Chương 466: Nỗi lo lắng của cô!
Chỉ có một cánh cửa duy nhất.
Nếu đi vào từ cửa này, lỡ bên trong có người thì sẽ xong đời!
Nhưng…
Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, không tìm thấy được một lối ra nào khác.
Cuối cùng, anh chỉ có thể dời ra đằng sau nhà kho.
Để tiện cho việc chứa hàng hóa, nhà kho được xây dựng tiếp giáp với mặt nước.
Phía sau chỉ có một lối đi nhỏ hẹp.
Một người chen qua cũng cực kỳ khó khăn!
Đứng ở bên này chẳng nhìn được gì cả!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, dứt khoát áp người vào vách tường di chuyển từ từ.
Nếu đã là nhà kho chuyên chứa hàng hóa thì chắc chắn sẽ còn có cửa!
Anh vịn vào bờ tường, động tác cẩn thận từng li từng tí.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đi tới chính giữa nhà kho.
Trước mặt xuất hiện một chỗ bị lõm vào.
Trong mắt anh tức thì hiện lên vẻ mừng rỡ.
Cửa đây sao?
Trương Minh Vũ rảo bước tới gần.
Nhanh chóng tiến tới chỗ bị lõm kia.
Thực sự có cửa!
Rất nhỏ, thậm chí còn không được coi là cửa.
Có lẽ đây là nơi đặt băng chuyền.
Trương Minh Vũ liếc nhìn một lượt.
Bấy giờ mới phát hiện bên cạnh cánh cửa nhỏ xíu này có một cái thang dẫn lên mái nhà kho!
Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Anh không hề do dự, cẩn trọng nghe ngóng.
Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ!
Không có người sao?
Anh khẽ đẩy cửa ra.
Cánh cửa di chuyển!
Trương Minh Vũ mừng thầm.
Chậm rãi mở hé cửa để lộ một khe hở nhỏ.
Tập trung tinh thần quan sát.
Thật sự không có ai sao?
Nhưng anh cũng không dám quá lộ liễu, tiếp tục dịch chuyển cánh cửa từng chút một.
Ngay sau đó, con ngươi của anh thít chặt lại!
Ở gần cửa chính có bốn người đang ngồi vây quanh một cái bàn!
Chơi… bài?
Anh ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lắng nghe hồi lâu.
Anh mới bàng hoàng phát hiện bốn người kia không hề gây ra một tiếng động nào!
Giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể!
Thảo nào…
Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ.
Không phải người của Thần Ẩn đều ở bên ngoài sao?
Bốn người này…
Nhưng anh cũng không có tâm trí nghĩ ngợi nhiều.
Anh tiếp tục quan sát, bốn người kia đánh bài rất chăm chú.
Anh khẽ cử động cơ thể bò vào trong.
Nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.
Sau đó lại quay ra nghe ngóng, đối phương vẫn chưa phát hiện ra.
Trong mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia hưng phấn.
Anh liếc nhìn bốn phía.
Nhanh chóng thấy được một khu vực khá rộng rãi ở góc trong cùng.
Bên cạnh có một cái bàn!
Anh lập tức phấn khích hẳn lên.
Bên này có người, chứng tỏ Tiểu Trạch không lừa anh.
Rất có thể những người còn lại vẫn chưa về!
Trương Minh Vũ lợi dụng đủ mọi thứ đồ vật che chắn, lặng lẽ tới gần.
Thoắt cái đã chui tọt xuống gầm bàn.
Chiếc bàn được đặt cách mặt tường không xa. Nếu không cố ý tới gần xem thử sẽ không thể nào phát hiện ra được.
Anh dần lấy lại bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi.
Hồi lâu sau, bên trong nhà kho vẫn không hề có chút tiếng động gì.
Anh bất giác cảm thấy lo lắng.
Rốt cuộc có tới hay không?
Rừm rừm!
Bỗng nhiên, điện thoại của anh rung lên một cái.
Dọa anh giật nảy mình!
May mà… chỉ là rung nhẹ, hơn nữa anh cũng đang ở khá xa.
Anh lấy điện thoại ra xem thử.
Lúc này mới phát hiện chiếc điện thoại đang rung là của Tiểu Trạch.
Tin nhắn?
Anh mở ra xem thử.
Tên ghi chú là đại ca.
Nội dung: “Đã bắt được người, nếu không tóm được thì tha đi”.
Tròng mắt anh co rút lại!
Bắt được?
Vừa mới bắt Lâm Kiều Hân sao?
Cùng với lửa giận đang sôi sục, anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất có thể chứng minh Lâm Kiều Hân vẫn chưa bị làm sao!
Anh xem thử mấy tin nhắn trước đó, học theo giọng điệu của Tiểu Trạch trả lời tin nhắn kia.
“Đã rõ”.
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh vội vàng đổi sang chế độ im lặng cho điện thoại.
Trong lòng vừa căng thẳng lại vừa kích động!
Đây cũng được coi là trong cái rủi có cái may!
Trương Minh Vũ không lo nghĩ nhiều nữa.
Chỉ một lòng chờ đợi.
Bên trong nhà kho vẫn không một tiếng động.
Từng giây từng phút trôi qua.
Không biết qua bao lâu sau, một tràng tiếng động cơ xe gào thét từ bên ngoài truyền tới!
Anh nhíu chặt chân mày.
Đến rồi sao?
Anh quay lưng lại thăm dò.
Bốn người kia hoảng loạn thu dọn mấy quân bài rồi mới đi ra mở cửa.
Có thêm ba người xuất hiện.
Người đi đầu là Lâm Kiều Hân!
Anh nắm chặt tay lại.
Nhưng lúc sau khi đã bình tĩnh hơn, anh bất ngờ phát hiện cô đi lại rất tự do.
Phù!
Anh thở phào một hơi.
Sau lưng cô chính là hai gã cầm đầu!
Anh nghiến răng, lửa giận trong lòng dâng trào mãnh liệt!
Cửa nhà kho lập tức bị đóng chặt lại.
Lâm Kiều Hân lạnh giọng hỏi: “Tôi tới rồi, Trương Minh Vũ đâu?”
Tim Trương Minh Vũ siết chặt lại.
Cô ấy…
Cho dù thế nào anh vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đại ca thản nhiên đáp: “Sắp đến rồi”.
Cô mím môi hét lớn: “Anh đã hứa chỉ cần tôi tới sẽ thả anh ấy cơ mà!”
“Anh đang lật lọng đấy hả?”
Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Rõ ràng bình thường thông minh lanh lợi, sao bây giờ lại như vậy…
Nhưng nghĩ lại một hồi, anh vẫn có thể hiểu được.
Chắc chắn là vì cô quá lo lắng, không dám đánh cược.
Khóe miệng anh cong lên nở nụ cười.
Địa vị của anh trong lòng cô… quan trọng đến vậy sao?
Hay chỉ là… trả ơn?
Mãi lâu sau, anh mới lắc đầu cười khổ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ lung tung.
Cứu người quan trọng hơn!
Thằng hai cười lạnh một tiếng: “Hắn đang nằm trong tay chúng tôi, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời là được”.
Lâm Kiều Hân nổi giận gào thét: “Các người dám lừa tôi?”
Thằng hai lạnh giọng quát: “Người đâu, trói cô ta lại!”
Cô khẽ nhíu mày!
Bốn người kia nhanh chóng cầm theo dây thừng xông tới.
Trói gô cả người cô lại!
Đại ca lạnh lùng ra lệnh: “Trông giữ cẩn thận”.
Bốn người kia đồng thanh đáp: “Vâng!”
Dứt lời, bọn họ khống chế Lâm Kiều Hân lôi xềnh xệch về phía Trương Minh Vũ đang ẩn nấp!
Trong mắt anh hiện lên một tia hưng phấn!
Thực sự qua đây rồi!
Vừa nãy anh đã cảm thấy đây là nơi dễ có khả năng dùng để trói người nhất!
Đoán đúng rồi!
Bốn người kia nhanh chóng trói chặt cô lên cột!
Đại ca trầm giọng nói: “Bây giờ báo tin cho người nhà họ Lâm, bảo họ mang thứ tao muốn đến”.
“Nếu không…”
Mặc dù chưa nói hết câu nhưng ý tứ của gã ta đã rất rõ ràng.
Thằng hai cung kính đáp lại: “Vâng!”
