"Nó thật sự mất trí nhớ?" Lăng Thành nhíu mày nhìn xấp tài liệu trên tay mình, chính là tất cả những gì mà ông ta cho người điều tra về những chuyện có liên quan đến Lăng Chi Hiên từ sau khi anh được cứu ra khỏi ngọn núi. Thật không ngờ ông ta đã cho người tìm kím khắp nơi, vậy mà nó vẫn luôn ở ngay trước mũi ông ta.
“Đúng vậy, con đã quan sát hắn ta rất kĩ, từ cử chỉ cho đến hành động cùng lời nói dường như hắn ta là một người hoàn toàn khác” Lăng Trí Thanh lười biếng nói, chân vắt chéo ngồi trên ghế salon phía đối diện. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trung niên bới tóc cao, vẻ ngoài xinh đẹp sắc xảo mặn mà, trông vừa kiêu kì vừa vô cùng cao quý, dĩ nhiên đây không phải ai khác mà chính là phu nhân của Lăng Thành.
"Nhìn từ nhiều góc độ quả thật nó thật sự đã bị mất trí nhớ nhưng để chắc chắn chúng ta phải thử nó một lần nữa" Lăng Thành nhếch khoé môi lên cười tàn độc. "Rồi sau đó chúng ta mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo, bắt nó tự động nhường lại quyền thừa kế chính thức"
Lăng phu nhân vẫn im lặng ngồi nghe hai người nói chuyện, vẫn không phát biểu bất kì ý kiến gì, chỉ đơn giản là ngồi đó lắng nghe tất cả kế hoạch của bọn họ.
“Lần này chúng ta sẽ làm thật gọn gàng và không để cho nó có cơ hội tiếp tục trốn thoát nữa” Lăng Thành bóp bể ly rượu đang cầm trên tay, màu rượu vang đỏ lâu năm nhỏ từng giọt từng giọt trên bàn tay to lớn của ông ta xuống sàn nhà đen thẫm hệt như màu máu đỏ tươi.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Một tuần trôi qua sau sự kiện trên tàu, Dương Hoàng Trí vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Lý Vân Nhi vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho anh, những người còn lại cũng vào thăm anh thường xuyên. Cho đến tận bây giờ Trình Ân vẫn không hiểu tại sao Dương Hoàng Trí lại không tỉnh dậy mặc dù tất cả các kiểm tra đều cho thấy anh vô cùng bình thường, không bị bất kì vết thương hay ảnh hưởng nào. Nên anh chỉ còn cách yêu cầu người nhà thường xuyên nói chuyện với Dương Hoàng Trí để xem tình hình có cải thiện hơn được hay không.
“Hoàng Trí….” Lý Vân Nhi vẫn như thường ngày, thường hay gọi tên Dương Hoàng Trí và ngồi bên cạnh giường anh. “Cái đồ ngốc này, cậu còn không mau tỉnh lại, nếu không đừng có trách mình bỏ mặc cậu luôn…..” Lý Vân Nhi tức giận đập tay lên giường sau đó cố gắng lay lay người Dương Hoàng Trí nhưng anh vẫn nằm im bất động.
Lý Vân Nhi úp đầu xuống lòng bàn tay Dương Hoàng Trí, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống tay anh. Cô thật sự sợ hãi Hoàng Trí sẽ nằm như vậy luôn mà không bao giờ tỉnh lại nữa, như vậy cô sẽ không còn được nghe thấy giọng nói của anh, biểu tình trên khuôn mặt của anh cùng với những cử chỉ quen thuộc của anh dành cho cô nữa. Cho dù bây giờ cô có đang nắm tay anh nhưng giống như là bị cách biệt ở hai thế giới, nghĩ đến đây lại khiến trái tim cô đau nhói: “Đồ đầu heo, cậu dám làm ình trở nên như thế này rồi lại không thèm mở mắt ra mà xin lỗi mình…. Đồ đầu heo, đồ đáng ghét, đồ đại ngốc…..”
