Em Nghĩ Em Đang Theo Đuổi Anh

Chương 10: Điều quan trọng nhất




Chiến lược theo đuổi số 010: Cho dù chúng ta có bên nhau hay không, anh chỉ quan tâm em có khoẻ hay không

——————

"Mộ Huyên không sao chứ?"

"Có còn khó chịu không?"

"Cậu ngồi đi! Để chúng tôi nướng thịt cho!"

......

Khi Khuất Mộ Huyên đến chỗ ăn thịt nướng, cậu bị bao vây bởi những lời hỏi thăm dồn dập, thậm chí ngay cả Đơn Ư Lạc kỳ lạ kia cũng đưa cho cậu một xiên cá nướng.

"Tôi nhớ Khuất Mộ Huyên từng bảo cậu ấy không thích ăn cá nướng khi quay chương trình mà?" La Chấn cười nói: "Anh Đơn, anh đưa xiên này cho tôi cũng được."

Khuất Mộ Huyên bối rối sờ mũi.

Ngân Thương Uẩn cười lắc đầu: "Em ấy không thích ăn cá bởi vì khi bé từng bị hốc xương cá."

"Anh..." Khuất Mộ Huyên hơi oán trách nhìn hắn, "Chuyện này mà anh còn nói cho người ngoài được sao?"

"Tụi tôi là người ngoài vậy hai cậu là gì nha?" La Chấn cầm lấy cá nướng của Đơn Ư Lạc rồi đặt nó sang một bên, hỏi.

"Tụi em đương nhiên là người một nhà." Khuất Mộ Huyên buột miệng nói xong lại đỏ mặt nhìn mọi người đang cười cười kia, "Anh em tốt!"

(Trời ơi, cái chỗ đó để (内人) nội nhân là bà xã, gg dịch ra phu thê, thấy tụi nhỏ còn đang chưa gì hết nên thành người 1 nhà nhá =)))

"Đúng vậy." Ngân Thương Uẩn nhìn bàn nguyên liệu, "Muốn ăn gì, anh nướng cho em."

"Bắp, nấm kim châm, bánh bao hấp, hàu, sò điệp..."

"Ăn nhiều thịt."

"Vậy thêm cánh gà."

"Được." Ngân Thương Uẩn lấy nguyên liệu, Khuất Mộ Huyên muộn màng nhận ra: "Anh, anh ngồi đi, để em nướng cho."

Ngân Thương Uẩn trầm mặc, cuối cùng hơi do dự nói: "Lỡ may bếp nổ..."

"Không đâu nha." Khuất Mộ Huyên vội lấy nguyên liệu, "Tuy em không biết nấu ăn nhưng lại là cao thủ nướng thịt đó, anh muốn ăn cái gì cứ lập danh sách cho em. Em cho anh nếm thử tay nghề của em."

Đương nhiên, Khuất Mộ Huyên sẽ không nướng một mình rồi, mọi người đều đến giúp đỡ cậu.

Khẩu vị mỗi người mỗi khác, nên phải hỏi đi hỏi lại, quay đi quay lại một hồi, cuối cùng mọi người ngồi quây quần bên cạnh bếp nướng, vừa nướng vừa ăn.

"Anh, ở đây vẫn còn kẹo dẻo nè." Khuất Mộ Huyên kiểm tra lại mấy cái túi nhựa tổ chương trình chuẩn bị cho, thế mà tìm thấy một túi kẹo dẻo.

"A, là của tôi..." Nhân viên tổ chương trình lén đi mua, có chút xấu hổ, vốn định mua chút đồ ăn vặt thế mà lại bỏ nhầm vào túi nguyên liệu cho khách mời.

"Chị cho em túi này được không?" Khuất Mộ Huyên ngồi xổm xuống đất, xách gói kẹo dẻo lên.

Nữ nhân viên che mặt đỏ bừng: "Được, không sao, em lấy đi."

"Cảm ơn, lát nữa em sẽ mua lại cho chị gói khác." Khuất Mộ Huyên trực tiếp xé gói kẹo dẻo ra.

Suy cho cùng, Giản Như Vân lớn hơn cậu mười tuổi, cũng bắt đầu chú ý đến việc chăm sóc sức khoẻ, tuổi của Khuất Mộ Huyên ngang với em trai cô nên cô không nhịn được nhắc nhở: "Mộ Huyên, đợi ăn xong rồi ăn vặt sau."

