Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 39




Vào buổi sáng khi gió và tuyết đã tạm ngừng, bầu trời trở nên trong xanh, bừng sáng, điều này có nghĩa là từ bây giờ cho đến tháng chín sẽ không còn ban đêm.

Bên ngoài tiếng gió thổi dần biến mất, một số hoạt động khiến gấu xấu hổ đến đỏ mặt cũng bị buộc phải dừng lại.

Chỉ cần gấu nhỏ không vì quá thẹn thùng mà chạy trốn khỏi hắn thì mỗi khi Otis muốn bày tỏ sự yêu thích, hắn lúc nào cũng liếp láp cậu trước.

Rồi sau đó mới quan tâm tới tình hình của bản thân.

Mấy ngày đầu tiên, đương nhiên gấu nhỏ sẽ tránh né, về sau cậu không còn chạy trốn nữa, trốn cái quần.

Cậu ước gì có thể nằm xuống ngủ tại chỗ.

Dù sao cũng không đếm hết đây là lần thứ bao nhiêu trong những ngày qua, tóm lại là nhiều đến mức khiến cho Kiều Thất Tịch có bản tính dễ thẹn thùng lại có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Cậu nghĩ, dù sao ở nơi này cũng chỉ cậu và Otis. Trên đỉnh núi tuyết cao như thế này, cậu không cho rằng sẽ có người mất trí không muốn sống nữa mà dùng trăm phương ngàn kế để quay chụp hai con gấu Bắc Cực.

Nếu quả thật có người như vậy thì cậu sẽ coi tên đó là đàn ông đích thực.

Sau một thời gian làm tổ trong hang thì Otis cuối cùng cũng nguôi ngoai, không còn phải chịu đưng cơn cuồng nộ như thể muốn cuốn chìm hắn nữa. Nỗi đau như cơn thủy triều đen tối kia cần phải làm dịu đi để có thể bình tĩnh lại.

Còn cảm giác rung động tự nhiên mà mùa xuân mang tới đang từ từ giảm xuống đến mức giới hạn có thể chấp nhận.

Nhờ vào việc Otis đã bình tĩnh trở lại mà thời gian gấu nhỏ ở lại trong hang này cũng không quá lâu. Hôm nay là lần cuối cậu ngủ trên bụng Otis, sau đó bọn họ sẽ xuống núi, đi ăn một bữa tiệc báo biển.

Để bồi bổ cơ thể đó.

Qua một kỳ phát tình nho nhỏ mà nhìn bằng mắt thường cũng thấy có lẽ Otis đã giảm mất hai trăm cân, đây là con số khá đáng sợ.

Kiều Thất Tịch không biết những con gấu Bắc Cực khác như thế nào nhưng cậu cảm thấy lúc Otis phản ứng mãnh liệt rất đáng sợ. Nếu không trở lại mặt băng thì qua mùa xuân này hắn thật sự có thể sẽ giảm mất năm trăm cân.

Thực ra cậu biết cân nặng của Otis giảm nhiều như vậy nguyên nhân cũng không hoàn toàn là vì đói bụng, nhịn ăn sẽ không làm cân nặng giảm nhanh như vậy.

Dù có khiến hắn gầy đi thì cũng khoảng chừng 5-10 cân.

Thể trọng Otis giảm đột ngột như vậy rõ ràng là vì thiếu mất năm sáu cô em gấu cái làm bạn, quả thật là tự mình chuốc lấy khổ.

Mà thủ phạm thật sự lại đang ngáy khò khò, bản mặt khi ngủ trông thật vô tội.

Sau khi nhàn nhã tỉnh dậy, nghe Otis thông báo tin cần phải xuống núi thì Kiều Thất Tịch bật dậy như con cá chép ngay lập tức.

Đi lấy Tiểu Hoàng thôi.

Máy quay được giấu ở phía xa biết được bọn nó đã ra ngoài và đi xuống núi thì tự nhiên cảm thấy rất kì lạ, vì vậy xuất hiện nhiều suy đoán khác nhau. Là vì Alexander không thích đỉnh núi này nên Otis vì cậu mà đi tìm đỉnh núi khác?

Hoặc có thể là Otis đi tìm đối tượng hẹn hò khác?

Có vẻ không ai suy đoán là Otis và Alexander muốn trở về mặt băng để bắt báo biển.

Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mọi người đều cho rằng gấu Bắc Cực đực kim thương không ngã đang nóng lòng muốn phung phí tinh lực thì bọn chúng sẽ không trở về mặt băng cho khi mùa xuân đi qua.

Vì thế nên họ cho rằng Otis cũng cũng giống như vậy.

Thực sự dựa trên khoa học mà nói, với nhu cầu sinh sản của giống gấu Bắc Cực đực thì có không có khả năng chỉ có một bạn đời mà đã thỏa mãn, bất kể là nhu cầu về sinh lý hay tâm lý.

Nhưng mà ngay sau đó mọi người đều bị vả sưng mặt.

Hóa ra mục đích của hai con gấu Bắc Cực là trở về mặt băng, đây quả thực là chuyện…. Không thể ngờ đến.

Sau khi hết ngỡ ngàng, suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất đáng yêu, chắc chắn là vì Akexander đói bụng mà quấn lấy Otis đòi ăn: báo biển, báo biển, lặp đi lặp lại.

Otis bị làm phiền đành bó tay nên mềm lòng đồng ý.

Tuy là rất đáng tiếc nhưng mọi người vô cùng tán thành với hành động của Otis. Vì sự thật là gấu nhỏ mới có hai tuổi rưỡi thôi, chịu đi với Otis lên đỉnh núi là đã tốt lắm rồi, đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Gấu đàn ông chững chạc như Otis có lẽ cũng nghĩ như vậy nên hắn chọn một ngày trời nắng đẹp mà dẫn Alexander đang nhớ thương báo biển xuống núi.

Có gì nói đó, một con gấu Bắc Cực đực mạnh khỏe như hắn hoàn toàn có thể đi gặp gỡ  hẹn hò với năm sáu cô gấu Bắc Cực. Dù bây giờ không thoải mái nhưng ai bảo hắn phải lòng Alexander bé bỏng non nớt làm gì.

Đây chính là nỗi buồn phiền của việc nuôi vợ còn bé.

Thợ quay phim đi theo chân hai con gấu Bắc Cực và đã chụp được rất nhiều ảnh trên đường bọn chúng trở về.

Dưới ánh mặt trời không bao giờ lặn, lông của Alexander cũng màu với tuyết trắng, đôi mắt to tròn trong những bức hình chụp chính diện góc cạnh hoàn hảo, dễ thương đến rung động lòng người.

Khoảnh khắc cái viên chè trôi nước to bự mềm mượt tròn vo cùng với cái thùng tiểu Hoàng có thể chứa 20 lít lọt vào ống kính, cả hai tạo nên sự tương phản màu sắc rõ nét lại được bầu trời trong xanh làm cảnh nền.

Chỉ có thể dùng câu cảnh đẹp ý vui để hình dung.

So sánh với những bức ảnh được chụp lúc một tuổi thì các đường nét trên khuôn mặt của Alexander đáng yêu đã nảy nở. Mặc dù vầng trán vẫn còn rất dễ thương nhưng nhìn kĩ đã thêm mấy phân khí khái anh hào.

Không khó để nhận ra rằng trong tương lại cậu sẽ là một con gấu khí phách phi thường.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mọi người bùi ngùi, có chút không nỡ để Alexander lớn lên quá nhanh.

Trong những bức ảnh được chụp lại lần này, đương nhiên có rất nhiều bức chụp chung với Otis. Tốt quá, hoặc là có thể nói là mỗi tấm ảnh đều có Otis.

Hai con gấu Bắc Cực đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt dính nhau như hình với bóng.

Nhưng trên mảnh đất tràn ngập sắc xuân này không phải chỉ có mỗi cảnh đẹp.

Con gấu cái mang theo đàn con nhỏ có lẽ không thích mùa xuân nhất trong các mùa.

Vì vào mùa này bọn chúng dễ bị các con gấu Bắc Cực đực rượt đuổi với ý đồ giết chết gấu nhỏ. Bởi vậy gấu mẹ chỉ có thể mang theo đàn con nhỏ mà trốn đông trốn tây.

Không phải gấu mẹ lúc nào cũng chạy thoát được, đôi khi phải đánh nhau là việc không thể tránh khỏi.

Trên đường trở về, Kiều Thất Tịch bỗng nhiên ngửi được mùi máu tươi, lúc đầu cậu cũng không coi là chuyện gì lớn, chỉ cần không phải mùi hương của báo biển thì đều không khiến cậu hứng thú.

