Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 3




Mãi cho đến trước bữa cơm tối, bà cụ mới trở về, tay xách theo dưa hấu, nho, còn có hai con cá tráp, trên mặt cười tủm tỉm, thoạt nhìn đoán chắc lại thắng lần nữa.

Đường Lâm đón lấy rồi mở túi, cong mắt ngay khi nhìn con cá: "Mẹ ơi, tối nay làm cá chua ngọt!"

"Chỉ nhớ đến ăn thôi!" Bà cụ rên rỉ.

Đường Lâm ngây ngô vui sướng, ngồi xổm bên ao rửa sạch cá, rửa xong thì khoét hai lỗ, rắc muối lên.

Tay nghề nấu cá của bà rất tuyệt, cô đã quen suốt nên luôn cảm thấy đồ bên ngoài mùi vị không giống như vậy.

Tiếp đó cô mở tủ lạnh lấy hai củ khoai tây, rửa sạch rồi cắt miếng bắc lên bếp, về tài nấu nướng của cô thì chỉ gọi là ở mức trung bình, nhưng không có vấn đề gì khó khăn cho lắm.

Lúc cô trở ra, bà vẫn ở ngoài đếm tiền, cô liền ngó đầu qua: "Thắng nhiều hay ít?"

"Hai mươi." Bà đem dưa hấu cùng chùm nho đưa cô.

"Vận may không tồi!" Đường Lâm khen ngợi, nhận lấy trái cây, cất dưa hấu vào tủ lạnh và rửa sạch nho đặt trong đĩa.

Bà cụ vào sân sau thấy cô đang lột vỏ từng quả nho, gốc rễ đều vứt, liền kêu lên: "Trời ạ! Như vậy dễ hỏng nhanh lắm!"

"Không sao đâu! Sẽ ăn xong nhanh thôi." Đường Lâm không thèm để ý, tiện tay nhặt một quả, ăn không được liền nhổ ra "Mình nên rửa nho sạch hơn."

"Ăn nhiều nho quá dễ gây hỏng dạ dày.

Hơn nữa bữa tối sắp xong rồi." bà cụ nhìn cô một cái, thở dài nói: "Sao mày không biết để dành cho ngày mai?"

Đường Lâm hoảng hốt: "Quên mất tiêu."

"Con nhỏ này, lúc làm việc chẳng để ý trước sau, đầu óc rỗng tuếch!" Bà cụ bắt đầu một màn giáo huấn.

"Chỉ là ăn có quả nho thôi!" Đường Lâm có chút không vui, bốc cho bà một nắm rồi bưng đĩa hoa quả đi ra ngoài.

Bà cụ nhìn đống nho trong tay mà lắc đầu rồi vào bếp.

Không được bao lâu, bà cụ lại chạy ra hét lớn: "Lâm Lâm, giấm ở nhà hết sạch rồi, mày ra siêu thị mua một chai đi!"

"Vâng!" Đường Lâm trả lời rồi cầm tiền ra khỏi cửa.

Siêu thị ở thị trấn cách nhà cô không xa, nhưng đi bộ cũng phải hơn mười phút.

Vãn Trấn không rộng, chỉ hơn hai trăm hộ gia đình, tuy họ không chung máu mủ nhưng lại thân thiết với nhau từ rất lâu, trong đây đều là người quen, thực tế không có gia đình nào chứa quan hệ thông gia cả.

Nhưng Vãn Trấn về đêm lại là một điểm thu hút khách du lịch.

Hầu hết các ngôi nhà đều có từ thời nhà Minh và nhà Thanh.

Giống như Đường gia, tuy rằng ở phía trước xây thêm cái bốn tầng lầu, sân sau vẫn giống như nhau, chỉ một màu tường trắng ngói đen.

Bởi vậy tuy mùa này không phải là mùa cao điểm du lịch nhưng vẫn có rất nhiều khách lạ ra vào.

Đường Lâm đi hết một vòng, thấy người quen liền lên chào hỏi một tiếng, cười tủm tỉm nghe hai câu dễ nghe.

Khi ngang qua cây cầu dài thì phát hiện có người đang ngồi đó vẽ, xem bóng lưng phía sau thì hình như là người trọ trên tầng ba nhà cô, cô nghĩ ngợi rồi thò lại gần lên tiếng: "Chào!" Nhưng người ta căn bản không quan tâm đến mình, cô mới sực nhớ chàng trai này không thể nghe thấy, vì thế cậu không quay đầu theo phản xạ mà chỉ ngắm bức họa.

Khổ giấy không nhỏ, bức họa là khung cảnh phố đêm nhìn từ góc độ này, những bức tường nhợt nhạt, mái hiên xanh đen, con đường dài bằng phiến đá dày cùng ánh nắng chiều bao trùm không trung.

