Vừa vào phòng, Từ Mạn đã ôm lấy bụng ngồi xuống sô pha, từ lúc gặp mặt Thẩm Tâm Noãn ở quán cà phê, cô đã luôn cảm thấy khó chịu.
Lồng ngực thấy khó thở, trán lấm tấm mồ hôi, cô nhíu mày, trong lòng hiểu rõ đây là cảm giác gì.
Cô sợ hãi, đi chân không bước nhanh xuống lầu, nhưng lại đúng lúc Thẩm Tâm Noãn đang bưng thức ăn lên.
“Cậu đi đâu thế?”
“Tránh ra!” Từ Mạn đẩy kẻ ngáng đường mình, nhưng cả người mệt mỏi, cánh tay không có một chút sức lực nào, dù vậy Thẩm Tâm Noãn vẫn cứ ngã lăn ra.
Cô ta nằm ra đất, ôm lấy bụng, tỏ vẻ đau đớn.
Lục Diệc Thâm liền bước lấy dìu Thẩm Tâm Noãn, “Em không sao chứ?”
Thẩm Tâm Noãn cúi đầu nói bằng giọng uất ức: “Em không sao, anh cũng đừng trách Mạn Mạn, là lỗi của em.”
Từ Mạn lạnh lùng nhìn người phụ nữ hễ động ra là tỏ vẻ đáng thương ấy.
Lục Diệc Thâm liếc mắt nhìn Từ Mạn, “Cô không vui thì cứ trút lên đầu tôi, đừng động vào cô ấy.”
Từ Mạn nhìn Lục Diệc Thâm một lúc rồi cười khinh bỉ, “Đừng động vào cô ta? Anh thấy đau lòng không chịu nổi đúng không?”
Rồi Từ Mạn nổi điên lên, cô ôm lấy ngực, nheo mắt nhìn Lục Diệc Thâm, “Từ Mạn này thật sự đã mù rồi, sao lại thích anh kia chứ? Cứ trút lên đầu anh sao? Được thôi, Lục Diệc Thâm, anh đi chết đi.”
Dứt lời, Từ Mạn lướt qua người Lục Diệc Thâm rồi bước ra ngoài cửa.
Vừa bước ra ngoài, nước mắt của cô đã liền tuôn rơi.
Một dòng nước ấm chợt theo chân cô chảy dần xuống dưới.
Cô muốn trấn tĩnh lại, nhưng không thể kiềm chế được bản thân, cô rất sợ, sợ đứa con sẽ bị mất.
Cũng may có một tài xế taxi tốt bụng đã đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết cô rất dễ bị sảy thai do cơ thể quá yếu.
Đứa con khó mà giữ được.
Từ Mạn nằm trên giường nhìn bác sĩ, “Khả năng giữ được cao nhất là bao nhiêu?”
“Khoảng bốn mươi phần trăm.”
Cơ hội không đến một nửa, Từ Mạn nghe mà lòng đau như cắt.
Cô ôm chặt lấy bụng mình, tính mạng của cô và đứa bé là do bố cô hi sinh đánh đổi lấy, sao cô có thể dễ dàng từ bỏ được?
“Bằng bất kì giá nào tôi cũng phải giữ được đứa bé.”
Bác sĩ gật đầu: “Tôi sẽ kê thuốc dưỡng thai cho cô, cô phải luôn giữ tâm trạng của mình vui vẻ, tốt nhất không được để mình bị kích động.”
“Được.” Từ Mạn vội vàng đồng ý.
“Nhưng giờ cô không được xuất viện, cần phải quan sát thêm, nếu không có hiện tượng sảy thì mới được về nhà tịnh dưỡng.” Bác sĩ nói xong lại dặn dò thêm một câu: “Phòng bệnh bên khoa sản đã chật cứng rồi, bên khoa xương vẫn còn nhiều phòng trống, cô tạm thời qua bên đó, đợi khi nào bên đây có phòng trống rồi chúng tôi sẽ điều cô quay lại.”
“Được, không sao.” Từ Mạn rất hợp tác, làm thủ tục nhập viện.
Cô nằm trên giường nhưng không ngủ được, đột nhiên cửa phòng bật mở, Lục Diệc Thâm bước vào.
Anh có thể xuất hiện nhanh như vậy thật sự khiến cô bất ngờ.
“Tại sao lại nằm ở khoa xương, bị thương rồi sao?” Lục Diệc Thâm đứng bên cạnh giường nhìn gương mặt trắng bệch của Từ Mạn.
“Tôi bị trật chân.” Từ Mạn nói bừa một câu.
“Để tôi xem.” Vừa nói anh vừa xăn quần của Từ Mạn lên, nhưng cô không cho, “Sao anh có thời gian mà quan tâm tôi? Không phải anh nên ở nhà lo lắng cho cục cưng của anh sao?”
Lục Diệc Thâm lặng lẽ nhìn Từ Mạn, sa sầm nét mặt, “Cô hận tôi đến mức muốn tôi chết đúng không?”
Từ Mạn không trả lời.
Lục Diệc Thâm ngồi xuống bên cạnh, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi muốn cho con của tôi và Noãn Noãn một gia đình, hơn nữa giờ cô lại hận tôi như thế, vậy chúng ta li hôn đi.”
Gương mặt Từ Mạn trấn tĩnh như nước ao tù, không một chút biến sắc.
Nhưng bàn tay đặt dưới chăn của cô thì lại run lên, bán đứng đi vẻ trấn tĩnh trên mặt cô.
Móng tay như muốn đâm thủng lớp chăn, đâm xuyên vào trong tim.
Cô cố nén giọng: “Lục Diệc Thâm, anh không có chút nuối tiếc nào sao? Kết hôn đã bốn năm rồi, lẽ nào anh không có chút tình cảm người thân nào với tôi sao?”