranh con nhà cô cố tình khích bác tôi không dám cược để các cô đẹp mặt bỏ đi hả? Muốn giở mánh khóe này với tôi sao? Còn non lắm!”
“Nói ít thôi, cược rồi đấy!”
“Bao nhiêu người đang chứng kiến kia kìa”.
“Hai mươi phút, đến lượt cô… biểu diễn rồi đấy!”
Dứt lời, hắn trưng ra vẻ mặt khinh miệt!
Tất cả đều giật mình thon thót!
Thì ra là vậy!
Bọn họ lại đồng loạt nhìn sang với ánh mắt giễu cợt!
Không có năng lực còn gân cổ lên chém gió làm gì?
Vẻ mặt Trương Minh Vũ trở nên nghiêm trọng. Anh… thực sự chết lặng.
Đinh Ninh thở dài tỏ vẻ bất lực, buồn bực lên tiếng: “Được rồi, để tôi… thử xem sao”.
Nói xong, cô ấy cầm theo điện thoại đi ra chỗ khác.
Lục Chính Đình chỉ cười lạnh quan sát!
Chỉ một lát sau cô ấy đã quay trở lại, thở dài nói: “Đợi một lát đi. Chắc là sẽ đến ngay thôi”.
Hắn mỉa mai nói: “Không cần vội, dù sao… cũng có hai mươi phút thôi mà!”
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất liếc mắt nhìn nhau.
Cả hai đều ngơ ngác.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mười lăm phút sau.
Lục Chính Đình nở nụ cười xấu xa: “Còn năm phút nữa, người của các cô… vẫn chưa đến à?”
Đám đông đều đang phấn khích chờ đợi!
Năm mươi triệu!
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Vẫn chưa hết giờ cơ mà, mày vội cái gì?”
Thái độ có vẻ rất thờ ơ.
Nhưng trong lòng cũng chẳng hề tự tin!
Lục Chính Đình chế giễu: “Được, đợi lát nữa các người còn nói được gì”.
Năm phút.
Trôi qua thật nhanh.
Hắn đứng bật dậy, kiêu ngạo chất vấn: “Hết giờ rồi, người đâu?”
Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật một phen.
Mẹ nó anh biết đâu được…
Hắn hưng phấn nói: “Nếu không có ai đến thì phải bỏ tiền ra đấy”.
Những người khác đều ném cho anh ánh mắt khinh bỉ!
Thật sự không hiểu nổi.
Tại sao không có năng lực còn chém gió làm gì?
Ở Tĩnh Châu!
Mà đòi so thế lực với cậu chủ nhà họ Lục sao?
Ngu xuẩn!
Trong sảnh lớn tràn ngập tiếng cười cợt!
Trái tim của Trương Minh Vũ cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng vì căng thẳng!
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đông vui thế nhỉ”.
Hả?
Mọi người nhìn về phía người nói chuyện.
Ở ngoài cổng khách sạn có một người đàn ông trung niên đang lững thững bước vào.
Mặc vest ngay ngắn, dáng người cao quý.
Sau lưng ông ta còn có một nữ thư ký.
Anh giật mình kinh hãi.
Lục Chính Đình luống cuống đứng dậy lao vọt ra!
Hả?
Đám người thấy thế đều khiếp sợ.
Ngay sau đó, hắn cung kính lên tiếng: “Chú Trương, trùng hợp quá. Sao chú lại tới đây ạ?”
Chú Trương?
Tất cả như hóa đá!
“Trời ạ, đây chẳng phải chính là chủ tịch công ty khai thác mỏ Trung Hưng, Trương Minh Hào đó sao?”
“Vãi chưởng! Hình như là thật đấy. Tôi từng nhìn thấy ông ấy trên ti vi rồi!”
“Công ty khai thác mỏ lớn nhất tỉnh Thiên! Nằm trong top 5 của ngành khai thác khoáng sản của cả nước!”
…
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao!
Một mình ông ta có thể đấu lại cả một gia tộc hạng hai!
Trương Minh Hào bật cười sảng khoái: “Tôi tới bàn chuyện làm ăn”.
Lục Chính Đình hớn hở ra mặt: “Vậy thì chú Trương lại sắp phát tài nữa rồi!”
Thái độ cực kỳ lễ phép.
Dù sao ông ta cũng là nhà cung cấp nguyên vật liệu lớn nhất mà nhà họ Lục đang hợp tác!
Trương Minh Hào lại cười đáp: “Cậu cứ đi làm việc của cậu đi, tôi phải bàn chuyện kinh doanh đã”.
Hắn khiêm nhường lên tiếng: “Vâng ạ, chú cứ làm việc trước đi”.
Dứt lời, hắn kiêu ngạo hếch mặt lên trời.
Toàn bộ giới trẻ của Tĩnh Châu còn ai có thể nói chuyện với Trương Minh Hào được như hắn?
Đám người xung quanh cũng không nhịn được thầm tặc lưỡi.
Cậu hai nhà họ Lục thực sự quá đỉnh!
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người!