Nói rồi, hắn đi tới một góc.
Nghe thấy những lời này, Lâm Kiều Hân tức thì choáng váng!
Thế nhưng…
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ tràn ngập lo lắng.
Bọn chúng đều đang tập trung ở đây, sao anh cứu người ra được?
Đúng rồi, còn có Long Tam!
Anh lấy điện thoại gửi tin nhắn: “Tôi ở trong nhà kho, các anh cứ ra tay đi. Tôi sẽ tìm cơ hội cứu người”.
Nhanh tay gửi đi.
Thoắt cái anh đã nhận được tin nhắn trả lời: “Rõ!”
Anh nhẹ nhàng thở hắt ra.
Sao không nghĩ tới sớm hơn cơ chứ….
Đại ca lạnh lùng cất giọng hỏi: “Tại sao nhà họ Lâm vẫn chưa có hồi âm gì?”
Thằng hai lắc đầu.
Đại ca nheo mắt lại, tàn nhẫn ra lệnh: “Cắt một ngón tay gửi tới nhà họ Lâm!”
Hả?
Bấy giờ, Lâm Kiều Hân không khỏi trở nên hoảng loạn.
Trương Minh Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm.
Long Tam, mau tới đi!
“Vâng!”
Thằng hai đáp lại một tiếng.
Rồi lấy dao rảo bước đi đến!
Đôi mắt xinh đẹp của cô trợn trừng.
Sợ ngây người!
Nhưng bây giờ cô chẳng thể vùng vẫy nổi!
Trương Minh Vũ cũng càng thêm lo lắng!
Phải làm sao đây?
Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt chống cự!
Thằng hai nhanh chóng đi tới sau lưng Lâm Kiều Hân.
Giơ con dao lên!
Khóe mắt của cô bắt đầu nhòe đi!
Nhưng cô lại chẳng làm gì được!
Tay Trương Minh Vũ nổi đầy gân xanh, ánh mắt dần trở nên ác liệt!
Thần Ẩn!
Giây tiếp theo, hắn chém xuống!
Lâm Kiều Hân tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại!
Cả người Trương Minh Vũ lập tức căng cứng!
Không được!
Trương Minh Vũ dồn sức dưới chân, chuẩn bị liều mạng lao ra!
Đúng lúc đó, một tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang lên!
Thằng hai bàng hoàng dừng tay lại!
Trái tim Trương Minh Vũ như sắp vọt ra khỏi cổ họng!
Long Tam… đến rồi sao?
Chương 467: Xông lên! Cứu vợ ra!
Trương Minh Vũ chợt hưng phấn hẳn lên.
Thật quá đúng lúc!
Thằng hai nghi ngờ khẽ hỏi: "Tiểu Trạch về rồi?"
Đại ca khẽ hất đầu.
Lập tức có hai gã đàn ông đi về phía cửa.
Tim Trương Minh Vũ đập thật nhanh.
Nhất định phải là như thế!
Hai gã đàn ông kia đã tới trước cửa.
Bọn họ ghé sát mặt vào khe cửa, cẩn thận quan sát bên ngoài.
Rầm!
Bỗng nhiên, cửa bị đạp một phát thật mạnh từ bên ngoài.
Cánh cửa tung ra, đập thẳng vào mặt bọn họ.
"A!"
Hai người gào lên thảm thiết, ngã rầm xuống đất.
Đại ca và thằng hai đều cau mày.
Rầm!
Lại một cú đạp nữa.
Cánh cửa nhà kho bị đá văng.
Hai bóng người cao lớn lừng lững xuất hiện.
Đó chính là Long Tam và Long Thất.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng lên đầy hưng phấn.
Quả nhiên Long Tam rất đáng tin cậy.
Đại ca và thằng hai đều trừng lớn mắt, khiếp sợ ra mặt.
Hai gã đàn ông kia nhích lại gần.
Vì thế, phía Lâm Kiều Hân lại được an toàn hơn một chút.
Đại ca lạnh lùng nói: "Sao các người lại tìm được chỗ này?"
Long Tam thản nhiên nói: "Đây không phải chuyện của mày, thả người ngay!"
Thằng hai siết chặt nắm tay, trầm giọng: "Muốn tao thả người? Mơ đi!"
Long Thất chau mày, lạnh nhạt nói: "Mấy người không phải đối thủ của chúng tôi".
Giọng anh ta tràn đầy khinh miệt.
Trương Minh Vũ càng thêm hưng phấn và hào hứng.
Có thể đánh bại bọn họ là tốt nhất!
Nếu được như thế, mọi chuyện tiếp theo sẽ đơn giản đi nhiều.
Đại ca híp mắt, lạnh lẽo nói: "Hừ! Bọn tao đã dám ra tay, chúng mày cho rằng bọn tao không chuẩn bị chu đáo sao?"
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Gã ta nói vậy... là có ý gì?
Long Tam và Long Thất liếc mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, hai người đột nhiên xông lên.
Lao thẳng về phía bốn người kia!
Sắc mặt đại ca cũng trở nên nghiêm nghị.
Hai gã đàn ông nọ xông tới.
Nhưng vừa giao chiến, chỉ một chiêu đã bị đánh gục.
Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất chia ra, xông về phía đại ca và thằng hai.
Nháy mắt, bốn người đã lao vào đấu đá ác liệt.
Lâm Kiều Hân căng thẳng nhìn trận đấu.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, lòng vẫn còn chần chừ.
Theo lý mà nói, Long Tam và Long Thất không khó để thắng hai người kia.
Vì thế, anh có thể chờ đánh gục bọn họ rồi đi là được.
Huỵch huỵch!
Những tiếng va chạm trầm đục liên tiếp vang lên.
Long Tam và Long Thất chiếm ưu thế rất rõ ràng.
Cố lên nào!
Trương Minh Vũ âm thầm cổ vũ cho họ.
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn ẩn núp trong bóng tối chứ không lộ mặt ngay.
Chỉ chớp mắt, các bên đã giao đấu hơn chục hiệp.
Hai người kia liên tục bị đánh lui.
Rầm!
Bỗng Long Thất vung một quyền đánh vỡ đòn chặn của thằng hai.
Nắm tay anh ta nện thẳng giữa ngực đối thủ.
Thằng hai bị đánh bay ngược ra sau, ngã rầm xuống đất.
Sắc mặt đại ca đã cực kì nặng nề.
Long Thất nheo mắt, chuyển hướng đi về phía đại ca.
Tình thế này...
Con ngươi đại ca chợt co rút lại.
Đáy mắt Lâm Kiều Hân cũng sáng bừng lên đầy hưng phấn.
Mình được cứu rồi?
Hai đánh một, đại ca liên tục bị đánh bại, lùi lại phía sau.
Rầm!
Long Tam vung một quyền đánh trúng đối thủ.
Thân thể đại ca cũng như thằng hai, bị đấm bay về phía sau, giây tiếp theo đã nặng nề rớt xuống đất.
Hay lắm!
Trương Minh Vũ hò reo trong lòng.
Long Tam và Long Thất không do dự một giây, lập tức thừa thắng xông lên.
Con ngươi đại ca co rút lại, quát khẽ một tiếng: "Còn không ra là tôi mất mạng đấy!"
Hả?
Trương Minh Vũ híp mắt nhìn quanh.
Thật sự còn có kẻ khác ở đây?
Ánh mắt Long Tam và Long Thất lóe lên, nhào tới.
Bỗng nhiên, có một giọng nói châm chọc vang lên: "Người của Thần Ẩn cũng chỉ đến thế, ngay cả loại người thế kia... cũng không đánh lại?"
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Dạ Thập Nhị!
Ngay sau đó, mấy bóng người lao tới.
Bọn họ nhằm thẳng phía Long Tam.
Nhìn kĩ hơn mới thấy, nhóm người đó có bốn gã đàn ông cao lớn.
Nhưng bốn người này, vừa nhìn là biết đều thuộc dạng cực kì mạnh.
Long Tam bị ép phải lùi lại.
Hai người tiếp tục lao vào cuộc chiến.
Sắc mặt đại ca đã hết sức âm trầm.
Nhưng gã ta không phản bác được một lời.
Giây lát sau, có một thanh niên thong dong bước ra.
Đúng là Dạ Thập Nhị!
Lúc này, gã đang khoanh tay trước ngực, nhìn cảnh chiến đấu trước mắt như thể xem kịch.
