Đoàn xe rước tân nương tử dừng lại bên dưới bãi đổ xe, Lăng Chi Hiên xuống xe, nhanh chóng đi vòng qua cửa xe bên kia, anh giơ chân đá nhẹ cửa xe rồi mở cửa xe vươn người bế Dạ Nguyệt trên tay.
Dương Lãnh Thiên đặt chậu lửa xuống, Lăng Chi Hiên dễ dàng bước qua, bế cô gái nhỏ tiến thẳng vào thang máy đi lên tầng trên cùng.
Bước vào trong nhà, giờ phút này cũng đã được giăng đèn kết hoa dán giấy đỏ đỏ rực cả căn nhà, ở chính giữa nhà được đặt hai cái ghế gỗ thời xưa cùng hai tấm đệm đỏ thẳm ở phía trước, lúc này La Huệ Tâm cùng chồng bà ấy xuất hiện từ phía sau bếp cùng với Uông Tuấn Kiệt, Tuyết Lang và mười người đứng đầu trong Trung Tâm, tất cả mọi người đều một bộ vui mừng không che giấu đứng xung quanh khu vực đó ngắm nhìn tân lang tân nương trong bộ hỷ phục.
La Huệ Tâm và chồng bà ngồi an tọa trên hai chiếc ghế ở giữa nhà, vì Lăng Chi Hiên được coi như ba mẹ đã mất, nên anh nhờ La Huệ Tâm và chồng bà làm trưởng bối đại diện nhà tân lang, La Huệ Tâm tất nhiên vui mừng đồng ý.
Lăng Chi Hiên cẩn thận để Dạ Nguyệt đứng xuống, giúp cô hướng về phía La Huệ Tâm và chồng bà. Uông Tuấn Kiệt bước lên trước, ho nhẹ lớn giọng hô: "Tân lang tân nương, Nhất bái thiên địa"
Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt xoay về phía sau, cúi người bái trời đất.
"Nhị bái cao đường"
Cả hai xoay người trở lại, cúi người bái La Huệ Tâm và chồng bà.
"Phu thê giao bái"
Tim Dạ Nguyệt lúc này đập thật nhanh, mà Lăng Chi Hiên cũng không nhịn được mà hồi hợp, cả hai xoay người đối diện nhau, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai người cúi đầu giao bái.
"Dâng trà"
Lăng Chi Hiên giúp Dạ Nguyệt qùy xuống đệm trước mặt Hạ Dạ Lan, anh cũng qùy xuống đệm bên cạnh cô. Chú Trịnh từ sau bếp bưng khay trên đó có hai tách trà bước lên, đến đứng bên cạnh Lăng Chi Hiên.
"Dì chúc hai đứa hạnh phúc viên mãn, răng long đầu bạc, nhớ mau chóng có tiểu bảo bối để dì được bế cháu nữa nha" La Huệ Tâm mỉm cười đưa bao lì xì đỏ cho hai người.
Chồng bà cũng chúc phúc cả hai rồi đưa bao lì xì cho hai người.
"Con cám ơn dì dượng" Dạ Nguyệt lễ phép nói.
Chú Trịnh đưa khay trà đến trước mặt Lăng Chi Hiên, anh bưng một tách đưa cho Dạ Nguyệt cũng không quên nhỏ giọng dặn cô cẩn thận, rồi anh lấy tách trà còn lại trên khay. Cả hai dâng trà lên cho La Huệ Tâm và chồng bà, hai người nhận lấy, uống một ngụm đầy rồi để lại khay.
"Đưa vào động phòng"
Lăng Chi Hiên đỡ Dạ Nguyệt đứng dậy, Hắc Miêu và Linh Miêu thay anh đỡ Dạ Nguyệt lên phòng ngủ của hai người.
