Chương 472: Đẹp quá!
Lâm Kiều Hân đi xuống cầu thang.
Lúc này cô đã thay bằng bộ đồ ngủ cao cấp màu xám.
May bằng lụa nên rất nhẵn bóng.
Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp băng giá và dáng người hấp dẫn ấy...
Tuyệt vời!
Một sự kết hợp giữa trong trẻo và dụ hoặc!
Thế này là sao?
Sao mới chiều mà đã thay đồ ngủ rồi?
Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn cô.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!
Lâm Kiều Hân không nhìn anh mà đi lấy một cốc nước ra từ tủ lạnh.
Sau đó cô nhanh chóng đi tới ghế sofa.
Ngồi xuống, bắt chéo hai chân.
Và cô vẫn cứ im lặng như thế.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Trong lòng anh bồn chồn lạ thường.
Nhưng bồn chồn thì bồn chồn, anh vẫn muốn ngắm nhìn cô...
Đẹp quá.
Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì?
Ghen thật sao?
Vậy bây giờ cô đang...
Tâm trí Trương Minh Vũ rối như tơ vò.
Đôi môi hé mở, Lâm Kiều Hân lên tiếng: "Uống nước không?"
Cô nói câu ấy rồi đẩy cốc nước tới.
Ơ?
Lấy cho mình à?
Trương Minh Vũ vừa lắc đầu vừa vẫy tay, sau đó cười nói: "Không uống không uống, cô uống đi".
Dứt lời, anh vội vàng cúi đầu.
Lâm Kiều Hân nở nụ cười ẩn ý rồi cầm cốc uống một ngụm.
Trương Minh Vũ vô cùng lúng túng.
Quái lạ!
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng ngẩng đầu và nói: "Hôm nay lại gây thêm rắc rối cho anh rồi".
Nhìn thì có vẻ cô rất bình tĩnh nhưng thật ra tâm trạng cô đang rất hỗn loạn.
Vốn dĩ cô muốn giúp anh…
Nhưng cuối cùng... cô vẫn trở thành gánh nặng của anh.
Trương Minh Vũ cười tươi: "Rắc rối gì? Có rắc rối gì đâu?"
"Nếu không có cô thì hôm nay chúng ta đã không bắt trọn tổ 12 của Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương rồi".
"Chỉ tiếc là để xổng mất Dạ Thập Nhị".
Trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân đầy vẻ phức tạp.
Nhưng nét mặt cô vẫn thản nhiên như cũ.
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân nhếch môi cười.
Câu trả lời này...
Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì hơn.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Qua một lúc Lâm Kiều Hân mới từ từ cất tiếng: "Nguy hiểm đã được loại bỏ, tôi về công ty được chưa?"
Cô gấp rút lắm rồi.
Cô muốn phấn đấu hơn nữa!
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Theo lý mà nói thì không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng...
Lâm Kiều Hân nói với đôi mắt sáng ngời: "Anh có thể cử ai đó bảo vệ tôi mà".
Khóe môi Trương Minh Vũ co rúm.
Lâm Kiều Hân nói vậy đố hòng anh từ chối được.
Sau khi trầm tư, Trương Minh Vũ mỉm cười đáp lời: "Thật ra Trần Thắng Nam và những người khác có thể tự quản lý công ty, cô ở nhà nghỉ ngơi cũng được mà..."
Lâm Kiều Hân ngắt lời anh: "Tôi không muốn ngồi yên".
Hai mắt cô sáng như sao.
Nếu là trước đây thì cô muốn được nghỉ ngơi hơn bất cứ điều gì.
Còn hiện tại.
Một là vì cô muốn giúp Trương Minh Vũ.
Hai là lo lắng...
Trương Minh Vũ đành chấp nhận: "Thôi được, ngày mai tôi sẽ cho Long Thất làm vệ sĩ của cô".
Lâm Kiều Hân thầm giật mình.
Anh đồng ý rồi!
Sau đó cô lại hỏi: "Sắp tới anh có kế hoạch gì chưa?"
Kế hoạch sao?
Trương Minh Vũ chần chờ một lúc rồi trả lời: "Cũng có, tôi chuẩn bị mở rộng nhiều ngành nghề ở tỉnh Thiên".
"Trước hết là trở thành nhà giàu số một tỉnh Thiên".
Cái gì?
Lâm Kiều Hân vừa nghe thấy câu này đã mở to mắt.
Nhà giàu số một tỉnh Thiên ư?
Mục tiêu này...
Chẳng biết từ lúc nào Trương Minh Vũ đã chạm đến độ cao mà cô phải ngước nhìn rồi...
Anh không có gì phải e dè nên nói thẳng ra.
Một phần vì anh cũng chẳng muốn giấu giếm.
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân nói với giọng trong trẻo: "Có kế hoạch cụ thể rồi chứ?"
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Rồi, hiện tại tôi đầu tư là chủ yếu. Năm thành phố tôi sẽ tấn công lần lượt từng cái một".
"Còn Tĩnh Châu thì tôi đã bảo Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa phụ trách rồi".
Trời ơi...
Vẻ thảng thốt lại hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.
Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!
Hai người họ đã bắt đầu hành động rồi ư?
Lâm Kiều Hân sững sờ hồi lâu mới hỏi: "Bước tiếp theo của anh là gì?"
Nói xong, cô nắm chặt tay.
Trương Minh Vũ suy tư một chút rồi mới lên tiếng: "Nếu như việc ở Tĩnh Châu thuận lợi thì tiếp đến lấn sang Thanh Châu để mở rộng thị trường".
Bởi vì Tịnh Châu và Tân Châu là địa bàn của nhà họ Âu Dương rồi.
Lâm Kiều Hân hào hứng hỏi: "Vẫn là đầu tư à?"
Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của cô.
Sao Lâm Kiều Hân phấn khởi thế?
Trương Minh Vũ ngơ ngác gật đầu rồi nói: "Đầu tư tiết kiệm thời gian và công sức nhiều".
Lâm Kiều Hân cuộn tròn nắm đấm, cô dò hỏi: "Anh... đầu tư cho tôi được không?"
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng hai mắt.
Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng đầy hào hứng.
Đây là cơ hội tuyệt vời dành cho cô!
Cô không muốn cản trở Trương Minh Vũ mãi, nhiều hơn là không muốn bị thua kém Tần Minh Nguyệt và những người khác!
Trương Minh Vũ lúng túng hỏi: "Cô cần đầu tư làm gì?"
Suy cho cùng...
Lâm Kiều Hân nói với giọng gấp gáp: "Hãy tin tôi!"
Cô rất giàu kinh nghiệm.
Sở dĩ nhà họ Lâm sa sút là do khi cô tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình tình hình đã rối ren lắm rồi!
Lần này thì khác!
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Không phải cô đã có công ty rồi à..."
Anh chẳng hiểu tại sao Lâm Kiều Hân ra quyết định như vậy.
Cô khẽ cắn răng, đáp: "Chuyện này... Chuyện này anh đừng quản. Anh có thể đầu tư cho tôi được không?"
"Chúng ta có thể theo các bước thủ tục bình thường!"
"Làm hợp đồng luôn cũng được!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.
Làm hợp đồng luôn à...
Nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Kiều Hân...
Trương Minh Vũ cười tươi: "Chao ôi, sao lại nghiêm túc thế kia. Tôi đưa tiền cho cô dùng không phải là xong rồi sao".
Gì cơ?
Lâm Kiều Hân ngẩn người.
Vẻ mờ mịt thoáng qua trong đôi mắt bồ câu.
