Ngày hôm đó là một ngày cũng như những ngày bình thường khác, khi mọi người tất bật với sinh hoạt và công việc thường ngày của mình, thì đột nhiên từ đâu đó một tai họa lớn ập đến… Tai họa này rất khủng khiếp, khủng khiếp đến mức có thể đủ sức nhấn chìm cả thế giới rơi vào tuyệt vọng không lối thoát.
Tai họa này chính là một dịch bệnh lạ bỗng nhiên bùng phát ở khắp mọi nơi trên đất nước Trung Quốc, và nó nhanh chóng lan tỏa ra những khu vực lân cận, càng lúc càng lớn dần lên trên toàn thế giới, cho đến khi tất cả mọi liên lạc đều bị cắt đứt thì chẳng còn một ai có thể biết được chuyện gì đang xảy ra….
Chỉ có một điều duy nhất mà tất cả những người còn sống đều biết, là thế giới này đã bắt đầu đi đến hồi kết… bởi vì thứ mà bọn họ phải sợ hãi chiến đấu để sinh tồn… lại chính là những “con người”…
Tận thế... thật sự đã bắt đầu!
***0w0***
“Khu vực đó sẽ là lều trại của ba người” chú Phát chỉ về gốc cây lâu năm ở gần sát vách tường bên phải của khu biệt thự. “Vì hai tuần qua, có rất nhiều người chạy nạn từ dưới thành phố lên đây, nên chúng tôi cũng không còn nhiều chỗ trống nữa”
Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt nhận lấy những vật dụng cần thiết mà hai người mặc quân phục đưa cho hai người, còn Dạ Nguyệt thì vẫn còn rất ngỡ ngàng với những gì mà chú Phát vừa nói.
Nếu cô nhớ không nhầm thì rõ ràng là hai tuần trước vẫn chưa có chuyện gì xảy ra như lời chú Phát vừa kể, nào là dịch bệnh bùng phát, rồi rất nhiều người lại như nổi điên lên tấn công những người xung quanh, nào là người chết lại đột nhiên sống lại…. vâng vâng và mây mây….
Nói tóm lại, sao cô lại như đang nghe chú Phát kể một câu chuyện zombie kinh dị và rùng rợn trong mấy bộ phim kinh dị mà cô rất thích xem trước đây vậy a…
Thật sự zombie đã xuất hiện rồi sao?
Mặc dù lúc trước cô có đọc một quyển sách tiếng anh về zombie và những bằng chứng cổ xưa về sự xuất hiện của những trường hợp tương tự như zombie, nhưng khi chính mắt nhìn thấy cô vẫn không thể tin được.
Nhớ lại những thứ mà cô vừa nhìn thấy ở dưới tầng hầm… thật sự không thể nào làm như không tin được nữa rồi.
Nếu mọi chuyện là thật thì ba mẹ cô như thế nào rồi? Còn Ánh Nhật và những người bạn của cô nữa? Rốt cuộc mọi người có tìm được chỗ trốn như ở đây không?
“Bảo bối…”
Dạ Nguyệt đang thẫn thờ suy nghĩ thì bàn tay của ai đó xoa xoa đầu cô, cô giật mình xoay đầu qua nhìn Lăng Chi Hiên: “Sao vậy anh?”
“Chúng ta sẽ chỉ tạm ở đây đêm nay” Lăng Chi Hiên cúi đầu thì thầm vào tai cô.
Dạ Nguyệt gật đầu, mặc dù anh không nói gì nhiều nhưng cô hiểu, đợi đến ngày mai sẽ vào thành phố để tìm hiểu thật sự chuyện gì đã xảy ra, hiện tại vẫn là cần phải nghỉ ngơi vì ngày hôm nay Uông Tuấn Kiệt và cả cô đều đã rất kiệt sức rồi.