Đáy mắt Lâm Kiều Hân lại tràn ngập tuyệt vọng.
Vẫn là...
Lòng Trương Minh Vũ lúc này cũng đang hết sức căng thẳng và nặng nề.
Hiện giờ, điều may mắn duy nhất là anh còn chưa ra mặt.
Huỵch huỵch!
Những tiếng va chạm trầm đục liên tiếp vang lên.
Bốn người kia tuy rất mạnh mẽ và hung hãn nhưng dẫu sao thì thực lực của Long Tam và Long Thất đều thuộc hàng cực kì đáng sợ.
Một người bị đánh bay.
Đại ca cười khẩy một tiếng, châm chọc: "Người nhà họ Âu Dương... cũng chỉ đến thế mà thôi?"
Dạ Thập Nhị cười lạnh, giễu cợt: "Hừ, để tôi cho các người thấy nhà họ Âu Dương chúng tôi lợi hại cỡ nào!"
Nói đoạn, gã bèn phóng vút lên.
Chỉ giây lát, Dạ Thập Nhị đã lao vào cuộc chiến.
Long Tam đối kháng Dạ Thập Nhị.
Long Thất đấu với ba kẻ còn lại.
Đại ca đã hoàn toàn không thể đứng dậy, chỉ ngồi yên đó nhìn.
Cuộc chiến vẫn còn kéo dài.
Hai bên ngang sức ngang tài, thế giằng co không phân thắng bại.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này...
Đại ca híp mắt, lạnh lùng nói: "Sao Tiểu Trạch vẫn còn chưa về?"
Thằng hai đờ đẫn lắc đầu.
Lát sau, đại ca quát lên lạnh lẽo: "Mang theo ả đàn bà kia, đi thôi!"
Thằng hai gian nan đứng lên.
Anh ta cầm dao găm, đi về phía Lâm Kiều Hân.
Con ngươi Lâm Kiều Hân co rút lại.
Cô hốt hoảng nhìn hắn.
Tình hình này...
Trương Minh Vũ lo lắng nhìn chằm chằm.
Một lúc sau, thằng hai mới lảo đảo đi tới.
Lâm Kiều Hân cố gắng giãy giụa.
Nhưng cô đã bị dây thừng trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Thằng hai cười lạnh, châm chọc nói: "Cô Lâm, xin thứ lỗi nhé".
Nói đến đó, anh ta vung dao, cắt dây trói.
"Ư ư ư!"
Lâm Kiều Hân ra sức chống cự, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh.
Thằng hai lại không hề do dự một giây.
Hắn bước lên một bước, vươn tay định xốc Lâm Kiều Hân lên vai.
Lâm Kiều Hân ngẩng lên nhìn.
Long Tam và Long Thất vẫn bị đối thủ cầm chân, bị vây trong cuộc chiến, không thể phân tâm lo cho bên này.
Thế là hết!
Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Giây lát sau, tay thằng hai đã chạm vào cánh tay Lâm Kiều Hân.
Nhưng đúng vào lúc này, một thứ gì đó xé gió vút qua.
Hả?
Thằng hai lập tức căng thẳng cả người.
Lúc này hắn đã sức cùng lực tận, hơn nữa, lại chẳng hề phòng bị gì...
Hắn quay đầu, chỉ kịp thấy một bàn chân đang liên tục phóng đại trước mắt.
Rầm!
Thằng hai bị đá bay ra ngoài.
Lâm Kiều Hân kinh ngạc sững sờ.
Khi cô định thần nhìn lại...
Trương Minh Vũ?
Lâm Kiều Hân thoáng run lên, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Anh ấy... đến từ lúc nào?
Trong cơn tuyệt vọng, lại là bóng hình này...
Đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng.
Tình thế thay đổi nhanh như chớp khiến cô như chết lặng.
Trương Minh Vũ lại hoàn toàn không có tâm tư nghĩ ngợi nhiều.
Phải tranh thủ lúc đối thủ yếu mà nhanh chóng hạ gục ngay.
Trương Minh Vũ lập tức nhào tới.
Thằng hai cả giận, híp mắt quát to: "Lại là mày à!"
Người này chính là gã đàn ông của Thần Ẩn đã ngăn cản Tần Minh Nguyệt.
Trương Minh Vũ không chút chậm trễ, tung chân đạp một cước.
Thằng hai cố gắng xoay người nhảy lên, tránh thoát cước này, vung dao đâm lại.
Nhưng tốc độ của hắn đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Trương Minh Vũ đang vạn phần lo lắng.
Anh không có nhiều thời gian.
Nhưng...
Cuối cùng, đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên lạnh lẽo.
Liều chết một lần thử xem!
Túm lấy!
Phán đoán đúng tốc độ, Trương Minh Vũ chợt vươn tay.
Trúng rồi?
Trương Minh Vũ và thằng hai đều trừng to mắt.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ chợt mừng rỡ như điên.
Anh lập tức dồn sức lên tay.
Shhh!
Thằng hai hít một hơi thật mạnh, cánh tay như chợt chết lặng.
Hắn thả lỏng bàn tay, con dao găm rớt xuống.
Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, vươn tay kia.
Bắt được con dao về tay mình.
Thằng hai thấy thế, con ngươi chợt co rút lại.
Nhưng hắn đã kiệt lực, động tác cũng trì trệ...
Trương Minh Vũ đón được con dao, quét ngang một nhát.
Đồng thời... anh kéo mạnh tay phải.
Thằng hai hơi nghiêng người về sau theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay hắn bị kéo một cái.
Lập tức, thân thể hắn bị kéo tới gần Trương Minh Vũ.
Dao...
Một ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên.
Roẹt!
Ngay sau đó là một âm thanh ghê người.
Trên cổ thằng hai... lập tức thêm một vệt máu mảnh.
Lâm Kiều Hân như đã chết sững!
Chương 468: Chạm vào chỗ nào?
Thằng hai trợn to mắt, trong mắt vẫn đầy ắp ánh nhìn kinh ngạc, sững sờ như không thể tin nổi.
Nhưng...
Giây lát sau, con ngươi hắn đã giãn ra.
Thân thể từ từ ngã xuống.
Rầm!
Thi thể đổ xuống đất.
Trương Minh Vũ vẫn duy trì tư thế cũ, mũi miệng ra sức thở dốc.
Anh vừa giết người.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại hoàn toàn không có bất kì cảm xúc tiêu cực nào.
Chỉ có hưng phấn tột cùng!
Vậy là... đã cứu được Lâm Kiều Hân!
Trương Minh Vũ thu con dao lại.
Khi anh quay đầu nhìn, đã thấy Lâm Kiều Hân há hốc miệng, trợn to mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, đại ca chợt quát to: "Dạ Thập Nhị! Con tin bị cứu đi rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng trong lòng.
Khi anh hơi ngoái đầu lại, liền thấy tất cả đám người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát lớn: "Bắt lấy!"
Đáy mắt gã lóe lên lạnh lẽo.
Lại là thằng ranh này!
Bốn gã đàn ông kia rời khỏi cuộc chiến, lao về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ chau mày.
Long Thất định đuổi theo, lại bị đại ca gắng gượng đứng lên chặn đường.
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ chửi thề một tiếng trong lòng.
Anh vung dao, rạch một cái.
Dây thừng trói trên người Lâm Kiều Hân bị cắt đứt.
Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đang chết lặng vì khiếp sợ.
Cô còn chưa hoàn hồn, không thể tỉnh táo lại.
Trương Minh Vũ... tới bằng cách nào?
Đầu óc cô trống rỗng.
Trương Minh Vũ nôn nóng nói nhanh: "Đi mau thôi!"
Nói đoạn, anh túm cánh tay Lâm Kiều Hân, kéo lên, chạy về phía cửa sau.
Khi anh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy bốn người kia đang nhanh chóng đuổi theo sau.
Làm thế nào đây?
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng bắt đầu hoảng loạn.
Anh không phải đối thủ của bốn người này.
Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã chui ra ngoài từ cửa sau.
Trương Minh Vũ bám sát theo đó.
Rầm!
Cửa sau đóng lại.
Mà trước mặt... chỉ thấy mênh mông toàn nước!
Dù ra ngoài rồi, Lâm Kiều Hân cũng không thể chạy thoát khỏi bọn chúng được.