Sao cô thấy mình như đang được... bao nuôi thế nhỉ?
Gớm!
Lâm Kiều Hân thầm phỉ nhổ.
Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: "Cô muốn tôi đầu tư bao nhiêu?"
Bao nhiêu...
Lâm Kiều Hân mím môi, dò hỏi: "Mười triệu... được không?"
Cô vô cùng bối rối.
Nếu ít hơn nữa thì không đủ vốn khởi điểm!
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Mười triệu?"
Lòng Lâm Kiều Hân giật thót.
Nhiều quá sao?
Bất tri bất giác, tâm trạng cô trở nên trĩu nặng.
Lâm Kiều Hân muốn làm điều gì đó cho Trương Minh Vũ.
Nhưng mà... mới nhắc tới tiền thôi đã là một vấn đề lớn rồi.
Trương Minh Vũ lấy một chiếc thẻ ra đặt lên bàn.
Hành động này của anh làm Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi bảo: "Mười triệu thì làm được gì, trong chiếc thẻ này có một trăm triệu, cô thích thì cứ dùng".
Ầm!
Vừa nghe thấy lời này, Lâm Kiều Hân như sét đánh ngang tai.
Một trăm triệu!
Chuyện này...
Đôi mắt to tròn của Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Trương Minh Vũ... giàu vậy sao?
Nhưng...
Lâm Kiều Hân ngây ra như phỗng.
Trương Minh Vũ cười thản nhiên: "Cô cứ dùng đi, muốn sao thì làm vậy".
"Dù sao tôi đầu tư cũng là đưa tiền cho người ta dùng mà".
"Cho cô thì tôi yên tâm hơn nhiều".
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Chỉ một câu thôi nhưng lại làm cô xúc động lạ thường!
Ban đầu... có mấy ai tin tưởng Trương Minh Vũ chứ?
Còn bây giờ...
Lâm Kiều Hân mím môi, càng quyết tâm với suy nghĩ trong lòng hơn!
Thật lâu sau, cô gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi".
Sau đó cô cất chiếc thẻ đi.
Lâm Kiều Hân không nói một câu thừa thãi nào.
Chỉ có đôi mắt đẹp là sáng như sao trời!
Trong lòng Trương Minh Vũ bắt đầu tò mò.
Lâm Kiều Hân muốn dùng tiền vào việc gì đây?
Phát triển Tuyền Ảnh sao?
Chắc không phải...
Anh lắc đầu, lười nghĩ nhiều.
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới bình tĩnh trở lại.
Cô ngẩng đầu và nhìn Trương Minh Vũ chăm chú với đôi mắt long lanh.
Anh bị cô nhìn như thế thì hơi sờ sợ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân lại trở về với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Đôi môi khẽ mở, cô hỏi một câu đầy ẩn ý: "Tôi sẽ báo đáp anh thế nào, đoán thử xem?"
Trương Minh Vũ lập tức mở to mắt.
Báo đáp?
Chương 473: Nghĩ cái gì đấy!
Trương Minh Vũ không kiềm được nở nụ cười đến tận mang tai.
Những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu hiện ra trong tâm trí anh.
Lâm Kiều Hân bĩu môi hét lên: "Nghĩ cái gì đấy!"
Khung cảnh ám muội chợt tan biến, Trương Minh Vũ hoàn hồn.
Quê quá đi thôi...
Lâm Kiều Hân giận dỗi trừng mắt nhìn anh, chất vấn: "Tôi đang nói về chuyện đầu tư, hỏi anh đoán được tôi sẽ phát triển đến đâu!"
Nói xong, cô nhướng mày.
Trương Minh Vũ ngập ngừng trả lời: "Thì... cô là một người giỏi giang nên tôi nghĩ thế nào cũng phải ngang bằng tập đoàn Lâm Thị..."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Kiều Hân.
Cô nhếch môi.
Nhưng nụ cười lạ lùng này... lại đầy mị hoặc!
Trương Minh Vũ ngẩn người nhìn cô.
Anh bỗng có cảm giác Lâm Kiều Hân như bị đa nhân cách vậy.
Ban ngày là một người chu đáo, dịu dàng, ở đồn cảnh sát thì đầy kiêu sa.
Giờ thì lạnh lùng tới kì lạ...
Trương Minh Vũ bỗng tò mò về người phụ nữ này.
Bao giờ anh cũng thấy Lâm Kiều Hân là một người kì lạ.
Lâm Kiều Hân không nói gì.
Trong đôi mắt to tròn chất đầy tâm sự như đang suy tư điều gì.
Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thời gian dần trôi.
Sắc trời đã sẩm tối từ lúc nào không hay.
Trương Minh Vũ ra ngoài mua đồ ăn.
Còn Lâm Kiều Hân thì nằm yên trên giường.
Sau một lúc nghĩ ngợi, cô đã biết mình cần làm gì để phát triển sự nghiệp.
Có điều... còn Trương Minh Vũ thì sao?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn môi, một tia bối rối hiện lên trong mắt.
Giờ đây cô chẳng biết nên đối mặt với Trương Minh Vũ thế nào.
Cô không biết Trương Minh Vũ là gì trong lòng mình nữa.
Tâm trí Lâm Kiều Hân đầy hỗn loạn.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ lớn tiếng gọi: "Ăn cơm thôi".
Lâm Kiều Hân nhướng mày.
Cô nhanh chóng đi xuống.
Mùi hương thơm phức lập tức xông vào mũi.
Ừng ực!
Lâm Kiều Hân nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.
Trưa nay cô chưa ăn gì cả, giờ lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy...
Cô xuống nhà.
Trương Minh Vũ đã bày biện cơm nước ra bàn.
Rất nhiều món ngon!
Lâm Kiều Hân thoăn thoắt đi tới rồi nhanh chóng ngồi vào bàn.
Nét mặt cô trông thì khá lạnh nhạt.
Nhưng trong lòng lại hào hứng vô cùng.
Trương Minh Vũ vui vẻ nói: "Ăn đi, đói lắm rồi đúng không".
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.
Cô dùng đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Động tác của cô vô cùng ưu nhã.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân lộ vẻ hưởng thụ.
Mùi vị thân quen này...
Trước đây cô cứ nghĩ đồ ăn do Trương Minh Vũ nấu sẽ bình thường đến mức không còn gì bình thường hơn.
Giờ mới phát hiện ngon quá trời quá đất!
Lâm Kiều Hân ăn ngấu nghiến, không dừng đũa được!
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Sao nào? Ngon lắm đúng không?"
Lâm Kiều Hân bỗng khựng lại.
Cô lưỡng lự một lúc rồi mới đáp lời: "À... Cũng được".
Cũng được?
Trương Minh Vũ lắc đầu nhỏ giọng cười.
Sao lại nói một đường nghĩ một nẻo thế kia...
Anh biết lúc này cô đang cố ý tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng làm vậy thì được gì?
Trương Minh Vũ nghĩ ngợi thật lâu vẫn không có manh mối gì.
Thế là anh không quan tâm nữa.
Cầm đũa ăn thôi.
Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã ăn no.
Ngẩng đầu lên xem, bấy giờ anh mới nhận ra Lâm Kiều Hân vẫn còn ăn.
Đã thế... còn ăn rất hăng say...
Điều này làm Trương Minh Vũ kiềm lòng không đậu nở nụ cười.
Anh rất vui vì những món mình nấu hợp khẩu vị của cô.
Không lâu sau, Lâm Kiều Hân hài lòng đặt đũa xuống.
Trương Minh Vũ dọn dẹp bát đũa.
