Em Trai Khờ Khạo

Chương 448-455




Chương 448: Mọi thứ đã rõ

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Cơ thể hấp dẫn của Tần Minh Nguyệt đập vào mắt anh.

Long Tam lặng lẽ đi sang chỗ khác.

Tần Minh Kiệt híp mắt lại, vẻ tức giận thoáng qua trong mắt cậu ta.

Cái tên này có ý xấu với chị mình là cái chắc!

Chắc mẩm Tần Bác Quang cũng bị lừa luôn rồi!

"Minh Kiệt, lên xe!"

Tần Bác Quang bỗng quát.

Trong lòng Tần Minh Kiệt bất mãn cách mấy cũng đành xoay người lên xe.

Các binh sĩ nhanh chóng lên xe.

Trên đường chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt.

Trương Minh Vũ cười ha ha hỏi: "Sao đấy?"

Tần Minh Nguyệt không nói gì mà chỉ im lặng quan sát anh.

Bỗng nhiên cô ta hơi tò mò.

Rốt cuộc Trương Minh Vũ đã làm gì để khiến Tần Bác Quang tỏ ra cung kính như thế?

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười, hỏi: "Cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay, không ngờ anh sẽ đến".

Trương Minh Vũ tỏ ra chán nản: "Không ngờ tôi tới xong còn làm chuyện rối thêm".

"Tôi không đến cô vẫn thoát ra được mà".

Tần Minh Nguyệt nhẹ lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ nếu anh không đến thì chú ba tôi cũng không đến đâu".

Sao cơ?

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy kinh ngạc.

Chắc không phải đâu...

Tần Minh Nguyệt khẽ cười, lái sang chuyện khác: "Bỏ chuyện đó sang một bên, anh tới nên tôi cảm kích lắm".

Trương Minh Vũ cười lúng túng.

Tần Minh Nguyệt vẫn quan sát anh trong âm thầm, đôi mắt bồ câu vẫn lộ rõ sự tò mò.

"Anh... rốt cuộc thân phận của anh là gì?"

Cô ta cười hỏi.

Trương Minh Vũ lắc đầu một cách chán nản, hỏi: "Nếu tôi nói tôi chả biết chuyện gì đang xảy ra cả thì cô có tin không?"

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, trả lời: "Tin".

Tin?

Trương Minh Vũ ngây người.

Tần Minh Kiệt hô lớn: "Chị ơi, mình đi thôi!"

Tần Bác Quang cau mày, bực mình nói: "Cái thằng này, lớn to đầu rồi mà vẫn không tinh ý gì cả!"

Không tinh ý ư?

Ánh mắt Tần Minh Kiệt đầy tức tối.

Cái tên nghèo nàn ở nơi này có xứng với chị anh ta đâu chứ?

Cuối cùng Tần Minh Kiệt vẫn không dám chống đối lời chú mình.

Tần Minh Nguyệt vui vẻ chào: "Vậy tôi về trước nhé, không lâu nữa tôi sẽ quay về Hoa Châu".

Trương Minh Vũ cũng mỉm cười, gật đầu chào.

Sao anh cứ thấy xấu hổ thế nào ấy nhỉ.

Tần Minh Nguyệt sải chân về phía chiếc xe Jeep, cơ thể mềm mại khiến bao người mê đắm.

Ruỳnh!

Tiếng nổ máy vang lên.

Chẳng mấy chốc đoàn xe dài đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trương Minh Vũ bần thần đứng tại chỗ.

Mọi chuyện trong ngày hôm nay... đều ảo ma...

Hai tướng quân...

Tâm trí Trương Minh Vũ lúc này rối như tơ vò.

Long Tam cất giọng: "Lên xe thôi".

Trương Minh Vũ thẫn thờ lê chân tới, sau đó anh ngồi vào trong xe.

Long Tam khởi động xe rồi lái tới Hoa Châu.

Anh ta nói với giọng trầm thấp: "Cậu muốn hỏi gì không, tôi sẽ trả lời nếu có thể".

Một tia sáng lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ, anh hỏi: "Vì sao Tần Bác Quang cung kính với tôi thế?"

Long Tam ung dung đáp: "Tôi không được nói".

Trương Minh Vũ tiếp tục hỏi: "Vì sao chị sáu sắp xếp như vậy cho tôi?"

"Không nói được".

Trương Minh Vũ bực mình trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Vậy chứ tôi hỏi được cái gì".

Cái gì cũng không nói được là sao.

Long Tam từ tốn bảo: "Thôi, để tôi kể cậu nghe những gì tôi được phép tiết lộ".

Trương Minh Vũ nghe vậy thì hớn hở.

Anh ta nghiêm túc nói: "Hôm nay cho cậu đến đây là để cậu gặp vài nhân vật lớn cho quen".

"Tiện thể đắc tội Âu Dương Thanh Tùng".

Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.

Mục đích gì thế này...

Long Tam tiếp tục kể: "Nội bộ nhà họ Âu Dương không hề đoàn kết, Âu Dương Thanh Tùng và Âu Dương Triết không cùng một chiến tuyến nhưng đều có cùng một mục đích".

Trương Minh Vũ trông như có điều suy nghĩ.

Long Tam liếc nhìn anh rồi nói tiếp: "Tôi sẽ tổng kết lại để cậu biết để sau này nên làm những gì".

"Bảo vệ nhà họ Lâm là khảo nghiệm của sư phụ của cậu dành cho cậu".

"Phát triển doanh nghiệp là khảo nghiệm của cô ba dành cho cậu".

"Âu Dương Thanh Tùng là khảo nghiệm của cô cả".

Cái gì?

Vừa nghe thấy lời này, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt.

Còn khảo nghiệm nữa ư?

Nhưng sau khi nghe Long Tam nói xong, khúc mắc trong lòng anh cũng được giải đáp.

Long Tam lại lên tiếng: "Sáu cô chủ đều có nhiệm vụ của riêng mình".

"Trước tiên họ phải xong nhiệm vụ của mình mới để cậu hoàn thành khảo nghiệm của mình".

"Có vậy bọn họ mới có thể quay trở về và giúp cậu vượt qua thử thách".

Trong lòng Trương Minh Vũ ngạc nhiên quá đỗi.

Các chị có khảo nghiệm nữa à?

Long Tam bảo: “Vốn dĩ phải chờ họ xong nhiệm vụ của mình rồi mới có thể đặt thử thách cho cậu”.

"Nhưng hiện tại có Thần Ẩn nên các cô chủ đành thay đổi kế hoạch".

Trương Minh Vũ trầm tư suy nghĩ, gật đầu.

Nhưng trong lòng anh vẫn thấy có chỗ chưa rõ...

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Vậy... phải làm sao để vượt qua thử thách?"

Long Tam nhếch môi cười, đáp: "Khảo nghiệm của sư phụ cậu là bảo vệ món đồ quan trọng ở nhà họ Lâm".

"Khảo nghiệm của cô ba là cậu phải trở thành nhà giàu số một tỉnh Thiên".

"Khảo nghiệm của cô cả là muốn cậu đoạt quyền kiểm soát Quân đoàn 3".

Phụt!

Trương Minh Vũ suýt thì hộc máu ra ngoài.

Thử thách của sư phụ thì thôi tạm bỏ qua.

Anh đã biết trước rồi.

Còn khảo nghiệm của chị ba và chị cả là cái quái gì thế?

Nhà giàu số một tỉnh Thiên?

Nắm quyền... Quân đoàn 3?

Trò đùa gì thế này!

Long Tam cảnh báo: "Cậu Minh Vũ, thời gian của cậu không còn nhiều nữa".

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.

Tuy khá là gian nan.

Nhưng những suy nghĩ trong đầu anh đã rõ ràng hơn rất nhiều.

Tại sao Thần Ẩn... lại nhảy vào nhỉ?

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ biết gật đầu, đáp: "Biết rồi".

Đúng là... khó chết đi được!

Hây dà.

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.

Tất cả đều đã rõ ràng, nhưng gánh nặng trên vai cũng nặng hơn!

Dọc đường đi, cả hai đều không nói gì.

Từ đầu đến cuối, Trương Minh Vũ vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của mình.

Chẳng biết qua bao lâu, xe dừng lại.

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên kiên định.

Có nghĩ ngợi nhiều chăng nữa cũng vô dụng thôi.

Nếu sư phụ đã sắp xếp tất cả mọi chuyện.

Thì anh chỉ việc hoàn thành thôi!

Mục tiêu hiện tại chỉ có một, đó là vượt qua thử thách!

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.

Thấy xe đang dừng trước cổng công ty Sơ Tinh.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.

Bắt đầu nào!

Anh nhanh chóng xuống xe rồi đi vào công ty.

Nhiệm vụ là gì đã rõ.

Mọi thứ đều không còn khó hiểu như trước.

Thử thách của sư phụ là bảo vệ nhà họ Lâm, nhiệm vụ này làm anh rơi vào thế bị động.

Thử thách của chị cả là đoạt quyền kiểm soát Quân đoàn 3, anh cũng bị động.

Nhiệm vụ duy nhất anh có thể ở thế chủ động chỉ có nhiệm vụ của chị ba.

Trở thành tỷ phú giàu nhất tỉnh Thiên!

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm.

Việc phát triển năng lực cấp bách lắm rồi!

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã tới văn phòng.

Anh gọi điện.

Trần Thắng Nam đã đến.

Trương Minh Vũ hỏi: "Chuyện công ty đầu tư mạo hiểm sao rồi?"