Diệp Tang chợt nhìn cô nhiều thêm chút.

"Không, không phải đâu." Khuất Mộ Huyên xua tay, "Chị Như Vân, kẹo dẻo là để nướng cơ."

Nướng kẹo dẻo?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

"Cháu gái nhỏ của anh ấy rất thích ăn món này." Khuất Mộ Huyên chỉ vào Ngân Thương Uẩn, vừa nói vừa lấy que xiên mấy viên kẹo vào, hơ trên bếp nướng. Sau khi lửa nung lớp ngoài màu trắng của kẹo dẻo thành một màu caramel rồi đưa cho họ, "Ăn thử đi."

"Hả?" La Chấn cắn thử một miếng, phát hiện tuy mặt ngoài hơi cháy nhưng bên trong lại tan chảy, "Ngon quá!"

Con gái thích ăn đồ ngọt, mặc dù Cầu Nghị, Diệp Tang và Đơn Ư Lạc không thích đồ ngọt nhưng vẫn nếm thử và cho rằng món này rất đặc biệt.

"Sao Ngân thiếu không ăn?" Sau khi Giản Như Vân ăn thử một cái, cô thoải mái hơn một chút, hỏi Ngân Thương Uẩn, người đã không động vào kẹo dẻo từ nãy đến giờ.

"Anh ấy không ăn đâu." Khuất Mộ Huyên cắn một miếng kẹo dẻo nướng, "Anh ấy còn nói chỉ có cháu gái nhỏ của anh ấy mới thích ăn món này thôi."

"Vậy còn không nhanh gọi chú đi nào!" Ngân Thương Uẩn trêu chọc, "Cháu gái nhỏ."

"Ai là cháu gái nhỏ của anh?!"

Những xiên thịt nướng cùng hải sản đặt trên bếp nướng, hương thơm lan toả trong không khí kèm theo những tràng cười sảng khoái.

Sau khi kết thúc tiệc nướng, mọi người cùng ngồi quây quần bên đống lửa.

Người dẫn chương trình đột nhiên hỏi bọn họ: "Các cậu cảm thấy chuyện gì quan trọng nhất đối với mình?"

Nhận được cậu hỏi này, mọi người cảm thấy thắc mắc, nó thì liên quan gì đến hành trình ngày hôm nay đâu?

"Nghiêm túc trả lời hả?" Có người nhịn không được hỏi.

"Đương nhiên rồi." Người dẫn chương trình đưa cho bọn họ một tấm thẻ, "Viết lên đây đi."

Ngân Thương Uẩn nhìn mặt sau của tấm thẻ, nếu như hắn nhớ không nhầm thì đây là cái thẻ mà ban đầu tổ chương trình muốn đưa cho bọn họ lúc còn trên xe, nhưng vì Tiểu Huyên bị say xe nên hoãn lại, đến giờ mới đưa cho bọn họ.

Vì thế......

Câu hỏi trên này đương nhiên sẽ không liên quan đến ngày hôm nay chăng?

Mặc dù hắn không hiểu lắm, nhưng Ngân Thương Uẩn vẫn bắt đầu viết.

"Sau khi viết xong, hay nói với chúng tôi trước rồi bỏ vào trong chiếc hộp này."

Nghe đến việc không cảnh này không cần quay, rõ ràng bọn họ đều viết dứt khoát hơn nhiều.

"Anh Cầu, anh nói trước đi."

"Tôi?" Cầu Nghị mỉm cười, "Tôi chừng tuổi này rồi, thứ quan trọng nhất là sức khoẻ và gia đình."

Mọi người ngẫm lại đúng là sự nghiệp của Cầu Nghị đã khá thành công rồi, tuy anh ta không phải người quyền lực nhất nhưng cũng có rất nhiều giải thưởng, vậy nên sự nghiệp đối với anh ta không còn quan trọng nhất nữa.

Diệp Tang ngồi kế bên Cầu Nghị, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh, khẽ thở ra, nhìn tấm thẻ trong tay, ngón tay miết nhẹ mấy chữ bên trên: "Đối với tôi, có lẽ là âm nhạc đi."

"Tại sao?"

"Bởi vì chính nó là người duy nhất ở bên tôi." Diệp Tang vỗ nhẹ vào cây đàn sau lưng mình, lấy nó ra và đệm vài nhịp.

"Thật giống như đi cắm trại." La Chấn ôm đầu gối cảm khái nói.

