Lục Diệc Thâm bước ra ngoài nhanh như một cơn gió, lướt ngang qua người Từ Mạn, Từ Mạn đứng không vững nên bị ngã, cô vội vàng theo bản năng ôm lấy bụng mình: “Diệc Thâm…”
Rầm!
Lời nói còn chưa dứt thì cánh cửa đã đóng sầm lại.
Quả nhiên, người anh ấy yêu vẫn là Thẩm Tâm Noãn.
Chỉ một cuộc điện thoại thôi đã khiến anh ấy như mất hồn.
Cô lồm bồm bò dậy, không thấy bụng có gì khó chịu bèn đứng thẳng lên, bám vào cầu thang, đúng lúc chuẩn bị bước lên lầu thì điện thoại chợt vang lên, cô bắt máy, là mẹ cô gọi điện đến.
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“Mạn Mạn à, đáng lẽ mẹ không được gọi cho con đâu, mẹ lén gọi cho con đấy…”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe giọng của mẹ, cô biết ngay là có chuyện nên rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
“Từ lúc công ty rút khoản tiền lớn đó ra thì có rất nhiều dự án không thể làm được, lúc trước một công trình của công ty gặp vấn đề, cần tiền, bố con đã dùng cổ phần công ty để thế chấp vay tiền, giờ đến thời hạn thanh toán rồi, nhưng công trình vẫn bị trì hoãn không hoàn thành đúng thời hạn.
Bố con cố kéo dài thêm một tuần cũng không gom đủ tiền, hôm nay người ta đến công ty đòi nợ, nếu như vẫn không trả được thì sẽ mất công ty, bố con nghe xong đã ngất xỉu, giờ vẫn đang ở trong bệnh viện…”
“Tại sao không báo cho con biết sớm? Bố sao rồi? Giờ con sẽ qua đó ngay.” Cô quay người định bước ra ngoài.
“Bố con không sao cả, giờ muộn rồi con đừng qua, bố con không cho mẹ nói, nếu biết mẹ gọi điện cho con thì thế nào cũng giận mẹ, ngày mai con hãy đến, bố con tỉnh rồi, mẹ cúp máy đây… tút… tút…”
Cô đứng giữa phòng khách, nắm chặt điện thoại trong tay. Từ sau lần bốn năm trước, công ty đầu tư một khoản tiền lớn cho tập đoàn Hằng Khang của nhà họ Lục thì liên tục đi xuống, cô hiểu được vì sao bố cô lại không nói gì, bởi ông sợ con gái mình sẽ chịu uất ức ở nhà họ Lục, lúc đầu ông bỏ ra tất cả là vì muốn cô không bị nhà họ Lục xem thường.
Nghĩ đến bố, cô không kiềm được nước mắt, nếu nói đến người đàn ông yêu thương cô nhất trên đời này thì người đó chắc chắn là bố.
Cô lau nước mắt, quyết định gọi cho Lục Diệc Thâm.
Cho dù có là cầu xin thì cô cũng chấp nhận, chỉ cần có thể cứu được công ty, cô không thể giương mắt nhìn tâm huyết cả đời của bố mình sụp đổ như thế được.
Chung cư Lam Thiên.
Chung cư Lam Thiên là chung cư mà Lục Diệc Thâm mua tặng cho Thẩm Tâm Noãn.
Câu đầu tiên mà Lục Diệc Thâm hỏi khi vừa bước vào chính là, “Em có thai rồi sao?”
Lúc đầu, khi mới kết hôn, anh thật sự rất ghét Từ Mạn, bởi cô là người đã khiến anh phụ lòng Thẩm Tâm Noãn.
Anh thường hay cố tình dẫn Thẩm Tâm Noãn đến trước mặt cô để chọc giận cô, nhưng…
Ánh mắt Thẩm Tâm Noãn rưng rưng, nhưng không rơi giọt nước mắt nào, “Một tháng trước, vào hôm kỉ niệm ngày cưới với Mạn Mạn, anh đã uống say…”
Lục Diệc Thâm cau mày, đêm đó đúng là anh uống hơi nhiều, nhưng vẫn nhớ hình như mình đã làm chuyện đó với Từ Mạn.
“Em biết, em biết giờ mình là kẻ thứ ba, anh không muốn nhận cũng không sao, em sẽ tự mình nuôi con.” Thẩm Tâm Noãn lau mắt rồi nhìn Lục Diệc Thâm, “Anh đi đi, em sẽ không khiến anh khó xử.”
Lục Diệc Thâm nhìn Thẩm Tâm Noãn, “Em thay đổi rồi.”
“Là em thay đổi hay anh thay đổi? Rõ ràng chúng ta mới là một đôi yêu nhau, nhưng anh lại biến em trở thành người thứ ba bị người ta chỉ trích, anh còn luôn miệng nói là yêu em, giờ em có thai đứa con của anh rồi, anh lại không tin!”
Thẩm Tâm Noãn hệt như đang lên cơn kích động.
Dáng vẻ này của cô cũng giống hệt như bốn năm trước, khi biết tin anh sắp lấy Từ Mạn.
Đều vô cùng mất kiểm soát.
“Anh muốn em cùng anh đóng kịch, nói rằng chỉ cần chọc giận khiến cho Từ Mạn đưa đơn li hôn thì anh sẽ lấy em, có thật như vậy không? Hay là vì anh bị Từ Mạn xem thường nên mới muốn làm như thế?”
“Diệc Thâm, anh đã phản bội lại tình yêu của chúng ta, anh đã yêu Từ Mạn rồi!”
“Không phải!”
Anh chỉ cảm thấy ghét dáng vẻ giả vờ của Từ Mạn ở trước mặt mình, nhưng… đó là yêu sao?