Tất cả đều rất đơn giản nhưng không hiểu sao lại làm Trương Minh Vũ ấm lòng đến lạ.
Chẳng mấy chốc anh đã dọn xong.
Ngẩng đầu nhìn, lúc này Trương Minh Vũ mới thấy Lâm Kiều Hân đang yên lặng ngồi trên ghế sofa.
Trông cô như đang suy tư điều gì.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Anh đi qua đó.
Trời đã tối mịt, căn biệt thự cũng chìm vào yên ả.
Trương Minh Vũ cũng không lên tiếng, chỉ thoải mái hưởng thụ bầu không khí ấm áp lúc này.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Trương Minh Vũ giật mình.
Anh cúi đầu xem thì thấy người gọi đến là Trần Đại Phú.
Sao đây?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Ông ta mà gọi đến thì chắc chắn là gặp phải rắc rối gì rồi.
Anh mau chóng bắt máy.
Giọng nói đầy khúm núm của Trần Đại Phú vang lên: "Tôi không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cậu Minh Vũ chứ?"
Trương Minh Vũ cười thản nhiên: "Không, có chuyện gì sao?"
Trần Đại Phú lúng túng trả lời: "Hôm nay chúng tôi đã bắt đầu triển khai hành động trên mọi phương diện, nhưng... có chút rắc rối".
"Chúng tôi đến Tĩnh Châu để được chia một chén canh, nhưng... nhà họ Lục nhất quyết không chịu..."
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Lại là nhà họ Lục!
Anh bình tĩnh hỏi: "Vậy vấn đề ở đây là gì?"
Trần Đại Phú thở dài một tiếng rồi đáp: "Người của nhà họ Lục không cho những sản nghiệp khác hợp tác với chúng ta".
"Sản xuất thì vẫn được nhưng còn doanh số thì..."
Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Sao chún ta không tự cung tự cấp?"
Trông Trần Đại Phú khá lo lắng: "Nếu vậy nhất định sẽ có mâu thuẫn với nhiều người ở Tĩnh Châu hơn, động vào miếng bánh của nhiều người hơn".
Trương Minh Vũ nhếch mép: "Cứ đắc tội đi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải cạnh tranh với họ mà".
Trần Đại Phú cung kính đáp: "Rõ!"
Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc.
Trương Minh Vũ như có điều suy nghĩ.
Vẻ bất ngờ hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.
Bất tri bất giác Trương Minh Vũ đã...
Nghĩ đến đây, quyết tâm trong Lâm Kiều Hân càng rõ hơn bao giờ hết.
Trương Minh Vũ chỉ trầm tư một lúc rồi thôi.
Sự an toàn mà họ thấy những ngày gần đây chỉ là tạm thời.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là phải mau chóng khống chế nền kinh tế Hoa Châu!
Có lẽ qua mấy ngày nữa thôi là phải sang Tĩnh Châu chiến đấu rồi!
Một tia phấn khích thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.
Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân cất lên: "Ngày mai tôi ra ngoài một chuyện được không?"
Là câu hỏi nhưng giọng điệu rất bình thản.
Trương Minh Vũ nói bằng gương mặt tự nhiên: "Được, bảo Long Tam và Long Thất đi với cô nhé".
Những hai vệ sĩ luôn sao?
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lại trở nên dịu dàng.
Cô thấy điều đó rất rõ.
Rằng Trương Minh Vũ luôn muốn cô được an toàn.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân thản nhiên bảo: "Ừm".
Trời đã tối muộn.
Trương Minh Vũ cũng hơi buồn ngủ.
Lâm Kiều Hân đứng dậy và nói: "Tôi đi tắm đây, anh ngồi đây đi".
Hả?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Cô đi tắm thì đi tắm, tự nhiên bảo tôi ngồi đây làm gì?
Lâm Kiều Hân sải đôi chân dài đi tới phòng tắm.
Trương Minh Vũ hoang mang ra mặt.
Rào rào rào.
Không lâu sau, tiếng nước chảy truyền đến.
Người Trương Minh Vũ hơi run lên.
Hình ảnh trong phòng tắm chợt hiện lên trong tâm trí...
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Tâm trạng anh nao nao đến lạ.
Thời gian dần trôi.
Trương Minh Vũ bồn chồn ngồi trên ghế sofa.
Khó chịu quá đi mất.
Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì đây?
Chẳng biết tại sao dạo này anh cứ thấy Lâm Kiều Hân như ấp ủ âm mưu nào đó.
Hây dà.
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài thườn thượt trong âm thầm.
Không để anh đợi lâu, nước đã dừng chảy.
Trương Minh Vũ thở phào.
Cuối cùng cũng xong!
Trong phòng tắm không còn tiếng động gì nhưng vẫn chưa thấy Lâm Kiều Hân có động tĩnh gì.
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ khẽ hắng giọng rồi lúng túng gọi với: "Cái đó... tôi về phòng trước nhé".
Anh chờ một lát vẫn không thấy ai trả lời.
Trương Minh Vũ bèn đứng dậy và bước nhanh tới cầu thang.
Giọng nói trong veo của Lâm Kiều Hân bất chợt cất lên: "Khoan đã".
Trương Minh Vũ đứng sựng lại.
Làm gì đó?
Lâm Kiều Hân tiếp tục nói với giọng thanh thúy: "Lấy giúp tôi chiếc khăn tắm, đem vào luôn".
Cái gì?
Chưởng 474: Cô...
Vừa nghe thấy lời này, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt.
Lâm Kiều Hân mới nói gì thế kia?
Bảo mình lấy khăn tắm... còn đem vào luôn?
Đôi mắt anh viết chình ình dòng chữ "không thể tưởng tượng nổi".
Lâm Kiều Hân ngờ vực hỏi: "Đâu rồi? Nghe tôi nói gì không?"
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng: "Cái đó... lấy gì?"
Lâm Kiều Hân hơi bực bội: "Khăn tắm".
Trương Minh Vũ ngập ngừng hỏi: "À... Hay cô tự ra lấy đi?"
Giọng điệu của Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lùng: "Tôi trần truồng ra lấy à?"
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt chút nữa đã hộc máu.
Nói kiểu gì vậy trời...
Rốt cuộc là Lâm Kiều Hân bị làm sao thế?
Sau cùng, Trương Minh Vũ đành trả lời: "Được rồi, vậy... cô chờ tôi một lát".
Anh nói xong bèn đi lên tầng hai.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài trong bất lực.
Lòng dạ phụ nữ như biển sâu!
Không lâu sau anh đã đến phòng Lâm Kiều Hân.
Anh mở cửa vào trong.
Mở tủ, Trương Minh Vũ vừa nhìn đã thấy chiếc khăn tắm ở dưới cùng.
Anh cầm nó lên.
Đáng ngạc nhiên là trong tủ quần áo không có lấy một bộ đồ lót nào...
Ném hết lên giường rồi à?
Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.
Anh xoay người tiến ra cửa phòng.
Nhưng mắt thì cứ nhìn láo liên.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ lại nuốt nước miếng trong vô thức.
Anh muốn thấy lắm chứ.
Nhưng mà...
Chao ôi.
Trương Minh Vũ cắn răng đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhịp tim của anh đã tăng quá mức cho phép!
Sau khi xuống tầng một.
Trương Minh Vũ lại tới gần phòng tắm.
Thịch! Thịch!
Tiếng tim đập truyền vào tai rõ mồn một.
Anh chẳng nghe thấy động tĩnh gì từ phòng tắm cả...
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ khẽ hắng giọng rồi cười nói: "Này... Tôi mang khăn tắm đến rồi đây, tôi để ở cửa nhé".
