Rất nhiều hình người xấu xí được vẽ trên giấy, phác họa động tác bằng năm đường nét đơn giản, bên cạnh mỗi một động tác đều viết chi chít công thức toán học.
Giản Tinh vẫn đang múa bút liên tục, vẻ mặt chuyên chú, cậu viết rất nhanh, viết xong công thức thì đáp án cũng xuất hiện.
Tất cả mọi người nhìn mãi vẫn không hiểu, chỉ đành chờ Giản Tinh viết xong.
Thẩm Tiêu nhìn những con số trên giấy, vẻ mặt giữ kín như bưng.
Sợ làm phiền Giản Tinh, anh hạ giọng nói bên tai cậu, hỏi thay mọi người: “Cậu đang viết gì vậy?”
Giản Tinh tính toán rất chăm chú, đáp theo bản năng: “Công thức.”
“Công thức gì?”
“Công thức hình học, cơ học, mô men lực, lực hướng tâm, vận tốc-thời gian.”
“Mấy đường này là gì?”
“Cơ thể và tứ chi.”
“Vẽ cái này để làm gì?”
“Tính toán trọng tâm.”
Một người hỏi một người đáp, Giản Tinh trả lời hết thảy, nhưng người nghe càng ù ù cạc cạc.
Thẩm Tiêu dường như đã đoán được, ánh mắt sáng lên: “Trọng tâm gì cơ?”
“Trọng tâm của động tác vũ đạo.”
“Tính xong rồi thì sao?”
“Thống nhất được trọng tâm cơ thể thì sẽ giữ được sự thăng bằng.”
“Oa! Giỏi thế!”
Trong trường quay, khán giả nhao nhao kinh ngạc, tuy họ không hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến việc họ thấy rất đỉnh.
:))
Thẩm Tiêu hỏi tiếp: “Tiết tấu thì sao? Chỉ nhớ động tác mà nhảy sai tiết tấu thì vẫn bằng không.”
“Không nhớ tiết tấu, nhớ tốc độ và thời gian.”
“Tốc độ và thời gian?”
“Ừm.
Ví dụ động tác này, tổng cộng 1.2 giây.
Tốc độ quay là 24 (*) thì vừa hay có thể hoàn thành một vòng quay trong 1.2 giây.”
(*) Tác giả không nói rõ đơn vị chỗ này
“Phải tính từng động tác một à?”
“Vâng, mỗi động tác một trọng tâm.
Nhưng động tác vũ đạo có tuân theo quy luật, tối hôm qua em đã xây dựng một cơ sở dữ liệu ba chiều, có điều vội quá nên chưa kịp tính xong.
Nếu dựng xong, chỉ cần nhập động tác tương ứng của mỗi động tác vào là có thể ra được tốc độ và thời gian, rút ngắt rất nhiều thì giờ tính toán.
Sau này vận dụng thường xuyên rồi nhớ được toàn bộ cơ sở dữ liệu, em sẽ có thể học vũ đạo nhanh như mọi người.”
Thẩm Tiêu nhớ lại những lời hôm qua Giản Tinh nói, thì ra chính là cách này.
Anh nhìn những con số chi chít trên giấy, đột nhiên hiểu ra, Giản Tinh đã “học” cả điệu nhảy dựa vào những con số này.
Trong trường quay, không chỉ khán giả, đến ban giám khảo cũng sững sờ.
Tất cả bọn họ nhìn những con số liên tục hiện ra dưới ngòi bút của Giản Tinh, cảm thấy thật khó bề tưởng tượng.
Họ chưa bao giờ nghe đến cách học nhảy kiểu này, hết thảy đều bán tín bán nghi.
Giản Tinh viết xong con số cuối cùng thì ngừng bút.
Cậu đứng thẳng dậy, cử động cổ và tay tê mỏi, quay đầu định nói chuyện với Percy.
Đột nhiên đối diện với một gương mặt phóng to đen sì, cậu giật nảy mình và lùi phắt về sau, bàn chân đạp phải cái gì đó, cơ thể lảo đảo chực ngã.
Trong cơn hoảng loạn, còn chưa kịp phản ứng, cậu đã ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Giản Tinh ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt ngậm cười.
“Anh Thẩm?!”
Giản Tinh cuống quýt đứng dậy, lùi về sau một bước.
Nhưng cậu không biết, khoảnh khắc cậu ngã vào lòng Thẩm Tiêu, trường quay đã hét chói tai.
Nhan sắc Thẩm Tiêu được công nhận là đỉnh cao của giới giải trí, thế mà không ngờ khi đứng cùng anh, Giản Tinh lại chẳng thua kém chút nào.
Hai người đẹp ôm nhau, khung cảnh đẹp muốn chết.
Giản Tinh cảm ơn Thẩm Tiêu, bấy giờ mới phát hiện xung quanh toàn người là người.
Cậu thoáng kinh ngạc, hỏi: “Ơ, sao mọi người lại ở đây?”