Làm thế nào đây?
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh.
Bỗng anh thấy được một cây thang dựng bên góc.
Mắt anh như lóe sáng, anh nói nhỏ với Lâm Kiều Hân: "Mau trèo lên!"
Hả?
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng hiểu ra, bèn chạy tới vịn thang bò lên trên.
Trương Minh Vũ theo sát phía sau cô.
Tốc độ của Lâm Kiều Hân không đến nỗi chậm, nhưng...
Trương Minh Vũ theo bên dưới, bồn chồn lo lắng lại chẳng thể làm được gì.
Lát sau, Lâm Kiều Hân đã trèo lên nấc thang cuối.
Nhưng tiếng bước chân cũng đã đến sát cửa.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, vươn tay đẩy mạnh một cái.
Tay anh tiếp xúc với bộ phận mềm mại nào đó.
Lâm Kiều Hân lập tức cứng cả người.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng lại, Trương Minh Vũ đã đẩy cô lên trên.
Sau đó, anh nhanh chóng leo lên theo.
Hai người an toàn lên đến đỉnh.
Trương Minh Vũ nhìn quanh, bên cạnh có một viên gạch đè lên tấm bạt che mưa.
Trương Minh Vũ nhanh tay cầm gạch, ném vào trong nước.
Ùm!
Tiếng nước vang lên ào ào.
Trương Minh Vũ rụt người lại, nghiêng tai lắng nghe.
Rầm!
Cửa bị đẩy bật mở.
Có mấy người lục tục chạy ra.
Một gã nhìn quanh quất.
Không có ai!
Lại một gã lạnh lùng nói: "Vừa rồi nghe thấy có tiếng rơi xuống nước, chắc chắn bọn họ đã nhảy vào nước rồi".
"Đuổi theo!"
Ào ào!
Ngay sau đó, bọn họ nối nhau nhảy xuống nước.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút lại.
Anh vốn chỉ định làm nhiễu loạn tầm mắt bọn họ.
Nào ngờ...
Bọn người này thậm chí còn chẳng quan sát xung quanh xem có người hay không mà đã vội vã nhảy hết vào nước...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói!
Nhưng đối với hai người, đối thủ ngu xuẩn thế này lại là chuyện tốt.
Trương Minh Vũ thở phào một hơi.
Thế là thoát được rồi!
Anh quay đầu, cười bảo: "Đừng sợ, lúc này hẳn đã..."
Chưa nói hết câu, Trương Minh Vũ đã im bặt.
Lâm Kiều Hân đang ngồi trên nền, gương mặt đỏ bừng.
Anh còn có thể thấy, trong mắt cô thoáng lướt qua một tia tức giận.
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức ngây người ra.
Sao vậy nhỉ?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, lòng đang loạn cả lên rồi.
Vừa rồi...
Từ nhỏ tới giờ, chỗ đó chưa từng bị người khác chạm vào.
Vậy mà hôm nay...
Cô càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.
Dù sao, bọn họ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, mặt đầy hoang mang.
Sao vậy?
Chần chờ một lát, Trương Minh Vũ vẫn không dám hỏi.
Anh lờ mờ nhận ra, vì sao Lâm Kiều Hân tức giận.
Vừa rồi anh có đẩy cô một cái... là đẩy vào chỗ nào?
Nghĩ tới đó, Trương Minh Vũ cũng thấy ngại ngùng xấu hổ.
Lát sau, Trương Minh Vũ đứng dậy.
Anh thận trọng nhìn xuống.
Bấy giờ mới phát hiện, bốn người kia đã bơi ra ngoài rất xa rồi.
Dường như bọn họ vẫn đang cực lực tìm kiếm.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
IQ thấp đến thảm hại.
Chỉ lát sau, bốn người kia đã bơi xa, không thấy đâu nữa.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À thì... Chúng ta đi xuống đi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai người nhanh nhẹn ra chỗ cây thang.
Lâm Kiều Hân nói: "Anh... Anh xuống trước đi".
Khi nói những lời này, ánh mắt cô thậm chí còn không dám nhìn Trương Minh Vũ, chỉ bối rối ngó quanh.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi lần theo cây thang đi xuống.
Đám người kia dường như chỉ biết bơi thẳng, không hề quay đầu lại.
Vậy là không ai phát hiện điều gì.
Trương Minh Vũ thấy vậy cũng phải kinh hãi, họ thoát thân thuận lợi đến giật mình...
Hai người nhanh chóng xuống tới nơi.
Trương Minh Vũ cười bảo: "À ừm... Cô đi theo tôi, chúng ta áp sát tường đi ra ngoài trước".
Việc này với anh mà nói thì rất đơn giản.
Nhưng đối với Lâm Kiều Hân thì lại hoàn toàn không dễ dàng như vậy.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Cô lộ vẻ sợ hãi.
Nhưng...
Lát sau, cô gật đầu thật mạnh.
Cô đã không giúp được gì, chỉ có thể cố gắng hết sức để không cản chân Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũkhông do dự nữa.
Anh lập tức dán sát tường, di chuyển.
Lâm Kiều Hân yên lặng học theo, nhưng thân thể vẫn cứ run lên.
Gờ tường quá hẹp.
Bọn họ nhanh chóng di chuyển được quá nửa đường.
"A!"
Bỗng Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Hai tay cô đong đưa chới với.
Trương Minh Vũ nhăn mày, vội tóm chặt tay cô.
Anh nhẹ nhàng ghìm một cái.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng ổn định được thân thể.
Cô vô thức túm chặt cánh tay Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nghiêm nghị nói: "Đừng vội, cũng đừng sợ, cứ từ từ thôi".
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Hai người lại tiếp tục di chuyển.
Hồi lâu sau, bọn họ rốt cuộc cũng ra đến bên ngoài.
"Bọn chúng ở bên kia! Mau quay lại! Mấy người bị ngu à! Bọn chúng có xuống nước đâu!"
"Mày mới là đồ ngu! Rõ ràng chính mày nói bọn họ nhảy xuống nước rồi".
"Trách được tao chắc! Rõ ràng có tiếng gì rơi vào nước mà! Chắc chắn bọn chúng đã xuống nước xong lại trèo lên".
...
Những tiếng cãi nhau từ xa vẳng lại liên tục.
Trương Minh Vũ nghe được, chỉ lắc đầu giễu cợt.
Người nhà họ Âu Dương... cũng chỉ thế thôi?
Tuyệt thật!
Trương Minh Vũ không nán lại lâu, anh vội kéo Lâm Kiều Hân chạy về chỗ đỗ xe.
Lâm Kiều Hân vẫn nắm chặt tay Trương Minh Vũ.
Cô vừa chạy vừa nhìn quanh, đáy mắt vẫn tràn đầy lo âu.
Trương Minh Vũ ngoảnh đầu nhìn lại.
Bên trong nhà kho vẫn có mấy bóng người đan xen.
Bốn người trong đó vẫn đang chiến đấu với nhau.
Nhưng Trương Minh Vũ không quá lo lắng.
Long Tam với Dạ Thập Nhị có thể nói là ngang hàng.
Gã đại ca đã bị thương.
Long Thất có thể thắng chắc được gã ta.
Trương Minh Vũ không chần chừ thêm nữa, lập tức tăng tốc bước chạy.
Lâm Kiều Hân cũng chạy theo.
Xung quanh đều an toàn.
Nhưng lòng Lâm Kiều Hân lúc này vẫn bộn bề phức tạp.
Cô lại gây thêm phiền toái cho Trương Minh Vũ rồi.
Nhưng quan trọng nhất là... vừa rồi... cô bị…!
Mặc dù anh không cố ý...
Nhưng...
Cảm giác kì quái trong lòng cô không cách nào tan đi được.
Nhất là trong khoảnh khắc đó.
Thân thể cô dường như... có dòng điện xẹt qua...
Cảm giác đó...
Không không!
Mình đang nghĩ lung tung gì thế?
Lâm Kiều Hân âm thầm phỉ nhổ mình một cái, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Trái tim cũng càng loạn nhịp.
Trương Minh Vũ không hề phát hiện sự khác lạ từ phía cô.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới chỗ đỗ xe.
Bọn họ thoáng ngoảnh đầu nhìn.
Bốn người kia đã lên bờ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười cười.
An toàn rồi!
Anh đang định mở khóa...
