Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 71




Vân Chức dựa vào cửa sổ điều chỉnh tốt hô hấp, trấn định ngồi ổn, xem Tần Nghiên Bắc hẳn là đã gửi ảnh xong, đăng vòng bạn bè rồi, thế nhưng anh vẫn còn nắm chặt hai cái điện thoại trong tay, cũng không có ý tứ trả lại cho cô.

Hơn nữa thần sắc người đàn ông ẩn hiện lúc sáng lúc tối, đường cong bên má có chút căng cứng, hầu kết nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, nhìn như có vẻ bình ổn nhưng kỳ thật lại không giống như vậy.

Vốn dĩ Vân Chức cũng không quan tâm điện thoại mình có ở trong tay anh hay không, đưa cho anh cầm cũng chẳng sao, nhưng trong đó lại có mấy quyển truyện người lớn cô đang đọc, tưởng tượng tới lịch sử trò chuyện của mình với bản thân và Đường Dao còn chưa có xóa, cùng với đống H văn chói lọi trong phần mềm lưu trữ, nếu như không cẩn thận bị Tần Nghiên Bắc trông thấy, không bằng cô đâm đầu vào tường chết đi cho rồi.

Vân Chức chột dạ, nhân lúc anh không quá dùng sức cầm điện thoại, cô nhanh chóng nắm lấy cơ hội lấy về.

Cô thuận thế ấn mở WeChat muốn xóa lịch sử trò chuyện với Đường Dao trước, kết quả Tần Nghiên Bắc lại trực tiếp duỗi tay tắt màn hình điện thoại của cô.

Tâm tư Vân Chức giật giật, bỗng nhiên nghĩ thông suốt, có thể là anh đã đăng cái gì đó lên vòng bạn bè mà không muốn cho cô xem.

Bên môi cô nhịn cười, to gan lớn mật đối nghịch với anh, chính là muốn mở WeChat lên xem, lại bị anh túm lấy ôm lên đùi, bóp eo cô giữ chặt, không cho cô động đậy.

Tư thế thân mật như vậy, Vân Chức hoảng loạn quay đầu nhìn tài xế, Tần Nghiên Bắc lại nghiêng người kéo tấm chắn trong xe xuống, mắt thấy tình cảnh này càng ngày càng giống như suy nghĩ trong đầu, giấc mơ đã sắp biến thành hiện thực, Vân Chức nhịn không được mà hô hấp nhanh hơn, bất an nắm lấy vai anh.

Tấm chắn kéo xuống khiến ánh sáng bên ngoài bị ngăn trở, trong xe càng tối tăm hơn, Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô nói: "Đừng xem, không muốn nhanh như vậy đã bị em phát hiện ra là nói dối."

Vân Chức hơi giật mình: "Nói dối cái gì?"

Biểu tình anh trầm lãnh, nhìn không ra nửa điểm hoảng hốt, tay lại ôm cô rất chặt: "Nói em một hai muốn cưỡng hôn anh."

Vân Chức bật cười, hiểu ra nguyên nhân vừa rồi anh khác lạ.

Cô sờ sờ hốc mắt hơi đen của anh, ngón tay lại chậm rãi lướt xuống trên má gầy ốm của anh.

Anh bị bệnh nặng tra tấn nhiều ngày như vậy, suýt chút nữa đã không thể chống đỡ, hôm nay vì che chở cô mà mại bị thương đến chảy máy, hiện tại lại thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra, anh chưa bao giờ nhắc tới nỗi khổ của mình, đơn giản là khoe ra một chút được yêu đã sợ cô không hài lòng rồi.

Cô làm bộ nghiêm túc nhíu nhíu mày: "Không phải em là bị oan..."

Tần Nghiên Bắc mím môi, ấn mở điện thoại muốn xóa bài đăng trong vòng bạn bè kia đi.

Tay Vân Chức cầm lấy tay anh cản lại, đem anh đẩy vào chỗ dựa lưng.

Trước kia không dám, luôn rụt rè, hiện tại đối mặt với anh, giống như đều lần lượt không ngừng sát bên nhau là chuyện đương nhiên vậy.

Lông mi cô rũ xuống, ôm lấy cổ Tần Nghiên Bắc nói: "Vì không để mình bị oan, vậy chỉ có thể đem chuyện này chứng thực thôi."

Nói xong cô cúi người hôn lên môi anh, học bộ dáng của anh, chủ động khẽ li3m qua nơi m3m mại hơi lành lạnh, thử xâm nhập vào trong miệng anh.

Cô hôn trúc trắc mà thong thả, rất nhanh đã bị đảo khách thành chủ, Tần Nghiên Bắc ôm lấy lưng cô áp về phía mình, thanh âm giao hòa ở trong bóng đêm lưu luyến vang lên, mặt Vân Chức nghẹn tới đỏ bừng, dồn dập hấp thu dưỡng khí.

