Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 24




“Sao lại uống rượu?”

Hắn nhíu mày nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, thanh âm trầm ấm vang lên. Cô nhăn mặt, ngóc đầu lên, mắt nhíu lại vì đèn phòng vẫn còn bật.

Cô không trả lời, mắt dần mở ra, khuôn mặt điển trai không góc chết cứ mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt như kẻ si tình nhìn chăm chú khuôn mặt hắn.

Bỗng, cô vòng tay ôm gáy hắn, hơi dùng lực kéo xuống, rướn cổ, hôn vào đôi môi mỏng, quyến rũ của hắn. Hắn kinh ngạc, ôm chặt eo cô, xoay người một cái để cơ thể cô nằm trên cơ thể rắn chắc của hắn.

Cô nhắm mắt lại, mơn trớn đôi môi của hắn, bàn tay không an phận, di xuống cởi áo vest của hắn ra, cavat nhanh chóng bị cô vứt bừa dưới sàn. Cúc áo sơ mi lần lượt bật mở, bàn tay thon dài của cô run rẩy chạm vào cơ bắp sáu múi của hắn.

Hắn chợt xoay người, đè cô xuống, tham lam cắn mút chiếc cổ trắng ngần của cô. Hương bạc hà tỏa ra từ hắn, xông thẳng vào mũi cô. Hắn mạnh mẽ xâm chiếm môi cô, giữ chặt người, không cho cô phản kháng lại. Nụ hôn sâu tới mức cô cảm thấy tối tăm mặt mày, đầu óc quanh cuồng điên đảo, tưởng chừng như không còn thở nổi nữa hắn mới chịu nhả môi cô ra.

Hắn lần mò chiếc điều khiển, ngay lập tức đèn phòng tắt hết, chỉ còn ánh trăng hiu hắt chiếu vào từ cửa sổ. Hắn như con thú thèm khát thứ gì đó đã lâu, mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể cô, từng món đồ trên người cô đều bị hắn lột sạch.

Hắn dùng ngón trỏ vuốt dọc từ ngực xuống bụng, sau đó đặt ngón tay ở giữa nơi tư mật của cô.

“Ưm…” Cô khẽ rên lên một tiếng, chủ động tách hai chân ra. Hắn hài lòng nhếch mép, hôm nay cô thật phối hợp, có phải men rượu đã chi phối lý trí của cô? Hay thực sự cô đã gục ngã trước cơ thể của hắn?

Hắn không ngừng chuyển động ngón, người cô tê rần rần, thi thoảng khẽ cong người lên vì bị kích thích.

Hắn khuỵu gối, ngâm nhìn nơi tư mật của cô, hạ bộ của hắn bị hấp dẫn mà trỗi dậy mãnh liệt. Hắn từ từ, chậm rãi tách đôi cánh cửa bí ẩn, rồi dứt khoát đẩy người một cái để chạm đến nơi sâu nhất trong cô.

“Ưm…” Cô lập tức cong người, rên lên một tiếng.

Hắn cười ám muội, cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Có đau không?”

Cô lắc đầu kịch liệt, rướn người lên đẩy đưa thân dưới. Nhưng hắn lại muốn trêu trọc cô, ở yên trong cô như vậy mà không có bất cứ động tĩnh gì cả.

“Hàn Phong…”

“Hứ.”

Hắn vẫn giả vờ không thấy bộ dạng trật vật của cô. Chống tay lên chiêm ngưỡng đôi mắt đang khép hờ, hai má hồng hồng vì sức nóng. Bên dưới của cô không ngừng thắt chặt hạ bộ của hắn lại.

Cô rên nhè nhẹ trong cuống họng, cả cơ thể bức bối tới mức toát mồ hôi, mặt nhăn lại vì khó chịu. Rượu càng ngấm, đầu óc cô càng quay cuồng, lúc này, cô chỉ tơ tưởng đến cảm giác thăng hoa, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân nữa.

“Anh…ưm…”

Cô vẫn ra sức cong người lên, nhưng hắn vẫn cố tình không động đậy. Hắn thích thú trước vẻ mặt van nài của cô, khoé miệng bất giác nhếch lên, cơ hồ cười thành tiếng.

Hắn lại phả hơi thở nóng rực vào tai cô, thanh âm thoát ra nhẹ nhàng như gió nhưng ngập mùi âm muội: “Thả lỏng người ra.”

Cô vừa ngoan ngoãn nghe theo, hắn lập tức có động tĩnh, chuyển động người liên tục khiến cô liều mình cũng không thể theo kịp.

Cơ thể cô bỗng giật giật, cổ họng ú ớ gì đó rồi cong người lên hết mức, đầu ngửa lên, sau vài giây liền nằm vật xuống giường, mắt nhắm nghiền, không còn động tĩnh.

Hắn mới chỉ động thủ một chút, mà cô đã lên chín tầng mây rồi, nếu hắn còn tiếp tục thì cơ thể cô sẽ thế nào đây.