Dù cho sự thật có như thế nào thì phải để chính bản thân đi xác nhận mới có thể dễ dàng chấp nhận được, có lẽ vì vậy mà cả anh và Uông Tuấn Kiệt đều không có phản ứng gì quá khích hay để lộ ra vẻ mặt hoang mang lo lắng không yên của mình, bây giờ quan trọng nhất vẫn là bình tĩnh mà suy xét tất cả mọi chuyện.
……………………..
Sau khi Lăng Chi Hiên dựng xong hai lều nhỏ, Dạ Nguyệt cũng đã nhóm được một đống lửa nhỏ, chỉ đủ để chiếu sáng xung quang hai căn lều chứ không để cho ánh sáng lọt ra bên ngoài bức tường vì cô không biết bọn “nào đó” có như trong phim, ánh sáng và tiếng động có thu hút bọn chúng hay không, nên để cho an toàn thì tốt nhất cô nên tuân thủ theo những nguyên tắc mà cô đã từng xem trong phim a.
“Đây là phần ăn của ba người” chú Phát mang đến một hộp đựng thức ăn ba tầng, đưa cho Dạ Nguyệt.
“Cháu cảm ơn chú” Dạ Nguyệt nhận lấy hộp thức ăn, mỉm cười cảm kích với chú Phát, nếu như không có chú ấy thì đêm nay chắc chắn ba người sẽ phải ngủ trong rừng rồi, hơn nữa cái người đi loạng choạng mà cô nhìn thấy lúc trước có khả năng chính là “thứ đó”…
“Không có gì đâu cháu” chú Phát khoác khoác tay rồi toét miệng cười thật đôn hậu. “Lúc nãy chú với thằng Tứ cũng có lỗi với mấy cháu nên xem như là chú tạ lỗi vậy a, hy vọng các cháu không trách chú”
“Dạ không sao đâu chú, nếu là cháu thì cháu cũng sẽ làm vậy thôi, an toàn là trên hết mà” Dạ Nguyệt cười cười nói. “Với lại nếu không có chú thì chắc là bọn cháu sẽ không thể ở đây rồi”
“Ha ha thôi các cháu nghỉ ngơi đi, có cần gì thêm thì tìm chú ở lều số ba nha” chú Phát vẫy tay chào tạm biệt Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên.
“Mà chú ơi, cháu muốn hỏi chuyện này” Dạ Nguyệt như sực nhớ ra gì đó, nên cô nói với theo chú Phát. “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu vậy chú?”
“Hả? Sao cháu hỏi lạ vậy, hôm nay tất nhiên là ngày xx tháng yy năm 20zz rồi” chú Phát cười cô vì tưởng cô ngớ ngẩn, ngay cả ngày tháng còn không biết. “Có chuyện gì hả cháu?”
“Dạ, cháu đột nhiên quên khuấy đi mất nên hỏi chú thôi a” Dạ Nguyệt vừa cười vừa gãi gãi đầu như đứa ngốc.
“Ha ha, cháu thật là…” chú Phát cười to, rồi lắc đầu đi khỏi.
Lúc này Dạ Nguyệt mới quay đầu về phía lều nhìn Lăng Chi Hiên, và anh cũng đang nhìn lại cô, hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Chú Phát vừa đi thì Uông Tuấn Kiệt cũng vừa trở về, anh đã tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới, trông khác hẳn với lúc mới vừa trốn khỏi nơi đó.
“Chậc, quả thật là người đẹp vì lụa mà” Dạ Nguyệt quay đầu nhìn anh rồi cô trắc lưỡi, cười ha ha nói.
Uông Tuấn Kiệt đen mặt: “Phải nói là bộ đồ này vì ở trên người tôi nên mới có thể phát huy được hết vẻ đẹp của nó nha”
Dạ Nguyệt: “…” vị đại ca này, anh cũng quá tự cao rồi đó a, so với người nào đó thì anh còn thua xa nha =3=
“Ở đó có nước nóng không?” Lăng Chi Hiên đột nhiên xen ngang hai người, hỏi.