Hơi thở nóng rực của anh phả ở bên tai cô, thấp thấp nói với cô: "Chức Chức, lúc về anh muốn ở trong xe."

Vân Chức bị nụ hôn này làm cho đầu óc choáng váng, cho dù tự mình suy nghĩ nhiều không ít, nhưng cũng không thể phản ứng kịp ý tứ trong câu này của anh, cô theo bản năng nhỏ giọng hỏi: "Ở trong xe làm cái gì?"

Tần Nghiên Bắc nửa rũ mắt nhìn cô chăm chú, d*c vọng trong chỗ sâu nhất đang cực lực gào thét, vào lúc Vân Chức bừng tỉnh táo, đồng thời cũng ý thức được thâm ý của anh, anh đã cong lưng, kề sát bên cổ cô, thì thầm trả lời mấy chữ làm cô mặt đỏ tai hồng.

Đến sân bay mất hai tiếng đi xe, cả người Vân Chức đều không tố, nhìn tấm ngăn bị kéo xuống kia, quả thực là đâu đâu cũng nguy hiểm, trong tiểu thuyết miêu tả biểu tình của nữ chính là khóc lóc kêu to rơi nước mắt, cô khẩn trương bám ở một bên cửa xe, bảo trì khoảng cách thích hợp với Tần Nghiên Bắc.

Tuy nói anh bảo đảm về rồi mới làm.

Nhưng cũng khó nói một giây nào đó anh đột nhiên muốn khiêu chiến cực hạn của cô thì sao.

Vân Chức lo lắng đề phòng cho tới khi đến sân bay, Tần Nghiên Bắc trước sau đều muốn cười mà không thể cười nhìn cô, cuối cùng cô xấu hổ bại trận trước, lúc xuống xe liền thành thành thật thật để anh dắt đi.

Chuyến bay đêm khuya, lượng người ở sân bay không nhiều, mấy trợ thủ đi theo đi xử lý thủ tục đăng ký, Phương Giản ở bên cạnh có vẻ mặt ủy khuất, thỉnh thoảng lại liếc qua ngón tay của Tần Nghiên Bắc.

Nhưng phàm là một người bình thường! Sẽ chẳng ai cảm thấy đó là cái nhẫn mà!

Ngẫm lại cảm thấy rất chua xót, đường đường là thái tử gia Tần thị, khi về nước sẽ chính thức nhậm chức người đứng đầu tập đoàn, lại thiếu chút nữa dùng mạng để đối lấy ngày đính hôn, kết quả bị bà xã trói bằng một tấm lụa, còn coi nó như bảo bối chỉ hận không thể khoe cho cả thế giới đều biết.

Điều hòa ở sân bay mở rất thấp, cho dù là mùa hè cũng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, lúc Vân Chức tới Anh Quốc khá vội cho nên cũng không mang quá nhiều quần áo.

Trước khi hành lý bị đưa đi gửi vận chuyển, Tần Nghiên Bắc ngăn lại, cầm vali hành lý của mình mở ra, lấy một cái áo khoác ngoài có độ dài thích hợp khoác lên cho Vân Chức, lúc lấy nó ra khỏi vali, cúc áo ngoài đột nhiên kéo theo thứ gì đó, rơi xuống đất.

Ánh mắt Vân Chức thuận thế rời qua, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhìn thấy là một quyển notebook bị đè dưới vali, phong bì rơi ra khỏi kẹp cố định, bị quần áo phủ lên, bên trong ẩn ẩn kẹp một tấm ảnh chụp, hình như là cô.

Cô nhịn không được tới gần hai bước, muốn cầm lên xem, Tần Nghiên Bắc lại nắm lấy tay cô, thần sắc nhàn nhạt bình tĩnh nói: "Chức Chức, anh tiện tay ghi chép số liệu mà thôi, không có gì để xem đâu."

Anh càng như vậy, Vân Chức càng xác định được đồ bên trong rất quan trọng, hơn nữa hơn nửa là có quan hệ với cô.

Cô cũng không cưỡng bách, ngoan ngoãn nghe lời buông tay, mím môi, đôi mắt trong sáng minh nhuận an tĩnh nhìn anh.

Phương Giản cũng chú ý tới, nhận ra cái kia là cái gì xong, hắn sờ sờ cái mũi, cúi đầu nhỏ giọng nói bậy: "Nghiên Bắc, trước kia cậu dám viết, bây giờ không dám cho cô ấy nhìn sao?"

Tầm mắt lạnh lẽo của Tần Nghiên Bắc đảo qua, Phương Giản co rụt cổ trốn ra thật xa, Vân Chức cũng không có miễn cưỡng, ánh mắt mềm mại đảo qua notebook, lại ngẩng đầu vô thanh vô tức nhìn anh, cũng không đề cập tới yêu cầu nào, nhưng so với cô nói cái gì đều có tính công kích đối với anh nhiều hơn.