Trần Thắng Nam kính cẩn trả lời: "Công ty đã đăng ký xong nhưng vẫn chưa tuyển nhân viên ạ".

Trương Minh Vũ suy xét một lát rồi nói: "Chưa vội tuyển, gọi thầu trước đã".

"Báo cho tất cả những người muốn được đầu tư, yêu cầu họ ngày mai đến công ty".

"Đích thân tôi sẽ phỏng vấn!"

Sao?

Ánh mắt Trần Thắng Nam trở nên mờ mịt.

Chủ động... gọi thầu?

Sau cùng, cô ta vẫn kính cẩn đáp lại: "Rõ!"

Nói xong, Trần Thắng Nam xoay người ra khỏi văn phòng.

Bắt tay vào chuẩn bị thôi.

Đôi mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ sốt ruột.

Người giàu nhất tỉnh Thiên!

Chỉ riêng Hoa Châu thôi thì còn lâu mới đủ!

Một mình Trần Thắng Nam gọi thầu cũng chưa đủ!

Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!

Chương 449: Hàn Thất Thất nghe lời!

Trương Minh Vũ gọi điện thoại cho Hàn Thiên Hoa.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy.

Hàn Thiên Hoa vui vẻ hỏi: “Minh Vũ đấy hả? Sao hôm nay lại gọi điện cho chú thế?”

Anh bật cười đáp: “Cháu đang muốn mời chú Hàn một bữa, có chuyện cần nhờ tới sự giúp đỡ của chú”.

Ông không hề do dự đáp: “Không thành vấn đề”.

Chẳng bao lâu sau hai người đã hẹn xong thời gian và địa điểm gặp nhau.

Tiếp đó, anh lại gọi cho Trần Đại Phú. Đối phương cũng sảng khoái nhận lời.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên nở nụ cười.

Nếu hai người họ có thể giúp được, chắc chắn anh sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đến chiều, anh cũng bắt đầu thấy đói bụng.

Anh đi ra khỏi công ty.

Chiếc Mercedes vẫn chờ sẵn bên lề đường.

Anh ngồi vào trong xe.

Thoắt cái, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.

Anh xuống xe đi vào trong.

Lúc này, bên trong khách sạn vẫn vô cùng nhộn nhịp, khách hàng qua lại tấp nập.

Nhận viên cũng làm việc rất chăm chỉ.

Anh quan sát xung quanh rồi gật đầu hài lòng.

Vương Vũ Nam quản lý tốt lắm.

Anh không còn chần chừ đi thẳng vào căn phòng Vip đã đặt trước.

Lặng lẽ chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Anh khẽ mỉm cười.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Trần Đại Phú bước vào, cười sang sảng nói: “Tôi đến rồi đây cậu Minh Vũ”.

Anh đứng dậy đáp: “Mời ngồi”.

Ông ta vội vàng gật đầu ngồi xuống.

Tiếng bước chân lại truyền tới.

Hàn Thiên Hoa nhiệt tình cười bảo: “Chú không đến muộn chứ?”

Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đương nhiên rồi, mời chú ngồi”.

Ông thong thả bước tới.

Trương Minh Vũ đang định ngồi xuống.

Thì đột nhiên phát hiện sau lưng Hàn Thiên Hoa vẫn còn có người.

Anh nheo mắt dò xét.

Hàn Thất Thất?

Anh không khỏi giật nảy mình.

Cô ta chậm rãi đi vào, hơi cúi đầu.

Khiến anh không nhìn thấy được vẻ mặt hiện giờ của cô ta.

Anh nghi hoặc hỏi: “Thất Thất, sao cô lại tới đây?”

Cô ta khẽ lắc đầu.

Hàn Thiên Hoa nở nụ cười sâu xa lên tiếng: “Thất Thất, mau qua đây ngồi”.

Cô ta trợn trừng mắt, khẽ cử động định ngồi xuống.

Lại nghe thấy Hàn Thiên Hoa thì thầm; “Ngồi cạnh bố làm gì? Ngồi cạnh Minh Vũ đi chứ!”

Cô ta giậm chân bình bịch.

Cuối cùng vẫn phải lê bước đi tới ngồi cạnh anh.

Hả?

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Chuyện này là thế nào?

Hơn nữa trước giờ Hàn Thất Thất vẫn luôn cư xử tùy hứng, ăn nói chua ngoa cơ mà?

Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?

Hàn Thiên Hoa gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi xuống.

Trần Đại Phú khách sáo hỏi: “Cậu Minh Vũ gọi chúng tôi đến có gì muốn dặn dò?”

Anh bật cười cất giọng đáp: “Sao lại nói là dặn dò? Lần này tôi mời hai người đến đây là vì có chuyện muốn nhờ vả”.

Hàn Thiên Hoa xua tay nói: “Minh Vũ, cháu vừa mới cứu sống mẹ của Thất Thất”.

“Huống hồ với quan hệ của cháu với con bé, có chuyện gì cứ nói một tiếng là được!”

“Gì mà nhờ vả với không nhờ vả chứ”.

Hàn Thất Thất bĩu môi.

Quan hệ gì chứ?

Anh cũng gượng cười lên tiếng: “À… thôi được, vậy thì cháu sẽ nói thẳng với hai người”.

“Cháu có một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, chính là trở thành người giàu nhất tỉnh Thiên”.

Nghe thấy anh nói vậy, cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều ngớ người.

Cái gì?

Nhà giàu nhất tỉnh Thiên sao?

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Đến cả những người nắm giữ thế lực lớn như bọn họ còn không dám mơ tưởng đến chuyện này!

Dù sao Hoa Châu chỉ là một thành phố lạc hậu của tỉnh Thiên mà thôi.

Nhà giàu nhất tỉnh Thiên…

Hàn Thất Thất ngạc nhiên ngẩng phắt đầu dậy, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ.

Trương Minh Vũ điên rồi sao?

Trần Đại Phú nghiêm túc nói: “Chuyện này… rất khó”.

Anh khẽ cười đáp: “Tôi biết là rất khó, nhưng tôi nhất định phải làm được”.

Ông ta lại quay sang nhìn Hàn Thiên Hoa.

Một lúc lâu sau, cả hai đồng loạt gật đầu.

Trần Đại Phú cung kính hỏi: “Cậu Minh Vũ cần chúng tôi làm gì?”

Anh lắc đầu nói: “Bây giờ tôi cũng chưa có kế hoạch gì. Hôm qua tôi vừa mới thành lập một công ty đầu tư mạo hiểm”.

“Lần này tôi mời hai người tới cũng là để bàn bạc chuyện này”.

Hàn Thiên Hoa nghiêm nghị lên tiếng: “Nói thật, chuyện này vô cùng khó”.

Trần Đại Phú lặng lẽ gật đầu.

Trước giờ cả hai người họ vẫn luôn nỗ lực phát triển doanh nghiệp của mình.

Nhưng đến ngày nay cũng chỉ là nhà giàu nhất Hoa Châu.

Trương Minh Vũ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Tôi đang có ý định làm đầu tư mạo hiểm, mỗi một thành phố đều có cổ phần”.

Trần Đại Phú gật đầu đồng tình: “Đầu tư mạo hiểm đúng là một cách kiếm tiền không tồi”.

“Chỉ là… cần phải có mắt nhìn cực kỳ chuẩn”.

Hàn Thiên Hoa lẳng lặng gật đầu.

Đương nhiên Trương Minh Vũ cũng hiểu được điều này.

Nhưng muốn nhanh chóng kiếm tiền thì anh chỉ có thể mạo hiểm.

Mãi lâu sau, Trần Đại Phú mới lên tiếng: “Cũng không phải không thể cân nhắc chuyện này”.

Hai mắt anh lập tức sáng rực lên: “Tôi muốn nhờ hai người giúp đỡ tôi đầu tư, chúng ta nghĩ cách để đôi bên cùng có lợi”.

Trong mắt Hàn Thiên Hoa chợt lóe sáng: “Hay là… cháu đầu tư, hai nhà bọn chú làm?”

Trần Đại Phú ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng bừng.

Nhưng…

Trương Minh Vũ gật đầu đáp: “Cháu cũng nghĩ như vậy. Dù sao cũng đều là đầu tư, chắc chắn đầu tư vào hai người sẽ đáng tin cậy hơn”.

“Vậy thì chúng ta cũng không cần bỏ ra cái gì”.

“Một khi thành công, tất cả đều sẽ có lợi”.

“Cho dù thất bại cũng sẽ không bị tổn thất gì cả”.

Hàn Thiên Hoa trầm giọng lên tiếng: “Cách nghĩ này rất tốt. Nhưng người ngoài như chúng ta muốn xâm nhập vào thị trường ở các thành phố khác không dễ dàng như vậy đâu”.

“Mỗi một thành phố đều có các gia tộc hàng đầu, sao bọn họ có thể trơ mắt đứng nhìn chúng ta tranh một miếng bánh được”.

Trần Đại Phú cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Điều này chính là khó khăn lớn nhất.

Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy kiên định. Anh nói: “Yên tâm, nếu có trở ngại cứ để cháu xử lý”.

Chuyện này…

Cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều không nén nổi kinh hãi.

Một lúc lâu sau, Trần Đại Phú cất giọng nói: “Vậy thì chúng ta có thể thử xem sao”.

“Nhưng… nếu cứ như vậy sẽ trở thành cậu Minh Vũ giúp đỡ hai người chúng tôi mất…”

Hàn Thiên Hoa cũng lên tiếng nói theo: “Đúng đấy. Bọn chú chỉ phái ra vài người chứ có làm được gì đâu…”

Anh cũng hiểu được điều này.