Thế nhưng bỗng nhiên nghĩ có thể là có gấu Bắc Cực bị thương?

Cậu liếc nhìn Otis, với giác quan nhạy bén hơn những con gấu Bắc Cực khác của hắn thì chắc chắn đã sớm nhận ra rồi, chỉ có điều hắn không có phản ứng gì, vẫn mang theo cậu tiếp tục đi về hướng dẫn tới biển băng.

Bước chân kiên định, dường như không có gì có thể ngăn hắn dừng bước.

Tuy là Kiều Thất Tịch đồng ý rằng việc ăn cơm rất quan trọng, thế nhưng gặp chuyện bắt bình rút đao tương trợ cũng là việc nên làm.

Nghĩ mà xem nếu như lúc trước Otis bị thương nếu không có ai phát hiện thì Otis sẽ không thể đứng ở đây.

Không thể yên tâm rời đi, Alexander cắn vào đùi Otis một phát: “Ngao.”

Sau đó cậu quay đầu đi về  một hướng.

Otis không thể làm gì được cậu, chỉ có thể đi theo sau.

Nhìn bộ dạng là biết gấu nhỏ muốn đi xem trò vui.

Còn có mấy con gấu Bắc Cực khác giống như Kiều Thất Tịch, dù sao bọn chúng cũng là đám động vật có lòng hiếu kì rất nặng.

Lúc Kiều Thất Tịch cùng Otis chạy tới, con gấu cái bị thương đang bị hai con gấu đực vây quanh, bọn chúng cũng không làm bầy gấu nhỏ đang run rẩy bị thương.

Vô cung may mắn là phía sau Kiều Thất Tịch có một đoàn chụp ảnh đi theo, bên này xảy ra tình huống có gấu Bắc Cực bị thương, ngã xuống đất liền được mọi người nhanh chóng phát hiện.

“Ở đây có gấu Bắc Cực bị thương.”

Mọi người lập tức thông báo cho trạm cứu hộ để điều động trực thăng.

Trước khi máy bay trực thăng của trạm cứu hộ đến, những con gấu Bắc Cực xung quanh vẫn không rời đi, có vẻ không những chỉ có Alexander và Otis mà  những con gấu Bắc Cực khác cũng muốn bảo vệ gấu cái và đang con.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người cảm động.

Giống như trong xã hội loài người, có người xấu nhưng người tốt lại càng nhiều hơn.

Xã hội của loài gấu Bắc Cực cũng nhưng vậy, bọn chúng cũng có tính cách hiền lành, tốt bụng.

Sau khi đội cứu hộ đến, bọn họ thật sự không dám tới gần.

“Ôi, phía dưới có một đám gấu Bắc Cực vây quanh.”. Khuôn mặt nhân viên cộng tác lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

“Thấy rồi.” Số lượng thật sự có thể dọa người.

Nhưng trên thế giới này không thiếu kẻ gan dạ, sau khi lên kế hoạch, bọn họ quyết định sẽ một mình tiếp cận.

Trước tiên là kiểm tra vết thương của gấu cái, tiếp đến là mang nó về  trạm cứu trợ để hồi phục.

Gấu con còn quá nhỏ nên chúng cũng được ôm trở về cùng nhau.

Trong khoảng thời gian này, những con gấu Bắc Cực vây quanh cũng khiến mọi người nơm nớp lo sợ, hi vọng đám nhóc con lòng đầy hiếu kì này chỉ đứng xem náo nhiệt chứ đừng có kích động mà tấn công họ.

Chứng kiến gấu mẹ và đàn con bị mang đi, đám gấu Bắc Cực vây quanh cũng giải tán.

Akexander và Otis – hai con gấu đóng vai trò quan trọng lại một lần nữa tiếp tục lên đường, giống như Lôi Phong làm việc tốt không để lại tên tuổi.

Nhóm chụp ảnh chụp xong bộ ảnh chuyến trở về của bọn chúng là xem như hoàn thành nhiệm vụ ghi chép lần này.

Sau đó họ sẽ đi quay chụp quá trình hẹn hò của những con gấu Bắc Cực đang ở trên núi.

Nhiệm vụ của đội đương nhiên không phải chỉ theo dõi một đôi gấu Bắc Cực nên khi Otis và Akexander muốn đi xuống núi, bọn họ cũng chỉ có thể dời mục tiêu sang cặp thứ hai.