Tần Nghiên Bắc tự biết mình không có cách nào với cô, anh hiếm khi lộ ra chút tự trách táo bạo, cầm quyển notebook bị quần áo che lại ra, nhưng lại đưa lưng về phía cô, trước đó đã rút ra chồng giấy kẹp ở bên trong.

Lần này Vân Chức lại nhanh tay lẹ mắt đi tới, nắm chặt ngón tay anh, giấy gấp bị ép lộ ra, cô vội thoáng nhìn, thấy rõ mấy chữ trên tiêu đề: [Hợp đồng chuyển nhượng]

Vân Chức sửng sốt, đem khuya, sân bay trống trải, tiếng tim đập của cô đột nhiên phóng lớn, đinh tai nhức óc.

May bay cất cánh muộn nửa tiếng, đêm càng sâu, đại sảnh chờ bay an tĩnh đến chỉ còn tiếng hít thở, người đi theo đều ngồi rải rác, không có ai không biết điều đi tới gần bên cạnh Tần tổng, những hành khách khác cơ bản cũng đang nghỉ ngơi ở một góc nào đó.

Vân Chức cúi đầu ngồi ở khu vực trung tâm đại sảnh, nơi có ánh sáng tốt nhất, đã xem xong đống giấy trong tay.

Rất dài, viết tay, là tự tay Tần Nghiên Bắc viết, có một số chữ bởi vì lúc đó trạng thái tinh thần không ổn định, ngòi bút chọc nát trang giấy, hơi hơi vặn vẹo nguệch ngoạc.

Từng chữ bên trong viết rất rõ ràng dễ hiểu, đó là tập hợp những tài sản có thể giao dịch thuộc sở hữu trên danh nghĩa của anh, bất luận là cái gì, chỉ cần có giá trị, toàn bộ đều vô điều kiện chuyển giao cho Vân Chức.

Mặc kệ anh khỏe mạnh hay là mất đi năng lực hành vi bình thường, cần phải cưỡng chế quản thúc đi nữa, hoặc cũng có thể là chết đi, nó đều có hiệu lực cả đời.

Vân Chức không nhớ rõ mình đã trầm mặc bao lâu, bên cạnh trang giấy đều là vết siết chặt do cô dùng sức quá mức lưu lại, vài lần cô muốn xé nó đi ném vào trong thùng rác, nhưng nhìn những con chữ lúc anh viết xuống không biết là mình sống hay chết kia, cô lại muốn ôm mặt khóc lớn.

Tần Nghiên Bắc ôm lấy gáy cô, cưỡng ép cô đối diện với mình, có đôi khi cô rất cố chấp, nước mắt đã hàm chứa trong hốc mắt rồi nhưng vẫn không rơi xuống, cự tuyệt không nhìn anh.

Anh rũ mắt, trầm giọng nói: "Chức Chức, cái này không phải di chúc."

"Không phải di chúc thì là cái gì!" Giọng nói Vân Chức cay chát, vừa mới mở miệng liền thấy khàn vô cùng, "Anh chuẩn bị những cái đó, còn không phải là đã có sẵn tâm lý bản thân sẽ không trụ được?! Tần Nghiên Bắc, anh đều đã đoán trước được bản thân sẽ có khả năng tới đường cùng, lúc ấy cũng không nói thật với em?! Em muốn những cái này làm gì chứ!"

Mu bàn tay cô che môi, nhỏ giọng nghẹn ngào hỏi: "Cái gì anh cũng nghĩ tới, nghĩ tới bệnh không khống chế được, nghĩ tới chết, nhưng không hề nghĩ tới em cần anh nhiều bao nhiêu, không có anh không sống được có phải không?"

Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn cô: "Anh có nghĩ tới, nhưng mà cái này, so với vọng tưởng em yêu anh trước kia, càng giống như giấc mơ tự mình bịa đặt ra, anh không dám tin, chỉ có những thứ không tốt đẹp mới là thứ anh vẫn luôn có."

Trong lòng Vân Chức khổ sở đến hít thở không thông, đem tờ giấy xếp thành chồng nhỏ ném cho anh: "Cái này anh tìm chỗ nào đó hủy đi, không cần giữ lại."

Tần Nghiên Bắc vuốt tóc cô: "Đây là bản thảo anh nghĩ thôi, hợp đồng chính thức anh đã sớm để luật sư chuẩn bị tốt, nếu như bên phía anh xảy ra chuyện, luật sư sẽ lập tức tìm em ký tên, không mất nhiều thời gian đâu, Chức Chức, bệnh của anh không biết khi nào sẽ mất khống chế, mặc kệ anh sống hay chết thì đều không có khả năng làm chỗ dựa cho em."