Nói xong anh toan đặt khăn tắm xuống.
Bỗng giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: "Đừng, mang vào đây cho tôi".
Gì cơ?
Trương Minh Vũ đực mặt.
Mang... mang vào luôn ư?
Anh mở to mắt, tâm trí trống rỗng.
Cô đang đùa với anh sao?
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Thôi... cô tự lấy đi".
Lâm Kiều Hân lạnh lùng thúc giục: "Nhanh lên".
Ơ kìa...
Yêu cầu của cô làm Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh chẳng biết Lâm Kiều Hân đang nghĩ gì trong đầu nữa!
Trương Minh Vũ đứng tần ngần thật lâu.
Cuối cùng, anh từ từ đặt tay lên nắm cửa.
Anh cắn răng, giậm chân một cái.
Cạch!
Âm thanh thanh thúy truyền đến.
Cửa hé mở.
Hơi nóng lập tức phả vào mặt Trương Minh Vũ.
Kèm theo còn có mùi hương ngọt ngào.
Ừng ực!
Suy nghĩ của Trương Minh Vũ đã bắt đầu hỗn loạn.
Tim đập nhanh vô cùng.
Trương Minh Vũ đưa khăn tắm vào và nói: "Này".
Anh chỉ đứng ngoài chứ không vào trong.
Lâm Kiều Hân từ tốn bảo: "Tôi chưa lấy được, anh đem vào cho tôi luôn".
Phụt!
Trương Minh Vũ muốn hộc máu lắm rồi!
Đem... vào luôn?
Trương Minh Vũ hít thở sâu, cố gắng ghìm cảm giác nôn nao trong lòng xuống.
Anh dũng cảm vào trong.
Khắp nơi đều là mùi thơm lạ thường.
Trương Minh Vũ vừa nói vừa cúi gằm mặt: "Đây này".
Anh không dám nhìn linh tinh!
Lâm Kiều Hân nói với giọng nghiền ngẫm: "Đã đem vào tận đây rồi còn không dám nhìn tôi à?"
Nhìn...
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Lâm Kiều Hân...
Đang quyến rũ anh sao?
Trương Minh Vũ nghiến răng.
Anh thầm hạ quyết tâm!
Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên chứ, sợ cái gì?
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, đôi mắt anh trợn to đến mức như sắp rớt ra ngoài.
Lâm Kiều Hân đang ngồi ở mép bồn tắm.
Đôi chân bắt chéo nhau.
Từ đầu đến chân chỉ có mỗi hai chiếc khăn bông che đậy những vị trí chết người!
Mái tóc ướt đẫm.
Nước da trắng nõn và mềm mại như thể chỉ cần búng nhẹ thôi sẽ để lại dấu vết, những giọt nước còn đọng lại càng tôn thêm sự trong trẻo của nó!
Dáng người đầy dụ hoặc ấy...
Đôi chân mảnh khảnh ấy...
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.
Máu trong người anh sôi lên sùng sục!
Lâm Kiều Hân ngoắc ngón tay và cất lên chất giọng quyến rũ: "Đem qua đây nào".
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Quá... mê người!
Rốt cuộc Lâm Kiều Hân tính làm gì đây?
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi rồi đi tới đặt khăn tắm vào tay cô.
Anh không kiểm soát nổi mắt mình nữa rồi!
Nét mặt của Lâm Kiều Hân vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt to tròn của cô chỉ im lặng nhìn anh chăm chú.
Trên khóe miệng là một nụ cười bí hiểm.
Trương Minh Vũ cau mày, cố đè nén sự bồn chồn trong người.
Không đúng, chắc chắn có gì đó không đúng!
Lâm Kiều Hân tiếp tục tỏ ra quyến rũ: "Đưa khăn xong thì ra ngoài đi chứ?"
Cái nhìn ấy đầy gợi tình.
Trương Minh Vũ ngẩn người một lúc mới hoàn hồn: "À... tôi ra ngoài đây".
Anh nói câu ấy rồi loạng choạng quay đi.
Tâm tình xôn xao làm người anh nóng bừng!
Nhưng...
Trương Minh Vũ vẫn thấy thật kì lạ.
Chắc chắn là có âm mưu!
Trương Minh Vũ rời đi đầy dứt khoát.
Rầm!
Cửa phòng tắm đóng sầm lại.
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Kiều Hân.
Đi thật à?
Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn.
Đôi mắt cô sáng như sao trời.
Lâm Kiều Hân đứng dậy, khăn trên người tuột xuống.
Cô đã mặc đồ lót bên trong sẵn!
Sau khi ra ngoài, Trương Minh Vũ vội vàng về phòng.
Anh chui thẳng vào trong chăn.
Nhưng anh chẳng biết làm sao với thân thể như bốc cháy của mình cả!
Hình ảnh kiều diễm ấy cứ hiện về trong tâm trí anh!
Khổ quá đi thôi!
Trương Minh Vũ nhắm mắt, âm thầm đếm cừu.
Lâm Kiều Hân quấn lại khăn tắm.
Sau đó cô đi vào phòng ngủ.
Cô đi tới mép giường và cúi người kiểm tra.
Đồ lót trên giường không bị xê dịch chút nào.
Lâm Kiều Hân nhoẻn môi.
Anh ấy không chạm vào sao?
Thế rồi cô đứng thẳng dậy.
Vẻ hài lòng hiện rõ trong mắt.
Được đấy.
Đối với Lâm Kiều Hân, dù hiện giờ Trương Minh Vũ đã đủ năng lực.
Nhưng... cô vẫn không mấy chắc chắn về tính cách của anh.
Lần này chỉ là một bài kiểm tra mà thôi.
Lâm Kiều Hân giơ bàn tay trắng nõn lên, chậm rãi thì thầm: "Hình như chừng này vẫn chưa đủ".
Sau khi nói câu ấy, mắt cô sáng lên.
Ở phía bên kia, Trương Minh Vũ đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ.
Là hình bóng Lâm Kiều Hân ăn mặc hở hang, ánh nhìn đầy mị hoặc.
Cộc cộc cộc.
Một loạt tiếng gõ cửa thình lình vang lên làm Trương Minh Vũ tỉnh giấc.
Gì đây?
Anh nhíu mày.
Ngồi thẳng dậy, anh cảnh giác hỏi: "Ai đấy?"
Giọng nói yếu ớt của Lâm Kiều Hân cất lên: "Là tôi, tôi... hơi sợ".
Kiều Hân?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Cái giọng này...
Khác một trời một vực!
Trương Minh Vũ vội vã xuống giường rồi đi mở cửa.
Một bóng đen lập tức đi vào.
Lại là hương thơm quen thuộc...
Mặc cho cả căn phòng tối mịt, từng đường nét trên cơ thể hấp dẫn ấy vẫn rõ ràng như cũ.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Khó khăn lắm mới ngủ được...
Tự nhiên tới đây làm gì không biết!
Trương Minh Vũ gượng cười: "Sao lại sợ? Giờ có nguy hiểm gì nữa đâu?"
Lâm Kiều Hân hơi cắn môi, ra vẻ mong manh: "Tôi... gặp ác mộng, tôi... ngủ chung với anh được không?"
Phụt!
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy khó tin.
Yêu cầu gì thế này?
Ngủ chung là sao?
Chương 475: Kích thích!
Vốn đã trằn trọc không ngủ được, bây giờ lại…
Nhưng… anh còn có thể nói gì được?
Trương Minh Vũ gượng cười lên tiếng: “Được thôi”.