“Có, tôi mới vừa tắm xong” Uông Tuấn Kiệt gật đầu, còn không quên trợn mắt lên với Dạ Nguyệt đang ló đầu le lưỡi chọc quê anh ở phía sau Lăng Chi Hiên.
“Vậy được, cậu ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước đi, muốn ở lều nào thì cứ chọn” Lăng Chi Hiên chỉ vào hai cái lều ở phía sau rồi anh cười cười kéo cô gái nào đó còn đang quơ tay múa chân hăm dọa Uông Tuấn Kiệt đi.
Nhìn hai người đi khỏi, Uông Tuấn Kiệt dở khóc dở cười nghĩ: “Chắc mình cũng nên tìm ai đó để làm ấm giường a”
………………………….
Lăng Chi Hiên nhắm mắt dựa vào cửa phòng tắm, đứng canh cho Dạ Nguyệt tắm rửa bên trong, tiếng nước chảy từ vòi sen rào rào êm tai như điệu nhạc, có lẽ giờ phút này anh mới thật sự buông lỏng ra được đôi chút.
“Anh có thể ở ngoài lều ăn cơm mà, không cần phải canh cho em đâu” Dạ Nguyệt nói vọng ra từ phòng tắm.
Lăng Chi Hiên nghe cô hỏi, chỉ cong khóe môi lên cười gian: “Em có muốn anh vào tắm chung với em không, bảo bối?”
Dạ Nguyệt: “…” anh đang đùa có phải không?
Dạ Nguyệt không hẹn mà nhìn về phía cửa, bởi vì có anh đứng ở bên ngoài canh cho cô nên cô không có khóa cửa phòng tắm a.
“Em không trả lời tức là đồng ý rồi phải không?”
Dạ Nguyệt giật mình, cô vừa mới giơ tay đang định khóa cửa lại thì cánh cửa đã bật mở và người nào đó đã nhanh chóng bước nhanh vào rồi đóng cửa lại trong im lặng.
“…” Dạ Nguyệt bị bất ngờ nên cô lập tức dùng tay che lại những chỗ cần che, hai gò má một phần vì hơi nóng của nước mà ửng đỏ, làn da trắng noãn mịm màng cũng vì ấm áp mà hồng lên như quyến rũ người vô tình nhìn thấy.
Lăng Chi Hiên bước nhanh về phía cô, vươn tay kéo cô ôm vào trong ngực: “Hôm nay vất vả cho em rồi.
“Hắc chù…..” Dạ Nguyệt nhảy mũi trong ngực anh, vì mặc đồ ướt đi loanh quanh trong khu rừng nên có lẽ bây giờ cô sắp bị cảm lạnh rồi a.
“Xin lỗi em, chúng ta tắm nhanh rồi nghỉ ngơi thôi” Lăng Chi Hiên vuốt ve gò má cô rồi mỉm cười hôn lên trán cô.
“Chúng ta thật sự đã đến tương lai hai năm sau phải không anh?” Dạ Nguyệt mơ hồ hỏi lại, lúc cô nhận được câu trả lời của chú Phát thì cô thật sự xác nhận những phán đoán của bản thân mình.
Lăng Chi Hiên buông vợ yêu ra, anh tháo những chiếc cúc áo sơ mi của mình, để lộ ra lồng ngực rắn chắc, những vết sẹo đã cũ cũng dần dần lộ ra trước mắt Dạ Nguyệt.
Không hiểu sao mà mặt của Dạ Nguyệt lại càng đỏ hơn nữa, mặc dù cả hai người đã cùng nhau rất nhiều lần nhưng mỗi lần nhìn thấy anh như vậy thì cô vẫn nhịn không được mà cảm thấy hồi hợp, tim cứ đập loạn cả lên như thế này a.