Men rượu trong hắn đang từ từ ngấm dần, hắn vẫn cực kỳ thèm khát cô, dục vọng chưa hề được thoả mãn, thậm chí còn chưa nguôi ngoai chút nào. Nhưng nghĩ đến sáng mai cô phải đi làm, hắn chỉ có thể miễn cưỡng kìm chế bản thân lại. Rút ra khỏi cơ thể cô, thân hình cao lớn chật vật bước vào phòng tắm, xem ra hắn phải tự xử rồi.

Trời sáng tinh mơ, cô mở choàng mắt, tay đặt sang vị trí bên cạnh, giường vẫn còn hơi ấm, Thẩm Hàn Phong đã rời đi.

Cô ngồi bật dậy, chăn bất ngờ tuột xuống để lộ thân thể loã lồ, trắng nõn. Cô vội vàng kéo chăn lên, mắt đảo liên hồi, mọi chuyện diễn ra đêm qua lập tức hiện rõ mồn một trong đầu cô. Tối qua cô đã làm gì thế này? Tại sao cô có thể chủ động tới mức như thế cơ chứ? Cô phải đối mặt với hắn bằng cách nào đây.

Miệng nói ghét hắn, nhưng cơ thể thì khát khao muốn hắn. Thật đáng xấu hổ đi.

Cô vội vàng vào phòng tắm kỳ sạch thân thể, cảm giác thoả mãn vẫn không thể nào thoát ra khỏi tâm trí cô, cô dường như muốn phát điên, ngửa mặt vào thẳng vòi sen để hứng lấy dòng nước đang tuôn ra xối xả.

Cô mặc đồ chỉnh tề, đi đi lại lại trong phòng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, sao cơ thể sau đêm mây mưa lại nhẹ nhõm như vậy, không thảm hại như những đêm trước, nơi đó cũng thoải mái rất nhiều, chứ không phải tê dại như trước.

Đầu óc cô quay cuồng trong mớ bòng bong, cánh tay thức mở cửa phòng, đúng lúc cửa phòng ngủ đối diện cũng bật mở, Thẩm Hàn Phong bước ra, ánh mắt hắn lập tức đặt trên cơ thể cô.

Cô vội đưa mắt nhìn lung tung xung quanh, chủ động dừng bước, nhường cho hắn đi xuống nhà trước. Hắn đã thay vào bộ đồ ngủ màu đen, đi lướt qua cô, bước xuống cầu thang.

"Anh về nhà lúc nào vậy, đêm qua em không thấy anh ở phòng?”

Mới sáng sớm, mà Thẩm Thiên Tâm đã ngồi trên sofa thưởng trà.

Thẩm Hàn Phong chỉ “Ừ” một tiếng rồi lạnh lùng bước xuống cầu thang. Chẳng rõ là hắn đang phủ nhận hay thừa nhận.

Thẩm Thiên Tâm đặt tách trà xuống, nét mặt không chút đồng tình: “Đêm qua anh đi đâu?”

Thẩm Thư đi phía sau, bất giác run rẩy bám vào cầu thang để bước xuống.

“Đi ngủ.” Hắn lạnh lùng đáp rồi đi thẳng đến phòng ăn.

Bữa sáng nhanh chóng được bày lên, cô ngồi cạnh Thẩm Hàn Phong mà run tới nỗi không dám đặt tay lên bàn để dùng bữa.

“Dạ, mời nhị tiểu thư.”

Cô quay phắt sang, nữ giúp việc đã đặt trước mặt cô một bát cháo rất nhiều thịt, mùi thơm phức, tổng thể trông rất đẹp mắt.

Lưu Ký Hoa liền cười điềm đạm: “Thẩm Thư, là anh con kêu người chuẩn bị, sức khoẻ con hơi yếu, nên cần tẩm bổ nhiều mới khoẻ được.”

Thẩm Hàn Phong ư? Hắn quan tâm cô tới mức lộ liễu thế này rồi cơ à? Rốt cuộc hắn có mục đích gì với cô?

Cô không nói gì, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo. Cái bát này thật to quá đi, cô ăn mãi mà vẫn chưa thấy hết, bụng cô sắp không chứa nổi nữa rồi. Bỗng cô buông thìa xuống, Thẩm Hàn Phong lập tức quay sang nhìn cô, ánh mắt như thể muốn ép cô phải ăn cho hết.

Cô vờ như không thấy, mắt nhìn về phía Thẩm Chí Tường: “Ba, dì, con no rồi, con lên phòng trước để chuẩn bị đi làm.”

Hắn vẫn trừng mắt nhìn cô, vậy mà cô dám to gan bước qua. Cô đang tính chọc tức hắn đấy ư?

“Đêm qua tiêu hao không ít thể lực, sao lại ăn ít vậy?”

Nửa phút sau khi cô rời bàn hắn đã đứng dậy. Cô vừa đóng cửa phòng đã bị hắn mở bật ra.

Thẩm Thư hoá đá, cô hoảng hốt nhưng không dám to tiếng: “Anh có cần lộ liễu như vậy không, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Hai bàn tay hắn âm thầm siết chặt, nếu đêm qua hắn không tha cho cô, có lẽ bây giờ cô không đủ sức đứng đây chất vấn hắn như thế này đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.