Dứt lời, anh quay lại đi tới bên giường.
Lâm Kiều Hân khẽ nhướng mày.
Thành công!
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng bất lực.
Thế nhưng anh mới đi được vài bước đã bất chợt nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên!
Hả?
Anh sửng sốt.
Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân ôm chầm lấy anh từ phía sau!
Hai tay ôm chặt eo của anh!
Cả gương mặt dán sát vào lưng anh!
Ầm!
Trong đầu anh vang lên tiếng nổ đùng đoàng!
Quan trọng nhất là… cảm giác mềm mại từ sau lưng truyền tới kia…
Trương Minh Vũ… chết lặng!
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt.
Đầu óc trống rỗng!
Giọng nói run rẩy của Lâm Kiều Hân chợt vang lên: “Tôi… sợ lắm”.
Khóe miệng của anh không ngừng co giật.
Sợ…
Anh gian nan cất giọng nói: “À, không sao… có tôi ở đây rồi”.
Anh muốn rời đi.
Nhưng cô lại ôm anh chặt cứng như vậy.
Không thể động đậy nổi!
Máu trong người anh lại sôi trào!
Mãi lâu sau, cô mới chịu buông tay ra, nhanh chân chui tọt vào trong chăn.
Phù!
Anh nhẹ nhàng thở hắt ra.
Con mẹ nó…
Haiz.
Cuối cùng, anh lặng lẽ thở dài một hơi.
Anh chậm rãi cất bước tới gần, chui vào ổ chăn.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí hai người còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Mặc dù cô đã có ý định này.
Nhưng đến khi làm thật vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng.
Cả người Trương Minh Vũ cứng đờ, nhìn chằm chằm lên trần nhà không chớp mắt.
Cảm giác ngượng ngùng kỳ quái lan rộng khắp toàn thân.
Vù vù!
Đột nhiên có mấy tiếng động khe khẽ vang lên.
Toàn thân anh trở nên căng cứng.
Lại nữa sao?
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cảm giác được sự mềm mại nơi cánh tay…
Cô đang ôm chặt tay anh ở trước ngực!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Con mẹ nó… đúng là không cho người ta sống!
Một lúc lâu sau, anh mới gượng cười lên tiếng: “Đừng sợ, có tôi ở đây, không có nguy hiểm gì đâu”.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Thế nhưng cơ thể yểu điệu của cô… lại đang lén lút di chuyển.
Chỉ thoáng chốc đã dán chặt lên người anh!
Lâm Kiều Hân giật mình kinh ngạc dò hỏi: “Sao… tay anh lại nóng như vậy?”
Tay nóng hả?
Mẹ nó trên người anh còn chỗ nào không nóng nữa đâu!
Anh thầm gào thét điên cuồng.
Ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh, bật cười đáp: “Chắc là… bị sốt rồi”.
Hai mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng: “Sốt? Anh có sao không?”
Nói rồi cô ngồi thẳng dậy.
Bàn tay mềm mại như không xương khẽ đặt lên trán anh.
Nửa người trên của cô sắp đè sát mặt anh!
Mùi hương thoang thoảng quẩn quanh nơi chóp mũi!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Cả người khô nóng lạ thường!
Cô lẩm bẩm: “Trán có nóng đâu, để tôi xem người anh thế nào”.
Dứt lời, bàn tay của cô tức tốc dời đến cổ anh!
Phụt!
Anh sắp phun máu luôn rồi!
Thế này thật là con mẹ nó…
Anh nắm chặt tay lại, sắp không kìm nén được dục vọng thôi thúc trong người!
Dù thế nào… thì anh cũng là một người đàn ông!
Bàn tay cô mát lạnh, không ngừng di chuyển khắp nơi.
Cảm giác trơn mềm mê người kia…
Phù!
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.
Lâm Kiều Hân nghe thấy rất rõ, khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười.
Gương mặt xinh đẹp của cô cũng đỏ bừng.
Lát sau, Trương Minh Vũ cố nặn ra nụ cười nói với cô: “Tôi không sao, cô mau ngủ đi”.
Lâm Kiều Hân dịu dàng hỏi: “Thế còn anh phải làm sao?”
Trong lời nói chứa đầy sự lo âu.
Cơ thể xinh đẹp kia cũng không ngừng tiến sát, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định!
Anh hơi nhíu mày.
Cô càng như vậy, anh càng thấy sai sai!
Cô… muốn làm gì?
Trương Minh Vũ cười nói: “Bây giờ tôi không sao hết, cô mau ngủ đi. Cô mà không chịu ngủ… có lẽ tôi sẽ có chuyện thật đấy”.
Không cần biết cô đang ấp ủ âm mưu gì.
Cứ nói rõ ràng hết đi!
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên một tia kinh ngạc.
Mãi lâu sau, cô mới ngờ vực hỏi: “Anh có ý gì?”
Anh nhếch miệng cười đáp: “Tôi là đàn ông, cô cứ như vậy tôi không kìm chế được đâu”.
Hả?
Cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Thẳng thắn vậy sao?
Cô vẫn giả vờ không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Kìm chế cái gì?”
Giả vờ hả?
Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lóe lên: “Là cái chuyện đó đấy”.
Cô tiếp tục truy hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Đôi mắt xinh đẹp mở lớn!
Vẫn còn giả vờ nữa sao?
Anh nhếch miệng cười đáp: “Được, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô biết”.
Nói rồi anh xoay mình một cái!
Hai tay chống xuống giường, cả người đè lên người cô!
Lâm Kiều Hân tức thì căng thẳng!
Sao lại bất ngờ như vậy?
Trong lòng cô không kìm được dâng lên cảm giác thất vọng tràn trề.
Cô không biết mình đang muốn chứng minh điều gì, cũng không biết làm như vậy có thể chứng minh được gì.
Nhưng cô chỉ muốn nhìn thấy cái cô muốn nhìn.
Anh nhướng mày, nở nụ cười xấu xa hỏi: “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Cô nắm chặt hai tay lại: “Anh… anh làm gì thế hả? Tôi… không hiểu gì hết”.
Trong lòng cực kỳ thất vọng.
Gương mặt xinh đẹp nóng rực lên.
Anh ra vẻ lưu manh nói: “Vậy tôi sẽ làm cho cô hiểu”.
Dứt lời, anh chậm rãi đè xuống!
Trái tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Lâm Kiều Hân mím môi.
Cô đã hi vọng sẽ không gặp phải kết cục này.
Nhưng mà…
Trương Minh Vũ chậm rãi tiến tới.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài centimet!
Hơi thở nóng rực phả vào mặt đối phương!
Trong người cô như có một dòng điện điên cuồng chạy vọt, nội tâm lại xám xịt.
Cô cắn chặt răng lại.
Cô biết kết quả đã rõ ràng.
Haiz.
Cô lặng lẽ thở dài thườn thượt.
Cô giơ tay định đẩy anh ra.
Hai tay dùng sức!
Đột nhiên…
Tay đẩy vào khoảng không?
Cô giật nảy mình, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ mờ mịt.
Uỳnh!
Bên cạnh cô truyền tới tiếng va chạm nặng nề.
Cô nghiêng đầu nhìn sang.
Ngạc nhiên thấy anh… nằm xuống?
Hả?
Cô ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác.
Anh bật cười trêu chọc: “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Cả người cô khẽ run lên!
Anh…
Ngay sau đó, tâm trạng của cô bỗng trở nên vui vẻ!
Anh… không hề…
Cô mím môi.
Không biết tại sao trong lòng cô lại thấy cảm động lạ thường!