Chửi xong, căn phòng lại trở nên im ắng lạ thường, lát sau Lý Vân Nhi lại nấc cục nghẹn ngào nói: “Mau tỉnh dậy đi, mình nhớ cậu lắm. Đừng để mình ở lại một mình như vậy….Hoàng Trí…” Xin cậu đừng ngủ nữa! Lý Vân Nhi lại gục đầu xuống…..
*** 0w0 ***
“Thật sự con gái tôi đã bị mất tích vào 20 năm trước…?” ông chú ma nhỏ giọng nói, cái bóng trắng mờ nhạt của ông hiện diện trong không trung trông thật cô độc.
Cả ba người im lặng không nói gì, về vụ mất tích xảy ra hàng loạt vào 20 năm trước kéo dài đến tận hôm nay, không hề có một ai điều tra ra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Lăng Chi Hiên cũng đã cho người điều tra nhưng có vẻ chuyện này phức tạp hơn anh nghĩ rất nhiều và nó liên quan đến những thế lực rất lớn khác, cho đến giờ vẫn không có bất kì tin tức đáng chú ý nào.
"Hzzz..." ông chú ma thở dài buồn bã nói. "Đã qua 20 năm có thể nó cũng đã..."
Đó quả thật chính là tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
"Chú đừng vội, bọn cháu sẽ tiếp tục cho người điều tra giúp chú" Lý Vân Nhi buồn buồn nói, chuyện của Hoàng Trí vẫn luôn khiến cô cảm thấy thật nhiều hối tiếc, cô vẫn chưa nói cho anh biết câu trả lời của mình, cho nên cô có thể hiểu cảm giác của ông chú ma. Nhưng cô tin chắc anh nhất định sẽ tỉnh dậy sau giấc ngủ dài này, đúng vậy.... chỉ là Hoàng Trí đang ngủ hơi lâu mà thôi.
"Ta không còn thời gian nữa, đã đến lúc ta phải đi rồi" ông chú ma lắc đầu. "Đó là lý do tại sao ta phải nhờ mấy đứa giúp ta, vì ta biết đã sắp đến lúc rồi"
"Ý chú là...?" Dạ Nguyệt kinh ngạc.
"Phải, những linh hồn như ta chỉ có thể tồn tại một khoảng thời gian nhất định thôi, bởi vì chúng ta không phải là ác linh vất vưởng" ông chú ma mĩm cười rồi ông nhìn qua Lý Vân Nhi có gì đó ẩn ý nói. "Nhưng trước khi đi ta sẽ trả ơn ấy đứa, về sau nếu có thể tìm thấy tung tích con gái ta thì hãy đem đến trước mộ ta"
"Vâng" Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi gật đầu, cả hai đang lo cho Dương Hoàng Trí nên cũng không để ý nhiều đến vẻ khác lạ của ông chú ma. "Thật sự bọn cháu cũng cảm ơn chú rất nhiều vì những chuyện đã qua"
"Ha.. ha.. có qua có lại thôi mà... tạm biệt mấy đứa nha" ông chú ma vẫy tay, cơ thể ông bỗng phát ra ánh sáng chói loá mắt. "Ta thật sự rất thích mấy đứa..."
Giọng nói như tiếng vọng văng vẳng trong căn phòng, cho đến khi ánh sáng tắt cũng là lúc không ai nhìn thấy cái bóng trắng trong suốt vừa nhiều chuyện vừa đáng yêu đó nữa.
Cũng giống như mọi sự khởi đầu, rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc dù sớm hay muộn....
Khoảng thời gian ở cạnh nhau, cùng nhau trãi qua một câu chuyện dài rồi trở nên thân thiết hơn, thật khó để phải nói lời tạm biệt....
Nhưng tạm biệt để một ngày nào đó chúng ta lại có thể hội ngộ trong một câu chuyện khác....
Câu chuyện sẽ vẫn được tiếp tục nối tiếp về sau...
Bất cứ câu chuyện nào vốn dĩ đều không có hồi kết thật sự...
Bởi vì tương lai vẫn luôn tiếp diễn!