Còn lại mọi người đều kéo sang bên nhà của ba mẹ Dạ Nguyệt, lúc này ba mẹ cô cũng đã về tới cùng với Lưu Ánh Nhật và Thành Đông, hai bàn tiệc lớn cũng đã được bày ra giữa nhà, tất cả đều không khách sáo ngồi xuống bàn tiệc để bắt đầu ăn uống.
Lăng Chi Hiên đi một vòng kính rượu hết một lượt tất cả mọi người có mặt ở đây. Khi anh đang đi vào phòng tân hôn thì bị đám Uông Tuấn Kiệt cản lại, Uông Tuấn Kiệt muốn vào nháo tân phòng thì nhận được câu trả lời: "Cũng được nếu cậu không muốn cưới vợ nữa thì cứ việc"
Nghe xong Uông Tuấn Kiệt cùng những người còn lại giơ tay đầu hàng, không dám cản trở người nào đó vào gặp tân nương tử nữa.
... ...... ...... ...... ...
Dạ Nguyệt đang ngồi im lặng trên đệm ngủ mới toanh, cô cảm giác như dưới tấm đệm có rất nhiều hạt, cũng giống như lúc cô còn ở cổ đại.
Đúng lúc này tiếng mở đóng cửa phòng vang lên, tiếng bước chân trầm ổn đang bước lại gần chỗ cô, đôi chân trần của anh dừng lại trước mặt cô.
"Mệt không Bảo Bối?" Lăng Chi Hiên cười cười hỏi.
"Vâng, đầu em đang nặng lắm a" Dạ Nguyệt mếu nói.
Lăng Chi Hiên nhanh chóng lấy cành đào trên bàn, nhẹ nhàng vén khăn che mặt của cô gái nhỏ lên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thanh tú đến say đắm lòng người, anh chăm chú ngắm nhìn cô gái nhỏ đến mê say.
Mặt Dạ Nguyệt đỏ bừng lên, ngại ngùng nhìn lại anh: "Chúng ta không uống rượu hợp cẩn à?"
Nghe vậy anh mới bừng tỉnh, anh vươn tay tháo mão đội đầu nặng nề xuống cho vợ yêu, anh xoay người rót rượu vào hai chung nhỏ trên bàn.
Dạ Nguyệt lúc này mới có dịp nhìn phòng tân hôn, màng cửa đã che lại bức tường kính để lại không gian tách biệt không lọt chút ánh sáng nào vào phòng, quanh phòng cũng được dán chữ hỷ và những tấm lụa đỏ được treo ngang phía trên, khăn trãi bàn đỏ, phía trên bàn là đôi nến đỏ rực rỡ đang thắp sáng cả căn phòng tối, bình rượu nạm ngọc cổ cùng hai chung rượu cổ, cành đào để vén khăn che mặt. Tất cả làm cho cô có cảm giác như trở lại đêm tân hôn hôm đó ở cổ đại.
Anh đưa cho cô một chung rượu cổ, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, hai người vòng tay vào nhau uống rượu giao bôi.
Hai chiếc ly rơi xuống giường, Lăng Chi Hiên say đắm hôn vào môi cô gái nhỏ, mùi rượu lan tỏa ra khắp khoang miệng hai người, ánh nến vụt tắt trả lại không gian tối đen tĩnh mịch.
"Em cứ tưởng tiệc tối tàn rồi mới động phòng chứ a" tiếng nói thì thầm vang lên.
"Đến lúc đó chúng ta sẽ động phòng lần nữa"
"Á anh nhẹ chút a... tối nay còn phải đãi tiệc ở nhà hàng nữa... em không muốn đi tướng hai hàng đâu a"
"..."
"Cái người này... đáng ghét... lưu manh... uhm nhẹ chút a..."
********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo
Người đàn ông cao lớn khoảng sáu mươi mấy tuổi trầm ngâm đứng trước ngôi mộ, khu vực xung quanh cũng toàn những ngôi mộ nghiêm trang lặng lẽ dưới ánh mặt trời chiều, ông ấy cúi người đặt bó hoa trước mộ, dù đã nhiều tuổi nhưng cũng có thể thấy được trước đây ông ấy là một đại soái ca vô cùng anh tuấn lịch lãm.