Chồng hờ vợ tạm.

Độ khó của quay chụp là một*, con gấu Bắc Cực đực này thật sự không quá đặc biệt, nó trực tiếp bắt đầu ngay trên một sườn núi trống.

*ý là dễ.

Có thể tha hồ nhìn con gấu đực Bắc Cực làm đi làm lại con gấu cái Bắc Cực nhưng các thành viên trong tổ lại không hề đỏ mặt hay tim đập nhanh, còn lâu mới thích thú như khi xem Otis với Alexander.

Có lẽ đây chính là đạo lý thiếp* không bằng lén, lén không bằng không có được.

*thê thiếp.

Những thứ càng che giấu thì càng khiến người ta cảm thấy hứng thú.

“A chiuuuu” gấu nhỏ đang đi trên đường tự nhiên hắt hơi mội cái, khiến Otis giật mình quay lại nhìn cậu.

Cục cưng bự đã lớn rồi, cau mũi tỏ ý mình không sao, chỉ là cái mũi hơi ngứa một chút.

Có một chuyện rất thú vị, khi bọn họ lên bờ thì có rất nhiều gấu Bắc Cực còn chưa vào bờ, bây giờ khi họ quay về mặt băng, đại đa số gấu Bắc Cực lại đang ở trên núi.

Cứ như vậy mà bỏ mất hành trình mùa xuân của gấu Bắc Cực.

Bởi vì trên đường đi vẫn còn đói bụng, năng lực suy nghĩ khó tránh khỏi bị giảm xuống, Kiều Thất Tịch đương nhiên không có lòng dạ đi quan tâm Otis rằng bây giờ hắn có còn khó chịu hay không?

Cho đến khi trở lại biển băng, ăn no nê xong bữa ăn đầu tiên, năng lực suy nghĩ của cậu đã quay trở lại. Lúc ấy gấu nhỏ mới có thời gian suy nghĩ, mùa xuân vẫn chưa trôi qua đúng không?

Bây giờ Otis vẫn còn ý tưởng đó chứ?

Gấu nhỏ vừa mới ăn no xong, ngồi xổm trên mặt băng, một mặt thì liếm móng vuốt, một mặt lại trợn tròn mắt liếc nhìn về phía dưới ba vạch* của Otis.

*3 vạch chắc ý là cơ bụng 6 múi ba vạch, nhìn bụng dưới ý.

Otis vẫn còn đang ăn, chẳng qua không thể tập trung bởi vì từ đầu đến cuối hắn chỉ chú ý tới bộ phận phía dưới trên người gấu nhỏ.

Có lẽ là phát hiện ra có nhóc con đang lén nhìn chằm chằm bụng dưới của mình nên dáng vẻ Otis vốn đang buông thả ngay sau đó liền thay đổi, chọn cách nằm sấp mà ăn.

“…” nhóc quỷ cuồng nhìn lén – gấu nhỏ họ Kiều có chút lúng túng.

Chẳng qua cậu cũng chưa nhìn thấy cái gì.

Trong khi đang ăn, Otis dùng ánh mắt như lúc ở trên núi để nhìn gấu nhỏ.

Phản ứng này đã giải đáp đầy đủ thắc mắc trong lòng gấu nhỏ.

Làm sao có thể không có ý nghĩ gì.

Chỉ là Otis có thể bỏ qua, thể trọng của hắn giảm mất 200 cân. Sau khi trở lại trên mặt băng, hắn đã ráo riết đi săn.

Có lẽ là muốn nhanh chóng bổ sung lại năng lượng đã tiêu hao nhưng phần lớn là đang trút tinh lực dư thừa ở trong cơ thể.

Đã nhiều lần thấy Otis bắt báo biển, gấu nhỏ cũng rút ra được chút kinh nghiệm, chỉ có thể nói là hoàn cảnh của cậu khá tốt.

Có thể đi theo Otis từ từ học hỏi mà không cần vì sinh tồn mà phải vội vàng hình thành thói quen săn bắt chưa được hoàn thiện.

Thời tiết gần đây ở vòng cực rất tốt, vào một buổi trưa quang đãng, Kiều Thất Tịch đang mơ màng ngủ gật.