Nhưng bây giờ thứ anh thiếu nhất chính là thời gian.

Anh không có tâm trạng xử lý mấy chuyện này.

Đám người Trần Thắng Nam cũng không thể phụ trách quá nhiều việc.

Giao chuyện này cho hai người họ, anh sẽ yên tâm hơn nhiều.

Anh mỉm cười nói: “Hai người chịu phối hợp với tôi đã tốt lắm rồi. Nếu không có hai người, tôi cũng chẳng biết nhờ ai nữa”.

“Với cả chuyện phát triển sau này còn cần nhờ tới hai người nữa”.

Trần Đại Phú lắc đầu đáp: “Như thế cũng không được. Chúng tôi đến để giúp đỡ cậu”.

“Hay là thế này đi, cậu Minh Vũ bỏ tiền đầu tư, còn chúng tôi phụ trách kinh doanh”.

“Toàn bộ cổ phần đều đưa hết cho cậu. Sau này có lợi nhuận chỉ cần chia cho tôi hai phần, coi như phí kinh doanh thay cậu là được”.

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.

Chỉ cần hai phần?

Hàn Thiên Hoa trừng mắt tuyên bố: “Nhà họ Hoa bọn chú cũng chỉ cần hai phần thôi”.

Ông cũng nghĩ tới chuyện này, thế nhưng không ngờ lại bị Trần Đại Phú nhanh miệng cướp mất!

Anh kinh ngạc không nói nên lời.

Thế này chẳng khác nào bọn họ đang kiếm tiền không công cho anh…

Chương 450: Xấu hổ sao?

Trương Minh Vũ cảm kích nói: “Hai người thật sự không cần khách sáo như vậy đâu. Chúng ta cứ coi như đang bàn chuyện làm ăn nghiêm túc đi”.

Trần Đại Phú đang định mở lời.

Hàn Thiên Hoa đã nhanh hơn một bước: “Minh Vũ, cháu vừa mới cứu sống Cửu Yến! Chú giúp đỡ cháu là chuyện nên làm!”

“Hơn nữa quan hệ của cháu và Thất Thất còn tốt như vậy!”

Hàn Thất Thất âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Lại nhắc tới nữa!

Anh xấu hổ cười gượng một tiếng, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.

Trần Đại Phú cũng trợn tròn mắt, mỉm cười lên tiếng: “Cậu Minh Vũ, cứ quyết định như vậy đi. Có thế này chúng tôi mới cảm thấy mình có ích”.

“Nếu không tôi sẽ cảm thấy… không được thoải mái!”

Nghe thấy những lời này, anh vô cùng cảm động.

Bọn họ đã không còn quan tâm đến lợi ích cá nhân.

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: “Thế này đi, chúng ta chia đều!”

Chia đều thì anh cũng đã chiếm đợi lợi lớn rồi.

Trần Đại Phú ngắt lời: “Không được, chia hai tám đi”.

Hàn Thiên Hoa trừng mắt lườm ông ta rồi cất giọng nói: “Đúng, chia tỷ lệ hai tám đi. Ngoài phí kinh doanh chú sẽ không lấy gì nữa đâu!”

Thái độ vô cùng kiên quyết!

Cứ như hai người họ… đang ganh đua với nhau vậy…

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Mặc dù biết làm vậy cũng không được tốt cho lắm… nhưng quả thực anh đang rất cần tiền!

Mãi lâu sau, anh mới chịu gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì cứ quyết định như thế đi”.

“Sau này nhất định tôi sẽ báo đáp lại sự giúp đỡ của hai người”.

Trần Đại Phú nhiệt tình nói: “Cậu đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa”.

Hàn Thiên Hoa cũng mỉm cười lên tiếng: “Đúng vậy, báo đáp cáo gì. Bọn chú còn chưa trả hết ơn cho cháu đâu”.

“Chút chuyện cỏn con này không đáng là bao”.

“Cháu đã cứu mạng Cửu Yến nhà chú, chú chỉ có thể để Thất Thất trả ơn thay chú thôi”.

Khóe miệng anh không khỏi co giật một phen.

Hàn Thiên Hoa nói vậy…

Hàn Thất Thất nghiến răng ken két, hung hăng trợn lắm lườm ông.

Thế nhưng trông vẻ mặt của ông lại cực kỳ đắc ý.

Trần Đại Phú dò hỏi: “Không biết cậu Minh Vũ định ra tay với thành phố nào trước?”

Trương Minh Vũ cũng chìm vào suy tư.

Tỉnh Thiên có năm thành phố.

Hoa Châu, Thanh Châu, Tĩnh Châu, Tịnh Châu và tỉnh lỵ Tân Châu.

Ở Tịnh Châu phần lớn các gia tộc đều phụ thuộc nhà họ Âu Dương.

Còn thế lực ở Tân Châu khá phức tạp, đồng thời cũng có rất nhiều kẻ đi theo nhà họ Âu Dương.

Hai thành phố này tương đối khó giải quyết.

Một lát sau, anh trầm giọng đáp: “Tĩnh Châu!”

Dù sao anh cũng đã có một khách sạn ở Tĩnh Châu, coi như một bước mở đầu.

Hàn Thiên Hoa cũng hỏi: “Thế cháu định kinh doanh ngành nghề gì?”

Anh nhếch miệng nở nụ cười: “Chuyện này phải nhờ đến hai người rồi. Cháu thực sự không hiểu mấy cái này…”

Cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều nhìn nhau bật cười.

Rõ ràng đây chẳng phải vấn đề to tát gì.

Trần Đại Phú sảng khoái lên tiếng: “Được, sau khi về chúng tôi sẽ bắt tay vào nghiên cứu luôn”.

“Ngày mai là có thể bắt đầu hành động được rồi”.

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.

Nếu được như vậy là tốt nhất!

Thời gian vô cùng gấp gáp!

Trương Minh Vũ mỉm cười cất giọng nói: “Được rồi, làm phiền hai người. Lát nữa tôi sẽ cho người gửi tiền qua”.

“Đầu tư một trăm triệu đã đủ chưa?”

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa gật đầu đồng thanh nói: “Đủ rồi”.

Dù sao cũng vừa mới gây dựng.

Nghe thấy thế, anh mới thở phào một hơi: “Được, vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi. Coi như ăn mừng trước một bữa đi!”

Trần Đại Phú cũng sảng khoái cười nói: “Được!”

Bọn họ vui vẻ nâng ly cạn chén.

Trò chuyện rôm rả.

Hàn Thiên Hoa vẫy tay nói: “Thất Thất, sao con cứ cắm mặt vào ăn thế. Gắp thêm thịt cho Minh Vũ đi chứ”.

Hả?

Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu.

Trương Minh Vũ dở khóc dở cười.

Anh cứ có cảm giác Hàn Thiên Hoa đang…

Sợ Hàn Thất Thất không lấy được chồng vậy…

Cô ta mím chặt môi.

Cuối cùng, cô ta vẫn ngoan ngoãn gắp một miếng thịt vào bát của anh.

Thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.

Sao hôm nay Hàn Thất Thất lại ngoan ngoãn nghe lời như thế?

Anh tò mò ngẩng đầu nhìn cô ta.

Vẻ mặt Hàn Thiên Hoa tràn đầy đắc ý.

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Nhìn vào miếng thịt trong bát, anh cứ cảm thấy bức bối khó nói nên lời.

Hàn Thiên Hoa nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh, hai mắt sáng rực.

Rốt cuộc, anh cũng chỉ có thể gắp miếng thịt lên ăn.

Trần Đại Phú ngồi cạnh quan sát.

Ánh mắt tràn ngập ghen tỵ!

Sao ông ta lại không sinh được một đứa con gái cơ chứ!

Haiz…

Sau một hồi ăn uống no say.

Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: “Nào, chúng ta cũng nên trở về thôi”

“Lát nữa tôi sẽ góp một trăm triệu cho hai người”.

Trần Đại Phú cũng đứng dậy đáp lời: “Được”.

Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất cũng đứng dậy theo.

Đám người nhanh chóng rời khỏi phòng Vip.

Từ đầu đến cuối Hàn Thất Thất chỉ cúi gằm đầu xuống lẽo đẽo theo sau.

Trông có vẻ như đang có tâm sự gì đó.

Bên trong khách sạn vẫn rất huyên náo, người đến người đi tấp nập.

Ba người đi ra ngoài.

Phù!

Trương Minh Vũ thở hắt ra.

Dù sao thì cũng coi như đã giải quyết xong một việc.

Anh lững thững đi bộ về phía trước.

Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở ven đường.

Anh dứt khoát mở cửa xe ngồi vào trong.

Long Tam lái xe đưa anh rời đi.

Sắc trời đã tối đen như mực.

Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn cứ có cảm giác lo lắng.

Anh liếc nhìn xung quanh… không hề phát hiện ra điều gì bất thường.

Liệu người của Thần Ẩn… có tới tìm anh không?

Haiz.

Cuối cùng, anh thở dài thườn thượt.

May mà đi đường bình an.

Chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng biệt thự.

Anh mở cửa bước xuống.

“Hey! Ha! Hey ha!”

Trong sân truyền ra tiếng hô hào khí thế.

Anh thở phào một hơi.

Bên này vẫn an toàn.

Anh lập tức cất bước đi tới.

Chẳng mấy chốc đã bước vào trong sân.