Nhưng tay anh chợt khựng lại.
Vì trong xe... không một bóng người!
Tiểu Trạch đâu rồi?
Chương 469: Lại gặp Tần Minh Nguyệt
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày lại.
Anh nhìn quanh quất.
Không thấy một ai.
Chỉ có một mảnh vải vắt trên tay lái.
May mà anh có mang chìa khóa xe theo!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Sau đó, anh quay đầu nhìn lại.
Phía sau, mấy gã đàn ông kia đã lên bờ, đang dốc toàn lực chạy tới đây.
Trương Minh Vũ nhăn mày, quát khẽ: "Chúng ta đi mau!"
Nói đoạn, anh mở cửa xe.
Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đứng lặng, không hề di động.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh quay sang nhìn cô, bấy giờ mới nhận ra Lâm Kiều Hân đang mím chặt môi.
Gương mặt cô đã đỏ bừng.
Sao vậy chứ?
Trương Minh Vũ ngờ vực nhìn cô, nhắc lại: "Kiều Hân, đi thôi!"
Lâm Kiều Hân giật mình tỉnh táo lại, đáp vội: "À... Được!"
Nhưng nói đến đó, mặt cô lại càng đỏ hơn.
Trương Minh Vũ không nói gì thêm, chỉ ngồi vào ghế phó lái.
Lâm Kiều Hân hoang mang nhìn anh.
Một lúc sau, cô mới nhớ ra.
Trương Minh Vũ không biết lái xe...
Lâm Kiều Hân bèn ngồi vào ghế lái.
Cô khởi động xe, nhanh chóng lái đi.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện đám người kia cũng đã lên xe.
Hai chiếc!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.
Anh lo lắng không yên.
Tuy không cần lo cho bên Long Tam và Long Thất nhưng một chốc một lát, hai người đó cũng không đuổi theo kịp.
Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Lâm Kiều Hân cũng vô cùng lo lắng.
Xe phóng như bay.
Nhưng mặc dù vậy, hai chiếc xe phía sau vẫn mau chóng rút ngắn khoảng cách.
Lâm Kiều Hân nhăn mày nôn nóng.
Trương Minh Vũ lại nghiêm nghị nói: "Đừng hoảng hốt, cô cứ phụ trách lái xe là được rồi".
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai chiếc ô tô kia mau chóng tới gần.
Chỉ giây lát sau, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn xuống dưới ba trăm mét.
Lâm Kiều Hân cắn răng.
Cô đạp mạnh chân ga.
Brừm!
Động cơ xe phát nổ cực mạnh.
Chiếc xe của họ tăng tốc, bứt lên, phóng vèo đi.
Trái tim Trương Minh Vũ cũng gia tốc cực nhanh.
Cảnh tượng này... có hơi đáng sợ!
May mà lúc này trên đường không có nhiều xe cộ qua lại, nguy hiểm cũng giảm đi nhiều.
Nhưng vào lúc này, con ngươi Lâm Kiều Hân đột nhiên co rút lại.
Phía trước... là một đám đông!
Hơn hai chục người!
Còn thêm cả một loạt xe chặn đường.
Két!
Theo bản năng, Lâm Kiều Hân định phanh xe lại.
Trương Minh Vũ cau mày, gằn giọng: "Đừng phanh xe, cứ phóng lên".
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân lập tức hoang mang.
Phóng lên... đâm người sao?
Nhưng...
Lâm Kiều Hân do dự không quyết tâm được.
Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Nếu không đi tiếp, chúng ta nhất định phải chết".
Đám người kia quá đông, bọn họ không đánh lại nổi.
Lâm Kiều Hân siết chặt tay lái.
Đáy mắt cô thoáng lóe lên một tia kiên định.
Cuối cùng, cô nhấn chân ga.
Brừm!
Động cơ xe lại nổ vang một lần nữa.
Đám người chắn trên đường kia lập tức thất kinh.
Không chịu dừng xe?
Chỉ trong chớp mắt, xe đã phóng đến trước mặt.
Lâm Kiều Hân nhắm nghiền mắt lại.
Hai chục người kia nhảy lên tán loạn như đám ếch sợ hãi.
Xoảng xoảng!
Những tiếng va chạm chói tai vang lên.
Xe bọn họ đã đâm bay những chiếc xe chắn giữa đường.
Trương Minh Vũ mừng rỡ.
Hôm nay, Lâm Kiều Hân... có vẻ khác lạ thật đấy!
Két!
Bỗng lại có tiếng va chạm chói tai vang lên.
Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.
Xe bị đâm hỏng rồi?
Anh nhổm lên nhìn.
Đầu xe đã bốc khói rồi.
Trời đất!
Trương Minh Vũ kinh hãi.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng lại không thể khống chế được tay lái nữa.
Cô bèn phanh xe lại theo bản năng.
Két!
Tiếng phanh xe chói tai lại vang lên.
Cô không khống chế được xe nữa, chiếc xe lao thẳng về phía rừng cây bên cạnh.
Xe xóc nảy kịch liệt.
May sao, xe không đâm phải thân cây nào, chỉ loạng choạng dừng lại.
Thân thể hai người bị nảy lên một trận.
Đầu xe đã bắt đầu bốc khói đặc.
Trương Minh Vũ nhanh nhẹn quát to: "Mau xuống xe!"
Lâm Kiều Hân vội vàng mở cửa xe.
Trương Minh Vũ bước sang, nắm chặt cánh tay cô, nhanh chóng chạy vội.
Phừng!
Một ngọn lửa bùng lên.
Trương Minh Vũ tăng nhanh bước chân.
Lâm Kiều Hân cũng cố gắng trấn tĩnh, chạy theo anh.
Ầm!
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên.
Trương Minh Vũ kinh hãi.
Anh vội nhào lên phía trước, đẩy Lâm Kiều Hân ngã xuống đất.
Bản thân anh đè lên người cô, che chở thật kín.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng.
Lòng cô vô cùng hoảng sợ, đồng thời cũng rất cảm động.
Một lúc sau, vụ nổ xe đã bình ổn lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.
May sao, bọn họ đã chạy khá xa, không bị vụ nổ gây ảnh hưởng gì.
Trương Minh Vũ lo lắng hỏi Lâm Kiều Hân: "Cô không sao chứ?"
Lâm Kiều Hân nhìn anh đầy phức tạp, nhưng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Lại thoát được một nạn!
Lâm Kiều Hân chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt gần sát bên mình, ánh mắt sáng lấp lánh.
Trái tim cô đã đập loạn lên.
Trương Minh Vũkhông chú ý tới điều này.
Brừm!
Bỗng bọn họ nghe thấy có tiếng nổ của động cơ vẳng đến.
Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.
Anh ngước mắt nhìn.
Bấy giờ, anh mới phát hiện có mấy chiếc xe đã vòng tới phía sau họ.
Phía trước... cũng có hơn hai chục người chạy tới chặn!
Nguy rồi!
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Không còn đường chạy!
Quan sát kĩ hơn, anh mới nhận ra, bước chân của đám người kia cực kì vững vàng.
Bọn họ đều là cao thủ!
Trái tim Trương Minh Vũ như trầm xuống.
Xong đời!
Lâm Kiều Hân đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
Nhưng...
Trương Minh Vũ cắn chặt răng.
Đầu óc nhanh chóng suy tính, có điều, anh thực sự không nghĩ được biện pháp nào có thể giải quyết tình hình lúc này.
Dù chỉ là biện pháp đưa Lâm Kiều Hân thoát khỏi đây thôi cũng không có.
Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Đi theo tôi!"
Nói đoạn, anh nắm chặt cánh tay Lâm Kiều Hân, lao về phía ít người nhất.
Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn chạy theo.
Bọn họ nhanh chóng tới trước mặt hai cao thủ.
Trương Minh Vũ phi thân tung một cước.
Rầm!
Một người trong đó không đỡ nổi cước này, ngã ầm xuống đất.
Trương Minh Vũ lại xông tới.
Anh vung tay nện xuống một quyền.
Người đàn ông kia lách mình tránh thoát, đánh trả một quyền.
Ngay sau đó, gã đàn ông nọ lập tức cảm nhận cơn tê dại từ cánh tay.
A!
Gã đàn ông nọ hít mạnh một hơi.
Trương Minh Vũ tung một cước vào giữa hai chân đối thủ.