Diệp Tang ra hiệu cho mọi người tiếp tục còn mình vẫn gảy đàn.

"Sự nghiệp." Đơn Ư Lạc mỉm cười, "Sự nghiệp của tôi đều do tôi từng chút gây dựng nên, không hề dựa dẫm ai, không có sự che chở của gia đình, cho nên sự nghiệp đối với tôi là quan trọng nhất."

Ngồi kế bên hắn ta là La Chấn, cô ôm mặt cười đắc ý: "Vậy của tôi cũng là sự nghiệp. Tôi hy vọng mình có thể làm việc chăm chỉ để cho gia đình tôi bớt vất vả."

"Còn chị Như Vân thì sao?"

"Tôi?" Giản Như Vân nhìn chằm chằm ngọn lửa đang cháy kia, lắng nghe những âm thanh êm tai đó: "Không có."

"Không có cái gì quan trọng nhất sao?"

"Thứ quan trọng nhất của tôi đã mất, mà những thứ đã mất không thể tìm lại được nữa." Giản Như Vân thở dài, vén tóc mai lên.

Thấy cô ấy không muốn nói thêm, Khuất Mộ Huyên vội nói: "Điều quan trọng nhất với tôi là những người tôi yêu thương luôn thuận buồm xuôi gió."

"Đây không phải thi văn vào đại học, không cần nói dối (chém gió -.-?)."

"Anh Đơn, anh thật biết đùa." Khuất Mộ Huyên mỉm cười, "Nếu sự nghiệp của tôi tuột dốc, tôi vẫn có thể làm lại từ đầu, nhưng nếu những người tôi yêu thương gặp bất trắc, dù sự nghiệp tôi tốt mấy thì cũng vô ích thôi."

"Anh, anh thì sao?" Khuất Mộ Huyên mỉm cười nhìn Ngân Thương Uẩn, ngoại trừ gia đình ra, điều cậu hy vọng nhất chính là anh cậu bình an vô sự.

"Quá nhiều." Tấm thẻ trong tay Ngân Thương Uẩn đã kín chữ.

Người dẫn chương trình còn hơi kinh ngạc, vốn tưởng đại thiếu gia như hắn không coi trọng thứ gì hết chứ, nhưng Ngân Thương Uẩn đã viết rất nhiều: "Vậy nếu cậu phải chọn một cái thì sao?"

"Min lille havfrue."

Cái gì?

Mọi người đều cảm thấy mình bị lỗ rồi.

Ngay cả nhân viên tổ chương trình thông thạo bốn ngôn ngữ cũng cau mày, hắn vừa nói tiếng nước nào vậy?

Trương Địch hứng thú vuốt râu, khoanh tay: "Không sao, như vậy rất tốt."

"Ngài có cần xác nhận bản dịch với Ngân thiếu không?" Trợ lý đẩy cặp kính gọng đen.

"Chậc chậc, cậu thật nhàm chán." Trương Địch vỗ đùi, "Cứ trực tiếp phát sóng thế đi, để khán giả tự dịch, như vậy mới thú vị chứ."

Trợ lý dừng bút: "Tôi nhàm chán?"

Trương Địch ý thức được mình lỡ lời rồi, cười khan nói: "Không, cậu rất thú vị."

Trợ lý đẩy kính mắt, ý vị thâm sâu nói: "Tôi thú vị?"

Trương Địch sờ sờ mũi, chỉ bản thân, cao giọng nói: "Tôi nhàn chán! Tôi nói chính mình được chưa?!"

"Không thể nào." Trợ lý nhếch khoé miệng, "Đạo diễn Trương, ngài rất thú vị."

Trương Địch: "..." Sao người này cứ như vậy?! Thật là khó chịu!

Những người đang ngồi quây quần bên đống lửa không hề biết chuyện sau máy quay, nhờ sự mở đầu của Diệp Tang, tiếng đàn ghita thăng trầm cùng giọng hát của anh ta khiến mọi người chìm trong thư thái và nhớ về những hồi ức đã lâu.

Khuất Mộ Huyên cùng La Chấn đều xuất thân là idol, đã thay phiên nhau nhảy cho mọi người xem. Khuất Mộ Huyên còn kể cho mọi người nghe vài mẩu chuyện nhỏ thú vị về trường đại học.

Cầu Nghị uống chút bia và kể về một vài sự kiện trong giới giải trí trước đây mà những thanh niên như bọn họ không biết.