*** 0w0 ***
Dương Hoàng Trí đang thẫn thờ ngồi trên một chiếc băng ghế trắng toát, xung quanh anh là một không gian hoàn toàn trắng xoá và trống rỗng, không có bất cứ thứ gì khác ngoại trừ những chiếc băng ghế được xếp thành một hàng kéo dài từ điểm vô cùng tận đầu bên này đến điểm vô cùng tận đầu bên kia. Nhìn cả hai phía đều là tia sáng kéo dài vô tận.
Anh đã đi rất lâu rồi, nhưng vẫn không thoát ra được, rốt cuộc anh đang ở nơi nào đây? Anh vẫn luôn nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình nhưng anh vẫn không xác định được giọng nói phát ra từ đâu, có một điều mà anh chắn chắn là nó đang càng lúc càng nhỏ dần.
"Nếu đi nữa thì cậu sẽ không thể trở về được"
Dương Hoàng Trí quay qua nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi xuống bên cạnh mình.
"Là chú" Dương Hoàng Trí kinh ngạc. "Sao chú lại ở đây? Đây là đâu?"
"Đây là khoảng không gian vĩnh cửu, là khoảng giữa của nơi nối liền thế giới con người và thế giới của những linh hồn" ông chú ma tốt bụng giải thích. "Ta đã hết thời gian cho phép ở thế giới con người nên ta phải đi đến thế giới linh hồn, nơi mà từ bây giờ ta sẽ thuộc về"
"Nếu là vậy thì tôi cũng đã chết?" Dương Hoàng Trí ngẩn ra.
"Vẫn chưa" ông chú cười ha hả. "Cậu mà chết thật thì con nhóc lóc chóc sẽ ra làm sao đây?"
"Vân Nhi làm sao?" Dương Hoàng Trí vẻ mặt gấp rút hỏi.
"Ha ha xem kìa, xem kìa" ông chú ma cười gian tà rồi làm thái độ như vô cùng đau lòng, nước mắt ngấn nước mắt dài. "Hoàng Trí a Hoàng Trí, cậu mau tỉnh lại đi, mình còn chưa có nói cho cậu biết tình cảm chôn giấu bấy lâu nay của mình mà huhu oaoa..."
"Chú đừng có xạo" Dương Hoàng Trí đen mặt. "Cậu ấy đời nào nói như vậy"
"Không tin thì cậu tỉnh dậy là biết liền chứ gì" ông chú ma bĩu môi xem thường, ta đã tốt bụng nói sự thật còn dám bảo ta xạo? Thằng nhóc hỗn láo, ông đây thèm vào, hứ!
"Làm sao mà tôi trở lại được đây?" Dương Hoàng Trí ảo não, anh cũng muốn gặp bà xã nhà anh lắm nhưng mà.... anh hoàn toàn không biết cách ra khỏi chỗ này.
"Nói cho tôi biết từ lúc cậu ý thức được bản thân mình ở chỗ này thì cậu có nhắm mắt nghỉ ngơi hay đi ngủ lần nào không?" ông chú ma chu mỏ nói, cuối cùng cũng phải là ta đây ra tay.
"Tôi không có buồn ngủ hay cảm thấy mệt nên không hề nghĩ đến chuyện đó" giờ phút nào rồi mà còn nhắc đến chuyện đi ngủ, thật là “no comment” với ông chú này luôn.
"Được rồi, rửa tai mà lắng nghe tuyệt đỉnh thiên tài nói đây" ông chú ma hất mặt lên rồi ra vẻ ta đây nói. "Trước tiên muốn trở về cậu phải có một thứ kết nối với thế giới con người, cậu kiểm tra lại xem trên người cậu có mang theo thứ gì hay không?"
Dương Hoàng Trí không thèm để ý đến thái độ của con ma nào đó, bây giờ việc quan trọng là trở về a. Anh đứng dậy nhìn ngó khắp người mình nhưng đột nhiên anh thấy trên cổ âm ấm, nhìn xuống thì thấy một sợi dây chuyền bạc đang phát sáng trên cổ mình.