Cô thật là không có tiền đồ. @[email protected]
“Điều này giải thích cho tất cả những chuyện đã xảy ra” Lăng Chi Hiên nhìn thấy vợ yêu xoay người đi, anh cong khóe môi lên ôm lấy cô từ phía sau, cười mờ ám. “Em lại mắc cỡ nữa rồi bảo bối, không phải em đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi sao?”
Dạ Nguyệt véo vào tay anh, quyệt miệng: “Da mặt em vẫn còn mỏng lắm a, hơn nữa chúng ta đang chiếm dụng phòng tắm của mọi người đó nha”
“Bên cạnh vẫn còn rất nhiều phòng trống” Lăng Chi Hiên cúi đầu, mút nhẹ vào cổ vợ yêu, dùng chiếc lưỡi nóng bỏng trêu đùa lên da thịt đỏ hồng của cô.
“Nhưng ở đây là chỗ công cộng mà” Dạ Nguyệt vùng vẫy đẩy cái đầu đang chôn trong hõm cổ cô ra.
“Nếu là chỗ riêng tư thì được phải không?” Lăng Chi Hiên cười càng mờ ám, càng siết lấy cơ thể nhỏ nhắn của vợ yêu mà vuốt ve trêu chọc.
“Ở đây chẳng có chỗ nào riêng tư” Dạ Nguyệt phồng má liếc anh, người này cứ hễ ở một mình với cô là tay chân lại bắt đầu không yên phận.
Hai người đang giằng co thì có tiếng bước chân của vài người đi vào khu vực phòng tắm, kèm theo đó là tiếng nói cười rôm rả ồn ào náo nhiệt, có thể dễ dàng nhận thấy tất cả đều là giọng nói của phụ nữ.
“Ủa, có người còn tắm vào giờ này nữa à?”
“Tôi nghe chú Phát nói là có người mới vào, chắc là một trong số họ rồi”
“Hay là mình hỏi thử đi”
Lăng Chi Hiên nhanh chóng ho lên vài tiếng rồi anh vặn vòi nước lớn hơn nữa, cũng giống như gián tiếp nói không muốn tiếp chuyện với bọn họ a.
Nghe vậy, biết bên trong là đàn ông lại biểu hiện không muốn nói chuyện nên cũng không ai dám mở miệng hỏi chuyện gì, tiếng xì xào bàn tán từ từ nhỏ dần cũng như bọn họ cũng rời khỏi khu vực phòng tắm, có lẽ bọn họ chỉ vào đây rửa mặt cùng với đánh răng để đi ngủ thôi.
Dạ Nguyệt chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài cho đến khi thật sự xác định không còn ai nữa thì cô mới dám lên tiếng: “Anh thấy chưa”
“Chúng ta tắm nhanh rồi ra thôi” Lăng Chi Hiên cười cười nói, vốn dĩ ngay từ đầu anh đã không có ý định xuống tay với vợ yêu ở đây, chỉ muốn ghẹo vợ yêu chút thôi, ai bảo lúc bị ăn hiếp vợ yêu như mèo nhỏ xù lông khiến anh càng lúc càng cảm thấy thú vị, không thể dừng được a.
Đợi hai người tắm xong đi ra ngoài thì Uông Tuấn Kiệt đã chìm vào mộng đẹp từ lúc nào rồi, anh cũng đã xử lý xong phần ăn của mình một cách nhanh nhất, thậm chí anh đói đến mức còn lén lút ăn ké vài miếng bên phần còn lại của hai người nữa a.
Dạ Nguyệt nhìn vào phần ăn bị hụt nhưng lại được ai đó vụng về che đậy, lại nhìn vào cái lều bên trái đã được kéo lại, cũng không còn chút ánh sáng nào bên trong, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, tên này cũng khá thú vị đó a.
Lăng Chi Hiên cũng không ngoại lệ, anh cũng không nhịn được cười: “Cậu ta đã không được ăn nhiều ngày nên có thể hiểu được”
“Ha ha em biết mà” Dạ Nguyệt lắc lắc đầu ra vẻ bó tay với anh.