"A a ..."
Một tiếng hét thảm đột ngột vang lên.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, quát lớn: "Chạy mau!"
Sau đó, anh cũng lập tức nhấc chân chạy.
Lâm Kiều Hân đã khiếp sợ tột cùng.
Nhưng cô không có thời gian băn khoăn nghĩ nhiều.
Cô cũng mau chóng tăng tốc chạy theo anh.
Trương Minh Vũ quay đầu quan sát.
Đám người còn lại đang ào ào xông tới như thủy triều.
Mẹ kiếp!
Anh siết chặt nắm tay, con ngươi bùng lên ánh sáng lạnh lẽo.
Song anh biết... mình đánh không lại!
Phía sau, có chiếc ô tô đang lao vọt tới.
Trương Minh Vũ vội vàng đẩy mạnh một cái.
Lâm Kiều Hân ngã sang một bên.
Trương Minh Vũ cũng phi thân tránh thoát.
Ô tô phóng vèo qua.
Tình cảnh cực kì nguy hiểm.
Ngay sau đó, nó đâm phải gốc cây, dừng lại.
Cửa xe bật mở, có hai kẻ hùng hổ đi xuống.
Bọn chúng xông thẳng về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lúc này chỉ còn một sự lựa chọn, anh lao thẳng lên.
Đánh thôi!
Huỵch huỵch rầm!
Những tiếng va chạm trầm đục liên tiếp vang lên.
Mặc dù Trương Minh Vũ đang chiếm thế thắng nhưng đám người sau lưng đã tiến sát lại.
Huỵch huỵch!
Ba người lại đánh được mấy hiệp.
Trương Minh Vũ đẩy lùi được hai gã kia.
Nhưng vào lúc này, đám người kia đã tới gần.
Bọn họ bao vây Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân vào giữa.
Những ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người.
Trương Minh Vũ đứng cạnh Lâm Kiều Hân, ánh mắt sắc lẻm quét nhìn xung quanh.
Chết tiệt!
Lâm Kiều Hân cúi đầu, áy náy nói: "Tôi... lại làm liên lụy đến anh rồi".
Trương Minh Vũ hơi ngẩn ra.
Một lúc sau, anh mới dịu dàng nói: "Hôm nay cô đã khiến tôi bất ngờ đấy, biểu hiện khá lắm".
Hả?
Lâm Kiều Hân ngạc nhiên nhìn anh.
Nhưng...
Dù nói sao chăng nữa, lần này bọn họ sẽ không thoát được...
Một gã đàn ông trong đám người đứng ra, lạnh lùng quát to: "Mẹ nó chứ, cùng xông lên, đừng để nó có cơ hội lấy sức".
"Bắt lấy nó!"
Gã đàn ông kia vừa dứt lời, đám người liền tiến tới.
Lâm Kiều Hân tuyệt vọng nhìn quanh.
Đám người kia đều nhếch mép cười lạnh.
Chẳng phải mày giỏi đánh lắm sao!
Để xem xem thế này thì mày còn đánh kiểu gì!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Anh đang chuẩn bị liều chết đánh một trận.
Nhưng đúng vào lúc này, từ xa xa, từng hồi còi cảnh sát lanh lảnh vang lên...
Chương 470: Ghen sao?
Gì thế?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trương Minh Vũ cũng mở to hai mắt.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Ai nấy đều thấy một hàng xe cảnh sát chạy băng băng trên đường, hướng về phía họ!
Đây là...
Tâm trạng Trương Minh Vũ chùng xuống.
Đó là... người của nhà họ Âu Dương ư?
Vẻ hoang mang hiện lên trong mắt Lâm Kiều Hân.
Những người xung quanh đứng sững như trời trồng.
Giây lát sau, xe cảnh sát xông thẳng vào rừng.
Quả nhiên!
Mục tiêu của cảnh sát là họ!
Trương Minh Vũ nhăn mặt, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.
Dù Long Tam tới đây thì vẫn...
Chao ôi.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.
Đám người bên kia cũng chau mày, ánh mắt đầy nặng nề.
Không bao lâu sau, các xe cảnh sát đã bao vây tất cả bọn họ.
Cửa xe mở.
Con ngươi Trương Minh Vũ thình lình co rụt.
Người mới đến là... Tần Minh Nguyệt ư?
Chuyện này là sao?
Anh vui mừng quá đỗi.
Bất ngờ chết đi được!
Sao cô ta tới đây?
Trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ hào hứng.
Cứu viện tới rồi!
Cạch cạch cạch!
Tiếng cửa xe mở vang lên.
Một loạt cảnh sát lao nhanh xuống xe.
Người nào cũng cầm súng trong tay.
Ơ!
Tiếng hít một hơi sâu bỗng nhiên truyền đến.
Những kẻ trong nhà họ Âu Dương đều bàng hoàng.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng quát bằng khuôn mặt không cảm xúc: "Buông vũ khí xuống, ngồi xổm, ôm đầu!"
Giọng nói của cô ta vô cùng đanh thép.
Những người xung quanh tròn mắt nhìn nhau.
Chân mày Tần Minh Nguyệt nhướng lên.
Cô ta giơ cao bàn tay trắng nõn.
Lạch cạch, lạch cạch!
Đạn lập tức lên nòng!
Mùi thuốc súng tràn ngập khắp cánh rừng trong nháy mắt.
Chỉ cần một mồi lửa thôi là có thể làm nơi này cháy rụi.
Ừng ực.
Mọi người nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Ai nấy cũng chết trân!
Bọn họ hoàn toàn không lường trước cảnh tượng này sẽ xảy ra...
Thật lâu sau, người đàn ông cầm đầu đặt vũ khí xuống đất.
Sau đó người nọ từ từ cúi xuống ngồi xổm.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng không nấn ná nữa.
Cả đám nháo nhào ngồi xổm trên mặt đất.
Chỉ còn Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân ở giữa là đang đứng.
Trương Minh Vũ cười vui vẻ.
Tâm trạng anh nhẹ nhõm hơn trông thấy!
Tần Minh Nguyệt nhìn về phía Trương Minh Vũ rồi lại hướng mắt sang Lâm Kiều Hân.
Đôi mắt đẹp của cô ta đầy trầm tư.
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tiến lại gần hai người.
Trương Minh Vũ hớn hở hỏi: "Sao cô tới đây?"
Tần Minh Nguyệt hơi ngước mặt rồi thản nhiên nói: "Cô ấy bảo tôi tới".
Cái gì?
Vừa nghe thấy lời này, Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt.
Lâm Kiều Hân là người bảo Tần Minh Nguyệt đến đây?
Ủa...
Trong lòng Trương Minh Vũ ngạc nhiên quá đỗi.
Lâm Kiều Hân ngập ngừng giải thích: "Người của Thần Ẩn nói anh bị bắt, tôi lo... không cứu được anh nên..."
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Anh lại thấy bất ngờ lần nữa.
Lâm Kiều Hân thông minh thật!
Nếu không có Tần Minh Nguyệt thì hôm nay tất cả bọn họ phải chôn thây tại đây rồi!
Trong đôi mắt long lanh của Tần Minh Nguyệt chất đầy tâm sự, cô ta hỏi: "Hai người... không sao chứ?"
Trương Minh Vũ tỏ ra nhẹ nhõm: "Không sao cả, cô tới đúng lúc lắm".
Ánh nhìn của Lâm Kiều Hân đầy phức tạp.
Sau khi đã an toàn, lòng cô lại rối như tơ vò
Tần Minh Nguyệt nhẹ gật đầu.
Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: "Phải rồi, bên xưởng đóng tàu còn có người ở đó đấy, giờ các cô đi chắc là bắt được".
Tần Minh Nguyệt lắc đầu.
Sao vậy?
Trương Minh Vũ ngần người.
Cô ta nói với vẻ tư lự: "Chúng tôi... không có chứng cứ, do có nhà họ Âu Dương làm hậu thuẫn cho họ nên chúng tôi... không thể tự ý bắt người".
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Trương Minh Vũ.
Nhưng sau đó anh không thắc mắc nữa.
Dù gì anh cũng chẳng có chứng cứ chứng minh bọn họ có tội.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười ha ha: "Không sao, lần sau tôi sẽ chuẩn bị chứng cứ trước cho cô".
Tần Minh Nguyệt vô cùng bất ngờ.