"Tôi có thứ này từ bao giờ?"
"Cái đó không quan trọng" ông chú ma cười cười. "Bây giờ cậu lấy sợi dây nắm trong tay, sau đó nhắm mắt lại tập trung lắng nghe tiếng gọi mà cậu vẫn thường nghe thấy từ khi đến đây"
Dương Hoàng Trí từ từ nhắm mắt lại, nắm chặt lấy sợi dây chuyền bạc trong tay, tập trung nghe đến tiếng gọi đang gọi tên mình. Lúc bấy giờ anh mới nhận ra tiếng gọi này chính là của Vân Nhi nhà anh và thật kỳ lạ là anh có thể biết chính xác hướng tiếng gọi đó vang đến từ đâu. Dương Hoàng Trí bắt đầu đi về phía tiếng gọi đó.
"Tạm biệt!" một lực đẩy nhẹ cùng tiếng nói thì thầm.
Dương Hoàng Trí có cảm giác một luồng ánh sáng trắng loé lên trước mắt anh và anh giật mình mở mắt ra. Trước mặt anh chính là trần nhà màu trắng xa lạ.
"Đồ ngốc" giọng nói đầy trách móc nhưng lại mang theo vô hạn vui sướng vang lên bên tai anh. "Bây giờ mới dám tỉnh dậy sao?"
Dương Hoàng Trí quay đầu qua nhìn thì thấy Lý Vân Nhi đang nắm lấy tay anh, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước đang phát sáng trong vô cùng đáng yêu.
"Vân Nhi" Dương Hoàng Trí dang tay ôm lấy Lý Vân Nhi, vô tình kéo Lý Vân Nhi nằm trên người anh. "Cuối cùng cũng có thể được nhìn thấy cậu một lần nữa. Mình cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa"
"Cậu còn dám nói? Tên ngốc này, có biết mình lo cho cậu như thế nào không? Nếu thật sự cậu không tỉnh dậy thì mình biết phải làm thế nào đây? Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc...." Lý Vân Nhi tức giận quơ tay múa chân đập đập vào trong lồng ngực rắn chắc của ai kia.
"Mình biết lỗi rồi, biết lỗi rồi mà" Dương Hoàng Trí cưng chiều nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô gái nhỏ nhà mình rồi anh hôn nhẹ vào môi Lý Vân Nhi.
"Cậu.... cậu...." Lý Vân Nhi ngẩn ra rồi mặt chuyển qua đỏ bừng, sao tự nhiên cậu ta lại to gan như vậy a?
"Mình nhớ là cậu còn nợ mình một câu trả lời" Dương Hoàng Trí nhếch khoé môi lên cười gian tà rồi anh lật người đè Lý Vân Nhi xuống giường.
"Đồ ngốc này, cậu định làm gì?" Lý Vân Nhi luống cuống, hai gò má càng ửng hồng lên trông càng xinh đẹp hơn nữa.
"Cái này là của cậu?" Dương Hoàng Trí đưa sợi dây chuyền bạc đang nắm trong tay ra.
"Chú ấy bảo mình phải tặng cậu một cái gì đó" Lý Vân Nhi gật đầu nói rồi quay mặt qua hướng khác. "Nên mình lấy sợi dây ông nội mình để lại để tặng cho cậu"
"Đây có phải là câu trả lời của cậu?" Dương Hoàng Trí hứng thú nhìn vẻ mặt thẹn thùng của bà xã nhà mình, thật sự là quá đáng yêu rồi, làm anh muốn cắn một cái nha.
"Cậu muốn nghĩ sao cũng được" Lý Vân Nhi vẫn quay mặt sang hướng khác, làm bộ thản nhiên nói.
Dương Hoàng Trí thì thầm vào tai Lý Vân Nhi: "Là cậu nói đấy nhé, mình sẽ hiểu theo cách của mình"
Lý Vân Nhi cả mặt và tai lập tức càng phiếm hồng hơn nữa: "Đồ.... đồ.... đồ ngốc.. "
"Mình là đồ ngốc thì cậu là bà xã của đồ ngốc nha" Dương Hoàng Trí nhếch khoé môi.