Cô tự biết lần này mình thăm dò không hề có quy luật gì.
Cũng không có nguyên nhân gì cả!
Cho dù Trương Minh Vũ thực sự… cũng chẳng thể chứng minh được điều gì.
Nhưng cô vẫn muốn thử xem sao!
Không ngờ…
Đôi bàn tay trắng nõn của cô nắm lại thật chặt, trong lòng chọt dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Một cảm giác… khác lạ trước giờ chưa từng có!
Cô vô thức mỉm cười.
Thế nhưng…
Cô vẫn rất có lòng tin với bản thân.
Bình thường đàn ông nhìn thấy cô đều bị mất hết hồn vía.
Nhưng còn Trương Minh Vũ…
Anh không…
Nghĩ tới đây, cô lập tức trợn tròn mắt.
Không… thể nào?
Cô hít sâu một hơi, lắp bắp hỏi: “Anh… không muốn sao?”
Lúc nói ra câu này, mặt cô đã đỏ như quả cà chua!
Trương Minh Vũ lại càng cảm thấy máu trong người mình sôi trào mãnh liệt!
Sao cô lại có thể… nói ra lời như vậy?
Quá lộ liễu…
Anh ngượng ngùng đáp: “À thì…”
Nên trả lời thế nào đây?
Lâm Kiều Hân cắn răng hỏi lại lần nữa: “Không lẽ anh… là… đồng…”
Cô không nói tiếp nổi nữa.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt nhìn cô!
Rõ ràng anh là một người đàn ông đích thực, đang yên đang lành sao lại bị nghi ngờ thế này?
Kìm nén dục vọng thì được, nhưng nhịn nhục thì không!
Anh nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi phải chứng minh cho cô thấy mới được!”
Nói rồi anh xoay người lại!
Bổ nhào lên người cô!
Chương 476: Đưa ra quyết định!
Lần này là anh thực sự đè lên!
“Á!”
Lâm Kiều Hân khiếp sợ hét toáng lên.
Tim đập loạn nhịp!
Xúc cảm nặng nề ấy…
Trương Minh Vũ ra vẻ hung dữ hỏi: “Bây giờ đã tin chưa? Không phải muốn nghi ngờ cái gì của đàn ông cũng được đâu!”
Lâm Kiều Hân hoảng loạn đáp: “Tin rồi, tin rồi”.
Cô bị anh dọa sợ ngây người!
Cô không thể ngờ được anh lại ra tay đột ngột như vậy!
Anh chẹp miệng.
Sao lại dễ tin thế nhỉ…
Anh vẫn… thấy không nỡ.
Nhưng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể lật người quay đi.
Lâm Kiều Hân vẫn chưa hết khiếp sợ. Cảm giác vừa rồi…
Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ bất lực.
Buối tối hôm nay thực sự rất giày vò…
Haiz.
Anh thở dài một tiếng.
Cố gắng nhắm mắt lại.
Cô mím chặt môi, trái tim vẫn đang đập thình thịch!
Mãi lâu sau, cô mới dần lấy lại bình tĩnh.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô xẹt qua một tia phức tạp.
Cuối cùng, anh… vẫn không làm…
Cô mải mê nghĩ vẩn vơ.
Rồi lại nhanh chóng mỉm cười.
Vô thức cảm thấy vui vẻ.
Cô nghiêng người nhìn về phía anh.
Ánh mắt dán chặt vào bóng người mơ hồ kia.
Anh đã vượt qua bài kiểm tra của tôi.
Sau này tôi sẽ cố gắng trợ giúp anh hết mình.
Còn về quan hệ vợ chồng… xem ý trời đi.
Dù sao… bây giờ tôi vẫn chưa thích anh.
Nhưng vừa nghĩ tới điều này, trong đầu cô lại vô thức nhớ lại cảm giác khác lạ vừa rồi khi bị anh đè ở dưới người.
Trước kia chỉ cần là đàn ông tới gần, cô đều cực kỳ bài xích.
Vậy mà giờ đây…
Thật sự không thích sao?
Đôi mắt xinh đẹp của cô lại hiện lên vẻ mờ mịt.
Bỏ đi.
Cuối cùng, cô từ bỏ việc suy nghĩ.
Nhưng khóe môi lại vô thức mỉm cười.
Cô khẽ nhắm mắt lại.
Dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc yên bình.
Còn Trương Minh Vũ lại bị giày vò.
Trằn trọc suốt đêm.
Anh cứ nhắm mắt lại là sau lưng lại truyền đến cảm giác mềm mại…
Đúng là tra tấn!
Không biết phải chịu đựng giày vò sau bao lâu, anh mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Anh đột nhiên cảm thấy có gì đó động đậy trước ngực mình.
Anh mơ màng mở mắt ra xem thử.
Hả…
Ngay sau đó, toàn thân anh lập tức cứng đờ.
Trước mặt anh.
Là gương mặt xinh đẹp như tạc tượng, làn da trắng mịn!
Cái miệng nhỏ hơi hé mở, mùi thơm mê người ập vào hơi thở!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Anh cúi đầu nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang nằm ngủ ngon lành trong lòng mình.
Chuyện này…
Anh sửng sốt.
Mới sáng sớm… đã gặp phải vấn đề khó nhằn thế này sao?
Dường như cô cảm giác được gì đó.
Trong lúc Trương Minh Vũ đang trợn tròn mắt há hốc mồm, mí mắt cô khẽ động đậy.
Hả?
Trái tim anh vô thức siết chặt.
Muốn cử động nhưng lại không rút được tay ra!
Lâm Kiều Hân mở choàng mắt.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Thời gian như ngừng lại.
Mãi lâu sau, cô mới giật mình trợn tròn mắt!
Chuyện này…
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy!
Khiến anh lại càng căng thẳng tột độ!
May mà… anh chưa động đậy gì…
Cô nhíu chặt chân mày.
Cố gắng lấy lại ký ức.
Mọi chuyện đêm qua dần hiện ra trong tâm trí cô như thước phim quay chậm.
Hơn nữa… Trương Minh Vũ cũng không làm gì cả.
Chẳng biết tại sao cô không hề cảm thấy kỳ lạ.
Giống như… đây là chuyện rất bình thường…
Trương Minh Vũ lặng lẽ chờ đợi, trong lòng cực kỳ sốt ruột.
Nào ngờ cô chỉ mỉm cười lên tiếng: “Dậy thôi”.
Dứt lời, cô đặt chân xuống đất.
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn theo, vẻ mặt mờ mịt!
Thế là… xong rồi sao?
Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy dáng cô chậm rãi đi ra cửa.
Bên dưới lớp áo sơ mi hơi mỏng… là dáng người yểu điệu xinh đẹp!
Máu trong người anh lại sôi trào!
Cô chợt quay lại cười với anh rồi hỏi: “Không đi à?”
Bấy giờ anh mới kịp phản ứng lại, lúng túng đáp: “À… đi chứ”.
Nói xong, anh cũng đứng dậy.
Thế nhưng không hiểu sao anh cứ thấy hôm nay Lâm Kiều Hân là lạ.
Còn lạ hơn cả hôm qua.
Hơn nữa… còn rất hay cười.
Dường như trong khí chất lạnh lùng mà cô luôn thể hiện ra bên ngoài xuất hiện thêm một cảm giác…
Khó mà miêu tả thành lời!
Haiz.
Anh lắc đầu thở dài thườn thượt.
Anh cũng không biết cô như vậy là tốt hay xấu.
Hai người nhanh chóng đi ra phòng khách.
Lâm Kiều Hân đi đánh răng rửa mặt.