Otis ngủ trưa ngay bên cạnh, có vẻ đang say giấc.

Có lẽ là vì đã hai ngày liên tiếp không ngủ.

Kiều Thất Tịch suy nghĩ một chút, đứng dậy lén lút rời đi. Cậu đi ra ngoài biểu diễn bản lĩnh.

Những con báo biển mùa xuân thường ở trạng thái lơ là bởi vì lúc này có rất ít gấu Bắc Cực ở trên biển băng.

Môi trường không có nguy hiểm sẽ khiến cho báo biển buông lỏng cảnh giác.

Kiều Thất Tịch đi dạo khắp nơi trên mặt băng thì phát hiện ra sự thật này, với cậu mà nói đây là một chuyện tốt.

Cách đây mấy tháng, đối với Kiều Thất Tịch thì việc đi săn vẫn là một vấn đề khó giải quyết, nó vẫn nằm lơ lửng trong đầu cậu.

Không thể nói rằng Kiều Thất Tịch không lo lắng.

Tích lũy theo thời gian, có nhiều thứ sẽ đến một cách tự nhiên, ví dụ như phong thái và hào quang. Lúc cậu đi dạo trên mặt băng đều có những thay đổi rõ rệt.

Mặc dù không có sự tĩnh lặng, sắc bén giống như Otis, nhưng sau khi trải qua vài lần điều chỉnh thì đối với một con gấu Bắc Cực hay được yêu chiều quá mức như cậu vẫn là  đi săn thành công.

Tuy lần giết đầu tiên hơi muộn nhưng mà tích lũy nhiều thì dần dần sẽ tốt lên, có chất lượng hơn.

Lông mày của Alexander lúc trước còn màu trắng đục, giờ đã bắt đầu có thêm sát khí kể từ khi cậu săn được con báo biển đầu tiên.

Chỉ là việc kéo con báo biển trở về khiến cậu hơi mệt một chút.

Dù sao toàn thân cậu đều là mỡ, vừa nhìn đã biết cậu là kiểu tuyển thủ bùng nổ mà không phải là tuyển thủ thiên về sức bền.

Cũng may là Otis sau khi tỉnh lại không nhìn thấy cậu đâu liền ngậm theo Tiểu Hoàng chạy tới.

Nhìn thấy con báo biển nằm trên mặt đất, Otis chạy đến trước mặt gấu nhỏ, cúi đầu liếm sạch sẽ vết máu ở trên mặt cậu.

Alexander liếm liếm miệng của  mình, nghĩ thầm hắn liếm sạch sẽ như vậy để làm gì?

Một lát nữa ăn xong không phải mặt mũi sẽ bẩn trở lại hay sao?

Đối với thành quả lao động của gấu nhỏ, Otis không từ chối, hắn hớn hở xé rách da con báo biển rồi ăn từng miếng từng miếng lớn.

Đây là thời điểm quan trọng cho việc tích mỡ trước khi mùa hạ tới, trong vòng hai tháng này bọn nó sẽ ăn rất nhiều báo biển.

Nhìn thấy Otis ăn đồ ăn mình đi săn được, trong lòng Kiều Thất Tịch đắc ý. Rốt cuộc cũng đạt được một bước nhỏ trên con đường tiến tới lý tưởng vĩ đại là bao nuôi Otis.

Ở trên diễn đàn đã đồng loạt cập nhật trạng thái mới nhất

# sau một chuyến đi đến núi tuyết rồi trở về, cuối cùng Alexander cũng học được cách đi săn #

: Cái tiêu đề này, ha ha ha.

: Rõ ràng là khoảng thời gian ở trên núi đứa nhỏ đã chịu đói rồi.

: Tôi nghĩ nhiều hơn về thuyết âm mưu. Đây không phải là vì Alexander muốn nhanh chóng độc lập ư?

: lầu trên chắc là đang ám chỉ Otis quá mạnh mẽ khiến Alexander chịu không nổi.

: Độc lập là chuyện tốt, chúc mừng Alexander.

Độc lập thực sự là chuyện tốt, khi tuổi tác tăng lên, khẩu vị ăn uống của gấu nhỏ không có khả năng mười năm như một, cậu sẽ ăn càng ngày càng nhiều, chỉ dựa vào mỗi Otis đi săn chắc chắn là không đủ.