Lý Vân Nhi vừa định quay qua nói ai là bà xã của cậu thì một đôi môi nóng bỏng đã chiếm đoạt lấy đôi môi mềm mại của cô, nuốt hết những lời cô muốn nói vào trong bụng.
"Uhm..." Lý Vân Nhi bất ngờ bị hôn nên không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể nắm lấy áo người phía trên mà thụ động tiếp nhận nụ hôn.
Dương Hoàng Trí mút lấy môi Lý Vân Nhi, rồi anh dùng lưỡi tách hàm răng đang khép hờ của Vân Nhi ra, tiến thẳng vào bên trong khoan miệng ẩm ướt, lưỡi anh trượt đến chiếc lưỡi mềm mại ướt át của Vân Nhi rồi cuốn chặt lấy nó. Nụ hôn cuồng nhiệt và nóng bỏng khiến nhiệt độ trong phòng tăng thêm vài độ. Đây chính là khát khao của anh từ rất lâu rồi khi được ôm lấy cô gái nhỏ trong vòng tay như thế này, cuối cùng cũng thành hiện thực. Từ giờ cho đến về sau này, anh nhất định không bao giờ buông người này ra nữa, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì.
Bên này Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đã tự giác đi ra khỏi phòng để không làm kỳ đà của đôi bạn trẻ yêu nhau trong phòng a.
"Có vẻ như mọi chuyện đã ổn rồi" Dạ Nguyệt thở phào nói, một tuần nay Vân Nhi cứ như người mất hồn, bây giờ thì có thể yên tâm rồi.
Lăng Chi Hiên nắm lấy tay cô gái nhỏ: “Chúng ta về thôi”
“Vâng” Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu.
********** Ó O Ò Lằn ranh giới oOo
Trước cổng chung cư BONHEUR
Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt vừa bước vào cổng thì thấy một chiếc Maybach 62 đang đậu ở phía sân trong. Lăng Chi Hiên sựng người lại trong chốc lát nhưng rất nhanh anh lại tiếp tục nắm tay cô gái nhỏ nhà mình đi tiếp, hoàn toàn không để ý gì đến chiếc xe đó.
Nhưng khi hai người chuẩn bị đi lướt qua chiếc xe thì cửa xe bật mở, một người đàn ông trẻ tuổi vận bộ vest đen chỉnh tề từ ghế lái bước xuống rồi rất nhanh mở cửa cho người đang ngồi ở ghế sau. Người đàn ông trung niên bước xuống xe, đứng đối diện với Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt. Và người đó không phải ai khác chính là Lăng Thành.
“Hiên, cuối cùng mẹ cũng gặp được con” giọng nói cực kỳ vui sướng vang lên từ cửa xe bên kia, người phụ nữ nhanh chóng xuống xe bước lại ôm lấy Lăng Chi Hiên. “Mẹ nhớ con lắm”
Lăng Chi Hiên sựng người, vẻ mặt như vô cùng ngạc nhiên: “Bà là ai?”
Cả Lăng Thành và Lăng phu nhân đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Con thật sự ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không nhớ?” Lăng Thành trầm ngâm rồi lên tiếng, vẻ mặt dù vẫn còn vẻ lạnh nhạt nhưng lại mang vài phần hòa ái. Khuôn mặt của Lăng Chi Hiên có thể nói giống người đàn ông này đến bảy tám phần.
“Cha mẹ ruột…. của tôi!?” Lăng Chi Hiên vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn hai người trước mặt.
Lăng phu nhân bỗng bật khóc nức nở trông thật thương tâm. Lăng Thành đến đỡ lấy bà ấy rồi quay qua nói với Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt: “Chúng ta có thể lên nhà rồi nói tiếp được không?”
Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn sư phụ nhà mình như hỏi ý kiến, Lăng Chi Hiên gật đầu với cô.