Còn anh bắt tay vào làm bữa sáng.
Nấu xong xuôi rồi vẫn chưa thấy cô ra…
Anh không khỏi cảm thấy bất lực.
Trang điểm… mất nhiều thời gian tới vậy sao?
Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên.
Anh khẽ nhướng mày.
Nghiêng đầu nhìn sang.
Trông thấy cô ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm.
Trên gương mặt xinh đẹp có một lớp trang điểm nhẹ tinh xảo.
Đẹp quá…
Anh không kìm được nở nụ cười.
Cho dù đã ngắm từ lâu.
Nhưng lần nào anh cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho rung động.
Hai người cùng ăn bữa sáng.
Lâm Kiều Hân đứng dậy dịu dàng hỏi: “Chúng ta nên đi làm thôi nhỉ?”
Chúng ta?
Anh sững sờ nhìn cô.
Ngay sau đó, trong mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Cô vẫn còn nhớ…
Dù sao anh cũng đã hứa rồi.
Anh đi chuẩn bị một lát.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng Sơ Tinh.
Hai người cùng xuống xe rồi đi vào.
Trong công ty, các nhân viên đều đang bận tối mặt.
Lâm Kiều Hân nở nụ cười thần bí: “Anh đi làm việc của anh đi. Tôi cũng phải làm một số việc”.
Hả?
Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.
Cô có chuyện gì sao?
Anh chưa kịp nghĩ kĩ đã thấy cô đi vào thang máy.
Anh bèn lắc đầu bất lực.
Liếc nhìn xung quanh một vòng.
Tất cả mọi người đều đang lặng lẽ làm việc của mình.
Anh rất hài lòng với điều này.
Thế là anh rảo bước đi tới phòng làm việc.
Lâm Kiều Hân đã có Long Tam và Long Thất bảo vệ, anh cũng không cần phải lo lắng.
Tạm thời cũng không có nguy hiểm gì từ phía Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương.
Nguy cơ tiềm ẩn duy nhất chỉ còn Âu Dương Thanh Tùng.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để anh phát triển.
Hai mắt anh chợt lóe lên!
Cốc cốc cốc!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Chần chừ hồi lâu mới lên tiếng: “Mời vào”.
Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra.
Một cô gái đáng yêu mặc đồ lolita cất bước đi vào.
Anh cau mày.
Là cô ấy?
Đinh Ninh nở nụ cười đắc ý với anh: “Chào ông chủ nha”.
Anh nhíu mày hỏi: “Cô tìm tôi làm gì?”
Cô ấy tung tăng đi tới ngồi xuống ghế đối diện.
Không hề ngại ngùng.
Trong mắt anh xẹt qua một tia nghi hoặc.
Từ ngày hôm đó anh đã cảm thấy cô gái có vẻ ngoài đáng yêu này không hề đơn giản.
Anh cũng không vội vàng gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Đinh Ninh nhanh chóng mở lời: “Có phải anh kết thù với nhà họ Âu Dương không?”
Nghe thấy lời này, anh rất ngạc nhiên.
Anh do dự một lúc rồi mới lên tiếng đáp: “Đúng vậy”.
Rốt cuộc cô ấy có mục đích gì?
Ánh mắt Đinh Ninh chợt lóe lên. Cô ấy cười nói: “Có thể đầu tư cho tôi không?”
Anh khó hiểu hỏi: “Không phải tôi đã cho cô tiền đầu tư rồi à?”
Cô ấy lắc đầu đáp: “Không không không, năm triệu ít lắm”.
Trên gương mặt của anh tức thì hiện lên vẻ kinh hãi.
Năm triệu mà còn chê ít sao?
Tham vọng không nhỏ đâu, chỉ có điều…
Khóe miệng anh nhếch lên nở nụ cười. Anh ung dung hỏi: “Thế cô muốn bao nhiêu?”
Đinh Ninh chậm rãi xòe bàn tay ra.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Năm mươi triệu hả?”
Cô ấy mỉm cười, kiêu ngạo đáp: “Không, năm trăm triệu”.
Cái gì?
Anh lập tức trợn tròn hai mắt!
Số tiền này… nói đùa đấy à?
Đinh Ninh cũng không bối rối, bình thản chờ đợi.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy thú vị, bèn hỏi: “Cho cô năm trăm triệu thì tôi được lợi gì?”
Đinh Ninh hơi ngẩng mặt lên, nghiêm túc đáp: “Tôi giúp anh đoạt lấy Tịnh Châu”.
Chương 477: Ba người…?
Nghe thấy lời này, trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy khiếp sợ!
Đoạt lấy… Tịnh Châu?
Chuyện này…
Anh khẽ cau mày, nghiêm giọng hỏi: “Cô đang đùa với tôi đấy à?”
Tịnh Châu thuộc phạm vi thế lực của nhà họ Âu Dương!
Đến cả anh cũng không nắm chắc phần thắng.
Đinh Ninh ung dung khoanh tay trước ngực, tự tin nói: “Yên tâm, đúng là nhà họ Âu Dương không dễ đối phó. Nhưng chỉ một Tịnh Châu nho nhỏ cũng chẳng đáng là bao đâu”.
Hả?
Anh trợn tròn hai mắt nhìn cô ấy.
Cô gái lolita này… lấy đâu ra tự tin ngút trời vậy?
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới bật cười hỏi: “Tại sao tôi phải tin lời cô?”
Cô ấy nhún vai đáp: “Anh có thể kiểm tra thử, chỉ cần là thứ có thể chứng minh được với anh, muốn thế nào cũng được”.
Khóe miệng anh chợt co rút một phen.
Sao câu nói này… lại quen tai đến vậy…
Bỗng chuông điện thoại réo lên inh ỏi.
Trương Minh Vũ ấn nút nghe máy.
Thoắt cái, giọng nói trầm trọng của Hàn Thiên Hoa lập tức vang lên: “Minh Vũ à, dự án của chúng ta gặp chút vấn đề, không vận chuyển nguyên vật liệu vào được”.
“Bị nhà họ Lục cản trở”.
Lại là bọn họ?
Trên mặt anh hiện lên vẻ lạnh lùng!
Không có đối tác thu mua còn dễ giải quyết.
Nhưng nếu không có nguyên vật liệu…
Hồi lâu sau, anh khẽ cười đáp: “Chú Hàn đừng lo lắng quá, lát nữa cháu sẽ qua đó xử lý”.
Hàn Thiên Hoa cũng đáp lại một tiếng.
Sau đó liền cúp máy.
Trương Minh Vũ vội vàng suy nghĩ cách giải quyết, hai mắt lóe sáng.
Vừa hay có thể dùng chuyện này để kiểm tra Đinh Ninh.
Cô ấy đang dựa lưng vào ghế, đung đưa đôi chân bé nhỏ.
Bộ dạng rất nhàn nhã.
Anh nhếch miệng cười bảo: “Được, đúng lúc chúng tôi đang gặp rắc rối”.
“Tôi dẫn cô theo. Nếu cô có thể giải quyết trong vòng ba ngày, tôi sẽ đầu tư cho cô”.
“Thấy sao?”
Tách!
Đinh Ninh sảng khoái búng tay một cái: “Không thành vấn đề!”
Trong mắt anh hiện lên vẻ chờ mong.
Hi vọng cô ấy có thể làm được!
Ánh mắt Đinh Ninh cũng tỏa sáng như những vì sao.
Hai người họ vội vàng rời khỏi công ty.
Thời gian vốn đã rất gấp gáp.