Màn đêm buông xuống, gió biển mang theo hơi lạnh của từng đợt sóng thổi vào, tiệc tàn.

...

"Chú tìm tôi sao?" Ngân Thương Uẩn bình tĩnh nhìn anh ta trong tối.

"Là vì việc hôm nay."

"Chú nên trực tiếp tìm Tiểu Huyên, không phải tôi, em ấy mới là người chịu thiệt."

Cầu Nghị cười khổ, anh ta thực sự không thể đánh giá thấp thanh niên ngoài đôi mươi này, anh ta không nói rõ chuyện gì vì sợ bị chụp ảnh và quay lén. Nhưng Ngân Thương Uẩn còn chẳng thèm hỏi anh ta chuyện gì, đã hiểu rõ ý định của anh ta.

"Dù gì tôi cũng là tiền bối của Mộ Huyên. Nếu tôi tìm cậu ấy, bất kể cậu ấy nghĩ gì cũng sẽ không tiện phản bác lại tôi."

Ngân Thương Uẩn nhướng mày, hắn đồng ý để nghe Cầu Nghị nói tiếp.

"Ừm."

"Buổi chiều tôi cứ suy nghĩ về chuyện đó, sau đó tôi nhận ra một chuyện không đúng."

"Tôi đã mua nước ở cửa hàng tiện lợi. Tôi uống một ngụm rồi xuống biển. Sau đó Đơn Ư Lạc vẫy tay gọi tôi lên bờ nên tôi đã quay lại." Cầu Nghị xoa trán, "Anh ta nói rằng tổ chương trình nói chúng tôi đi lấy vài thứ để chơi dưới nước. Chúng tôi đang đi thì gặp Mộ Huyên, sau đó tôi cảm thấy mình bị thứ gì đó cắn nên đã vô tình làm đổ nước lên người Mộ Huyên."

"Chú chưa uống nước đó khi quay lại bờ sao?"

Cầu Nghị lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: "Tôi từng uống phải nước bị đổi thành keo trong chai nước khoáng, rất nhiều người biết chuyện đó. Nên kể từ đó đến giờ, tôi không bao giờ uống nước mà bản thân đã rời mắt. Tôi sẽ giữ lại rồi vứt nó đi."

"Chú bị cắn ở đâu?"

"Ở thắt lưng." Cầu Nghị hơi kéo áo của mình lên.

Ngân Thương Uẩn nhìn chỗ Cầu Nghị chỉ, quả nhiên có một vết đỏ trên đó.

"Chú nghi ngờ Đơn Ư Lạc?"

Cầu Nghị hơi nghẹn họng, anh ta nghi ngờ cái gì không phải Ngân Thương Uẩn đã biết rõ rồi sao còn hỏi?!

"Được, vậy tôi sẽ cho người điều tra anh ta." Ngân Thương Uẩn nhìn đồng hồ, "Tôi trở về trước, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Cầu Nghị: "..." Cảm giác giống như bị lừa mất cả chì lẫn chài này hơi vi diệu... đặc biệt đối phương chỉ mới là một thanh niên?!

Ngân Thương Uẩn đã về cabin gỗ, nhìn Khuất Mộ Huyên đang quay lưng về phía mình ngủ mất, không nhịn được cười. Khi hắn ra ngoài, cậu một hai nói sẽ đợi hắn trở lại.

Ngân Thương Uẩn dém chăn cho cậu rồi cũng lên giường đi ngủ.

Về phần Khuất Mộ Huyên có ngủ thiếp đi hay ngủ thiếp đi trong vòng tay của Ngân Thương Uẩn hay không...

Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?!

Nhưng mà ai đã làm chiếc giường nhỏ xíu này vậy!?

—————

Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là phiên dịch nhỏ đây ——

Min lille havfrue (Tiếng Đan Mạch): có nghĩa là nàng tiên cá bé nhỏ của tôi.

Tại sao Tiểu Ngân tử có thể nói tiếng Đan Mạch á, bởi vì điều đó cần thiết việc trao đổi với một vài đối tác người Đan Mạch.

Và Đan Mạch cũng là vương quốc của những câu chuyện cổ tích, thật lãng mạn =v=

Một thông tin nhỏ khác không liên quan mấy: Đan Mạch tuy nhỏ nhưng có khá nhiều các hãng trang sức nổi tiếng trong giới thời trang, và Pandora bắt nguồn từ Đan Mạch.

...

Đặng Đặng: đợi lâu ~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.