Mặc dù đang có chuyện cần bàn bạc ba người trước khi đi ngủ, nhưng cuối cùng Lăng Chi Hiên đành phải dời lại sáng mai, anh biết hiện tại cả hai người đều đã rất mệt mõi rồi.
... ...... ...... ...... .......
Vào trong lều, hai chiếc túi ngủ đã được đặt sẵn bên trong, Dạ Nguyệt nhanh chóng chui vào một túi, vừa nằm xuống thì cô liền cảm thấy thật là thoải mái, giống như làm việc bận rộn một ngày dài rồi được trở về nhà mà nằm phè phỡn trên chiếc giường của mình, đó cũng là một loại hạnh phúc nhỏ nhoi đáng trân trọng a.
Đang thoải mái thở hắc ra thì đột nhiên Lăng Chi Hiên chui vào trong túi ngủ của cô, cô liền chu mỏ bất mãn: “A, cái này của em mà”
Lăng Chi Hiên véo gò má cô: “Em muốn chia giường ngủ phải không?”
Dạ Nguyệt lắc lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải nhưng cái này là túi ngủ một người, thêm một người ngủ chật hẹp lắm a”
“Anh thích chật hẹp” Lăng Chi Hiên vừa nói vừa kéo dây kéo túi ngủ lên, làm cho cơ thể Dạ Nguyệt càng lúc càng dán chặt vào cơ thể anh.
Lăng Chi Hiên nâng đầu Dạ Nguyệt lên, rồi đặt đầu nhỏ của cô lên cánh tay mình để làm gối nằm cho cô.
“Cám ơn anh” Dạ Nguyệt toét miệng cười, cũng vòng tay ôm lấy anh.
Nhưng vừa nói xong thì miệng nhỏ đã bị ai đó gặm lấy, làn môi mềm mại ấm áp mút lấy môi của cô, mút đến khi cảm thấy thoải mãn, anh mới bắt đầu vươn lưỡi vào bên trong miệng cô, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ quen thuộc của cô, hai người chìm đắm vào nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng nồng nhiệt cuồng loạn.
“Em đã quyết định từ bỏ cuộc thi?” Lăng Chi Hiên lật người đè vợ yêu xuống dưới thân, cúi đầu mút nhẹ vào đôi môi đã sưng lên của cô, xảy ra biết bao nhiêu chuyện cho đến giờ anh mới có cơ hội hỏi cô.
“Em không thể bỏ mặc cậu ta, thấy chết mà không cứu được” Dạ Nguyệt mơ hồ nói, hiện tại đầu óc cô đã trở nên mụ mị vì nụ hôn cuồng loạn của người nào đó.
Lăng Chi Hiên thấy vợ yêu trả lời như có như không, anh cong khóe môi cười gian: “Bảo bối, trong này là nơi riêng tư có phải hay không?” nói xong anh còn không quên cọ cọ dưới chân cô trêu chọc.
Cảm nhận cái gì đó cứng cứng đang không ngại ngần mà chọc vào cơ thể mình cách lớp quần áo, Dạ Nguyệt mặt đỏ bừng ngửa đầu nhìn người ở trên, nhìn thật sâu vào tròng mắt đen láy đang dần tối thẵm lại của anh, ánh mắt chỉ dành riêng cho mỗi mình cô, từ trước đến giờ vẫn không thay đổi, cô biết... anh muốn cô.
Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm cô cảm thấy run rẩy, tim đập càng lúc càng nhanh như không thể kiểm soát được nữa.
Bởi vì những chuyện đã xảy ra hôm nay, mặc dù có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cô vẫn không thể ngờ chuyện này đã vượt ngoài tầm chuẩn bị của mình...., chỉ cần nghĩ đến lời nói của cô thập thất thì cô liền cảm thấy lo lắng sợ hãi...