Huống hồ bây giờ đang là thời điểm phát triển quan trọng của Thanh Châu.
Nhưng vấn đề tiếp theo là…
Đi kiểu gì?
Đinh Ninh ngơ ngác hỏi: “Anh không biết lái xe à?”
Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt lườm một cái.
Cô ấy bĩu môi tỏ vẻ chê bai: “Ông chủ của Sơ Tinh lại không biết lái xe, anh sống ở nhà họ Lâm bao lâu nay sao không tranh thủ thi bằng lái luôn đi?”
Hả?
Anh nhíu mày chất vấn: “Cô… có vẻ biết nhiều về tôi nhỉ?”
Cô ấy nở nụ cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, anh nghĩ đám người tầm thường xứng để tôi tìm tới sao?”
Chuyện này…
Trương Minh Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Thảo nào hôm đó xếp hàng cô ấy lại nhiệt tình giúp đỡ anh như vậy.
Thì ra… cô ấy đã biết thân phận của anh từ trước!
Anh lắc đầu cười khẽ.
Không ngờ bản thân lại bị một cô nhóc quay như chong chóng.
Nhưng… rốt cuộc cô ấy có mục đích gì?
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, trong lòng vô thức trở nên cảnh giác.
Anh không thể không đề phòng!
Đinh Ninh không hề phát hiện ra điều gì bất thường, im lặng không lên tiếng nữa.
Kít!
Bỗng nhiên có tiếng xe phanh gấp vang lên.
Hai người nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trông thấy Hàn Thất Thất đang mở cửa xe bước xuống.
Khí thế hùng hùng hổ hổ.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hàn Thất Thất nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh đang đứng cạnh anh.
Anh bật cười vui vẻ: “Cô đến rồi…”
Chưa nói xong đã bị Hàn Thất Thất lạnh giọng chen ngang: “Cô ta là ai?”
Hả?
Anh mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Thất Thất… bị làm sao vậy…
Đinh Ninh nhíu mày đáp trả: “Thế cô là ai? Muốn biết tôi là ai để làm gì?”
Thái độ cũng kiêu căng phết đấy!
Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, gằn giọng quát: “Ranh con, cô ăn nói với tôi thế hả?”
Cô ấy không hề sợ hãi, thản nhiên đáp: “Nói với cô thì sao hả? Cô có gì hơn tôi à?”
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt phun máu ra ngoài.
Sao Đinh Ninh… cũng có tính cách phách lối giống cô chủ nhà giàu vậy…
Hàn Thất Thất nổi giận đùng đùng.
Trương Minh Vũ vội bước lên hòa giải: “Thôi nào, được rồi mà, hai người đúng là…”
Hàn Thất Thất gắt lên: “Anh im ngay!”
Khiến anh bị dọa sợ hết hồn.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chưa hỏi anh đâu, cô ta là ai?”
Khóe miệng của anh co giật không ngừng.
Cô ấy là ai… thì liên quan gì tới cô chứ?
Nhưng…
Không hiểu tại sao anh lại không dám nói ra…
Đinh Ninh tiến lên lạnh lùng cất giọng nói: “Nói chuyện với ông chủ của tôi kiểu gì thế? Muốn biết tôi là ai sao không hỏi thẳng tôi đây này?”
Ông chủ?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất xẹt qua một tia kinh ngạc.
Thì ra…
Hừ!
Cô ta hừ lạnh một tiếng, giận dỗi quay sang một bên.
Đinh Ninh thấy thế thì bĩu môi.
Trương Minh Vũ đột nhiên như bừng tỉnh, vội vàng dò hỏi: “Thất Thất, cô có bận gì không?”
Cô ta lạnh lùng khoanh tay trước ngực, sẵng giọng nói: “Không, sao hả?”
Thái độ cực kỳ xa cách.
Trương Minh Vũ cũng không thèm để bụng, tươi cười lên tiếng: “Thế cô đưa bọn tôi đi một chuyến đến Tĩnh Châu đi!”
Đúng lúc đang không biết phải đi kiểu gì!
Hàn Thất Thất cau mày nhìn anh
Chúng tôi?
Cô ta lập tức lườm Đinh Ninh một cái.
Vẻ mặt rất không bằng lòng.
Đinh Ninh mím môi, vô thức thấy chột dạ.
Dù sao…. Tiền đầu tư vẫn quan trọng nhất!
Anh bật cười khuyên nhủ: “Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Có việc quan trọng phải làm đấy!”
Việc quan trọng?
Hàn Thất Thất chẹp miệng nói: “Được rồi, đi thôi”.
Trong mắt anh tràn đầy vẻ hưng phấn.
Mặc dù Hàn Thất Thất kiêu căng hống hách.
Nhưng lúc gặp chuyện vẫn rất nghe lời.
Cô ta đổi sang xe khác.
Ba người nhanh chóng leo lên xe.
Hàn Thất Thất lái thẳng một đường đến Tĩnh Châu!
Trên đường đi, cô ta hỏi thăm anh về trận chiến tối qua với Tiểu Trạch.
Anh đáp qua loa cho xong chuyện.
Cô ta cũng không hỏi nhiều.
Suốt dọc đường, Đinh Ninh vô cùng yên lặng.
Đôi mắt ánh lên tia sáng, có vẻ như đang rất mong chờ.
Trương Minh Vũ cũng bắt đầu nổi lên lòng ngờ vực.
Đinh Ninh này… có gì đó rất kì quái.
Không nói một lời nào.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi vào địa phận thành phố Tĩnh Châu.
Đi thẳng tới khách sạn Đình Lập.
Thoắt cái đã đỗ lại trước cổng khách sạn.
Ba người đồng loạt xuống xe.
Trương Minh Vũ chăm chú quan sát xung quanh.
Khóe miệng nhanh chóng cong lên mỉm cười.
Quả nhiên công việc kinh doanh của Đình Lập đã khôi phục tương đối tốt rồi!
Người đến người đi tấp nập!
Khách đông vậy sao?
Gương mặt của anh tràn đầy vui vẻ.
Anh cất bước đi vào bên trong.
Sảnh lớn chật kín người.
Phong cách của khách sạn này đều do Hàn Thất Thất tự mình thiết kế.
Cùng một hệ thống với khách sạn Hồng Thái.
Thế nhưng mặt tiền lại đẹp hơn nhiều!
Trương Minh Vũ ngạc nhiên nói: “Thất Thất, cô lại tiến bộ hơn rồi đấy”.
Cô ta nở nụ cười đắc ý: “Chỉ có mỗi chuyện này mà tôi cũng không làm tốt cho anh được thì còn làm gì được nữa”.
Anh lắc đầu mỉm cười.
Ngay sau đó, anh bắt đầu trở nên hưng phấn.
Có khách sạn Đình Lập cũng đồng nghĩa với việc xây dựng được nền móng vững chắc!
Tiếp theo sẽ tới bước phát triển toàn diện!
Còn Đinh Ninh thì hiếu kỳ quan sát bốn phía.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới lịch sự chào hỏi: “Xin hỏi ba vị tới dùng bữa ạ?”
Anh mỉm cười đáp: “Không cần gấp, cứ cho chúng tôi một phòng nghỉ đã”.
Số lượng nhân viên đã tăng lên đáng kể.
Còn không nhận ra anh.
Nhân viên phục vụ mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.
Đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Mãi lâu sau, nhân viên mới giật mình kinh hãi.
Vẻ mặt khó tin hỏi: “Ba người… thuê một phòng sao?”
Trương Minh Vũ vô cùng lúng túng.
Hàn Thất Thất xấu hổ hai má đỏ bừng!