Cuối cùng, cô ta liếc nhìn anh đầy ẩn ý.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã lên xe.
Đám người này cũng bị giải đi.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân ngồi ở hàng ghế sau.
Tần Minh Nguyệt thì ngồi tại ghế phó lái.
Trương Minh Vũ không kìm được nở nụ cười.
Long Tam không cần anh bận tâm.
Hôm nay có thể xem như thoát chết trong gang tấc.
Lâm Kiều Hân im lặng suốt cả đường đi.
Tần Minh Nguyệt cũng không nói một lời.
Thời gian trôi qua, xe lái vào nội thành.
Theo thủ tục.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng vào sở cảnh sát một chuyến.
Cảnh sát nhanh chóng lấy lời khai từ hai người.
Trương Minh Vũ ra ngoài phòng thẩm vấn.
Giọng nói trong trẻo của Tần Minh Nguyệt đột ngột vang lên: "Bên này".
Trương Minh Vũ giật mình.
Ngẩng đầu nhìn lại, anh thấy cô ta đang đứng dựa vào tường.
Dáng người quyến rũ hết sức bắt mắt.
Một tia khó hiểu thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.
Anh liếc mắt nhìn xung quanh.
Không thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đâu cả.
Trương Minh Vũ tiến về phía Tần Minh Nguyệt.
Cô ta xoay người đi vào phòng, anh cũng vào theo.
"Đóng cửa lại".
Tần Minh Nguyệt chỉ bình thản nói một câu.
Sau đó cô ta ngồi xuống.
Đóng cửa?
Trương Minh Vũ càng thấy lạ hơn.
Anh đóng cửa theo lời cô ta.
Tần Minh Nguyệt giơ bàn tay trắng nõn lên ra hiệu, nói: "Ngồi đi".
Trương Minh Vũ ngồi đối diện cô ta rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hôm nay Tần Minh Nguyệt sao sao thế nhỉ.
Cô ta nâng mặt lên làm lộ ra dung nhan tuyệt đẹp: "Cảm ơn anh vì chuyện khi trước".
"Nếu như không có anh thì tôi gặp rắc rối to rồi".
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hiểu là chuyện gì, cười đáp: "Dù tôi không đến thì vẫn còn chú ba của cô mà".
Cô ta từ tốn sửa lời anh với đôi mắt lấp lánh đầy sao: "Anh không tới thì chú ba của tôi cũng không tới đâu".
Gì cơ?
Trương Minh Vũ sững người.
Lúc này anh mới nhớ đến chuyện ngày đó.
Trương Minh Vũ cũng không hiểu vì sao Tần Bác Quang lại cư xử một cách cung kính với mình như vậy.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày hỏi: "Rốt cuộc thân phận của anh là gì?"
Đây là vướng mắc trong lòng cô ta từ đó đến giờ.
Đường đường là đại tướng mà lại ăn nói lễ phép với Trương Minh Vũ như thế...
Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Nếu tôi nói tôi chẳng có thân phận gì cả thì cô có tin không..."
Sau một lúc chần chừ, Tần Minh Nguyệt gật đầu đáp: "Tin".
Hả?
Trương Minh Vũ ngây ra.
Tin luôn sao?
Tần Minh Nguyệt nhoẻn môi: "Anh đã cứu tôi một mạng, sau này tôi sẽ báo đáp anh".
Trương Minh Vũ nói với giọng ngán ngẩm: "Chẳng phải cô cũng cứu tôi rồi đấy sao".
Tần Minh Nguyệt lắc đầu, bảo: "Không giống, đây là trách nhiệm của tôi".
Chà...
Trương Minh Vũ không biết nên nói gì hơn.
Trương Minh Vũ cũng không nói gì nữa.
Cô ta chỉ quan sát anh trong yên lặng.
Trương Minh Vũ hơi sờ sợ khi bị Tần Minh Nguyệt nhìn chằm chằm như thế.
Toàn thân anh cứ ngường ngượng thế nào!
Rất lâu sau, Tần Minh Nguyệt khẽ cười, lên tiếng: "Tự nhiên tôi tò mò về anh quá".
Đôi mắt cô ta sáng rỡ.
Gì cơ?
Trương Minh Vũ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ta.
Môi mấp máy, nhưng rồi anh vẫn không thốt được một lời.
Tần Minh Nguyệt dựa lưng vào ghế, chuyển chủ đề: "Phải rồi, chú ba của tôi bảo tôi nói vài chuyện với anh".
"Nhà họ Âu Dương đang ấp ủ một âm mưu đáng gờm".
"Một khi thời cơ của họ tới, anh sẽ gặp rắc rối lớn".
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Thảo nào dạo gần đây không thấy nhà họ Âu Dương có động thái gì.
Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Còn nữa, tổ 11 của Thần Ẩn... cũng được điều động rồi".
"Thực lực của họ cao hơn tổ 12 rất nhiều".
Cái gì?
Đồng tử Trương Minh Vũ đột nhiên co rụt.
Tổ 12 vẫn chưa dẹp sạch cơ mà!
Thêm tổ 11 nữa là sao?
Hơn nữa... vì sao Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương đều chia ra mười hai tổ vậy?
Một giọng nói êm tai chợt cất lên: "Trương Minh Vũ, Trương Minh Vũ?"
Trương Minh Vũ giật mình.
Lâm Kiều Hân?
Anh nói lớn: "Tôi ở đây!"
Tiếng bước chân nhanh chóng lại gần.
Cửa bị mở ra.
Gương mặt sắc sảo của Lâm Kiều Hân xuất hiện trong tầm mắt anh.
Thấy Trương Minh Vũ, khóe môi cô hơi nhoẻn lên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại thấy Tần Minh Nguyệt!
Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, ngờ vực hỏi: "Sao hai người... ở cùng một chỗ thế?"
Chân mày Tần Minh Nguyệt nhướng lên.
Ơ?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Câu này… sao nghe là lạ thế nhỉ?
Đã thế còn… chua lòm nữa chứ?
Chương 471: Lâm Kiều Hân tuyên bố chủ quyền?
Một lúc lâu sau Trương Minh Vũ mới mỉm cười trả lời: "À... Chúng tôi đang nói về bọn Thần Ẩn ấy mà".
Lâm Kiều Hân chỉ gật đầu, không nói gì.
Cô nhẹ nhàng đi tới rồi yên lặng ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.
Nét mặt anh đầy mờ mịt.
Biểu hiện của cô kì lạ quá!
Tần Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, môi cười tủm tỉm.
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ ho một tiếng rồi lúng túng hỏi: "Cái đó..."
"Người của Thần Ẩn vào nước ta dễ dàng vậy sao?"
Đôi mắt Lâm Kiều Hân chất đầy tâm sự.
Tần Minh Nguyệt hé môi trả lời: "Chúng vào đây với tư cách là doanh nhân, chúng tôi không có chứng cứ nên không có quyền nhúng tay".
Trương Minh Vũ cũng gật đầu.
Đây thật sự là một vấn đề nhức nhối.
Phải tìm cách giải quyết thôi!
Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Nhà họ Âu Dương và Thần Ẩn có dính dáng gì đó với nhau, đều có mười hai tổ".
"Tổ 12 của Thần Ẩn sắp bị anh tiêu diệt rồi".
"Còn tổ 12 của nhà họ Âu Dương thì chỉ còn lại mỗi mình Dạ Thập Nhị".
Sao cơ?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Anh mất một lúc suy nghĩ mới hiểu ra tại sao.
Những người còn lại chắc chắn nằm trong đám vừa bị bắt.
Cơ mà anh cứ tưởng là không bắt được chứ?
Tần Minh Nguyệt như đọc được suy nghĩ của Trương Minh Vũ, cô ta cười nói: "Đừng lo, tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết mối bận tâm của anh".
"Lát nữa tôi sẽ bắt chúng vào tù vì tội xúi giục".
Đôi mắt Trương Minh Vũ sáng ngời.
Hàng lông mày rậm của Lâm Kiều Hân nhíu lại, cảm giác gượng gạo bỗng dâng lên trong lòng.
Cô khó chịu cực kỳ.
Trương Minh Vũ vui vẻ nói: "Cảm ơn nhiều nha!"
Tần Minh Nguyệt đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Một tia sáng lóe lên trong mắt, Tần Minh Nguyệt mỉm cười: "Với mối quan hệ giữa hai ta mà anh còn nói cảm ơn à".