Hai vệ sĩ chia nhau đứng gác hai bên.

Họ chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, không thèm phản ứng lại.

Anh cũng không chút do dự đi thẳng vào một căn biệt thự.

Tám giờ hơn rồi.

Bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Anh không kìm được khẽ nở nụ cười.

Anh đẩy cửa đi vào.

Bên trong phòng khách yên ắng lạ thường.

Ngủ rồi sao?

Anh nổi lòng nghi hoặc.

Lại tiến thêm vài bước.

Bấy giờ anh mới phát hiện một bóng người xinh đẹp đang nằm trên sofa.

Dường như cô đã ngủ thiếp đi.

Anh khẽ đến gần.

Lâm Kiều Hân nhíu mày, cả người co cứng lại.

Có vẻ như cô đang rất bất an.

Anh bỗng thấy lòng mình đau nhói.

Tỉ mỉ ngắm nhìn.

Gương mặt xinh đẹp như được chính tay Thượng Đế nặn ra.

Không một chút tì vết.

Sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng như anh đào, da trắng như ngọc.

Cô nằm trên sofa chẳng khác nào một miếng bánh thơm ngon.

Khiến Trương Minh Vũ đắm chìm trong đó.

Lâm Kiều Hân như cảm giác được điều gì.

Mí mắt cô hơi run lên.

Cô mở choàng mắt, trông thấy Trương Minh Vũ đang đứng ngay trước mặt mình.

Đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ mờ mịt.

Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Đến khi Lâm Kiều Hân kịp phản ứng lại, cô vội vàng ngồi thẳng người dậy, khẽ cất tiếng: “Anh về rồi à?”

Anh mỉm cười đáp: “Về rồi”.

Cuộc nói chuyện rất thân mật.

Phù!

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cả ngày nay tinh thần cô đều không yên ổn.

Bây giờ… rốt cuộc cũng được giải thoát.

Trương Minh Vũ nghi ngờ dò hỏi: “Cô sao thế? Mơ thấy ác mộng à?”

Trông bộ dạng của cô như đang muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cô gật đầu một cái.

Anh không kìm được hơi cau mày.

Anh cứ cảm thấy dường như cô đang có tâm sự trong lòng…

Một lúc sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Hôm nay thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không?”

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Rất an toàn, không hề có vấn đề gì”.

“Tôi cứ tưởng… anh sẽ gặp nguy hiểm gì đó”.

Trương Minh Vũ khó nén nổi vui mừng, khóe miệng vô thức cong lên.

Lâm Kiều Hân rất lo cho mình sao?

Đúng lúc này, Lâm Kiều Hân chậm rãi đứng dậy, hai mắt sáng rực hỏi: “Trương Minh Vũ, anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?”

Trong đôi mắt đẹp mê người chợt lóe lên.

Chương 451: Buổi tối ngọt ngào!

Ừng ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.

Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh đập thình thịch…

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Hả… chuyện gì vậy?”

Anh rất tò mò.

Điều gì có thể khiến Lâm Kiều Hân trở nên như vậy…

Cô mím môi nói: “Bây giờ nhà họ Lâm đã có vệ sĩ bảo vệ. Ngày mai lúc anh đi… có thể dẫn theo Long Tam và Long Thất không?”

“Tôi sợ… người của Thần Ẩn sẽ tìm đến anh”.

Dứt lời, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia bối rối.

Cô ở nhà lo lắng suốt cả ngày trời.

Đến cả nằm mơ cũng mơ thấy Trương Minh Vũ bị người của Thần Ẩn bắt đi!

Nghe thấy thế, anh hoàn toàn ngơ ngác.

Thì ra… là chuyện này!

Trương Minh Vũ đột nhiên thấy ấm áp trong lòng.

Mãi lâu sau, anh mới nghiêm túc đáp lại: “Được”.

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.

Cô chậm rãi ngồi xuống sofa.

Anh cũng ngồi ở ghế đối điện.

Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.

Bên trong phòng khách sạch sẽ tinh tươm.

Anh bỗng cảm thấy giây phút này ấm áp lạ thường.

Ọc ọc ọc…

Bỗng có một tiếng động nhỏ vang lên.

Lâm Kiều Hân vô thức che bụng lại.

Anh khẽ nhướng mày.

Lại đói rồi sao?

Cô mím môi, vẻ mặt lúng túng.

Anh nghi hoặc hỏi: “Tối nay cô chưa ăn gì à?”

Cô lặng lẽ gật đầu đáp lại.

Cả ngày nay cô chỉ bồn chồn lo lắng, không thiết ăn uống gì.

Bây giờ nhẹ lòng rồi.

Thì mới…

Anh chăm chú nhìn cô.

Anh hiểu cô lo lắng cho sự an toàn của mình.

Bất chợt hai mắt anh sáng rực lên.

“Có muốn ăn xiên nướng như lần trước không?”, anh bật cười đề nghị.

Lâm Kiều Hân lập tức sửng sốt.

Chẳng bao lâu sau, ánh mắt cô lóe lên.

Muốn ăn!

Nhưng…

Cô hoài nghi hỏi: “Bây giờ ra ngoài liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

Người của Thần Ẩn…

Anh khẽ cười đáp: “Không sao. Chúng ta dẫn theo cả Long Tam Long Thất đi, được chưa?”

Lâm Kiều Hân vẫn chưa hết lo âu.

Tuy nhiên… cô đã bắt đầu dao động!

Thấy thế, anh lại dụ dỗ tiếp: “Lâu lắm cô không ăn xiên nướng rồi. Chắc là nhớ mùi vị của nó lắm nhỉ?”

“Yên tâm, có Long Tam và Long Thất ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ được an toàn!”

“Hơn nữa Long Tam và Long Thất khổ cực nhiều rồi, cũng nên đãi hai anh em họ một bữa ra trò”.

Mắt Lâm Kiều Hân sáng bừng.

Lát sau, cô mới gật đầu đồng ý: “Được. Thế… chúng ta phải cẩn thận một chút, lặng lẽ ra ngoài thôi”.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Một người phụ nữ thông minh như cô mà cũng có lúc sợ sệt thái quá như vậy.

Anh mỉm cười cất giọng nói: “Được!”

Lâm Kiều Hân nghe xong, khóe miệng khẽ cong lên.

Bộ dạng cực kỳ phấn khích!

Anh cũng không chần chừ thêm nữa.

Tức thì đứng dậy dẫn theo cô đi ra khỏi biệt thự.

Đèn đường sáng trưng, thế nhưng ngoài trời vẫn bị bóng tối dày đặc bao trùm.

Khụ khụ!

Anh cố tình ho khan một tiếng.

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên quay sang.

Long Tam ở đâu?

Thoáng cái, một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Theo hướng tiếng động vang lên.

Long Tam bất thình lình bước ra từ trong bóng tối.

Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: “Long Thất đâu?”

Long Tam mờ mịt đáp: “Trên nóc nhà, sao thế?”

Anh chậm rãi cất tiếng nói: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến. Hai người đi cùng luôn đi”.

Long Tam khẽ cau mày.

Ra ngoài vào giờ này…

Anh cười bảo: “Đừng lo, chúng ta lặng lẽ đi ra, không ai biết đâu”.

Trong mắt Long Tam hiện lên vẻ do dự.

Cuối cùng anh ta cũng chịu gật đầu.

Thấy thế, Trương Minh Vũ thở phào một hơi.

Nếu anh ta không cho, anh cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Long Tam nhanh chóng gọi Long Thất tới.

Anh lập tức dẫn theo Lâm Kiều Hân đi về phía cửa sau của tòa nhà.

Cửa sau chắc chắn an toàn.

Long Tam và Long Thất cũng chầm chậm biến mất trong đêm đen.

Anh không hề lo lắng.

Hai người tức tốc đi ra khỏi cửa sau.

Lúc này đã cách xa cả một con đường, bốn bề tối tăm không có ánh đèn.

Màn đêm buông xuống.

Lâm Kiều Hân mím môi, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

Cô tiến lên hai bước, vô thức ôm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ.

Anh tức thì mỉm cười.

Không hề lên tiếng.

Bọn họ đi dọc theo bờ tường về phía đường lớn.

Cô theo sát sau lưng anh.

Nơi đây là một rừng cây.

Vừa âm u vừa tĩnh lặng.

Mặc dù trước mặt đen sì không thấy cái gì nhưng trong lòng anh lại thấy ấm áp lạ thường.

Có người đẹp bầu bạn bên cạnh.

Mỗi một bước đi đều có thể cảm nhận được rõ ràng mùi hương thơm ngát làm say lòng người kia.

Thế nhưng giờ phút tốt đẹp thường rất ngắn ngủi.

Chẳng mấy chốc, hai người họ đã đi tới đầu tường bên kia.

Đến đường lớn rồi.

Tuy lúc này chưa quá khuya nhưng khu bên này khá vắng vẻ.

Cả con đường không thấy một bóng người nào.

Brừm.

Đột nhiên có tiếng động cơ xe gào thét.

Hả?

Trương Minh Vũ giật nảy mình, toàn thân lập tức cứng đờ.

Anh nhìn về phía phát ra tiếng động.

Bấy giờ anh mới phát hiện thì ra là chiếc Mercedes màu đen kia…

Chiếc xe chậm rãi đỗ lại.

Long Tam và Long Thất đều ngồi ở trong.

Anh kinh ngạc.

Chần chừ hồi lâu mới mở cửa xe ngồi vào.

Lâm Kiều Hân theo sát phía sau.

