Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 37




Editor: Điềm

Beta: Sara

“Sân trượt patin …” Thời Nghiên không tìm thấy sân trượt nào gần cổng trường. Mới đây, bộ Giáo dục đã cấm các quán cà phê, Internet và các địa điểm giải trí trong phạm vi 5km gần trường.

Thời Nghiên suy nghĩ chắc là không ở gần trường học, nhưng chắc chắn cách trường không xa.

Đáng tiếc, cô quá xa lạ với thành phố này. Sớm biết vậy trước khi ra ngoài cô nên hỏi Cung Tây Thi. Mặc dù điều này có thể sẽ rất xấu hổ…

Thời Nghiên đến bên lề đường mua một chai nước, nhìn thấy ông lão phía trước bán trứng luộc nước trà, nhỏ tiếng hỏi: “Ông ơi, ông có biết ở gần đây có sân trượt patin nào không?”

Ông lão ngước lên nhìn cô, thấp giọng thở dài, nói: “Bọn trẻ bây giờ không làm việc đàng hoàng, không lo học hành tử tế. Ngày nào cũng chỉ biết chơi mấy thứ này, không ra cái dạng gì, sau này trưởng thành rồi…”

Ông lão nói không ngừng, Thời Nghiên nháy mắt một cái lấy ra năm mươi đồng đưa qua.

Ông lão sững sờ, chậm rãi cầm lấy tiền nói: “Qua con đường phía trước kia, có cái cửa nhỏ, các biển báo đều rơi xuống rồi. Trên tường chỉ có nét vẽ xanh đỏ. “

Thời Nghiên gật đầu, quay người rời đi.

Tìm một hồi lâu, mới nhìn thấy cánh cửa nhỏ mà ông lão nói, thực sự là một cánh cửa nhỏ dày hình chữ nhật, giống như một cái lỗ bị khoét trên tường. Bức tường không giống như bị vẽ nguệch ngoạc, cửa không khóa, bên trong còn có tiếng nhạc và ánh đèn nhấp nháy.

Thời Nghiên chậm rãi đi vào, phía trước có một hành lang dài, đi đến cuối là một quầy kính, phía trên có ghi dòng chữ “Trượt patin mười đồng, cho thuê giày năm đồng”.

Một cô gái đang ngồi sau quầy, xem TV trên máy tính và cắn hạt hướng dương.

“Xin chào.” Thời Nghiên gọi cô ta, cô gái lười biếng ngẩng đầu nhìn cô trong bộ đồng phục học sinh, dáng vẻ không có gì là ngạc nhiên: “Trượt patin mười đồng một tiếng.”

“Hai tiếng, tôi không có giày.” Thời Nghiên đưa tiền rồi nhìn sang bên cạnh. Phía sau quầy kính có một sân trượt patin, bên trong có rất nhiều người, xen lẫn tiếng nhạc ồn ào.

Cô gái đưa vé cho cô: “Ra phía sau tìm người đưa giày.”

Thời Nghiên cầm lấy vé đi ra sau, tấm màn được đẩy ra, âm thanh càng đinh tai nhức óc.

Một nhóm người giống như một lũ quỷ đang trượt múa trên sân.

Thời Nghiên vô thức lùi lại, bịt mũi để che đi mùi vị kỳ quái, nhìn xung quanh. Không biết Hàn Khâm có ở bên trong hay không, ngộ nhỡ tìm nhầm chỗ, hoặc là có thể anh đã về nhà rồi.

“Cô có muốn đi giày không? Sao không nói chuyện?” Lỗ tai người con trai đeo đinh tai, đi qua tức giận chỉ tay, nói: “Bên kia có giày, tự mình chọn.”

Thời Nghiên nhìn anh ta, nhân viên bây giờ là thượng đế sao?

Thời Nghiên nhìn đôi giày trượt màu xám bên kia thì không muốn mang: “Tôi có thể ở một bên quan sát không? Tôi không biết chơi, chỉ nhìn thôi.”

Nghe vậy, anh ta nhìn cô một cách kỳ lạ, giống như một kẻ ngốc: “Vậy cô nhìn đi.”

“Ồ đúng rồi, cái sân trượt này của các anh có phải duy nhất không?” Thừa dịp anh ta chưa rời đi, Thời Nghiên lập tức gọi anh ta lại: “Cái đó, không phải có tầng hai sao?”

Thời Nghiên nhanh mắt nhìn thấy bên trong sân trượt có cầu thang đi lên.

“Bên kia?” Anh ta cười một cái: “Tầng hai có người bao rồi, chỉ có hội viên mới được lên.”

“Phòng bao? Tiền nhiều như thế?” Thời Nghiên cố tình nói như thế. Anh ta nghe được, lập tức đắc ý: “Đúng vậy, cô cho rằng bọn họ giống mấy học sinh nghèo kiết xác à?”

Thời Nghiên nhẫn nhịn trợn mắt, học sinh thì làm sao? Anh không phải là học sinh cũng chưa thấy anh giàu có?

“Vậy mở thẻ hội viên ở chỗ này cần bao nhiêu tiền?”

