Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 8: Làm chung phòng với hắn




"Hàn Phong, sao con lại đuổi việc thư ký?"

Đang dùng bữa tối, đột nhiên có thông báo từ phòng nhân sự gửi đến, Thẩm Chí Tường không khỏi chất vấn hắn.

"Cô ta giở trò quyến rũ đối tác, làm ảnh hưởng công việc của tập đoàn, tất nhiên là con phải đuổi."

Thẩm Chí Tường nhíu mày hoài nghi, trước nay, cô thư ký của Thẩm Hàn Phong chính là dùng cách này để có được những hợp đồng đắt giá, dù cho hắn có biết thì cũng nhắm mắt cho qua. Tại sao lần này lại dứt khoát đuổi việc cô thư ký vì lý do này?

"Đối tác có phản ánh gì sao?"

"Không có, nhưng con không thể đuổi việc cô ta sao?"

"Không phải là không thể, nhưng hiện tại công việc rất nhiều, cần có thư ký để sắp xếp ổn thoả công việc..." Ông đang nói đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt liền nhìn Thẩm Thư đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm: "Phải rồi, không cần tìm vị trí trống cho Thẩm Thư nữa, để nó đến làm thư ký cho con đi."

"Không được." Cô lập tức tròn mắt ngước lên: "Con không biết gì về công việc của ba, con không làm được."

Thẩm Chí Tường có chút cau mày: "Không biết thì học, bây giờ con đang ở nhà của ba, mọi sự sắp xếp con đều phải nghe theo ba, ba không thiếu cách để ép con tiếp quản sự nghiệp, chỉ là ba vẫn muốn cho con một chút tự do mà thôi."

Mặt cô trùng xuống: "Không thì ba cho con làm ở phòng tài vụ cũng được."

Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Thẩm Hàn Phong lập tức siết chặt, hắn hơi liếc sang bên cạnh nhìn cô.

Thẩm Chí Tường nghiêm mặt: "Không nói nhiều, ngày mai đến tập đoàn làm việc."

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân sẽ phải khuất phục như thế này. Càng không nghĩ đến việc, sẽ phải tiếp xúc thường xuyên với Thẩm Hàn Phong.

Thẩm Hàn Phong sau khi dùng bữa tối xong, liền lên phòng, gọi đi một cuộc điện thoại. Ánh mắt của hắn đầy phấn khích và bí hiểm: "Sắp xếp lại phòng làm việc cho tôi, ngay lập tức!"

***

"Hàn Phong, lát nữa con đưa Thẩm Thư đến tập đoàn, ba có chút việc nên sẽ đi xe riêng..."

"Không cần đâu." Cô đã ăn mặc chỉnh tề, hiên ngang bước xuống phòng khách bằng thang bộ, đi lướt qua mặt mọi người: "Con tự lái xe đến được."

Thẩm Hàn Phong sa sầm mặt, chân mày nhíu lại, bất mãn nhìn bóng lưng của cô khuất dần khỏi cửa chính. Cô nhất quyết giữ khoảng cách với hắn như vậy sao?

Thẩm Chí Tường không ngăn cản, vì lát nữa cô sẽ cảm thấy hối hận ngay thôi.

Thẩm Thư đi đi lại lại trước sảnh lớn. Cô sốt ruột, liên tục liếc nhìn đồng hồ, cô đã đứng chờ ở đây gần mười phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của ba đâu.

Sao không một ai nói cho cô biết là, muốn vào tập đoàn phải có thẻ nhân viên vậy.

Mười lăm phút trôi qua, bóng dáng của Thẩm Hàn Phong và Thẩm Thiên Tâm mới xuất hiện trước cửa đại sảnh, còn ba cô thì không đến. Thật mất mặt vì đã không nghe theo lời của ba, còn suýt chút nữa bị bảo vệ đuổi ra khỏi tập đoàn.

"Giám đốc, cô ấy không có thẻ..."

Bảo vệ vội vàng ngăn lại khi thấy cô đi theo phía sau hai lãnh đạo cấp cao.

Thẩm Hàn Phong ngay lập tức dừng bước. Kẹp thẻ VIP vào giữa hai ngón tay, lạnh lùng đưa cho cô, còn nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo. Cô không khỏi tức giận, bặm môi nhìn lại hắn. Nếu không phải bị ba ép, cô đã khước từ hành động này của hắn rồi. Thậm chí cô sẽ quay lưng mà rời khỏi, chứ không phải đứng trước anh em họ mà nhận khoan hồng như thế này đâu.

Cô bất đắc dĩ nhận lấy tấm thẻ, quẹt một cái rồi đi vào trong. Bảo vệ đều há hốc mồm, không biết cô là ai mà giám đốc lại đích thân dùng thẻ của mình cho cô đi vào như vậy.