Những đám mây phía chân trời đang bùng cháy mạnh mẽ, mặt trời ẩn khuất sau làn mây còn chưa lặn, rõ ràng là một cảnh tượng hết sức phi thường tráng lệ, nhưng rơi vào tay cậu, vẻ tráng lệ vẫn nguyên vẹn, nhưng lại có nét bi thương ở đây.

Đường Lâm lại ngắm cậu ta, vẻ mặt căng thẳng, trong mắt ánh lên nghệ thuật điên cuồng của một họa sĩ, cậu hết lần này tới lần khác ngẩng lên rồi nhanh chóng cúi đầu vẽ tranh.

Trong lòng có lẽ là thống khổ, nhưng cậu lại quá mức kiềm chế, dẫn tới cơn đau cuộn trào như núi lửa bị đè nén, quay cuồng, nhưng không có lối thoát.

Nhưng khi những cơn đau này tích tụ lại với nhau, những thay đổi về số lượng sẽ gây ra biến chất, và một ngày nào đó nó sẽ phun trào như núi lửa.

Khi đó, cậu là bộ dạng gì?

Đường Lâm lắc đầu, quyết định không quấy rầy cậu vẽ tranh mà lặng lẽ bước qua cầu đến siêu thị.

Nói là siêu thị nhưng thực chất là một sạp hàng bán lẻ, nhưng có nhiều mặt hàng hơn, trưng thêm mấy cái kệ để bày biện mà thôi.

Chủ nơi này là người địa phương, họ Đường, có quan hệ thân thích với Đường Lâm.

Vì vậy, bà chủ siêu thị khi gặp Đường Lâm liền hỏi tình hình dạo này của cô, Đường Lâm chọn dấm, thanh toán tiền xong thì đứng sang bên nói chuyện với bà chủ.

Chỉ là sau khi thế hệ trẻ trưởng thành, những bà tám này rất thích làm mai mối, sau khi hỏi về tình hình của Đường Lâm, bà chủ bắt đầu tìm hiểu cô đã có bạn trai hay chưa.

Đường Lâm nghe đến điều này, không chống đỡ nổi mà chỉ dám nói nốt câu: "Mẹ cháu vẫn đang đợi ở nhà!" rồi vọt lẹ.

Con đường về vẫn vậy, không biết cô đã ở siêu thị quá lâu hay sao mà khi đi ngang qua cầu, chàng trai đã thu dọn đồ đạc và có vẻ chuẩn bị quay về.

Đường Lâm ngước lên bầu trời một chút rồi nhận ra ngày hè ban ngày tuy dài, nhưng không kéo dài vô hạn, lúc này vầng thái dương đã lặn, màn đêm buông xuống, có chút xám xịt, đèn ven đường đã bật sáng.

Đường Lâm bước tới, móc điện thoại ra gõ mấy chữ: Xong chưa?

Đọc tin nhắn, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Lâm, khóe môi bỗng nở nụ cười, lắc đầu nhận điện thoại: Còn vài chỗ, trở về là xong ngay.

Đường Lâm gật gật, đứng sang một bên xem cậu ta gấp giá vẽ cất vào balo.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cậu đứng dậy ra hiệu rồi cả hai cùng nhau trở về.

Ánh sáng soi rọi từ bốn phương tám hướng, làm cho bóng của chúng đổ về mọi phía, sâu và nông.

Đường Lâm giẫm lên bóng của chính mình, cảm thấy quá yên tĩnh, cô ngứa ngáy muốn nói gì đó, nhưng nghĩ rằng cậu không nghe được nên đành ngậm ngùi.

Đi qua một ngã rẽ, cậu dừng rảo bước, lấy điện thoại di động ra đánh: Cô về trước đi, tôi đi ăn cơm.

Đường Lâm hiểu ý, ngồi xổm nhìn cậu sang bên kia đường.

Đèn đường không sáng, không bằng ánh sáng từ các căn nhà, bóng dáng cậu càng xa, xa dần, chỉ còn lại một hình bóng mờ nhạt.

Đường Lâm thu hồi ánh mắt, bưng bình dấm chua trở về.

Vừa vào đến nhà đã bị bà cụ mắng: "Tao hỏi mày mua dấm, mày đi đâu vậy? Bao lâu rồi? Món của tao nấu xong hết rồi.

Đêm nay không có cá chua ngọt, ăn canh cá!

"......" Đường Lâm ngậm ngùi đáp lại mà lương tâm cắn rứt, cô đặt bình dấm ở chạn bếp rồi bưng bát cơm lên.

Lúc ăn cơm, cô có chút lơ đễnh, cô luôn nhớ tới gương mặt mà cô nhìn thấy khi ngồi xổm bên cạnh người đó, cậu ta thực sự rất ưa nhìn, mày kiếm, mắt phượng, khóe mắt hơi hếch lên, sống mũi cao thẳng và môi hơi mỏng, luôn mím chặt nhưng khi cười thì lại hơi nhếch lên.