“Phí thấp nhất một tháng là hai trăm. “

“Nhiều như vậy ư, cũng không biết điều kiện như thế nào?” Thời Nghiên lẩm bẩm. Anh ta có hơi lo lắng, lập tức nói: “Vớ vẩn, ở trên rất sạch sẽ, cơ sở vật chất là tốt nhất, còn được cung cấp đồ uống.”

“Tốt như vậy? Anh thấy hết cách nên mới tâng bốc lung tung chứ gì?”

“Cô… Cô không tin, tôi…”

Anh ta kích động muốn nói thì đột nhiên có người vỗ vào vai, một người con trai lớn tuổi hơn anh ta một chút bước đến, thân hình cường tráng với vẻ mặt dữ tợn, nói: “Tối nay ở tầng hai có người đã bao chỗ rồi, ngày mai em gái hãy gia nhập hội viên nhé. Hôm nay thực sự xin lỗi, tôi tặng cô chai nước, cô xem có được không?”

Hắn ta nói với vẻ điềm tĩnh. Tuy rằng nhìn có hơi hung tợn nhưng rất có thiện ý, dường như không muốn nhiều lời với cô.

Thời Nghiên liếc mắt nhìn bên cạnh, chỉ có một mình hắn, kỳ lạ nhìn lầu hai. Ở đây gần trường học, theo như cô biết, trường học khác và khu phá dỡ đều ở gần đây, hình như Hàn Khâm ở mảng này có chút tiếng tăm, người này liệu có biết anh không.

“Thật vui.” Người con trai mỉm cười, siết chặt chiếc đinh tai ở bả vai của người con trai. Anh ta lập tức kêu đau, chạm phải ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, lập tức ủy khuất nói: “Nam Ca.”

“Tôi đến đây để tìm người, tôi…” Thời Nghiên thấy hắn muốn rời đi liền lập tức nói: “Tôi vừa rồi không biết xấu hổ mà nói.”

Nam Ca dường như không ngạc nhiên lắm, lạnh lùng nhìn cô.

“Bạn của tôi có vẻ như đang ở đây, nghe nói anh ấy đang trượt patin cùng với một cô gái ở đây. Tôi… Tôi muốn tìm anh ấy.” Thời Nghiên oán giận nói. Nam Ca vừa nghe thấy đã hiểu, thì ra là cô nhóc này đến tìm người yêu.

“Tầng hai chỗ chúng tôi không có cô gái nào, cô tìm nhầm rồi.”

“Làm sao có thể? Mọi người đều nói là ở đây. Bạn tôi tên là Hàn Khâm.”

Thời Nghiên nói xong, Nam Ca sững sờ, cô cũng không rõ, người này có quan hệ gì với Hàn Khâm, nếu là bạn bè thì còn dễ thương lượng, chỉ sợ là người xấu. Đến lúc đó bản thân đã chạy không kịp rồi.

“Hàn Khâm?” Người con trai đeo đinh tai lên tiếng trước, mặt nghi ngờ nhìn cô: “Cô có quan hệ gì với nó?”

Không phải anh ta đang nói nhảm sao? Thời Nghiên trợn to mắt ở trong lòng, nhưng cô rất vui vì anh ta hỏi, như thế chính là quen biết với Hàn Khâm rồi.

“Anh ấy ở đâu?” Thời Nghiên hỏi. Nam Ca cuối cùng cũng nói: “Ngồi đi, tôi lên lầu gọi.”

“Tôi đi cùng anh.”

Thời Nghiên nói xong, Nam Ca lạnh lùng nhìn cô, cô khó hiểu, người con trai bên cạnh kéo cô qua: “Cô làm gì vậy, đây không phải việc của con gái như cô.”

Nam Ca đi rồi, Thời Nghiên trợn mắt với anh ta: “Con gái thì đã sao? Anh không phải do con gái sinh ra à? Sau này đừng lấy con gái, sau này cũng không sinh được con gái.” 

Anh ta ngây người, nhất thời không biết nói gì. Thời Nghiên hừ lên tiếng: “Trẻ con không lớn không nhỏ.”

“Ai là trẻ con, tôi đủ mười tám tuổi rồi đấy. Cô là học sinh lớp mười hai lại nói tôi nhỏ.”

Thời Nghiên ngồi một bên đợi, lười phí lời với anh ta.

“Này, nhưng mà cô thực sự là bạn gái của Hàn Khâm à?” Hình như anh ta có vẻ thích thú.

“Cô nói con gái bọn cô…” Câu sau của anh ta còn chưa kịp nói đã bị Thời Nghiên trừng mắt qua, chuyển thành nói: “Hàn Khâm đang bàn chính sự, cô đừng theo dõi người ta suốt, phiền chết đi được.”

“Chuyện gì, quan trọng như vậy à?” Thời Nghiên tức giận nói. Anh ta kích động, lập tức nói: “Tất nhiên, đó là việc rất quan trọng. Thành tích của Hàn Khâm tốt lại còn thông minh, sao cậu ta lại tìm một người con gái như cô? Chuyện nhà cậu ta lớn như thế không thể kéo dài mãi…”

“Thời Nghiên.”