Con trai mới lớn ăn chết cha già. Sau khi gấu con lớn đến một độ tuổi nhất định gấu mẹ sẽ đuổi nó đi cũng là vì lý do thiếu thức ăn.

Sau khi gấu nhỏ học được cách đi săn thì chắc chắn sẽ giảm bớt gánh nặng cho Otis.

Mặc dù chú gấu Otis này có thể cũng không care.

Hắn vẫn giống như lúc trước, cố gắng đút cho gấu nhỏ ăn.

Vì để rèn luyện kinh nghiệm, có đôi khi Alexander sẽ đi săn báo biển với cái bụng no căng.

Sau khi săn được báo biển thì cậu nấc lên một cái, cục cưng đây còn chưa đói, đem cho Otis ăn đi.

Otis: ~~

Báo Biển:??!

Nhưng không phải lúc nào bọn họ cũng đi săn, lười nhác và ham chơi mới là thiên tính của loài gấu. Đi ngủ và đùa giỡn cùng nhau cũng rất thoải mái.

Vào những lúc thời tiết đẹp, gấu nhỏ thích ở tại biển băng trôi nổi mà bơi ngửa trong nước biển.

Tư thế này cậu vừa mới học được.

Cậu phát hiện khi mình nằm trên mặt nước sẽ tự động nổi lên, sau đó dùng bàn chân nhỏ co chân đạp vào tảng băng thì sẽ đem toàn bộ thân gấu bay ra thật xa.

Gặp được tảng băng tiếp theo lại co chân đạp một cái, việc vừa tự bơi vừa có trợ giúp này sướng như tiên!

Có rất nhiều cách để chơi băng.

Có một số khối băng sẽ tạo thành một cục khúc côn cầu cực bự ở trong nước, cái này là trong lúc bọn chúng đi đường phát hiện ra, dẫm lên  nó có thể rèn luyện năng lực cân bằng.

Otis không có chút áp lực nào, hắn có thể đễ dàng đứng lên trên rồi sau đó bước qua một khối băng khác.

Sau khi Kiều Thất Tịch dẫm lên nó, quả bóng băng quay vòng liên tục, cậu chỉ có thể tiến về phía trước theo tốc độ quay tròn của bóng băng cậu, giống như đang chơi đùa diễn xiếc.

Kể ra thì  nó cũng rất thú vị.

Kế hoạch cho cuộc hành trình bị ngưng lại nhưng Otis cũng không vội vàng, hắn nhìn gấu nhỏ đang vui vẻ chơi đùa, đứng bên kiên nhẫn chờ đợi.

Quán tính khiến cho quả cầu băng xoay vòng càng lúc càng nhanh. Chơi một lúc, gấu nhỏ đứng trên bòng băng có chút luống cuống tay chân, không theo kịp tốc độ.

“Ôiiiiiiiiii.” Gấu nhỏ nhìn Otis nhờ giúp đỡ.

Otis chẳng thể làm gì. Chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng.

Vừa mới phơi khô lông xong nên gấu nhỏ không muốn rơi xuống nước lần nữa, cậu đánh liều nhảy lên, phần lớn cơ thể ngã lên trên một tảng băng nhưng vẫn có còn một chân ngâm trong nước biển.

Alexander vội vàng bò lên bờ, vẫy vẫy cái chân sau còn ướt đẫm

Vẫn còn tốt chán.

Chỉ ướt một cái chân, cậu vẫn có thể chấp nhận được.

Otis cọ cọ gấu nhỏ, sau đó quay người dẫn cậu tiếp tục cuộc hành trình.

Có một con chim biển màu trắng nhỏ nhắn xinh xắn đang bay trên bầu trời nhìn thấy gấu Bắc Cực liền rối rít bay tới đậu trên mặt băng gần đó.

Bọn chim thông minh biết rằng nếu có hai con gấu Bắc Cực đi săn ở chỗ này, bọn chúng có thể được ăn một bữa no bụng.

Nhưng rất đáng tiếc là hai con gấu Bắc Cực này chỉ đi ngang qua đây, hiện tại bọn nó không có đói bụng.

Trước mắt bọn nó đã đi được một ngày hoặc thậm chí là lâu hơn.

Bây giờ đang muối tìm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi.

Gấu nhỏ đang trưởng thành đã không còn giống như khi còn bé, khi đi ngủ bị Otis hoàn toàn ôm trọn vào lòng.