"Em có thể yên tâm an nghĩ được rồi, cô bé ấy đã nhận kỷ vật của em, cả hai đứa giờ cũng đang rất hạnh phúc, anh đã tận mắt nhìn thấy chúng vui vẻ bên nhau" giọng điệu từ tính trầm ổn, ông mỉm cười nói.
"Anh Lăng, đến thăm chị của em à?" La Huệ Tâm từ xa bước đến, vừa nhìn thấy ông liền mỉm cười.
Người đàn ông này không phải ai khác chính là Lăng Tuấn, người năm xưa cứu La Huệ Nghi khỏi Lăng gia, cùng bà kết duyên vợ chồng, chăm sóc và yêu thương bà cho đến tận bây giờ, sau khi bà qua đời cũng không có ý định đi bước nữa.
"À chắc anh cũng biết hai đứa là ai rồi nên tôi không cần giới thiệu nữa " La Huệ Tâm cười nói.
Lúc này, phía sau bà xuất hiện thêm hai người nữa, Lăng Chi Hiên một tay ôm hũ tròn một tay nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt đang đi cạnh anh.
Lăng Tuấn không khỏi kinh ngạc nhìn hai người mới xuất hiện. Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt gật đầu với ông thay cho lời chào, bọn họ cũng biết ông là ai.
"Đây là mộ mẹ con" La Huệ Tâm vừa đặt bó hoa xuống vừa nói, nhìn ngôi mộ sạch sẽ tuôm tất, bà biết rõ người này ngày ngày vẫn đến đây thăm chị của bà, không để chị ấy có cơ hội cô đơn một phút giây nào dù chị ấy đã từ giã cõi đời.
Ông ấy cũng đang chờ ngày đó phải không? Giống như bà, ông ấy cũng đang đợi ngày được gặp lại chị ấy ở bên kia thế giới.
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống trước mộ, chấp tay lại khấn vái trong lòng: "Mẹ, lần đầu tiên con và Hiên đến đây thăm mẹ, anh ấy đã thật sự chấp nhận mẹ và yêu mẹ cũng như mẹ yêu anh ấy, con hứa sẽ thay mẹ yêu thương và chăm sóc anh ấy, hôm nay con và anh ấy đến còn dẫn theo cháu nội của mẹ, con xin nhờ mẹ chăm sóc tiểu bảo bối đầu lòng của chúng con"
Lăng Chi Hiên đứng cạnh cô gái nhỏ không nói gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn chăm chăm vào bức hình xinh đẹp của La Huệ Nghi trên bia mộ, trong ký ức mơ hồ của anh, nụ cười dịu dàng trìu mến vẫn như ẩn như hiện không bao giờ xóa nhòa được.
Lăng Tuấn nhìn cảnh tượng cả hai đứng trước bia mộ, ông cố gắng kìm nén lại xúc động cùng nước mắt, mà La Huệ Tâm cũng giống như ông, không khỏi xúc động, nước mắt lăn dài trên hai bên má.
Từ đó, bên cạnh ngôi mộ đó xuất hiện thêm một ngôi mộ nhỏ, cả hai ngôi mộ nằm gần gũi nhau, một lớn một nhỏ được bao phủ ấm áp bởi ánh mặt trời chiều dịu dàng.
... ...... ...... ...... .....
Tuần trăng mật của hai người kéo dài hai tháng, Lăng Chi Hiên dẫn Dạ Nguyệt đi thăm thú mọi nơi ở vùng đất Châu Âu cổ kính, mà nơi cả hai đặt chân đầu tiên chính là nước Pháp, Paris - Kinh đô ánh sáng hay còn được ví là Thành phố của tình yêu để thăm mộ của La Huệ Nghi.