Long Tam đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như bay.

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Anh đỗ xe ở đâu?”

Đi nghênh ngang như vậy… có khi nào sẽ bị phát hiện không?”

Anh ta thản nhiên đáp: “Tôi đã điều tra trước rồi, ở đây an toàn. Hiện giờ xung quanh biệt thự không có ai hết”.

Nghe thấy thế, anh mới lẳng lặng gật đầu.

Cũng đúng.

Long Tam cẩn thận như vậy sao có thể làm việc qua loa được…

Anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Kiều Hân cũng thở hắt ra một hơi.

Chiếc xe lao vút qua con đường ban đầu, chậm rãi đi về chốn phồn hoa.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại.

Trương Minh Vũ mở cửa bước xuống.

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng ánh lên vẻ hưng phấn.

Mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí…

Thế nhưng Long Tam và Long Thất không hề có phản ứng gì.

Anh bật cười lên tiếng: “Hai người cũng xuống xe đi”.

Hả?

Gương mặt Long Thất tràn đầy nghi hoặc.

Trương Minh Vũ cười nói: “Hai người bận rộn suốt ngày rồi, dù sao hôm nay cũng an toàn, hai người nên ăn uống một bữa thỏa thích đi”.

Nghe thấy thế, ánh mắt Long Thất lóe liên tia sáng!

Long Tam cũng hơi dao động!

Uống rượu…

Lát sau, Long Thất mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn cậu Minh Vũ có ý tốt. Nhưng mà… chúng tôi vẫn nên canh chừng xung quanh thì hơn”.

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt: “Hai người cứ giả làm khách ngồi cạnh chúng tôi là được. Như thế chẳng phải càng dễ bảo vệ chúng tôi hơn sao?”

Long Thất do dự: “Chuyện này…”

Anh lập tức thúc giục: “Được rồi, đừng chần chừ nữa, mau vào đi”.

Long Tam và Long Thất liếc mắt nhìn nhau.

Đều rất kích động!

“Được!”

Cuối cùng, hai người họ đồng thanh đáp lại một tiếng.

Anh bật cười sảng khoái.

Tâm trạng cực kỳ vui vẻ!

Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, rảo bước đi vào trong quầy hàng.

Long Tam và Long Thất cũng chen người vào trong.

Thoắt cái bọn họ đã đi sâu vào quầy hàng.

Món ngon gì cũng có!

Bụng Lâm Kiều Hân réo liên tục, hai mắt cô sáng bừng lên!

Anh cười bảo: “Cô xem muốn ăn cái gì”.

Cô vội vàng gật đầu đáp lại.

Trông giống như một cô bé mới lớn.

Anh cũng cười.

Đêm nay thực sự rất ấm áp.

Nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến!

Hả?

Chương 452: Yêu rồi?

Trương Minh Vũ nhíu mày!

Nhìn qua bên đó.

Mới phát hiện ra một người đàn ông trung niên đang nhanh chóng đi đến.

Trên mặt toàn là ý cười.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Cảm thấy... ông chủ này có hơi quen.

Lâm Kiều Hân rất cảnh giác.

Ông chủ kích động nói: "Hai vị lại đến rồi!"

"Lần trước hai vị đã giúp tôi một việc lớn đó".

"Hôm nay nhất định phải để tôi mời khách!"

Ông ấy vừa nói vừa duỗi tay ra tóm lấy cổ tay Trương Minh Vũ!

Vô cùng nhiệt tình.

Lâm Kiều Hân sững sờ, nói: "Á... ông là ông chủ bán hàng rong lần trước!"

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ cũng nhớ ra.

Lần trước khi đi ăn cơm, đây là ông chủ bị bắt nạt.

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ khách khí quá rồi".

Nói xong liền quay đầu hỏi Lâm Kiều Hân: "Cô muốn ăn không?"

Lâm Kiều Hân gật đầu.

Ông chủ thấy vậy nhiệt tình nói: "Vậy còn chờ gì nữa, mau đến mau đến!"

Nói xong liền kéo Trương Minh Vũ vào quán.

Sau khi lại gần, Trương Minh Vũ phát hiện ra quán này rất đông người....

Hot như vậy sao?

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ thất vọng.

Ông chủ hào phóng nói: "Ái ôi đôi vợ chồng son đến đúng là niềm vinh hạnh của tôi!"

"Vào ăn thôi!"

Nói xong liền kéo Trương Minh Vũ vào trong quán.

Lâm Kiều Hân vô cùng kinh ngạc!

Nhưng rất nhanh vẻ mặt cô thay đổi.

Cô thầm nuốt nước bọt.

Cái gì mà vợ chồng son...

Nhưng cô không hề do dự, bước nhanh về trước.

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lại.

Long Tam và Long Thất cũng ngồi xuống ở một chỗ không xa.

Ông chủ nhanh chóng lấy ra một cái bàn nhỏ.

Kéo thêm hai chiếc ghế.

Ông chủ nhiệt tình nói: "Hai người ngồi xuống đây đi, vừa hay chỗ này cũng yên tĩnh".

"Đỡ ảnh hưởng đến việc hai người hẹn hò".

Nói xong ông ấy liền cười lớn.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Lâm Kiều Hân đỏ mặt.

Nhưng không hề phản bác.

Hai người ngồi xuống.

Trương Minh Vũ đưa menu cho Lâm Kiều Hân.

Cô nhanh chóng chọn xong món.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.

Chỗ này mặc dù hẻo lánh, nhưng có thể nhìn thấy Long Tam và Long Thất.

Trương Minh Vũ cũng nhẹ lòng.

Lâm Kiều Hân cúi đầu, có hơi bối rối.

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu.

Khẽ mím môi...

Nhưng cuối cùng lại trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ rồi cúi đầu xuống.

Hả?

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.

Sao vậy?

Ông chủ lên tiếng: "Hai vợ chồng ăn cay không?"

Trương Minh Vũ đáp: "Ăn, cứ cho vào như bình thường là được".

"Được rồi!"

Trương Minh Vũ không nhìn nữa.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân cúi đầu thấp hơn nữa.

Vợ chồng trẻ?

Trương Minh Vũ bừng tỉnh!

Chẳng nhẽ...

Trương Minh Vũ cười đểu, hỏi: "Đúng rồi, ông chủ hỏi vợ chồng chúng ta đó, cô ăn cay không?"

Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Ăn!"

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu nói: "Ai là vợ chồng với anh!"

Nói xong, mặt cô liền đỏ ửng lên!

Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn!

Không kìm nổi lòng mình.

Cơ thể như bị điện giật.

Anh bất giác cảm thấy như đang yêu đương...

Đây là cảm giác khi yêu sao?

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bỗng cười ngu.

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Anh cười cái gì vậy!"

Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn!

Ngày thường, Lâm Kiều Hân vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc như cục đá!

Hôm nay... sao hiền lành thế?

Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Cô cười kiểu này, nhất định là cay lắm".

"Còn chưa ăn mà mặt đã đỏ đến vậy rồi".

Anh nói như chuyện hiển nhiên vậy.

Lâm Kiều Hân giật mình.

Nhanh chóng phản ứng lại.

Mặt cô đỏ bừng như quả cà chua!

Hừ!

Lâm Kiều Hân trợn trừng mắt, quay đầu sang một bên.

Nhưng tim đập càng ngày càng nhanh!

Mặt thì đỏ bừng lên...

Lâm Kiều Hân cố gắng để ổn định lại nhịp tim.

Mình bị sao vậy?

Haizz...

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân thở dài một hơi.

Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy đắc ý.

Lúc này anh cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Không bao lâu sau, ông chủ đã bưng xiên nướng lên.

Lâm Kiều Hân cúi đầu, không dám nhìn.

Sợ ông chủ sẽ nói câu kia...

"Được rồi nhé, chúc hai vợ chồng trẻ ngon miệng!"

Ông chủ nhiệt tình nói.

Sau đó liền quay người rời đi.

Lâm Kiều Hân mím môi.

Sợ cái gì là cái đó đến!

Trương Minh Vũ cố nén cười nói: "Mau ăn đi, ông chủ chúc chúng ta ngon miệng đó!"

Hừ!

Lâm Kiều Hân khẽ hừ một tiếng.

Lặng lẽ cầm một xiên thịt xiên lên.

Vừa định ăn đột nhiên hoàn hồn!

Trương Minh Vũ im lặng, khẽ giật mình.

Lâm Kiều Hân thông minh như vậy!

Hôm nay sao vậy?

Chỉ số thông minh về 0 à?

Yêu rồi sao?

Hi hi hi!

Trương Minh Vũ càng nghĩ càng hưng phấn!

Cơ thể run rẩy không ngừng!

Lâm Kiều Hân ném khăn giấy ở bên cạnh vào Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ bị ăn đập một cái.

Khụ khụ!

Ho một lúc để đỡ ngượng.

Cũng không dám cười.

Trương Minh Vũ nhanh chóng lấy một xiên cho vào miệng.

Giả bộ như chưa có gì xảy ra.

Lâm Kiều Hân hung hăng trợn trừng mắt.

Cuối cùng vẫn không nói gì nhiều.

Hóa bi thường thành sự thèm ăn!

Cô cho xiên vào miệng, điên cuồng nhai!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Yên tĩnh quá...

Hai người yên lặng ngồi ăn.

Lâm Kiều Hân vừa thẹn vừa giận nhưng đã bị đồ ăn ngon làm cho hết giận.

Trương Minh Vũ thấy vậy liền vui.