"Sau này anh không có khả năng mất khống chế..." Vân Chức đẩy anh ra, "Em sẽ chịu trách nhiệm!"

Cô đứng dậy ngồi xa một chút, tránh đi tầm mắt của anh, nước mắt tích trên bìa notebook.

Vân Chức nắm chặt tay, làm cho đầu ngón tay tìm về độ ấm, mới không quá linh hoạt mở trang bìa ra, bên trong đúng là kẹp ảnh chụp của cô, là lúc cô ngủ anh lặng lẽ chụp, cuốn chăn, ánh đèn sắc màu ấm áp, lộ ra hơn nửa khuôn mặt.

Trang sau là dòng chữ viết tay bằng bút lông kiêu ngạo của anh.

Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng ra, nhiều ngày như vậy, anh cơ hồ bận đến mức không có thời gian để thở, rốt cuộc là làm thế nào mới có thể nhớ kỹ được mấy cái này.

Trang thứ nhất là lúc còn nhỏ, ở bệnh viện Tùy Lương, anh phát bệnh như thế nào, đẩy ngã cô ra sao, không hề chê phiền miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, cô cũng là tới bây giờ mới biết được, "mười một" chưa bao giờ là trùng hợp, là cô để lại dấu vết cho anh.

Anh thậm chí chỉ bằng vài câu chữ đơn giản đã miêu tả được bộ gái của bé gái đó, mặc đồng phục của bệnh viện, vô cùng đáng thương khóc lóc.

Đằng sau là anh mười mấy tuổi, hai bàn tay trắng bị ném vào trong rừng núi, sau đó là cô lấy ân cứu mạng gặp lại anh, những ký ức anh từng ảo tưởng ra, mỗi một cái đều cho rằng là được cô trêu trọc yêu thương.

Nhìn tới cái câu "Em tới là để ngủ với anh" của Trình Quyết kia, Vân Chức tức tới bật cười, lại chua xót giống như nuốt một quả chanh, trôi xuống bụng, một đường lấp đầy phê phủ.

Trang cuối cùng, trạng thái của anh đã rất kém cỏi, chỉ viết qua loa.

[Trị liệu xong, những ký ức kia có hay không đều không quan trọng, tiếp theo đó chính là cả đời của em.]

Trên người Vân Chức khoác áo của Tần Nghiên Bắc, gắt gao ấn lên những lời này của anh.

Anh chưa bao giờ mù quáng xúc động tới Anh Quốc, anh đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.

Bệnh nặng hoặc chết.

Ký ức có thể khiếm khuyết.

Chỉ có hai loại khả năng, anh đều vạch sẵn con đường cho bản thân, hoặc là để cô cả đời cơm áo vô lo vô nghĩ, hoặc là chắp vá chính mình lảo đảo tiến về phía cô.

Cái ôm ấm áp phủ ở sau lưng, bàn tay cuốn dải lụa siết chặt bên hông cô, kéo vào trong ngực anh.

Một tiếng khóc Vân Chức cũng không phát ra, chỉ có bả rai cong lên, liều mạng co rút lại, môi cắn ra dấu răng đỏ bừng.

Ngữ điệu mềm nhẹ của cô cố ý căng lên, mới có thể ngăn chặn cảm xúc: "Tần Nghiên Bắc, anh còn nghĩ là em tới để ngủ với anh?"

"Ừm..." Tiếng nói anh chậm rãi, "Chúc mừng em, ngủ được rồi."

Vân Chức cấu tay anh thật mạnh, anh vẫn không nhúc nhích, tùy ý để cho cô phát ti3t, chờ cô thật sự cấu tới đỏ lên cũng không hề buông tha, tay nhỏ phủ trên mu bàn tay anh, với vào giữa khe hở giao nhau.

Cô nhìn chằm chằm những lời tàn nhẫn kia: Thật ra lúc ngắm pháo hoa dưới bờ biển, em có một điều ước, khá là khoa trương."

Anh hỏi: "Khoa trương tới mức nào?"

Vân Chức vốn dĩ không dám nhắc tới, chỉ sợ nói ra khỏi miệng sẽ không thể trở thành sự thật nữa, nhưng giờ khắc này, cô giống như không sợ gì hết.

"Ước là... Tần Nghiên Bắc sẽ luôn, sẽ luôn yêu em nhất."

Tần Nghiên Bắc hôn hôn sau cổ cô, thấp giọng nói: "Sợ là không được."

Lưng Vân Chức cứng đờ, muốn xoay người nhìn anh.

Cánh tay anh càng siết chặt hơn, ôm lấy cô, bên môi cọ  rất vành tai trắng nõn của cô.

"Tần Nghiên Bắc chỉ yêu mình Vân Chức, không có nhất, cũng không có tương đối."

"Chỉ cần là thứ anh có, nó đều sẽ là của em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.