Sau khi thăm mộ, Lăng Chi Hiên cùng Dạ Nguyệt lập tức lên máy bay đến một vùng ven biển của nước Pháp, cả hai đến một khách sạn quốc tế năm sao sang trọng ven biển, từ trong khách sạn có thể nhìn toàn bộ bao quát cảnh biển ở trước mặt.
Hai người được dẫn đến một phòng VIP nằm ở trên tầng cao nhất, căn phòng sang trọng rộng lớn lộng lẫy với đầy đủ tiện nghi.
"Woa, đẹp quá a" Dạ Nguyệt chạy đến cửa kính hướng ra phía biển, cô mở cửa bước ra hành lang phía ngoài, cảm nhận gió biển mát rượi trong ánh chiều tà, mặt trời đang từ từ lặn xuống biển.
"Bảo Bối" Lăng Chi Hiên ôm từ phía sau cô, hôn vào phía sau hõm cổ cô.
Dạ Nguyệt chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của anh.
Rinh!! Rinh!! Lúc này điện thoại của Lăng Chi Hiên reo lên, anh nhíu mày không đành buông cô gái nhỏ ra nghe điện thoại, Dạ Nguyệt buồn cười nhìn theo bóng dáng anh đi vào bên trong phòng.
"Bảo Bối, anh phải đi giải quyết công việc một chút" Lăng Chi Hiên nhíu nhíu mày không vui nói với cô.
Chắc là bên Trung Tâm gọi, Dạ Nguyệt nghĩ thầm, cô cười cười: "Anh đi đi, nhớ về ăn tối với em là được"
"Anh chỉ đi khoảng một tiếng thôi rồi sẽ về ngay với em" Lăng Chi Hiên hôn vào môi cô.
Sau khi Lăng Chi Hiên đi khỏi, Dạ Nguyệt mở vali sắp xếp quần áo của cô và anh vào tủ, đem đồ dùng cá nhân để vào trong phòng tắm lớn, chỉ phòng tắm thôi cũng đã bằng với căn hộ chung cư nhỏ mà cô đã thuê để đi học trước đây.
Sắp xếp xong mọi thứ, Dạ Nguyệt nằm xuống giường, mơ màng nhìn ra ngoài biển, cô ngủ quên lúc nào không hay...
Một tiếng sau đó, Dạ Nguyệt thức dậy vì tiếng gọi cửa, cô nửa tỉnh nửa mê đi mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Hắc Miêu và Linh Miêu đứng trước cửa.
Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn hai cô gái xinh đẹp đang mỉm cười thật tươi trước mặt cô, cô không nghĩ là bọn họ cũng đang ở Pháp a.
"Phu Nhân, phiền cô đi theo chúng tôi" Hắc Miêu lém lĩnh nói.
"Đi đâu a?" Dạ Nguyệt ngơ ngác hỏi.
"Rồi cô sẽ biết" Hắc Miêu nháy mắt với Dạ Nguyệt.
Linh Miêu vươn tay dùng một miếng bịt mắt bịt mắt Dạ Nguyệt lại. Tiếp sau đó Dạ Nguyệt chỉ biết mình bị đưa đến một nơi nào đó, bịt mắt được mở ra, cô chỉ thấy mình đang ngồi bên trong một căn phòng lạ lẫm cùng hai người, có thêm một cô gái xinh đẹp khác xuất hiện và bắt đầu trang điểm cho cô, sau khi trang điểm xong cô lại bị bịt mắt bằng một tấm vải mềm mại, có người bắt đầu thay quần áo cho cô mà cô nghĩ đó là quần áo dạ hội, làm tóc cho cô, mang giày cho cô.
"Phu Nhân, xin hãy đi theo tôi" giọng nói của Hắc Miêu lại vang lên bên tai.
Dạ Nguyệt chậm rãi bước đi cùng với Hắc Miêu đang giữ lấy tay cô, cô nghĩ có khi bọn họ đã chuẩn bị một buổi dạ tiệc mà muốn làm cho cô bất ngờ đây mà, có lẽ vì vậy mà anh mới đi trước để chuẩn bị.