Lâm Kiều Hân khó có cơ hội được thoải mái như vậy.

Không nghĩ nhiều nữa.

Thời gian dần trôi.

Trương Minh Vũ ăn xong rồi.

Ngẩng đầu nhìn, Lâm Kiều Hân đang lịch sự lấy khăn giấy lau miệng.

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Thế nào? Ngon không?"

Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Ngon".

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Lâm Kiều Hân thu dọn đồ, nói: "Chúng ta đi thôi".

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không vội".

Hả?

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Nhìn qua phát hiện ra Long Tam và Long Thất đang uống rượu vui vẻ với nhau...

Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.

Ngồi lại xuống.

Trương Minh Vũ thấy vậy trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

Lâm Kiều Hân rất hiểu chuyện.

Long Tam đương nhiên chú ý đến chuyện đó, anh ta cười nói: "Uống nốt ly này là phải đi rồi".

Long Thất gật đầu.

Hai người cụng ly, uống cạn ly rượu.

Sau đó hai người nhanh chóng đứng dậy.

Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta đi thôi".

Nói xong liền lấy hai tờ tiền màu hồng ra để lên bàn.

Rồi quay người rời đi.

Bọn họ đi rồi.

Ông chủ sững sờ đi qua đó.

Cầm lấy hai tờ tiền.

Nhưng... tay run run!

Trương Minh Vũ vẫn chưa phát hiện ra.

Anh đưa Lâm Kiều Hân ra chỗ chiếc Mecerdes.

Long Tam và Long Thất đi qua.

Trương Minh Vũ cười nói: "Hai người họ uống rượu, có vẻ như phải để cô lái rồi".

Long Tam và Long Thất lúng túng.

Lâm Kiều Hân mở cửa xe, ngồi vào trong xe.

Trương Minh Vũ đi vòng lại, ngồi vào ghế phó lại.

Long Tam đưa chìa khóa xe cho Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân cầm lấy chìa khóa, định khởi động xe.

Đột nhiên một tiếng hét vang lên: "Mấy người mau xuống xe! Mau xuống xe!"

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Hóa ra là ông chủ!

Chương 543: Cái ôm này!

Chuyện này...

Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!

Đùng!

Lúc này, một tiếng súng vang lên!

Cơ thể Lâm Kiều Hân run rẩy!

Nhưng tiếng hét lập tức ngừng lại...

Chuyện này...

Trương Minh Vũ sững sờ.

Nhìn qua phát hiện ra ông chủ... đã ngã xuống đất!

Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại!

Long Tam hét lớn: "Xuống xe!”

Nói xong liền đạp cửa xe!

Xông ra ngoài!

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Kiều Hân, mau xuống!"

Nói xong anh liền đẩy cửa xe.

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự hoảng loạn.

Cô nhanh chóng xuống xe.

Long Tam và Long Thất trốn sau cây!

Trương Minh Vũ xông đến trước xe.

Tóm lấy cánh tay Lâm Kiều Hân!

“Mau đi thôi!"

Nói xong anh liền kéo Lâm Kiều Hân ra đằng sau tường!

Lâm Kiều Hân mím môi.

Tít! Tít! Tít!

Tiếng tít tít vang lên bên tai anh.

Cơ thể Trương Minh Vũ run rẩy!

Long Tam nhíu mày, hét lớn: "Mau chạy đi!"

Nói xong, anh ta liền bám chặt vào thân cây!

Lâm Kiều Hân sợ giật mình, con ngươi lóe lên vẻ hoang mang!

Sao vậy?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Trương Minh Vũ: "Nằm xuống!"

Nói xong, anh liền dồn lực!

Trương Minh Vũ đẩy Lâm Kiều Hân ra!

Lâm Kiều Hân không nghĩ nổi điều gì!

Cố gắng bình tĩnh!

Cho dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe thấy giọng Trương Minh Vũ, cô mau chóng bò xuống đất!

Trương Minh Vũ cũng nằm bò xuống!

Chỉ có nửa người xông qua bức tường sau lưng!

Lâm Kiều Hân nằm dưới đất.

Hoảng loạn vô cùng!

Tít tít tít tít!

Tiếng tít tít vang lên dồn dập!

Ực!

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.

Lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh trải qua chuyện này!

Anh nghiến răng!

Cơ thể Trương Minh Vũ lao lên, đè Lâm Kiều Hân ở phía dưới!

Bảo vệ lấy Lâm Kiều Hân!

Đùng!

Tiếng nổ điếc tai đột nhiên vang lên!

Trương Minh Vũ cúi gằm đầu vào cơ thể Lâm Kiều Hân!

Như vậy cũng có thể bảo vệ được cô!

Ngay sau đó lửa bùng lên!

Ngọn lửa ập tới khiến người ta khiếp sợ!

Hít!

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi!

Quần áo rách toạc!

Lách cách!

Rầm rầm!

Âm thanh chói tai vang lên.

Cơ thể Trương Minh Vũ không khỏi run rẩy!

Anh sợ sẽ có gì đó rơi xuống người họ!

May mà vẫn an toàn!

Chiếc xe bị nổ tung không ảnh hưởng đến họ!

Không biết bao lâu sau, bụi đất mới tan đi!

Phù!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

May mà thoát nạn!

Long Tam vội vàng hét lên : "Mau chạy đi!"

Trương Minh Vũ bừng tỉnh!

Vội vàng tránh đi, nhưng kẻ địch vẫn còn trong chỗ tối!

Trương Minh Vũ xoay người.

Sau đó đưa tay kéo Lâm Kiều Hân đứng lên.

Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn ngập sự lo lắng: "Anh không bị thương chứ?"

Nói xong cô liền kiểm tra trên dưới!

Trong lòng vô cùng cảm động!

Trương Minh Vũ lại xả thân cứu giúp cô!

Kiểm tra kỹ một hồi, xác nhận không bị thương cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Tôi không sao, chúng ta rời khỏi đây trước đã!"

Nói xong liền đưa tay kéo lấy tay Lâm Kiều Hân.

Bước nhanh lên trước!

Chiếc Mecerdes cháy rực trời.

Long Tam và Long Thất cảnh giác trốn sau cây, quan sát bốn phía.

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Nhanh chóng tiến lên!

Hai người nhanh chóng đi đến con đường phía xa.

Chỗ ấy có vẻ an toàn.

Trương Minh Vũ kéo Lâm Kiều Hân đi vào trong bờ rừng bên cạnh.

Ánh sáng dần vụt tắt!

Phù!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Anh dừng bước!

Lâm Kiều Hân vịn vào một cái cây lớn, thở hồng hộc.

Tim đập cực nhanh!

Ban nãy nếu không có ông chủ kia, thì bây giờ bọn họ đã bị nổ tan xác rồi!

Ông chủ kia...

Lâm Kiều Hân mím môi.

Trương Minh Vũ không còn lòng dạ để nghĩ nhiều: "Chúng ta mau đi thôi!"

Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.

Hai người tiếp tục tiến về trước, đi qua rừng cây âm u.

Đại viện mới là nơi an toàn nhất!

Trương Minh Vũ nhìn không rõ, chỉ có thể đi theo con đường trong trí nhớ!

Nhưng... xa quá!

Lái xe cũng mất rất lâu!

Bọn họ... về thế nào đây?

Không bao lâu sau, hai người mới đi được hơn một kilômét.

Lâm Kiều Hân không đi nổi nữa.

Trương Minh Vũ dừng bước.

Nhìn quanh phát hiện ra ở đằng xa không còn động tĩnh!

Nhưng...

Bọn Long Tam thì sao?

Trương Minh Vũ nhíu mày, không khỏi lo lắng.

Lâm Kiều Hân vội vàng hỏi: "Liệu bọn họ có gặp nguy hiểm không?"

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi: "Không cần lo, trong tổ 12 không còn có ai có thể ngăn cản bọn họ đâu".

Lâm Kiều Hân gật đầu.

Nơi này tạm thời an toàn.

Rừng cây âm u, người của Thần Ẩn nhất định sẽ không tìm được bọn họ.

Phù.

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm nói: "Chúng ta nghỉ ngơi chút đi".

Lâm Kiều Hân gật đầu.

Cúi người quan sát sau đó mới âm thầm ngồi xuống.

Trương Minh Vũ dựa vào cây lớn.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái!

Về lý mà nói, họ đều đi ra từ cửa sau.

Khi lái xe Long Tam cũng kiểm tra rồi.

Không có ai thấy!

Nhưng... sao người của Thần Ẩn lại biết được chỗ này chứ?

Vù vù!

Một trận gió thổi qua, rừng cây lắc lư!

"Á!"

Lâm Kiều Hân hét thất thanh một tiếng, đứng dậy xông đến bên Trương Minh Vũ!

Cô duỗi tay, kéo lấy cánh tay Trương Minh Vũ!

Vô cùng hoảng loạn!

Trương Minh Vũ nhíu mày, nhìn kỹ lại.

Một lúc sau anh cười nói: "Không sao, chỉ là gió thổi thôi".

Người của Thần Ẩn... không tìm đến được đâu nhỉ?

Nhất định không tìm được!

"Á..."

Lâm Kiều Hân lúng túng đáp, nhưng vẫn không dám thả tay ra.

Xung quanh... tối quá.

Trương Minh Vũ từ từ nói: "Không sao đâu, nếu sợ thì chúng ta cứ đi gần lại đường cái là được".

Lâm Kiều Hân gật đầu.

Trương Minh Vũ bước đi, từ từ đi về phía con đường.