“Bảo bối, đừng nghĩ gì nữa, giao hết cho anh có được không?” Lăng Chi Hiên vuốt tóc Dạ Nguyệt, thì thầm vào tai cô dụ dỗ. “Ngoan, giao cho anh”
Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy lưng anh, cũng xem như gián tiếp đồng ý, mặc dù có lẽ đang ở trong tình thế như thế này, nhưng cô thật sự cũng muốn được anh ôm, tạm thời cùng anh quên đi thực tại cũng là một cách hay.
“Ngoan lắm bảo bối” Lăng Chi Hiên biết vợ yêu đã sẵn sàng, anh hôn vào môi cô, bên dưới vẫn không quên cọ cọ vào giữa hai chân cô khiêu khích.
Dạ Nguyệt không khỏi rùng mình, cô nắm chặt lấy áo của anh, cố gắng kìm chế để không bật ra tiếng rên rỉ, vì hai tuần rồi không có làm gì nên bây giờ cô càng nhạy cảm khi anh chạm vào cơ thể cô.
Lăng Chi Hiên biết nơi này không có cách âm nên anh cũng rất nhẹ nhàng, không tiếng động cởi sạch quần áo của cô, rồi anh thì thầm: “Đừng kìm nén, em có thể nhỏ giọng thì thầm vào tai anh, anh muốn nghe tiếng nỉ non của em”
Dạ Nguyệt bị ai đó vuốt ve khắp cơ thể, đang cắn răng kìm nén khoái cảm đang chạy loạn khắp nơi trong cơ thể mình, vừa nghe anh nói xong cô liền gặm luôn vào gò má anh, cắn cắn nghiến nghiến cho bỏ tức a.
Nhưng đáng tiếc cô lại quên rằng, làm vậy chỉ càng khiến cho người nào đó hưng phấn hơn mà thôi.
Bằng chứng là người nào đó lập tức vừa cắn mút vừa xoa bóp chơi đùa hai bên đỉnh đồi của cô không thương tiếc, những nơi mà anh lướt qua đều để lại vết bầm đỏ đậm trên da thịt trắng noãn của cô, cũng giống như tuyên bố chủ quyền của riêng mình.
“Uhm, em không muốn bị ai nghe thấy đâu a...” Dạ Nguyệt vỗ vỗ lưng anh, cắn răng nhỏ giọng nói.
Lăng Chi Hiên đang hôn bụng cô, nghe cô nói liền cong khóe môi: “Bảo bối, em có cảm thấy chúng ta như đang làm loại chuyện lén lút bị cấm đoán hay không?”
Dạ Nguyệt: “...” trông mặt anh có vẻ càng thích thú khi nghĩ vậy, hoàn toàn không có một chút tự giác biết lỗi nào hết đó đại ca à.
Lăng Chi Hiên cười cười tiếp tục để lại vô số dấu kissmark trên cơ thể vợ yêu, anh hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể của cô, dịu dàng kiên nhẫn thực hiện màn dạo đầu cho cô, từ từ dẫn dắt cô đi vào trong kích tình cuồng nhiệt.
Cảm giác giống như bị điện giật, mỗi lần anh mút lấy da thịt cô thì giống như có luồng nhiệt nóng rực đang quét ngang, làm cho cô càng cảm thấy nơi nào đó thật trống rỗng, không thoải mái mà uốn éo cơ thể, nóng bỏng khát vọng tìm đến da thịt mát mẻ của anh.
“Bảo bối, có muốn anh không?” Lăng Chi Hiên trườn từ dưới cơ thể Dạ Nguyệt dọc lên trên, để da thịt trần trụi của hai người chà xát vào nhau không khoảng cách, anh đan tay vào tay cô, hơi thở nóng rực cũng theo đó mà từ phía dưới dọc lên trên mặt cô, nóng rực đầy khiêu khích.