Cô ta nói câu ấy rồi nở nụ cười bí hiểm.
Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.
Tần Minh Nguyệt nói vậy là sao?
Nét mặt Lâm Kiều Hân đầy lạnh nhạt, cô chậm rãi nói: "Đúng thật, cô Tần đây đã cứu chúng tôi rất nhiều lần".
"Sau này nếu có dịp chúng tôi sẽ cảm ơn cô Tần".
Ôi chao?
Trương Minh Vũ nghe mà hết hồn.
Đây là lời cảm ơn.
Nhưng sao giọng điệu lại nghe sai sai ấy nhỉ?
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, cười cười: "Cảm ơn thì không cần, dù gì Trương Minh Vũ cũng đã cứu tôi nhiều lần".
"Đương nhiên tôi phải giúp lại anh ấy chứ".
Lâm Kiều Hân nở nụ cười tự nhiên, đáp: "Sao giống được, anh ấy cứu cô và cô cứu anh ấy là chuyện của hai người".
"Còn hôm nay... cô đã cứu tôi".
"Tôi không thể báo đáp được nên đành để Minh Vũ nhà tôi làm giúp thôi".
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt chút nữa đã hộc máu.
Minh Vũ... nhà tôi?
Trời đất ơi...
Sao nghe cứ như tuyên bố chủ quyền ấy nhỉ?
Tần Minh Nguyệt mỉm cười: "Cô Lâm đừng khách sáo, hôm nay cô gọi cho tôi không phải cũng vì cứu Trương Minh Vũ sao?"
Nghĩa bóng là tôi có cứu cô đâu.
Lâm Kiều Hân nhướng mày, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Cứu Trương Minh Vũ và cứu tôi là như nhau".
Câu vừa dứt, hai người phụ nữ không nói gì thêm.
Họ chỉ nhìn nhau trong im lặng.
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Cảm giác đâu đây có mùi thuốc súng thì phải.
Trò đùa mới hả?
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ ho một tiếng rồi xởi lởi hỏi: "Cái đó... còn tin gì nữa không?"
Chuyển đề tài lẹ lẹ!
Tần Minh Nguyệt nở nụ cười đầy mị hoặc, trả lời: "Cũng không có gì, chú ba quan tâm anh nên bảo tôi dặn anh đề phòng nhà họ Âu Dương sẽ bày âm mưu".
Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.
Đây chỉ là một câu bình thường.
Nhưng sao nghe là lạ thế nhỉ?
Lâm Kiều Hân hơi nhăn mặt.
Chú ba?
Trương Minh Vũ cười ha ha: "À, được thôi, tôi sẽ chú ý".
"Nếu không còn gì khác thì chúng tôi đi về trước".
Anh nói câu ấy rồi đứng dậy.
Không thể ở đây lâu thêm nữa!
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười: "Ờ, ngày mai tôi sẽ gọi cho anh".
Còn gọi nữa sao?
Trương Minh Vũ chẳng biết nói gì, lúng túng đáp: "Tôi biết rồi, vậy chúng tôi đi đây".
Anh nói xong xoay người đi ngay.
Đúng là tạo nghiệp mà!
Lâm Kiều Hân sải đôi chân dài bước đi.
Trông cô vô cùng hiên ngang.
Tần Minh Nguyệt ngồi trên ghế, không nói một lời, một tia sáng xẹt qua trong mắt.
Thật lâu sau cô ta mới chậm rãi cất tiếng: "Có vẻ hay ho rồi đây".
...
Trương Minh Vũ bước nhanh ra ngoài đồn cảnh sát.
Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo.
Không hiểu sao trong lòng anh hơi bồn chồn.
Cứ như anh bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy.
Giọng nói du dương của Lâm Kiều Hân bỗng cất lên: "Chú ba đó là ai vậy?"
Biết ngay mà...
Trương Minh Vũ ngán ngẩm nghĩ.
Một lúc sau, anh tỏ ra tự nhiên: "Chú ba của Tần Minh Nguyệt đấy, tôi không biết ông ấy nhưng hình như ông ấy biết chị tôi".
Giải thích thế này khá là có lý.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên nhiều suy nghĩ.
Sau cùng cô vẫn không hỏi gì thêm.
Trương Minh Vũ bắt xe taxi.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau.
Lâm Kiều Hân giữ im lặng.
Còn Trương Minh Vũ thì lóng nga lóng ngóng như ngồi trên đinh sắt.
Lâm Kiều Hân lẳng lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ với gương mặt không cảm xúc.
Trái tim cô rối như tơ vò.
Nếu như Trương Minh Vũ ngoại tình vào một tháng trước thì cô sẽ rất vui mừng.
Vì như vậy cô sẽ có lý do để ly hôn.
Nếu anh ngoại tình vào nửa tháng trước thì cô sẽ tức điên lên.
Vì cô thấy mình bị phản bội.
Còn bây giờ...
Cô không có tư cách gì để tức giận, cô nợ Trương Minh Vũ quá nhiều điều.
Dù cố gắng cách mấy cũng không báo đáp nổi!
Chưa kể Trương Minh Vũ vốn không ngoại tình.
Nghĩ đến đây tâm tình cô cũng thông suốt.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Mình chỉ cần bù đắp nhiều hết sức có thể là được rồi.
Những chuyện khác thì phải dựa vào ý trời thôi!
Hơn nữa...
Khóe môi Lâm Kiều Hân nhoẻn lên thành một nụ cười kì lạ.
Nhưng Trương Minh Vũ không để ý thấy.
Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Lâm Kiều Hân bất chợt vang lên: "Chúng ta đến biệt thự của chị anh đi".
Sao cơ?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Đến đó làm gì?
Trương Minh Vũ chần chừ hồi lâu nhưng rồi cũng không hỏi thêm.
Anh nói địa chỉ cho tài xế.
Xe taxi quay đầu rồi tiến về biệt thự.
Trương Minh Vũ không thắc mắc vì sao.
Dù gì tổ 12 của Thần Ẩn lẫn nhà họ Âu Dương đều chẳng còn ai.
Tình hình hiện tại không còn nguy hiểm như lúc trước nữa.
Chẳng mấy chốc, taxi chậm rãi dừng lại.
Lâm Kiều Hân sải đôi chân thanh thoát đi trước.
Thần thái, sang chảnh!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Mặc dù đẹp đến mức như vừa bước ra từ trong tranh đấy, nhưng chẳng hiểu sao anh cứ thấy lo lắng thế nào.
Lâm Kiều Hân bị làm sao thế...
Trương Minh Vũ chán nản lắc đầu.
Hai người nhanh chóng đi vào biệt thự.
Lâm Kiều Hân đi thẳng lên tầng hai.
Cô đang... giận dỗi gì ư?
Chắc là không đâu.
Giận thì sao đòi tới đây được.
Trương Minh Vũ nghĩ mà đau đầu.
Chịu rồi!
Anh ngồi trên ghê sofa. Trông anh vô cùng mệt mỏi.
Trương Minh Vũ không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Long Tam.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối.
Giọng nói ồm ồm của Long Tam truyền đến: "Cậu Minh Vũ, cậu về rồi sao?"
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi trả lời: "Tôi về rồi, đang ở biệt thự đây. Các anh không sao là tốt rồi".
Long Tam điềm tĩnh báo cáo: "Dạ Thập Nhị đã bỏ chạy, tên đại ca thì bị giết rồi".
Cái gì?
Tin này làm Trương Minh Vũ trợn to mắt.
Còn giết ngược lại được một người sao?
Hai người trò chuyện đôi câu rồi cúp máy.
Trương Minh Vũ nhếch môi cười.
Nói vậy nghĩa là tổ 12 Thần Ẩn bị diệt toàn quân rồi sao?
Không!
Vẫn còn Tiểu Trạch!
Trương Minh Vũ tức hết chỗ nói.
Chim rơi vào tay rồi còn để nó bay đi mất!
Tiếng giày cao gót bỗng nhiên vang lên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, anh thấy Lâm Kiều Hân đang từ tầng hai đi xuống.
Sau khi nhìn rõ cô đang mặc gì.
Đồng tử của Trương Minh Vũ co rút.
Lâm Kiều Hân ăn mặc thế này...
Đẹp thật!
Quyến rũ vô cùng!