Anh nhanh chóng đi đến nơi có ánh đèn chiếu rọi.

Có ánh sáng, mà người bên ngoài cũng không nhìn thấy họ.

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự lo lắng.

Bên đường không có lấy một chiếc xe nào.

Mà dù có, họ cũng không dám ngồi.

Làm sao bây giờ?

Lâm Kiều Hân mím môi nói: “Hay là... chúng ta về nhà trước?"

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không được, người Thần Ẩn không tìm được chúng ta thì chắc chắn chúng sẽ quay lại đường về nhà của ta".

"Xa thế này, ai biết được bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu”.

Lâm Kiều Hân chần chừ nói: “Vậy.... phải làm thế nào?"

Lâm Kiều Hân là người rất thông minh.

Bây giờ cô bất giác coi Trương Minh Vũ là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta tìm chỗ nào ngủ một đêm, mai trở về".

Bây giờ chỉ còn cách này!

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, không tin nổi hỏi lại: "Chẳng nhẽ... chúng ta ngủ trong rừng?"

Nhìn quanh một vòng.

Trong rừng tối đen như mực.

Có vô vàn tiếng động...

Hừ!

Cơ thể Lâm Kiều Hân khẽ run rẩy.

Trương Minh Vũ hơi chần chừ.

Nếu có mình anh thì ở tạm trong rừng một đêm cũng được.

Nhưng Lâm Kiều Hân...

Ngẩng đầu nhìn lên, cách đây rất xa mới có một tòa cao ốc.

Nhưng...

Vào thế nào?

Trương Minh Vũ vô cùng bối rối.

Soạt soạt!

Tiếng động đột nhiên vang lên sau lưng Lâm Kiều Hân!

"Á!"

Lâm Kiều Hân hét lên thất thanh.

Lao vào lòng Trương Minh Vũ...

Chương 454: Rắn!

Trương Minh Vũ sợ giật mình.

Một giây sau, hương thơm bay đến.

Không kịp nghĩ nhiều, cơ thể mềm mại đã nhào vào lòng anh...

Cái này...

Trương Minh Vũ sững sờ.

Lâm Kiều Hân ôm chặt lấy Trương Minh Vũ.

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.

Đầu anh trống rỗng!

Soạt soạt!

Tiếng động lại vang lên!

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Anh cúi đầu, dưới ánh sáng le lói, một con rắn đang bò qua.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Lúc nhỏ ở trên núi, anh hay gặp rắn lắm...

Cái này thì có gì mà đáng sợ chứ.

Rắc!

Trương Minh Vũ bẻ một cành cây.

Khẽ khều một cái.

Con rắn bay ra xa.

Nhưng Lâm Kiều Hân không hề cử động.

Trương Minh Vũ từ từ bình tĩnh lại.

Khoảng cách gần thế này...

Anh cảm nhận được sự mềm mại và mùi hương mê người từ cơ thể ấy.

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Anh không kìm được giơ tay lên, khẽ ôm lấy eo Lâm Kiều Hân.

Lúc này anh bất giác cảm thấy ấm áp.

"Á!"

Giây phút hai người chạm vào nhau, Lâm Kiều Hân kêu lên thất thanh!

Trương Minh Vũ sợ giật mình!

Cánh tay nhanh chóng rụt lại!

Có vẻ rất chột dạ...

Lâm Kiều Hân sắp khóc đến nơi rồi, cô lo lắng nói: "Minh Vũ... có gì đó... chạm vào người tôi!"

Trương Minh Vũ bất giác mỉm cười.

Đáng yêu quá.

Lâm Kiều Hân giãy giụa, dùng tay khẽ vỗ sau eo mình.

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, tôi đuổi nó đi rồi".

Đuổi đi rồi?

Lâm Kiều Hân hơi ngừng lại!

Cô thở phào nhẹ nhõm, run rẩy kéo lấy cánh tay Trương Minh Vũ.

Sợ chết mất!

Trương Minh Vũ không nói gì, chỉ âm thầm đứng đấy.

Rất hưởng thụ.

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.

Mình... làm gì vậy?

Nhìn kỹ lại.

Tư thế của hai người...

Mặt Lâm Kiều Hân ửng đỏ!

Cô nhảy ra!

Lâm Kiều Hân đứng đó.

Cúi đầu, bất giác cảm thấy ấm áp.

Trương Minh Vũ hơi lúng túng.

Trong đầu hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.

Lâm Kiều Hân lúng túng nói: "À... sợ quá, quên mất..."

Cô chỉ muốn giải thích thôi.

Nhưng lúc này, dù thế nào cũng không nói ra lời được...

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, chúng ta đi thôi".

Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu,

Hai người nhanh chóng rời đi.

Bầu không khí lúng túng cũng dần hòa hoãn.

Trương Minh Vũ nhìn quanh.

Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Long Tam và Long Thất đâu.

Gọi điện mà không ai bắt máy.

Bọn họ...

Haizz.

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.

Lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.

Bọn họ chỉ trở thành gánh nặng cho Long Tam và Long Thất thôi.

Trương Minh Vũ không do dự nữa, bước từng bước lớn!

Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi: "Chúng ta... đi đâu đây?"

Bọn họ vẫn chưa hết lúng túng.

Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Đưa cô đi ngủ!"

Hả?

Lâm Kiều Hân lập tức dừng bước!

Ngủ... ngủ?

Lời này...

Trương Minh Vũ vội vàng đổi lời: "À.... là... tìm chỗ nào để ngủ..."

Lâm Kiều Hân lập tức bừng tỉnh.

Nhưng... tối thế này, đi đâu tìm bây giờ?

Còn chẳng có khách sạn...

Nhưng cuối cùng, Lâm Kiều Hân vẫn không nói gì.

Âm thầm đi theo.

Xung quanh rất yên tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.

Đi đến nửa đêm.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, trước mặt có mấy tòa nhà!

Cuối cùng cũng đến rồi!

Trương Minh Vũ mỉm cười, trong lòng bất giác cảm thấy vui vẻ.

Anh tiến về trước.

Lâm Kiều Hân cảm thấy hoang mang.

Nơi này...

Hai người ngay chóng đi đến bờ tường.

Tòa nhà rất cũ.

Rõ ràng chỉ là một khu nhà cũ nát.

Tòa cao nhất chỉ có sáu tầng.

Cả tòa nhà lớn mà chỉ có mấy nhà sáng đèn.

Rõ ràng không có ai ở.

Trương Minh Vũ cười nói: "Tối nay chúng ta ở đây được không?"

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt hỏi: "Anh có nhà ở đây à?"

Trương Minh Vũ lắc đầu.

Lâm Kiều Hân sững sờ, lầm bầm: "Á..."

Trương Minh Vũ cười nói: "Ở nhờ một đêm, mai lại đi!"

Ở nhờ...

Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cười nói: "Anh... định lén lút đột nhập à?"

Trương Minh Vũ cười gật đầu.

Lâm Kiều Hân có hơi chần chừ.

Nhỡ may...

Trương Minh Vũ duỗi tay: "Không thì chỉ đành ngủ trong rừng vậy, cô chọn đi".

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu nói: "Đi vào!"

Trương Minh Vũ sững sờ.

Một lúc sau mới bất lực lắc đầu.

Trước mặt là bức tường của khu nhà.

Cao gần ba mét!

Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc rồi nói: "Chúng ta... vào thế nào?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm".

Nói xong liền bước nhanh đến bờ tường.

Hai tay đan lại, ngồi xổm xuống.

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô giẫm lên tay tôi, tí nữa bám vào tường".

"Tôi đẩy cô lên".

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Làm vậy... cũng được hả?

Chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn tiến lên.

Cô nhanh chóng bước chân phải lên, đạp vào tay Trương Minh Vũ.

Do thám một lúc.

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Lên đi, sợ tôi hại cô chắc?"

Lâm Kiều Hân đỏ mặt.

Lâm Kiều Hân không chần chừ nữa, cô dồn trọng tâm vào chân phải.

Dồn lực leo lên!

Trương Minh Vũ cũng nâng tay lên cao!

Lâm Kiều Hân có hơi hoảng loạn, duỗi tay ra bám vào tường!

Trương Minh Vũ nhanh chóng di chuyển cánh tay.

Nâng Lâm Kiều Hân lên trên!

"Á!"

Lâm Kiều Hân hét lên thất thanh!

Phát hiện ra eo mình đã lên cao hơn mặt tường rồi...

Sao làm được vậy?

Lâm Kiều Hân hoang mang.

Cô nhanh chóng đứng vững lại.

Trương Minh Vũ lùi hai bước.

Dồn lực lao lên!

Tóm lấy góc tướng, chân dưới dồn lực, dễ dàng leo qua tường!

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt.

Anh... đang đóng phim à?

Trương Minh Vũ không chú ý đến.

Nhìn quanh một vòng, anh khẽ mỉm cười.

Đúng như những gì anh đã dự tính.

Đây là một khu nhà rất cũ.

Không có camera giám sát, không có bảo vệ, chỉ có mấy hộ còn sinh sống!

Bốp!

Trương Minh Vũ nhảy xuống đất.

Lâm Kiều Hân cảm thấy hoang mang.

Anh nhảy xuống rồi.

Còn cô thì sao?

Cúi đầu nhìn xuống... có hơi cao!

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô nhảy đi, tôi đỡ cô".

Hả?

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt.

Nhảy xuống?

Chuyện này...

Cho dù cô có tin tưởng Trương Minh Vũ.

Thì... chỗ này cũng cao quá...