Tấm vải bịt mắt cuối cùng cũng được tháo ra, Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt mình qua mạng che mặt trắng của cô dâu.
Đó là một nhà thờ rộng lớn bên cạnh bờ biển, lúc này nhà thờ đã được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, có rất đông người đang ngồi bên trong và cô nhận ra vài người trong số đó, tất cả bọn họ đều là người của Trung tâm, có cả mẹ cô, dì Huệ Tâm, chồng dì ấy, chú Lăng Tuấn, Tuyết Lang, Ánh Nhật, Thành Đông, Tuấn Kiệt, Tiểu Anh, Tiểu Y và Lưu An. Tất cả mọi người trong giáo đường đều đang hướng mắt tập trung nhìn về cô.
Dạ Nguyệt không thể tin được nhìn bộ váy cưới lộng lẫy màu trắng tinh khôi cô đang mặc, trước mặt cô là một tấm thảm nhung đỏ thẫm trải dài từ ngay chỗ cô đang đứng đến tận bên trong bục nhà thờ, nơi có cha xứ đang đứng đó mỉm cười nhìn cô, mà người đang mỉm cười dịu dàng chói mắt nhìn cô từ nơi đó có thêm một người nữa...... chính là anh.
Anh đang mặc bộ lễ phục màu trắng tuyệt đẹp, dáng người cao lớn lưng thẳng tấp, khuôn mặt tuyệt mỹ với nụ cười dịu dàng luôn ngự trên môi, đôi mắt hẹp dài đen láy sâu thẳm giờ phút này ánh lên những tia sáng hạnh phúc yêu thương, anh đang chăm chú nhìn cô, chờ đợi cô...
"Nào con gái của ba" ba Dạ Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, ông đưa bóa hoa cưới thật đẹp cho cô rồi ông đưa cánh tay ra để cô giữ lấy nó, dịu dàng nói. "Người đàn ông của con đang đợi con đấy"
Dạ Nguyệt xúc động nhìn ông, cô vòng tay sang giữ lấy tay ông, đúng lúc này giai điệu du dương từ người đánh đàn piano ở bên góc của nhà thờ vang lên, mọi người đều hồi hợp nhìn Dạ Nguyệt và ba của cô.
Hai đứa trẻ một gái một trai cũng đã xuất hiện ở phía trước mặt cô tự bao giờ, trên tay của cả hai là một giỏ đầy cánh hoa hồng.
"Đi nào con gái ngoan" ba của Dạ Nguyệt bắt đầu bước đi cùng với cô, theo sau những bước chân nhỏ bé của hai bé con trước mặt, cả hai đứa vừa đi vừa tung những hoa hồng xinh đẹp lên cao rồi rơi xuống xung quanh và trên tấm thảm nhung đỏ.
Giờ khắc thiêng liêng này làm tim Dạ Nguyệt đập càng lúc càng loạn nhịp, cô vẫn chưa thể tin vào chuyện đang diễn ra lúc này, cứ như cô đang bước đi trong chính giấc mơ của mình.
Cho đến khi ba cô nắm lấy tay cô, để tay nhỏ của cô lên bàn tay to lớn ấm áp của anh kèm theo câu nói: "Ba giao bảo bối của ba lại cho con, hãy thay ba chăm sóc và yêu thương con bé đến khi cả hai nhắm mắt xuôi tay"
"Vâng!" Lăng Chi Hiên không chút do dự đồng ý, giọng nói trầm ấm của anh vang vọng khắp lễ đường, vang vọng vào sâu tận trái tim đang thổn thức của cô.
Anh nắm chặt lấy tay cô, cả hai hướng về phía cha xứ đang đứng. Lúc này, cha xứ bắt đầu tiến hành nghi thức cưới. Cuối cùng là lời tuyên thệ cảm động lòng người.
