Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 28: Tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của em




Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, toàn bộ đèn trong phòng đều được bật sáng trưng. Thẩm Hàn Phong từng bước tiến lại gần, ánh mắt thâm sâu nhìn thân hình mảnh mai của cô qua lớp kính dày đặc.

Cô ghê tớm hắn tới mức này cơ à, vừa rồi còn cầu xin hắn làm cô thoả mãn, nhưng hắn vừa rời khỏi, mùi đàn ông vẫn còn ám trên da thịt cô, vậy mà cô đã ngay lập tức chạy về phòng, dội rửa sạch.

Lòng bàn tay âm thầm siết chặt, phải kìm nén dục vọng đúng là một cực hình, nhưng cô ruồng rẫy cơ thể hắn, hắn còn căm phẫn hơn gấp bội.

Hắn đi vòng quanh căn phòng rộng lớn, bước chân dừng lại ở phòng thay đồ, đưa mắt nhìn két sắt đặt ở góc cuối phòng. Cuốn sổ dày kia không có ở bên ngoài, liệu có phải nằm trong két sắt?

Hắn hơi hướng mắt nhìn phòng tắm vẫn sáng đèn, ánh mắt đầy sự tính toán nhìn chăm chăm vào két sắt. Vài giây sau, hắn khuỵu chân xuống, vuốt nhẹ bề mặt màu bạc trắng, ngón tay thon dài lần lượt nhấn từng con số, mật mã liệu có phải là ngày sinh của cô “mật mã không đúng.”

Âm thanh báo hiệu bất chợt vang lên, màn hình hiện những con số sáng lên nhất thời rồi tắm ngấm.

Hắn nhíu mày, hơi thu tay lại, hay là ngày sinh của mẹ cô “mật mã không đúng.”

Chân mày hắn càng nhíu chặt hơn, trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu, hắn luôn mang tâm thế hiếu thắng để chinh phục bất cứ thứ gì hắn muốn và lúc này, hắn muốn đập tan két sắt ra để biết toàn bộ bên trong có thứ gì chứ không phải ngồi đây, kiên nhẫn đoán già đoán non mật mã két sắt.

Còn một lần duy nhất, không lẽ là ngày sinh nhật của ba cô. Nhưng cô yêu mẹ hơn, ngay cả ngày sinh nhật của mẹ cũng không phải thì có thể là của ba sao. Biết đâu là ngày sinh nhật của hắn, nghĩ đến đó, hắn tự nhếch mép cười nhạo bản thân, từ lâu cô đã bỏ hắn ra khỏi tầm mắt, cô nhớ được ngày sinh của hắn ư, thật nực cười!

Dù gì hắn cũng không có khả năng đoán đúng, hắn liền nhấn bừa ngày sinh của hắn lên rồi nhàm chán muốn đứng dậy “mở khoá thành công”

“Cạch.”

Cửa phòng tắm bật mở. Két sắt cũng bật mở, nhưng chưa kịp nhìn thấy bên trong có gì, hắn đã phải miễn cưỡng đóng lại, đứng phắt lên, lập tức sải bước ra khỏi phòng thay đồ. Mắt hắn trở nên thâm sâu, sắc mặt không một chút biểu cảm. Cô đặt mật khẩu két sắt là ngày sinh của hắn, tại sao vậy?

Cô choàng áo tắm, đi chân trần ra ngoài, cứ ngỡ trong phòng không có ai, cô thản nhiên rút dây áo tắm ở ngang eo để vào phòng thay bộ đồ mới, thì đột nhiên cô đâm sầm vào Thẩm Hàn Phong.

Theo bản năng, cô lập tức tròn mắt ngước lên, áo tắm vừa phanh ra lập tức được cô kéo lại kín mít che chắn trước ngực.

Hắn nhíu mày nhìn xuống: “Đâu phải lần đầu, sao vẫn ngại.”

Cả người cô run lên, quên cả việc lùi lại để giữ khoảng cách với hắn: “Sao…sao anh lại vào đây?”

Trước cơ thể mềm mại, nõn nà của cô, bản năng đàn ông của hắn lại muốn trỗi dậy, hắn thật muốn lao đến đè cô ra, ôm lấy, ngấu nghiến, xâm chiếm cơ thể cô bằng một hình thức cuồng bạo nhất.

Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, cơ thể đã nóng ran, dục vọng le lói muốn che mờ lý chí của hắn. Hắn nuốt nước bọt, gồng mình kìm xuống bản năng của đàn ông, đưa bàn tay thon dài nâng cằm cô lên, từ từ ghé xuống sát môi cô, phả lên mặt cô hơi thở nóng rực mang theo mùi vị the mát của bạc hà: “Ra ngoài mặc kín một chút, tôi không muốn người khác nhìn thấy da thịt của em.”

Ánh mắt sắc lạnh từ từ chuyển đến bàn trang điểm: “Còn chỗ son phấn kia, em trang điểm cho ai xem?”

Cô sững người, tròn mắt nhìn hắn: “Anh…”

Hắn lập tức dùng lực bóp chặt miệng cô, chặn lại mọi thanh âm cô chuẩn bị phát ra, vẻ mặt không hài lòng, ánh mắt le lói tia tức giận: “Em cứ việc làm trái, tôi hy vọng cơ thể em đủ sức gánh chịu được hậu quả.”

Hắn buông cằm cô ra, để cô đi vào phòng thay đồ. Ăn mặc kín đáo cô có thể làm được, nhưng còn không trang điểm đối với cô đó là một cực hình, chẳng lẽ, hắn định để cô đem mặt mộc ra đối diện với mọi người hay sao, thật quá đáng!

“Anh…không định đi làm sao?” Cô thay đồ xong, bước ra vẫn thấy hắn đang đứng kế bên giường cô.

Mái tóc hắn rủ xuống chán, chưa khô hẳn, hắn tựa người vào tủ đầu giường: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tối qua em đi đâu?”

Hắn nhìn cô không rời, cô có chút không thoả mái, vu vơ nhìn ra chỗ khác: “Anh có hứng thú về đời tư của tôi đến vậy sao?”

“Tôi rất hứng thú, hứng thú như cái cách mà tôi chiếm hữu em.”

“Anh…”

Mặt cô lập tức đỏ ửng, cơ thể bị hắn trêu đùa còn chưa thoả mãn lại bắt đầu nóng ran, ngứa ngáy.

Hắn tất nhiên nhìn thấu, khoé miệng còn cố tình nhếch lên vẻ khiêu khích: “Chừng nào em cho tôi câu trả lời, chừng đó tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.