Từ nhỏ đến lớn độ cao cao nhất cô từng nhảy là nhảy dây...

Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Có... cách nào khác không?"

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.

Nhưng cũng hiểu được.

Nhưng...

Trương Minh Vũ nói tiếp: "Cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đỡ được cô".

Lâm Kiều Hân vẫn còn chần chừ.

Cao quá...

Mãi mà cô không dám nhảy xuống.

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.

Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh chỉ tay lên: "Trên tường có rắn!"

"Á!"

Lâm Kiều Hân hét lên thất thanh!

Cô không hề do dự, nhảy thẳng xuống.

Hi hi!

Trương Minh Vũ cười, tiến lên.

Dang hai tay ra.

Lâm Kiều Hân nhanh chóng rơi vào lòng anh...

Nhưng vì khi nhảy xuống quá hoảng loạn.

Tư thế này...

Trương Minh Vũ sững sờ.

Trong tay anh là cảm giác mềm mại.

Chương 455: Lén lút!

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.

Anh cúi đầu nhìn.

Lâm Kiều Hân đang ngồi lên tay trái anh!

Sau lưng dựa vào tay phải...

Chuẩn... ghê nhỉ...

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự hoảng loạn.

Nhìn qua.

Khuôn mặt của Trương Minh Vũ phản chiếu trong mắt cô...

Phù!

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó...

Không đúng!

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt!

Cô vọt dậy, đứng xuống đất!

"Anh..."

Lâm Kiều Hân mím môi, há miệng, nhưng không nói được gì.

Trương Minh Vũ cũng lúng túng!

Chuyện này...

Nói thế nào đây?

Mặt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ tức giận!

Nhưng cô hiểu rõ, Trương Minh Vũ không hề cố ý!

Nhưng...

Bầu không khí như đông cứng lại.

Ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên sự hoảng hốt!

Làm sao bây giờ?

Mắt Trương Minh Vũ đột nhiên lóe sáng!

"Rắn đến rồi! Ở sau lưng cô đó!"

Trương Minh Vũ hét lên!

Mặt Lâm Kiều Hân biến sắc, cơ thể cô run rẩy!

Trương Minh Vũ không hề do dự, kéo lấy tay Lâm Kiều Hân!

“Chạy mau lên!"

Nói xong anh liền co giò chạy!

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự hoang mang!

Cô không hề do dự, bước theo anh!

Trông rất hoảng!

Trương Minh Vũ cố nén ý cười, tăng nhanh tốc độ.

Anh vừa chạy vừa nhìn cửa sổ bốn phía.

Đều lắp cửa chống trộm!

Haizz.

Trương Minh Vũ thầm thở dài.

Trương Minh Vũ đi chậm lại.

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Sao không đi nữa vậy?"

Cô vừa nói vừa nhìn.

Trông có vẻ sợ sệt!

Mắt Trương Minh Vũ hiện lên ý cười!

Anh ít khi nhìn thấy cảnh Lâm Kiều Hân lúng túng như này lắm.

Tối nay thật sự đáng sợ.

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao đâu, chắc bọn chúng không đuổi tới đây đâu".

Hả?

Lâm Kiều Hân vô cùng hoang mang.

Không hiểu gì cả!

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh các loại rắn độc!

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới hỏi: "Vậy... bây giờ chúng ta làm gì?"

Trương Minh Vũ nhìn quanh bốn phía, khẽ nói: "Tìm!"

Tìm gì?

Lâm Kiều Hân hơi sững sờ.

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi tiếp.

Lâm Kiều Hân đuổi theo.

Xung quanh tối om, có tòa nhà chẳng có lấy một nhà ở!

Trương Minh Vũ cẩn thận quan sát.

Mắt anh bỗng sáng lên.

Trước mặt có một căn nhà không lắp cửa chống trộm!

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.

Cuối cùng cũng tìm được.

"Đi thôi!"

Anh khẽ nói rồi đi lên trước.

Không bao lâu sau, họ đã đi đến được căn nhà kia.

Anh cẩn thận quan sát.

Không có ai cả!

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hưng phấn.

Mặc dù có hơi....

Nhưng cũng hết cách rồi!

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh muốn làm gì vậy?"

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Tìm chỗ ngủ!"

Vậy tìm thế nào?

Lâm Kiều Hân bối rối.

Cả tối nay, lúc nào cô cũng sợ, bây giờ đầu óc trống không rồi.

Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh yên lặng tiến lên.

Dùng sức kéo cửa sổ!

Bị khóa...

Trương Minh Vũ nhíu mày, lục lọi một lúc.

Một lúc sau cuối cùng cũng tìm thấy khe hở.

Mắt anh sáng lên!

Anh dùng ngón tay bấu vào khe hở, sau đó dùng sức!

Cạch!

Tiếng động vang lên!

Cửa sổ mở ra!

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ mừng rỡ.

Thành công rồi.

Anh dồn sức xuống chân, chống lên bệ cửa sổ rồi nhảy vào!

Trong phòng đen kịt, không có bất kỳ động tĩnh nào!

Có thể nghỉ ngơi rồi!

Trương Minh Vũ xoay người cười nói: "Nào, vào đi".

Lâm Kiều Hân bối rối.

Tìm nơi này á?

Chuyện này...

Trương Minh Vũ thúc giục: "Mau vào đi, yên tâm không có ai cả, nếu không ở đây thì chỉ có thể ra rừng ở thôi, còn gặp phải rắn đó".

Cơ thể mềm mại của cô run lên!

Cô tiến lên một bước, ra vẻ muốn leo lên!

Trương Minh Vũ cười đắc ý nói: "Đưa tay cho tôi, tôi kéo cô vào".

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đưa tay ra.

Vô cùng nghe lời!

Trương Minh Vũ nhanh chóng chạm đến bàn tay mềm mại bé nhỏ kia.

Trong lòng anh run rẩy.

Chần chừ chốc lát, cuối cùng mới nắm chặt lấy nó!

Dùng sức kéo một cái!

Lâm Kiều Hân nhảy lên bệ cửa sổ.

Vọt vào trong.

Vô cùng kinh hoàng!

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Sau khi đóng kín cửa sổ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù thế nào, cũng an toàn rồi...

Soạt!

Trương Minh Vũ kéo rèm cửa sổ lại.

Anh xoay người sờ soạn tường.

Lâm Kiều Hân đứng bên, tay chân luốn cuống.

Trong đầu toàn là rắn!

Cạch!

Trương Minh Vũ tìm được công tắc điện, đèn được bật lên.

Trong phòng sáng hơn nhiều.

Nhìn quanh một vòng, Trương Minh Vũ ngạc nhiên phát hiện ra căn nhà gọn gàng đến lạ thường.

Đồ dùng trong nhà rất cổ, sàn nhà làm bằng gỗ.

Trong phòng không có lấy một hạt bụi.

Nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng khách, nhưng với Trương Minh Vũ là đủ rồi!

Không tệ!

Trương Minh Vũ toét miệng cười.

Có ánh đèn, Lâm Kiều Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bớt cảm thấy áp lực.

Trương Minh Vũ cười nói: "Xem qua đi, đây chính là nhà chúng ta hôm nay đó".

Lâm Kiều Hân thẫn thờ gật đầu.

Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, thầm chửi Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ đi vào trong phòng ngủ.

Phòng rất nhỏ, giường cũng rất nhỏ.

Nhưng trong phòng không có gì cả.

Vách tường màu hồng, vô cùng ấm áp.

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Đây đúng là món quà ông trời chuẩn bị cho họ mà!

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, vào đi, chúng ta phải tắt đèn bên ngoài".

Mở đèn vẫn khá nguy hiểm.

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.

Ánh đèn nhanh chóng vụt tắt.

Chỉ còn lại ánh đèn le lói bên trong phòng ngủ.

Đủ để chiếu sáng.

Nhưng ánh sáng mờ mịt này lại tạo cảm giác ấm áp.

Trương Minh Vũ ngồi trên giường, thở dài!

Rốt cuộc cũng...

Còn Lâm Kiều Hân ngồi bên kia.

Trong lòng thả lỏng hơn nhiều.

Với cô mà nói, tối nay đúng là bị trời đày.

Căn phòng yên tĩnh.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh ông chủ ngã xuống...

Lâm Kiều Hân khẽ mím môi.

Vô cùng đau lòng.

Một mạng người cứ vậy...

Haizz.

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân thở dài một tiếng.

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Kiều Hân chỉ yên lặng lắc đầu.

Trương Minh Vũ không cười nữa.

Anh hiểu mà...

Ông chủ bị giết, anh cũng rất đau lòng.

Có lẽ...

Điều anh có thể làm cũng chỉ có diệt Thần Ẩn, báo thù cho ông ấy!

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, dù thế nào mọi chuyện cũng qua rồi".

“Điều chúng ta có thể làm là không để ông chủ kia chết vô ích".

“Phải trả thù cho ông ấy!"

Câu nói cuối cùng vô cùng khí thế.

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, nhìn anh.

Cuối cùng gật đầu.

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy đau lòng.

Bốn mắt họ nhìn nhau.

Thời khắc này không có bất gì kích thích hay rung động gì.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta về đại viện".

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.

Hai người lên giường nằm.

Nhưng giường... hơi nhỏ.

Hai người nằm sát mép giường, tư thế rất quái dị.

Căn phòng yên tĩnh hẳn.

Cảm giác lúng túng tràn ngập...

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vang lên!

Hả?

Trương Minh Vũ cảm thấy căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.