Sau khi quay người đi, Trương Minh Hào lại tiến tới chỗ của… Trương Minh Vũ.
Hả?
Gương mặt của Lục Chính Đình như bị đông cứng.
Những người khác cũng cảm thấy mờ mịt.
Đến cả Trương Minh Vũ cũng không dám tin vào mắt mình!
Còn Đinh Ninh lại âm thầm quan sát!
Trương Minh Hào khách sáo mở lời: “Chào cậu, cậu là Trương Minh Vũ phải không?”
Ông ta còn chủ động giơ tay chào hỏi!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh tức thì vang lên dồn dập!
Mọi người đều kinh ngạc suýt rớt cằm!
Trương Minh Hào quen biết Trương Minh Vũ?
Còn nói chuyện khách sáo như vậy?
Chương 482: Đố ky?
Trương Minh Vũ đờ đẫn bắt tay.
Anh... cũng không quen mà...
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới lúng túng mỉm cười nói: "Không sai, chính là tôi".
Trong lòng vô cùng hoang mang!
Đinh Ninh?
Cô ấy...
Mắt Hàn Thất Thất lóe lên sự kinh ngạc.
Một giây sau, Trương Minh Hào nhìn cô ta.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Trương Minh Hào khách khí cười nói: "Cô Hàn, chào cô".
Ực!
Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.
Còn... quen Hàn Thất Thất sao?
Nụ cười trên mặt Lục Chính Đình biến mất, hắn sững sờ!
Hàn Thất Thất mỉm cười gật đầu.
Chẳng hiểu gì cả.
Lục Chính Đình hoang mang hỏi: "Chú Trương, chú... quen bọn họ sao?"
Vừa dứt lời mọi người đều giật mình!
Trương Minh Hào mỉm cười nói: "Lần này tôi đến là để bàn chuyện làm ăn với cô Hàn".
"Sao có thể không quen được chứ?"
Vừa dứt lời, nơi đây lập tức lặng yên như tờ!
Chuyện này...
Trương Minh Hào bàn chuyện làm ăn với Hàn Thất Thất sao?
Mọi người đều ngớ người.
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng phản ứng lại, anh cười khẩy.
Cô Đinh Ninh này được đấy!
Khóe miệng Lục Chính Đình co giật!
Chuyện này...
Sao có thể chứ!
Một lúc sau, Lục Chính Đình mới lo lắng hỏi: "Chú Trương, chú... chú đã đồng ý với bố cháu rằng sẽ không cung cấp nguyên liệu cho nhà họ Hàn rồi mà?"
Trương Minh Hào gật đầu cười nói: "Đúng là đã đồng ý, nhưng bây giờ tôi sẽ không giữ lời".
Lục Chính Đình sững sờ.
Không giữ lời... như vậy là xong hả?
Mọi người đều trợn trừng mắt.
Mắt Trương Minh Vũ tràn ngập niềm vui!
Đúng là... tìm đúng người rồi!
Đinh Ninh tiến lên một bước, cười nói: "Chào anh, lúc nào... anh trả tiền cho tôi nhỉ?"
Lục Chính Đình hoang mang hỏi: "Tiền gì?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi bảo rồi, anh Lục là quý nhân nên hay quên lắm, ban nãy bảo một trăm triệu, sao anh quên nhanh thế?"
Vừa dứt lời, mọi người đều giật mình!
Đưa một trăm triệu thật sao?
Lục Chính Đình sững sờ.
Đinh Ninh nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Đường đường là cậu chủ nhà họ Lục vậy mà nói lời không biết giữ lấy lời sao?"
Sắc mặt Lục Chính Đình lập tức đen sì!
Ai ngờ được...
Một lúc sau, Lục Chính Đình lạnh lùng nói: "Yên tâm, nhà họ Lục chúng tôi không thiếu chút tiền đó".
Nói xong, hắn liền vẫy tay!
Động tác hào phóng, nhưng lòng đau như cắt!
Một trăm triệu đó!
Tiền cuốn theo chiều gió!
Nhưng...
Chi phiếu nhanh chóng được đưa qua.
Lục Chính Đình run rẩy ký tên mình!
Nghiến răng nghiến lợi đưa qua.
Mọi người xung quanh đều sững sờ!
Một trăm triệu đó.
Chuyện này...
Đinh Ninh nhướng mày, vội vàng cầm lấy tờ chi phiếu.
Cô mỉm cười nói: "Ông chủ, đây là khoản tiền đầu tiên tôi kiếm cho anh đó!"
Nói xong cô ấy liền đưa chi phiếu cho Trương Minh Vũ!
Hả?
Trương Minh Vũ hoang mang nhìn.
Liên quan gì đến mình chứ?
Những người khác cũng trợn trừng mắt!
Một trăm triệu đó.
Thằng nhãi này... dựa vào gì chứ!
Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên!
Đinh Ninh nháy mắt.
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "À... ha ha, được, làm tốt lắm".
Nói xong liền cầm lấy tờ chi phiếu.
Vô cùng hoang mang.
Động tác gì thế này?