Cô thích dáng vẻ này, cũng giống như khi đó cô thích tên Tưởng Nghị Danh, lúc ban đầu cũng là vì bề ngoài.

Cô quen tên Tưởng Nghị Danh khi mới vào đại học, anh hơn Đường Lâm một lớp, vì ngoại hình đẹp, tính tình hiếu động, cũng là hotboy trong trường, cứ cách một thời gian là lại gặp một cô gái chặn đường tỏ tình.

Không ở bên nhau một thời gian, Đường Lâm mỗi lần gặp mặt đều đùa "Đẹp trai chính là đồ tốt." Tưởng Nghị Danh nghe xong luôn cười, đọc bức thư tình liền ném vào thùng rác.

Sau này, khi cả hai bên nhau rồi, Đường Lâm thấy sẽ ghen, lần nào anh cũng trực tiếp từ chối và không nhận thư tình nữa.

Tưởng Nghị Danh đối xử với cô rất tốt, cô trong kỳ kinh nguyệt đau đến mức đổ mồ hôi, khuôn mặt anh ta trắng bệch hơn cả, chạy lên chạy xuống hầu hạ, sợ cô giặt quần áo bằng nước lạnh, thậm chí còn lấy áo khoác về ký túc xá giặt hộ.

Các chị em đều nói anh ta là một người bạn trai nhị thập tứ hiếu, về sau liền phải tìm giống như vậy.

Lúc đó cô luôn cười híp mắt, sau đó sẽ có lòng tốt khen ngợi một lần.

Cô tưởng rằng Tưởng Nghị Danh yêu mình, cũng từng nghĩ về việc kết hôn với anh ta khi tới tuổi.

Chỉ khi bước vào xã hội sau tốt nghiệp, cô mới phát hiện mình ngây thơ tới nhường nào.

Dù tình yêu giữa họ có sâu đậm đến đâu thì cũng là cả vấn đề, gia đình anh đã mua cho một căn nhà ở Nội Mông, nhưng cô chưa bao giờ định rời xa vạn dặm, hơn nữa bố cô cũng đã qua đời, nếu cô gả đi xa, mẹ ở nhà không người chăm sóc, cô cũng không an tâm.

Tốt nghiệp hai năm, gia đình anh càng gấp gáp hơn, anh cũng đã vài lần đề nghị cô quay lại với mình, nhưng cô không chịu thỏa hiệp, hy vọng anh có thể cùng cô ở lại Giang Thành.

Nhưng ai mà không nuôi nấng cha mẹ? Gia đình anh chỉ có một người con, cha mẹ đều đã già, họ luôn mong con cái có thể thành danh.

Hai bên đã cãi nhau nhiều lần vì điều này, nhưng rốt cuộc là đường ai nấy đi.

"Có chuyện gì vậy?" Bà Đường đang khó hiểu thì Đường Lâm đột nhiên im bặt.

"Không, không có gì," Đường Lâm lắc đầu, nhếch miệng cười gượng, nhưng cúi đầu xuống lại cảm thấy đôi mắt nhức nhối.

Ăn cơm xong, cô dọn dẹp bát đũa, sau khi Bà Đường tắm rửa sạch sẽ, sớm đã nằm trên giường nghe kịch.

Đường Lâm xoay người ngồi sau khi chơi xong một ngày, lần lượt có người trở lại, cô có gặp qua vài lần, tươi cười chào hỏi.

Đèn không sáng sau một thời gian dài sử dụng, vài con thiêu thân lượn quanh ngọn đèn dầu, Đường Lâm chán nản ngồi nhìn lên trần.

"Kẹt—"

Cửa trượt được mở ra, Đường Lâm nhìn sang, thấy chàng trai thì cười cười, đối phương cũng gật đầu với cô chuẩn bị lên tầng.

Đường Lâm ánh mắt chạm vào đĩa hoa quả, trong đó còn gần nửa chùm nho, ngày mai 80% sẽ hỏng, vì vậy giữ khư khư chúng.

Chàng trai nhìn cô đầy nghi hoặc, cô cầm chiếc túi ni lông, đổ sang một bên rồi đưa cho cậu.

Cậu không chịu nhận mà đưa tay ra sau lưng, Đường Lâm lấy giấy bút viết: Tôi vứt rễ đi rồi, không thể để lâu được mà một mình ăn không hết, làm ơn nhận lấy ạ! Viết xong, cô nhìn cậu chắp tay đáng thương, lẩm bẩm: "Làm ơn làm ơn!"

Hết cách, cậu nhận lấy chùm nho, định làm thủ ngữ, lại nghĩ tới chắc là cô sẽ không hiểu được, lại viết lên giấy: Cảm ơn!

Nét chữ cậu ấy rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ.

Đường Lâm có thể nhìn ra thần sắc, sau khi phục hồi tinh thần, vẫn còn lưu lại hình dáng của cậu.

Cô sờ ngực, "thình thịch", lấy vở vỗ trán rồi tự nhủ: "Mình điên rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.