Thời Nghiên vừa định nín thở lắng nghe thì đột nhiên có người gọi cô. Cô bị dọa rùng mình, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Khâm đang đứng ở lan can, một chân gác lên lan can thấp, hai tay chống lên lan can, hơi nheo mắt nhìn cô từ xa.

Thời Nghiên đứng dậy: “Hàn Khâm.”

Cô đi về phía anh, nhưng bị một nhóm nam nữ trượt băng chặn lại. Xuyên qua đám đông, cô khẽ ngước nhìn anh.

Người con trai kia đã đi rồi, có lẽ vừa rồi Hàn Khâm cảnh cáo nhìn anh ta.

Lúc đi ra, Hàn Khâm nắm lấy tay của Thời Nghiên, nhưng cô không cảm thấy hứng thú, anh dùng lực khá mạnh, trên người còn có mùi nước trái cây trong máy điều hòa.

“Hàn Khâm…” Cô nhỏ tiếng nói. Hàn Khâm không nhìn cô.

“Tớ biết hết rồi, cậu có phải là… ” Thời Nghiên dứt khoát nói ra. Đang định nói hết thì Hàn Khâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn xuống từ trên cao, trầm giọng nói: “Là cái gì?” Ánh mắt anh ảm đạm.

Thời Nghiên có thể nhìn thấy bóng râm của cây rọi vào mặt anh, mũi đột nhiên chua xót, không kìm được bật khóc: “Hàn Khâm, tớ muốn cậu hôn tớ.”

“Cái gì…” Hàm Khâm định hỏi thì bị cô nhón chân lên hôn môi anh. Cô khó khăn nắm lấy áo của anh, có thể nếm được những giọt nước mắt cay đắng trên môi.

Chân cô lùi lại, thả anh ra: “Thậm chí cậu còn không chủ động hôn tớ.”

“Thời Nghiên.” Anh không hiểu tại sao cô lại cố tình chuyển chủ đề. Nhìn thấy cô khóc, anh bỗng cảm thấy đau khổ không thể giải thích được. Anh cúi người xuống rồi đưa tay ra lau nước mắt của cô, ngây thơ vụng về cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Hàn Khâm hơi híp mắt, nhìn thấy cô gái đang ở gần trong gang tấc, giọt nước mắt trong suốt treo trên mí, hai mắt ngấn lệ.

Mùi hương ngọt ngào lên men giữa môi và răng của hai người. Tiếng ve kêu da diết ở bên cạnh và làn gió thổi qua làm lay động những ngọn cây.

Cung Tây Thi đang run rẩy ngồi trong lớp, không dám quay đầu nhìn cửa sổ vì sợ thầy Tống sẽ xuất hiện.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Cung Tây Thi mồ hôi nhễ nhại. Cô lấy cặp sách đi ra ngoài, lau mồ hôi trên người, lẩm bẩm nói: “Sớm muộn gì mình cũng bị dọa đến giảm cân mất.”

Đột nhiên, có một giọng nam phía sau cất lên: “Cậu đang nằm mơ.”

Lại bị dọa tiếp, Cung Tây Thi nổi giận tát người phía sau, Tạ Dương lập tức kêu oai oái: “Chết tiệt, cậu giết người à?”

“Cậu không có chuyện gì lại ở sau lưng dọa tôi làm gì?” Cung Tây Thi kêu lên, hít một hơi, hành lang rất tối nên không thể nhìn rõ nhau. Tạ Dương trầm mặc một lúc rồi thận trọng nói: “Cậu khóc rồi?”

“Xì! Nước mũi tôi chảy ra vì sợ thôi.”

Tạ Dương: “… Tránh xa tôi ra.”

“Này… Thời Nghiên đi tìm Hàn Khâm rồi, cậu có biết Hàn Khâm đi đâu không?” Cung Tây Thi hỏi. Tạ Dương im lặng, giả vờ như không nghe thấy.

“Tôi cảm thấy sau khi Hàn Khâm với Thời Nghiên ở cùng nhau hình như có chút thay đổi. Trước đây, cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với con gái. Người nào gây rối với cậu ấy thì cậu ấy giống như không cần mạng mà ức hiếp lại. Đối với Thời Nghiên thì không phải, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy chú ý đến một cô gái như vậy, mặc dù bề ngoài cậu ấy đối với Thời Nghiên rất lạnh nhạt, nhưng thực ra là rất quan tâm đến cậu ấy.”

“Cậu nói xem sau khi học xong, Thời Nghiên và Hàn Khâm có rời khỏi đây để đi học đại học không?”

Cung Tây Thi nói xong câu này, sắc mặt Tạ Dương trầm xuống, hừ một tiếng, ngoài miệng nói: “Thành tích của Thời Nghiên kém như thế, nhiều nhất là đi học ở một thành phố thôi.”

“Như vậy cũng tốt.” Cung Tây Thi cau mày, Tạ Dương không nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.