Đinh Ninh mỉm cười đắc ý.
Lục Chính Đình hít sâu một hơi, cơ thể run rẩy!
Nhưng...
Một lúc lâu sau, Lục Chính Đình mới âm trầm nói: "Cứ để rồi xem!"
Sau đó trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Hắn quay người rời đi!
Mất mặt quá!
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Xong rồi sao?
Trương Minh Hào khách khí mỉm cười: "Chúng ta kiếm phòng riêng nào rồi bàn bạc đi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Được".
Nói xong anh liền rời đi.
Nhưng trong lòng vẫn hoang mang.
Bốn người nhanh chóng đi vào phòng riêng.
Đại sảnh lặng yên như tờ.
Trong lòng riêng.
Dưới yêu cầu của Trương Minh Hào, Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế chủ vị.
Đinh Ninh và Hàn Thất Thất ngồi hai bên anh.
Trương Minh Hào ngồi đối diện anh.
Trương Minh Vũ nhìn qua phát hiện ra Trương Minh Hào có hơi... cẩn thận?
Quan hệ của ông ta với Đinh Ninh là sao?
Mọi người bắt đầu bàn chuyện hợp tác.
Hàn Thất Thất đương nhiên là phát ngôn viên.
Trương Minh Hào thành tâm muốn hợp tác, còn Trương Minh Vũ cũng đang cần một đối tác.
Hai người nhanh chóng đạt được tiếng nói chung.
Trương Minh Hào đứng dậy cười nói: "Được, cũng ký hợp đồng rồi, vậy bây giờ tôi sẽ về xử lý chuyện cung cấp hàng".
Trương Minh Vũ sững sờ, không ăn cơm sao?
Đinh Ninh gật đầu nói: "Được".
Trương Minh Hào chần chừ hỏi: "Cô... Đinh, cô có về với tôi không?"
Nói xong, mắt ông ta lóe lên vẻ vội vã!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quan hệ giữa hai người họ quả nhiên không đơn giản!
Nhưng... đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Đinh Ninh lắc đầu cười nói: "Không, tôi ở đây an toàn hơn, hơn nữa... tôi vẫn còn nhiều chuyện phải làm".
Mắt Trương Minh Hào lóe lên vẻ phức tạp.
Cuối cùng ông ta gật đầu nói: "Ừm".
Hàn huyên đôi câu.
Trương Minh Hào liền rời đi.
Trong phòng riêng chỉ còn lại ba người Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất vô cùng hoang mang.
Mắt Trương Minh Vũ cũng sáng rực lên.
Lần này... đúng là tìm được bảo vật rồi!
Đinh Ninh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vô cùng bình tĩnh.
Trương Minh Vũ để chi phiếu lên bàn, cười nói: "Cô cầm cái này đi, đừng làm mất nhé".
Đinh Ninh hời hợt nói: "Tôi không cần, cho anh đấy".
Hả?
Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.
Cho anh... một trăm triệu sao?
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Đây là một trăm triệu đấy”.
Hàn Thất Thất cũng không hiểu nổi.
Đinh Ninh nói: "Tôi không hứng thú với tiền, cứ để tôi giải quyết chuyện của anh, còn một trăm triệu này coi như lợi nhuận tôi kiếm được cho anh vậy".
"Hy vọng anh không nuốt lời".
"Đừng quên đầu tư cho tôi".
Mắt Trương Minh Vũ sáng lấp lánh.
Đinh Ninh... này không đơn giản!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: “Được, cô đã thông qua bài khảo sát".
"Sau khi quay về tôi sẽ đầu tư cho tôi".
Mắt Đinh Ninh lóe lên vẻ hưng phấn.
Thành công rồi.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Một trăm triệu thì không cần, nhận được khoản đầu tư năm trăm triệu thì có phản ứng lớn đến thế...
Không còn sớm nữa.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hai người thuê một phòng để nghỉ ngơi đi, tôi còn phải lập kế hoạch để xem còn chuyện gì phải xử lý nữa".
Hai cô gái lặng lẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ quay về phòng.
Nằm trên giường, bất giác cảm thấy khó hiệu.
Vốn tưởng mọi chuyện khó giải quyết, không ngờ lại được giải quyết nhanh như vậy.
Đã đến rồi thì không thể đi về nhanh như vậy chứ...
Còn cả Đinh Ninh kia...
Có thân phận gì?
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy bối rối.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Hàn Thất Thất đang xông qua.
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, tức giận ngồi lên giường.
Trương Minh Vũ hoang mang đứng dậy.
Lại sao nữa vậy?
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Anh còn gặp khó khăn gì nữa không?"
Vẻ mặt này... giống như đang nổi giận.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Hả... hình như... không có".
Hàn Thất Thất mím môi nói: "Không được mau nghĩ ra một vấn đề cho tôi đi!"
"Uy phong của tôi bị cô ta cướp hết rồi!"
"Tôi... tôi vẫn chưa làm được gì cả!"
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt há hốc mồm.
Cô gái này... bị sao vậy?
Đố kỵ à?