Căn hộ 307
Không khí trầm mặc bao quanh lấy phòng khách, không một ai nói gì. Duy chỉ có Giang Tĩnh Lộ là vẫn còn ngồi khóc thật thương tâm, Lăng Thành ngồi bên cạnh vuốt vuốt phía sau lưng cho bà ấy.
“Có thật hai người là cha mẹ của tôi?” Lăng Chi Hiên trầm mặc hỏi.
“Đúng vậy, mẹ là mẹ của con đây” Lăng phu nhân nước mắt chảy dài gật đầu.
Lăng Thành gật đầu với người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đang cung kính đứng phía sau ghế salon, người đàn ông lập tức mở vali đang cầm trên tay ra. Trong đó chính là tất cả những giấy tờ tùy thân và hình ảnh của Lăng Chi Hiên từ khi anh còn nhỏ đến tận trước khi anh bị mất tích.
Lăng Chi Hiên lập tức xem xét giấy tờ tùy thân của mình. Còn Dạ Nguyệt thì nhìn nhìn trong đống hình của sư phụ nhà mình, cô bỗng chú ý đến một điểm giống nhau của tất cả các tấm hình, đó là sư phụ không bao giờ mỉm cười, vẻ mặt lúc nào cũng là lạnh nhạt không chút cảm xúc. Duy chỉ có một tấm hình có lẽ được chụp lúc sư phụ 3 tuổi, nụ cười tươi rạng rỡ trên khuôn mặt của một cậu bé vô cùng đáng yêu. Dạ Nguyệt thích thú chăm chú nhìn tấm hình đến ngơ ngẩn cả người, sư phụ lúc nhỏ quả thật là đáng yêu quá đi aaaaaaa, nhìn là muốn cắn một miếng ngay và luôn.
“Con đã tin chưa?” Lăng Thành không nhanh không chậm nói rồi ông thở dài. “Vốn dĩ lúc ba nghe Trí Thanh nói ba cũng không tin nhưng hôm nay có lẽ không tin cũng không được rồi”
Lăng Chi Hiên không nói gì, vẻ mặt như vô cùng hoang mang nhìn hai người đang ngồi đối diện.
“Huhu Hiên của mẹ, tại sao lại như thế này?” Lăng phu nhân ôm lấy Lăng Thành đau lòng nói.
Lăng Thành lại vuốt vuốt lưng bà an ủi: “Ba nghĩ con nên chuyển về sống với gia đình, ba cũng đã chuẩn bị một bác sĩ giỏi từ bên Mỹ về để điều trị cho con. Hy vọng con sẽ đồng ý về với chúng ta. Mẹ con từ sau khi con mất tích luôn lo lắng cho con đến mất ăn mất ngủ”
Lăng Chi Hiên trầm mặc nghĩ, sau đó ngẩn đầu lên kiên định nói: “Con sẽ về nhưng sẽ về cùng với cô ấy” nói rồi nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt.
Lăng Thành lúc này mới nhìn sang cô gái nhỏ nhắn đang ngồi bên cạnh Lăng Chi Hiên, trong đáy mắt xoẹt qua tia sát ý nhưng rất nhanh đã che giấu nó đi. Hừ! Cô ta chính là kẻ đã cứu nó. Được thôi, như vậy ông sẽ tiện mà ra tay hơn.
“Được” rồi ông quay sang nở nụ cười hiền hòa nhìn Dạ Nguyệt. “Rất cám ơn cháu vì đã cứu con trai bác”
Dạ Nguyệt không biết nói gì, cô chỉ gật đầu cười cười cho xong chuyện, khả năng giao tiếp của cô với người lạ chỉ là con số âm a, muốn cô nhiệt tình nói chuyện với người mới gặp thì chắc phải cần một khoảng thời gian nữa. Còn về chuyện cùng về với sư phụ, vì đã hứa với sư phụ nên cô cũng không thể từ chối được nữa.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến đó hai đứa” Lăng Thành hài lòng dìu Lăng phu nhân đứng dậy.