Tất cả mọi người: “…”
Ngại quá, lúc nãy cậu nói chuyện với không khí à?
Thẩm Tiêu giải vây giúp cậu: “Chúng tôi chỉ đến xem thôi, hai người tranh thủ tập đi.” Anh chỉ đồng hồ, nhắc nhở: “Hết một nửa thời gian rồi.”
Giản Tinh gật đầu, cầm giấy lên xem.
Lúc này Percy mới hoàn hồn, kinh hãi nói: “Ôi, Sao Nhỏ, cậu viết cái gì đây?”
Giản Tinh dùng tiếng Anh giải thích cho hắn.
Ban giám khảo nghe tiếng Anh trôi chảy của cậu, có phần không thể tin nổi.
Họ đã nhận được tư liệu cơ bản về học viên từ trước.
Trên đó viết, Giản Tinh tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật Quốc gia, bắt đầu đóng vai quần chúng trong phim truyền hình từ năm hai.
Sau khi tốt nghiệp, cậu đầu quân cho Giải trí Tinh Đồ, vẫn đóng vai vặt đến tận hiện tại.
Một người không có gì nổi bật lại có khả năng tiếng Anh tốt đến mức này, mọi người không nhịn được bắt đầu suy đoán thân phận của cậu.
Percy nghe xong, kinh ngạc nói: “Sao Nhỏ, cậu học vũ đạo bằng toán học á?”
“Vâng.”
“Cậu học được chưa?”
Giản Tinh nghĩ: “Để tôi thử đã.”
Cậu cầm giấy ra đứng giữa phòng tập, nhìn trang đầu tiên, ngẫm nghĩ một lúc rồi bắt đầu nhảy.
“Oa!” Trường quay vang lên tiếng kinh ngạc.
Nhảy xong một đoạn, Giản Tinh lật sang tờ thứ hai rồi tiếp tục nhảy.
Một điệu nhảy dài năm phút, cậu nhảy mất mười phút.
Mặc dù động tác vẫn còn gượng, vì chung quy cũng là người chưa từng được học vũ đạo bài bản, sức lực và độ dẻo dai của cơ thể đều kém xa Percy, nhưng động tác quả thật không sai chút nào.
Tất cả những người ở đây đều đã chứng kiến dáng vẻ Giản Tinh nhảy múa ngày hôm qua, vừa nãy cậu học nhảy với Percy cũng vậy.
Trong một thời gian ngắn mà có thể thay đổi nhiều như thế, phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin.
Trong trường quay, khán giả cũng bắt đầu tranh cãi.
“Điêu thế.”
“Chắc chắn cậu ta học từ lâu rồi.”
“Diễn như thật, suýt nữa tôi tin luôn.”
“Chao, thì cậu ta là diễn viên mà, ha ha, diễn xuất tốt ghê.”
…
Giám khảo và MC cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Phó Nguyên biết, hết thảy những gì Giản Tinh nói đều là thật.
Anh nghe tiếng mắng chửi và khinh bỉ của khán giả sau lưng, lòng cảm thấy thật khó chịu, nhưng không đứng lên giải thích.
Bạch Đồ không nhịn được ghé sang hỏi: “Anh bạn, nghệ sỹ nhà anh diễn hay thật đấy?”
Phó Nguyên: “Cậu nghĩ sao?”
Bạch Đồ ngẫm nghĩ: “Nếu là diễn thì diễn xuất của cậu ta đỉnh thật đấy.
Còn nếu là thật…” Hắn cảm thán, “chắc chắn nghệ sỹ nhà anh sẽ nổi rần rần.”
Phó Nguyên bật cười.
Giản Tinh không biết tâm tư của mọi người, nghiêm túc nhảy xong.
Percy rõ ràng rất kinh ngạc vì cậu, hắn không hề hoài nghi, hai mắt sáng quắc, Percy nắm cánh tay Giản Tinh, kích động nói: “Sao Nhỏ, cậu đúng là thiên tài! Cậu giỏi quá.”
Giản Tinh xin lỗi: “Động tác quá phức tạp, rất nhiều động tác mà cơ thể tôi không thể làm đúng tiêu chuẩn.”
Percy: “Vẫn còn thời gian, cậu luyện thêm đi.”
Giản Tinh gật đầu, trong hai mươi phút sau đó, Giản Tinh nhảy thêm ba lần.
Cậu tiến bộ với tốc độ trông thấy, động tác lần sau tiêu chuẩn hơn lần trước.
Đến lần thứ ba, cậu đã có thể không cần xem giấy, nhảy xong liền một bài.
Percy đã kinh ngạc ngây người, đợi cậu nhảy xong, hắn sung sướng nói: “Sao Nhỏ, chúng ta nhảy chung nào.”
Thế rồi, hắn bật nhạc lên.
Trước đó Giản Tinh nhảy chay, lần này có âm nhạc, cảm giác hoàn toàn khác.