Dạ Nguyệt bây giờ không còn biết trời trăng gì nữa, cô bị anh cắn mút đến không còn chút sức lực chống cự, chỉ có thể vô thức gật đầu.
Đột nhiên cô cảm giác bên dưới của cô, ngay tại nơi nào đó, có vật nào đó đang cứng rắn chọc vào, vật đó càng lúc càng di chuyển đi sâu vào bên trong cô, làm cho cô không chịu được mà siết chặt lấy bàn tay đang đan vào tay mình, răng càng cắn chặt hơn nữa.
Cho đến khi vật đó hoàn toàn nằm trong cơ thể cô, eo cô căng cứng, cảm giác trống rỗng cũng không còn nữa mà thay vào đó là cảm giác rõ ràng vật nào đó cực kỳ to lớn lại còn cứng rắn nóng rực, càng khiến cô cảm thấy bức bối.
“Hiên...” Dạ Nguyệt nhịn không được gọi tên anh trong vô thức.
Lăng Chi Hiên không có luật động mà anh chờ cho vợ yêu quen dần với sự hiện diện của anh, cho đến lúc này của vợ yêu vẫn còn rất nhỏ, chặt chẽ ấm áp bao thật chặt quanh anh khiến anh thở hắc ra thỏa mãn, hông anh bắt đầu chuyển động chầm chậm, nhẹ nhàng đưa đẩy vào bên trong cơ thể vợ yêu.
Dạ Nguyệt cong chân lên, hai tay nắm chặt lấy áo sơ mi đã kéo xuống một nữa của Lăng Chi Hiên, cô uốn éo cơ thể như để giải tỏa luồng nhiệt đang dâng trào lên bên trong cơ thể mình, cũng không thể kìm nén mà bắt đầu vô thức ậm ừ rên rỉ trong miệng.
Những giọt mồ hôi cũng bắt đầu hòa quyện vào nhau, hơi thở đứt quãng nhanh chóng, tiếng rên rỉ nỉ non nho nhỏ, cơ thể gắn kết lại làm một.
“Bảo bối...” Lăng Chi Hiên nhịn không được siết chặt lấy cô, bên dưới vẫn nhịp nhàng ra vào bên trong cô, càng lúc tốc độ càng tăng lên cuồng nhiệt, cơ thể cô cũng chuyển động nhanh dần theo động tác đưa đẩy của anh...
“Chậm... chậm một chút.. um..” Dạ Nguyệt càng bấu chặt lấy áo anh, từng cái di chuyển mạnh mẽ của anh làm cho cô sắp không chịu nỗi nữa, khoái cảm cuồn cuộn chạy khắp cơ thể cô, xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô.
Nhưng Lăng Chi Hiên vẫn mạnh mẽ chiếm hữu lấy cô, mạnh mẽ có lực kết hợp với cô, càng lúc càng cuồng nhiệt nóng bỏng, tiếng thở dốc nho nhỏ của cả hai người nhẹ nhàng truyền vào tai đối phương như càng thêm hưng phấn kích tình.
Lăng Chi Hiên chống hai tay hai bên đầu nhỏ của cô, áp sát mặt lại gần mặt cô, như có như không mơn trớn liếm liếm gặm gặm lên làn môi mềm mại hồng hồng của cô, thì thầm nỉ non vào tai cô: “Nguyệt... anh cần em”
Dạ Nguyệt nghe vậy cô mỉm cười khúc khích, cô biết câu nói này đối với anh nó có ý nghĩa tương tự như câu “anh yêu em”, cô luồn tay vào mái tóc mềm mại của anh, cạ cạ gò má vào gò má của anh, như vật nhỏ đang âu yếm làm nũng.
Lăng Chi Hiên bật cười, anh lật người để cô nằm lên phía trên mình rồi anh ôm chặt cô vào lòng.
“Anh nhất định đưa chúng ta trở về”