"Anh chị em thân mến, để cử hành nghi lễ này, chúng ta vui mừng sum họp trong nhà Chúa, chung quanh anh Lăng Chi Hiên và chị Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt trong ngày họ quyết định lập gia đình.
Đối với họ đây là giờ phút quan trọng đặc biệt. Vì vậy, chúng ta hãy lấy lòng yêu mến, nghĩa bạn bè và lời cầu nguyện đượm tình huynh đệ mà nâng đỡ họ, hãy cùng họ lắng nghe lời Chúa nói với chúng ta hôm nay, rồi cùng với Hội Thánh và nhờ Chúa Giêsu Kitô, khẩn khoản van nài Chúa Cha, xin Ngài lấy lòng nhân hậu đón nhận, ban phúc lành và làm cho các tôi tớ Chúa sắp kết hôn với nhau đây được mãi mãi nên một"
"Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau"
"Chú rể Lăng Chi Hiên, con có đồng ý nhận cô dâu Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng vợ mọi ngày suốt đời không?" cha xứ hỏi Lăng Chi Hiên.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, yêu thương lan tỏa đến đáy mắt: "Con đồng ý"
"Cô dâu Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt, con có đồng ý nhận chú rể Lăng Chi Hiên làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng mọi ngày suốt đời không?" cha xứ lại hỏi Dạ Nguyệt.
Cô cũng chăm chú nhìn vào ánh mắt tràn đầy thâm tình của anh, dịu dàng mỉm cười: "Con đồng ý"
"Xin Thiên Chúa đoái thương xác nhận sự ưng thuận mà chúng con đã tỏ bày trước Hội Thánh và xin Người đổ tràn đầy ơn phúc cho chúng con. Sự gì Thiên Chúa liên kết, loài người không được phân ly. Amen"
Cha xứ làm phép rồi nói: "Xin Thiên Chúa chúc phúc cho những chiếc nhẫn này, mà hai người trao cho nhau, để làm bằng chứng tình yêu và trung thành. Hai con hãy trao nhẫn cho nhau"
Lăng Chi Hiên lấy chiếc nhẫn nhỏ nhắn trong suốt trên khay, vừa xỏ nhẫn vào ngón tay cô gái nhỏ vừa nói: "Em hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của anh. Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần"
Mắt Dạ Nguyệt lúc này đã đỏ lên, cay cay, cô lấy nhẫn của anh trên khay, vừa xỏ nhẫn vào ngón áp út của anh vừa nói: "Anh hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của em. Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần"
Tất cả mọi người bên trong lễ đường đều vỗ tay thật lớn, ai ai cũng một điệu xúc động và vui mừng khi chứng kiến thời khắc thiêng liêng của hai người.
"Chú rể có thể vén khăn voan và hôn cô dâu" Cha xứ mỉm cười hoàn thành nghi thức.
Lăng Chi Hiên chậm rãi vén khăn voan trắng của cô gái nhỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú với đôi mắt to tròn lấp lánh những giọt lệ trong suốt hiện ra đẹp rực rỡ trước mắt anh.
"Anh yêu em, Nguyệt Nguyệt" anh thâm tình nói rồi trao cho cô nụ hôn nồng nàn trước màn vỗ tay càng lúc càng nồng nhiệt của những người có mặt ở đây.
Lễ cưới lộng lẫy kết thúc, bó hoa cưới được tung lên cao và rơi vào tay của Linh Miêu, người tiếp theo lên xe bông có lẽ là cô rồi.
Sau đó Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt quay trở về Paris, tiếp tục tuần trăng mật ngọt ngào của hai người, đi vòng quanh khắp Châu Âu cổ kính trong suốt hai tháng.
Nhưng không dừng lại ở đó, Lăng Chi Hiên dùng thời gian cả đời của anh để thực hiện lời hứa đưa Dạ Nguyệt đi du lịch khắp thế giới.
Và... cuộc đời họ vẫn mãi mãi tiếp diễn về sau.
> HOÀN CHÍNH VĂN <