Hai anh em họ đều không ai nói với cô một câu nào, cứ thế đi thẳng vào thang máy. Cô chỉ có thể nhẫn nhịn đi theo. Lễ tân và bảo vệ ở phía sau không khỏi tròn mắt dòm ngó. Một nhân viên lạ hoắc lại có thể đi chung thang máy với tổng giám đốc tập đoàn sao? Thật không thể tin nổi.

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Thiên Tâm liền rẽ trái, theo bản năng, cô liền bước theo thì đột nhiên cổ tay bị Thẩm Hàn Phong nắm lại, hắn hiên ngang kéo cô sang phía bên phải, dắt cô một mạch đến phòng làm việc.

Cô ngơ ngác trước hành động của hắn. Hắn buông tay, đóng cửa phòng lại, ôm một xấp tài liêu dày cộp đặt lên góc bàn: "Trong hôm nay, dịch hết chỗ tài liệu này cho tôi!"

Cô ngơ ngác nhìn phòng làm việc rộng lớn, ấn tượng nhất là bàn làm việc dài ngoẵng, đủ cho một vài nhân viên có thể ngồi đó bày bừa.

Còn chưa kịp định hình, hắn đã lạnh lùng ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên, bắt đầu vào công việc. Cô vẫn đứng đực ra đó, căn phòng sang trọng như vậy chắc chắn là phòng làm việc của hắn rồi.

Cô nhìn xấp tài liệu, bất đắc dĩ mất máy môi: "Phòng làm việc của tôi ở đâu?"

"Ở đây." Thanh âm vô cùng dứt khoát ngay lập tức vang lên, như thể hắn chỉ trực chờ câu hỏi đó của cô.

Cô nhướn mày, nhìn chiếc bàn dài ngoẵng. Ý hắn là gì? Chiếc bàn kia, một nửa dành cho hắn, nửa còn lại dành cho cô ư?

"Thư ký cũ của anh cũng làm việc chung phòng với anh như thế này à?"

Bàn tay lướt phím của hắn bỗng dừng lại, nét mặt tỏ vẻ khó chịu trước những thắc mắc dư thừa của cô: "Phòng làm việc của thư ký ở ngay bên cạnh, nếu cô mở được cửa thì vào, tôi không ép cô phải làm việc ở đây."

Cô quay ngoắt người đi ra khỏi phòng. Quả nhiên ngay bên cạnh có phòng làm việc. Nhưng, cô ra sức vặn nắm cửa, cửa hoàn toàn không nhúc nhích. Khoá trong rồi sao? Có thể dùng chìa khoá mở ra mà, đâu nhất thiết phải để cô làm chung phòng làm việc với hắn.

Chẳng lẽ, đây là ý của ba cô, Thẩm Chí Tường cố ý sắp xếp cho cô làm việc chung phòng với hắn.

Cô quay trở lại phòng làm việc của hắn, sắc mặt không giãn ra nổi một giây. Nhìn chỗ tài liệu rồi nhìn khoảng cách giữa hai người. Gần tới mức chỉ cần ngước mắt lên liên nhìn thấy đối phương. Rõ ràng hắn cũng ghét cô, tại sao hắn không phản đối ý kiến này của ba, sắp xếp cô vào một góc nào đó khuất tầm mắt của hắn, như thế có phải thoải mái hơn không.

Hắn nhấn nhấn gõ gõ cái gì đó rồi đi ra ngoài, năm phút sau trở lại, đột nhiên đứng trước mặt cô: "Đây là thẻ nhận lương hàng tháng của cô."

Thẩm Thư liếc nhìn tấm thẻ có in tên của hắn, khoé miệng cố ý nhếch lên, nét mặt còn tỏ vẻ không đếm xỉa đến: "Anh nghĩ tôi cần sao?"

Mặt hắn sa sầm, giận dữ ném thẳng tấm thẻ vào thùng rác: "Vậy thì sẽ chẳng có khoản tiền nào chuyển đến cho cô cả."

Cô làm ngơ trước bộ dạng dữ dằn của hắn: "Cái tôi cần là thẻ nhân viên chứ không phải tín dụng."

Cô đang đắc ý rằng, không có thẻ tín dụng hắn đưa, hàng tháng tiền vẫn được chuyển về thẻ cũ của cô ư? Cô sai rồi, tiền chu cấp hàng tháng mà cô nhận được đều từ hắn, thẻ kia bị khoá rồi, cô hoàn toàn không còn bất cứ tín dụng nào hết. Nếu cô đã cứng đầu như thế, vậy để hắn xem, tháng tới cô định sống như thế nào? Có đến cầu xin tín dụng từ hắn không?

Hắn nhếch mép: "Chờ tôi như hồi sáng, cô sẽ được vào tập đoàn."

"Anh..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.