Otis có vẻ không thích nghi được chuyện này, hắn nhiều lần cố gắng  ôm trọn gấu nhỏ vào trong lòng, nhưng mà gấu “nhỏ” qua mấy tháng đã lớn rất nhanh, đã quá lớn để có thể ôm vào trong lòng, không phải thò đầu ra thì cũng là thò chân ra.

Như vậy đều khiến cả hai không thoải mái, một bên sẽ bị áp chặt vào ngực một bên sẽ bị ép tới phát hoảng vì không gian quá nhỏ.

Kiều Thất Tịch: Chúng ta hãy mau chóng tiếp nhận hiện thực nha, anh Otis?

Sau vài lần cố gắng, dường như cuối cùng Otis cũng chấp nhận hiện thực, thay vì ôm vào ngực ngủ như trước kia thì bây giờ biến thành nằm sát cạnh nhau ngủ.

Không chỉ Otis không thỏa mái mà ngay cả Kiều Thất Tịch cũng có một chút không dễ chịu.

Lúc trước cậu có thể trắng trợn nằm trên bụng Otis chơi đùa mà không kiêng dè, không cần lo mình sẽ đè bẹp Otis.

Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.

Không thể nằm sấp lên bụng, cũng không thể trực tiếp dẫm lên lưng.

Khoảng thời gian cậu có thể lao thẳng vào người Otis trong lúc rảnh rỗi đã trở thành lịch sử.

Chẳng qua thái độ của Otis vẫn luôn như vậy, không vì gấu nhỏ đã có thể một mình đi săn, ngủ một mình liền không còn thương cậu.

Cả hai đang trong khoảng thời gian sắp bước sang một giai đoạn mới, ngược lại là gấu nhỏ cảm thấy mình yêu Otis chưa đủ.

Theo Kiều Thất Tịch nhận thấy, Otis chỉ đơn giản là đang nhẫn nại, có thể nói là gấu đi tiên phong trong việc tiết chế.

Từ sau khi xuống núi đã hắn đã không còn ăn hiếp cậu.

Những con gấu Bắc Cực khác có thể vẫy vùng cả mùa xuân, còn Otis, vâng, chỉ phóng đãng trong khoảng một tuần.

Cũng không hiểu hắn có đang kìm nén hay không nữa.

Kiều Thất Tịch rất có lương tâm mà kiểm điểm lại bản thân, cuối  cùng quyết định trước khi đi ngủ yêu thương Otis một chút.

Bây giờ Otis đã chấp nhận việc gấu nhỏ đã quá lớn thì gấu nhỏ đang ngủ bên cạnh đột nhiên ôm ngực của mình.

Việc này hơi khó khăn.

Hắn cũng rất muốn ôm gấu nhỏ, nhưng mà điều kiện không cho phép.

Chẳng bao lâu, Otis cuối cùng cũng phát hiện mục đích của gấu nhỏ không phải là ngực hắn mà là muốn chui vào khoảng bụng dưới của hắn.

Trong lòng gấu Bắc Cực có lẽ vô cùng kinh ngạc, chẳng qua là hắn không thể hiện ra.

Điều duy nhất có nhìn thấy là con ngươi đen nhánh của hắn có ngọn lửa đang bốc cháy, tựa như trên người hắn bây giờ có một chỗ nào đó đang nóng lên.

Tất cả những gì Otis có thể làm là xoay người, chống nửa thân trên lên và cúi xuống liếm lông gấu nhỏ.

Sau khi xong xuôi, hắn lại cùng gấu nhỏ thân thiết chơi đùa ầm ĩ, lăn lộn rất lâu.

Kiều Thất Tịch có thể dễ dàng cảm nhận được hắn đang vui vẻ và thỏa mái từ những biểu hiện của chính hắn.

Sau khi chơi đùa ầm ĩ, Otis uể oải, vươn người về sau một cái liền nằm xuống.

Có điều hắn vẫn nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh, mãi cho đến khi mắt hắn từ từ nheo lại, không nhịn được mới chịu nhắm mắt ngủ.

Kiều Thất Tịch xoa xoa mặt, cảm thấy hơi mắc cỡ.

Đương nhiên việc này không có gì không muốn, hắn chắc chắn sẽ đợi mình đến kì trưởng thành.

Anh chàng Otis này có lẽ sẽ tích cực giúp đỡ một ngày ba lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.