Em Muốn Hạnh Phúc Bên Anh

Chương 5




Từ Mạn ăn cơm tối với bố mẹ ở bệnh viện mà không nói câu gì cả.

Lý Mẫn nhận thấy vẻ thẫn thờ của con gái mình bèn gọi: “Mạn Mạn à, ở nhà chỉ có một mình Diệc Thâm thôi, con mau về sớm đi, ở đây có mẹ chăm sóc cho bố là được rồi, bác sĩ cũng nói ngày mai có thể xuất viện.”

“Con ở thêm một lát nữa.” Anh ta sao có thể ở một mình chứ? Giờ chắc anh ta đang ở bên cạnh Thẩm Tâm Noãn rồi, cô bật cười, nhưng nỗi đau trong lòng thì chỉ cô mới biết.

“Cãi nhau à?” Từ Đình Nghị nhìn con gái, tuy cô không nói gì, nhưng ông biết rõ một điều, tình cảm của họ trước nay không tốt lắm, từ đầu, lúc ông gả con gái mình đi đã thấy rõ Lục Diệc Thâm không hề hài lòng.

Từ Mạn sợ bố mẹ nhìn ra, sợ sẽ khiến họ lo lắng về chuyện của mình, thế nên bèn đứng dậy cười nói: “Bố không mong con gái mình được hạnh phúc sao? Nếu bố mẹ đã không chào đón con thì thôi con về vậy, ngày mai con sẽ đến đón bố xuất viện.”

Nói xong, cô chào bố mẹ rồi rời đi.

Về đến nhà, thấy xe của Lục Diệc Thâm đang đỗ trước cửa, cô cảm thấy bất ngờ, anh ta lại quay về đây sao?

Đỗ xong xe, cô bước vào nhà, phòng khách không hề mở đèn. Cô bật đèn lên, cởi giày bước vào trong, đảo mắt nhìn phòng khách một lượt mới thấy Lục Diệc Thâm đang ngồi trên sô pha, bèn cau mày hỏi: “Sao anh không bật đèn?”

Lục Diệc Thâm không thèm trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô bán căn nhà ở đường Phúc Hi rồi sao?”

Cô ngẩn người một lúc, sau đó lấy lại vẻ điềm tĩnh: “Đúng thế.”

Nói xong, cô bước lên lầu, Lục Diệc Thâm lập tức đứng dậy, chạy theo nắm lấy cánh tay cô: “Tại sao?”

Từ Mạn quay lại nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, bất giác cảm thấy nực cười: “Anh quan tâm sao? Nếu anh không quan tâm thì hỏi tôi làm gì? Anh không thấy mình làm chuyện thừa thãi rồi sao?”

Lục Diệc Thâm nắm chặt tay của Từ Mạn, thái độ này của cô khiến anh cảm thấy hơi bất an, anh nhìn cô chằm chằm: “Tôi là chồng cô, tôi có quyền được biết!”

“Ha ha.” Từ Mạn cười lạnh lùng, chồng của cô ư, lúc trước cảm giác được anh gọi là vợ, được gọi anh là chồng đúng là một cảm giác hạnh phúc, nhưng giờ đây cô chỉ cảm thấy nhục nhã mà thôi.

Nếu anh thật sự xem cô là vợ thì tại sao lại không giúp cô, bây giờ lại đến đây chất vấn?

“Diệc Thâm, anh đừng làm chuyện ấu trĩ thế này nữa.” Dứt lời, cô vung tay ra rồi đẩy cửa bước vào phòng.

Anh ấu trĩ ư?

Lục Diệc Thâm lập tức bước theo, đẩy mạnh cô vào cửa, hai tay chặn hai bên người cô, nhìn thẳng vào mắt cô bằng ánh mắt giận dữ: “Tôi ấu trĩ ư? Hôm nay tôi sẽ ấu trĩ cho cô xem.”

Lời nói còn chưa dứt, anh đã lao vào hôn cô, nụ hôn của anh không hề có chút dịu dàng mà mạnh mẽ như một cơn hồng thủy, không thể chống đỡ nổi.

Cảm thấy môi mình đau đớn vì bị anh giày vò, Từ Mạn vung hai tay vào ngực đẩy anh ra.

Nhưng cô càng cự tuyệt, Lục Diệc Thâm càng nổi giận, càng không muốn buông tha.

Lục Diệc Thâm lúc này hệt như một con mãnh thú, còn Từ Mạn chính là con cừu mà anh muốn săn.

Động tác của anh mạnh bạo, không hề có chút dịu dàng nào.

“Lục Diệc Thâm, tôi không muốn làm chuyện đó với anh!”

Lục Diệc Tâm cười lạnh lùng, “Thế thì cô muốn làm với ai? Vội vàng bán nhà thế này là muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”

“Lục Diệc Thâm, anh là đồ không có lương tâm… a…”

Anh mạnh bạo xông đến, cắn vào tai cô, miết lưỡi dọc theo vành tai rồi đột ngột đè mạnh người lên, phát ra tiếng thở hổn hển đầy mê hoặc, “Thế này thì có lương tâm chưa? Cô ở một mình chắc là cô đơn lắm, thèm đàn ông lắm đúng không?”

Từ Mạn cắn chặt môi, không để bản thân mình phát ra tiếng gì.

Biết Lục Diệc Thâm đang sỉ nhục mình nhưng không thể phản kháng nổi, cô đành phải dùng cách này để chống cự lại anh.

Nhưng cô càng yên lặng, anh lại càng muốn giày vò cô, động tác càng lúc càng mạnh bạo hơn, như muốn trút ngọn lửa trong lòng mình sang cho cô.

Từ Mạn vẫn kiên cường, cắn chặt môi đến tóe máu mà vẫn không phát ra tiếng gì.

Lục Diệc Thâm giữ chặt hông cô rồi đẩy cô ra phía lan can ban công, nửa thân trên của cô gần như nhoài cả ra ngoài, rất có khả năng sẽ bị ngã xuống.

“Lục Diệc Thâm, đồ khốn kiếp… á!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.