Lăng phu nhân trước khi ra khỏi cửa lưu luyến ôm lấy Lăng Chi Hiên, sau đó lưu luyến vuốt ve mặt anh một lúc mới cùng Lăng Thành rời đi.
Sau khi đóng cửa nhà lại, Lăng Chi Hiên lập tức ôm chặt lấy cô gái nhỏ nhà mình.
“Hiên!?” Dạ Nguyệt cũng ôm lấy sư phụ, nghi ngờ hỏi, không hiểu sao cô lại cảm thấy sư phụ như đang rất là tức giận.
Lăng Chi Hiên không nói gì, anh bế Dạ Nguyệt lên rồi hôn vào môi Dạ Nguyệt, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa mạnh bạo cũng thật cuồng nhiệt. Lúc này đầu óc Dạ Nguyệt trống rỗng chìm dần vào trong nụ hôn mê loạn.
Lăng Chi Hiên vừa hôn vừa bế Dạ Nguyệt đi vào phòng ngủ, để Dạ Nguyệt nằm xuống đệm rồi anh tiếp tục cắn mút lấy môi Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt thụ động đáp trả lại nụ hôn của anh, môi lưỡi hai người quấn quít dây dưa nhau không rời cho đến khi không thở được nữa. Lăng Chi Hiên liếm môi cô gái nhỏ nhà mình đầy thỏa mãn.
“Anh nặng quá” Dạ Nguyệt vừa hít lấy hít để không khí vừa nói, vì ai đó đang nằm đè lên người cô nên cô càng khó mà hít không khí a.
Lăng Chi Hiên cong khóe môi lên, anh hôn lên trán cô gái nhỏ: “Tha cho em lần này” rồi anh vừa ôm cô gái nhỏ vừa lật ngang nằm xuống giường.
“Anh thật sự muốn trở về?” Dạ Nguyệt nằm trong vòng tay ấm áp của sư phụ, nhẹ giọng hỏi. Cô không phải đứa ngốc mà không nhận ra, mỗi lần sư phụ gặp lại những người đó thì sau đó đều giống như là đang rất giận dữ, cô thật sự không hiểu tại sao. Chuyện này thật sự là có ẩn tình nào khác nữa sao?
“Nếu được tôi không muốn trở về” Lăng Chi Hiên vuốt ve vết sẹo sau lưng cô gái nhỏ.
“Vì sao?” Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên chăm chú nhìn sư phụ, khó hiểu hỏi.
“Rồi em sẽ hiểu” Lăng Chi Hiên cúi đầu đối mắt với Dạ Nguyệt, nhịn không được anh lại liếm vào môi cô gái nhỏ.
“Em muốn ngủ trưa” Dạ Nguyệt nhanh chóng vùi đầu vào trong ngực của sư phụ, môi cô đã sưng lắm rồi a…… Còn chuyện này cô biết một ngày nào đó cô sẽ có câu trả lời.
Lăng Chi Hiên cười cười vỗ vỗ lưng cho cô gái nhỏ dễ ngủ, anh làm sao không biết cô gái nhỏ đang trốn. Khi thấy Dạ Nguyệt đã ngủ, Lăng Chi Hiên lại chuyển qua nét mặt âm trầm, sâu tận bên trong anh lại đang suy nghĩ đến những con người đó, anh nhất định không thể để ông ta làm hại đến Dạ Nguyệt, anh đã thấy sát ý trong mắt Lăng Thành và Lăng Trí Thanh dành cho Dạ Nguyệt của anh. Nên lúc nãy…… anh đã quyết định sẽ để Dạ Nguyệt ở lại đây, anh không muốn cô gái nhỏ của anh gặp bất kì nguy hiểm gì nữa.
*** 0w0 ***
“Đã xác nhận, nó thật sự đã mất trí nhớ” Lăng Thành âm trầm nói trong điện thoại. “Chúng ta sẽ đón nó về nhà rồi từ từ cho nó biến mất khỏi thế giới này….một lần nữa”
“Đã hiểu” Lăng Trí Thanh nhếch khóe môi lên cười ở đầu dây bên kia.