Số Pi mà chỉ mình cô mới nhìn thấy không thấy đâu rồi.
Châu Châu cuống đến độ sắp khóc, cô nôn nóng vò đầu nhìn trái nhìn phải, nhưng một bóng người cũng không thấy đâu.
Càng nghĩ càng sợ.
Số Pi cứ như vậy mà biến mất sao?
Châu Châu để bản thân bình tĩnh một chút, khả năng Số Pi về nhà rồi cũng nên? Nơi đó không phải là nơi giữ anh lại hay sao?
Nghĩ như vậy, Châu Châu cũng yên tâm hơn nhiều, cô kéo khăn quàng cổ che khuất khuôn mặt, cúi đầu chạy về nhà.
Nhưng đến cửa chính, Châu Châu lại sợ hãi.
Nhỡ anh không ở nhà thì làm sao bây giờ?
Không biết từ khi nào Châu Châu đã sớm quen thuộc với sự tồn tại của Số Pi.
Thấp thỏm nhập mật khẩu, cửa nhà lạch cạch mở ra, Châu Châu chần chừ tiến vào.
Cô thấy Số Pi cuộn người trên ghế sô pha.
Thật là thở phào nhẹ nhõm.
Châu Châu chạy qua, lúc này Số Pi mới nghe thấy động tĩnh, anh cụp mắt nhìn theo hướng Châu Châu, “Em về rồi à.”
Sao mà hốc hác vậy? Châu Châu chưa kịp hỏi, Số Pi đã chôn đầu vào hõm vai cô.
Anh thì thào giải thích: “Lúc em buông tay tôi tôi vẫn chưa kịp phản ứng, lúc ấy thế mà tôi còn cảm thấy hơi đau, còn cho rằng vì vậy mà tôi sẽ biến mất, giống như đồ ăn bị hỏng bị Khôi Khôi nuốt vào, ai ngờ vừa mở mắt ra đã về nhà rồi…”
Khôi Khôi là tên Châu Châu đặt cho máy hút bụi.
Số Pi ôm chặt Châu Châu, “Vẫn may tôi đã về, tôi còn tưởng không được nhìn thấy em nữa.”
Hốc mắt Châu Châu đau xót, cô cố gắng nén xúc động lại, vỗ đầu Số Pi: “… Xin lỗi.”
“Sau này tôi sẽ không buông tay anh nữa.”
Có vẻ Số Pi rất mệt mỏi, nhưng vẫn ráng lên tinh thần nói với Châu Châu: “Châu Châu đừng áy náy, Số Pi không sao đây.” (Editor: Diss chỗ này cảm giác như đọc truyện lớp mầm vậy)
Lần đầu tiên Châu Châu có suy nghĩ muốn hôn Số Pi.
*
Tối đó, Châu Châu không đúng 10h về phòng đi ngủ như thường ngày mà cùng Số Pi ở phòng khách xem tivi.
Số Pi buồn ngủ uốn éo trên đùi Châu Châu, tay giữ chặt đầu gối cô, dáng vẻ không muốn để cô rời đi.
Châu Châu tràn đầy áy náy với Số Pi, cho dù trong lòng có cảm giác hơi ngứa ngáy, nhưng cô không để ý lắm.
Cô cúi đầu sờ mặt anh: “Sao mặt anh nóng thế?”
Lập tức Châu Châu lại phát hiện — cơ thể Số Pi nhạt đi rất nhiều!
Cô hoảng hốt, kêu lên: “Số Pi!”
Thật ra chỉ có đầu óc Số Pi là mê man thôi, anh biết rõ cơ thể của mình thực tế không có vấn đề gì cả.
Cơ thể nóng lên đồng thời nhạt đi hẳn là di chứng sau khi tinh lực bị hút mất.
Anh định giải thích, lúc nhìn thấy ánh mắt của Châu Châu, lời đến khóe miệng lại bị một câu khác thay mất: “Anh… hơi khó chịu.”
Ngay cả nói chuyện cũng suy yếu quá!
Châu Châu càng áy náy: “Chỗ nào khó chịu, anh nói cho tôi, tôi giúp anh nghĩ cách được không?”
Số Pi mím mím môi, anh dời ánh mắt đang nhìn Châu Châu, dừng trên tivi.
Anh chỉ vào đôi nam nữ đang hôn nhau trên màn hình, “Vậy em giống như bọn họ thơm tôi được không?”
Châu Châu: “…”
Số Pi căng thẳng không dám nhìn vào mắt Châu Châu.
Không khí trầm mặc, còn có hương thơm trên người Châu Châu.
Lúc Số Pi cho rằng hoàn toàn không thể, Châu Châu đột nhiên mở miệng: “Vậy anh đừng nhúc nhích.”
Số Pi không dám động đậy, anh nằm gối lên đùi Châu Châu, ánh mắt sáng rực.
Có lẽ máy sưởi ở phòng khách bật hơi cao, Châu Châu cảm thấy như bản thân đang ở vào ngày hè nóng bỏng nhất.
Cô giữ 2 má Số Pi, hơi dùng sức làm miệng anh hơi mở, đáng yêu ghê, thơm một cái cũng coi như thỏa mãn chút tâm tư không lâu trước đó của cô vậy.
Cúi đầu, hai cánh môi dán lên nhau rồi bất động…
Bất động một lúc lâu, Số Pi bất thình lình đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm…
Châu Châu đột ngột mở to hai mắt, rời môi mình đi: “Anh làm gì thế!”
Sau đó chạy trối chết về phòng ngủ.
Châu Châu dựa vào vách tường thở hổn hển, cô sờ sờ môi mình, trong mắt tràn ngập ý cười, khóe miệng cũng nở hoa.
Số Pi ôm chân dựa vào sô pha, mặt đỏ hồng.
Châu Châu là quả táo đỏ mọng, anh chỉ liếm một cái, liền thấy ngọt không chịu nổi.
Thật là càng nghĩ càng vui vẻ.
Số Pi cười ha hả, “rầm” một tiếng ngã từ trên sô pha xuống gối tựa ở trên đất.
Nhiệt độ cơ thể hạ xuống, thậm chí hạ xuống nhiệt độ không thể tưởng tượng nhưng anh lại hồn nhiên không phát hiện.