Tất cả mọi người đều choáng váng nhìn Percy và Giản Tinh nhảy cả bài hoàn chỉnh, động tác không sai một li.
Giản Tinh nhảy liên tục năm lần, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng có thể thấy thể lực rất tốt, thứ duy nhất còn kém là độ dẻo dai của cơ thể.
Trong phòng, toàn bộ ban giám khảo đều im lặng.
(*)
(*) Chỗ này tác giả ghi là “huấn luyện viên” nhưng mình thấy là “ban giám khảo” mới đúng…
Họ đều đã từng học điệu nhảy này, không ai rõ hơn họ, muốn nhảy được khó đến nhường nào.
Có thể học xong cả điệu nhảy trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ không thể làm được, huống chi là một người chưa từng học nhảy, lại còn không có cảm giác tiết tấu, tay chân xiêu vẹo bẩm sinh.
Mặc dù bọn họ đã xem Giản Tinh tính toán từ đầu đến cuối, song vẫn không thể tin nổi.
Nhưng Percy tin, hắn kích động nhìn Giản Tinh: “Ui, Sao Nhỏ, cậu học được rồi, cậu thật sự là thiên tài!”
Giản Tinh ngượng ngùng vì được khen: “Thầy Percy, thật ra tôi chỉ học một cách máy móc thôi.”
Percy lắc đầu: “Không không không, Sao Nhỏ, cậu không biết cách học của cậu có ý nghĩa gì đâu.”
Hắn chỉ vào đầu mình: “Nó có nghĩa là, chỉ cần có trí tuệ, người khiếm khuyết bẩm sinh cũng có thể nhảy múa.
Sao Nhỏ, cậu đã tạo nên kỳ tích!”
Percy kích động dữ dội: “Sao Nhỏ, cậu đồng ý đến Mỹ nhảy với tôi không?”
Lần này, không chỉ khán giả, ngay cả các giám khảo cũng nhìn Giản Tinh với sự hâm mộ.
Nhưng Giản Tinh lại từ chối không cần suy nghĩ: “Thầy Percy, cảm ơn thầy, nhưng tôi muốn làm diễn viên hơn.”
Nghe câu này, tất cả mọi người hận không thể xông lên gõ vào đầu cậu.
Rốt cuộc cậu có biết lời mời của Percy có ý nghĩa thế nào với một vũ công không? Nó có nghĩa là, anh sẽ có người thầy vũ đạo giỏi nhất thế giới, tài nguyên vũ đạo tốt hơn hết thảy, tiền đồ không thể đong đếm.
Percy có vẻ kinh ngạc vì lời từ chối của cậu, nhưng hắn không giận: “Không sao, tôi sẽ ở Trung Quốc thêm hai ngày nữa, nếu cậu đổi ý thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Giản Tinh gật đầu: “Cảm ơn thầy Percy, tôi vẫn có chỗ nhảy không trôi chảy lắm, thầy có thể giải thích giúp tôi không?”
“Ồ, đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi.”
Được nhân viên nhắc nhở, đã trót đến đây, ban giám khảo bèn sang các phòng khác hết một lượt.
Nửa tiếng sau, ban giám khảo trở về trường quay, phát hiện màn hình cuối cùng không còn ai nữa.
MC giải thích mới biết, hai người tập tương đối ổn rồi, bèn quyết định tạm nghỉ giải lao, đi vệ sinh và uống cốc café cho tỉnh táo.
Quả nhiên, khung hình thay đổi, hai người bưng cốc quay về.
Ban giám khảo thổn thức, người so với người đúng là tức chết.
Phòng tập của hai người nằm ở cuối dãy, trên đường về, họ đi ngang qua những phòng tập khác.
Phòng nào cũng có tường kính, có thể trông thấy các học viên khác trong phòng đang nghiêm túc tập tành với huấn luyện viên.
Lúc đi qua phòng tập của Trần Thụy, cô đang học nhảy theo video.
Cô nhảy rất tệ, thua xa trong video, huấn luyện viên sa sầm mặt mày, mấy lần định nói gì đó, nhưng thấy ống kính lại thôi.
Nhảy xong một điệu, huấn luyện viên nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Có tiến bộ, nhưng vẫn phải luyện tập nhiều.” Ngoài câu này, không có thêm bất cứ hướng dẫn nào khác.
Trần Thụy cắn môi cụp mắt, nhịn khóc mà tiếp tục nhảy.
Giản Tinh và Percy đứng ngoài xem trọn cảnh này.
Percy: “Cậu biết cô ấy à?”
“Vâng, là một người từng đối xử tốt với tôi.
Thầy Percy, tôi xin chút thời gian được không?”
Percy nhìn đồng hồ: “Cậu có mười lăm phút.”
“Cảm ơn thầy Percy.”
Trần Thụy đang phải tạm dừng vì nhảy sai động tác, Giản Tinh không tiện vào, đành đứng ngoài cửa hắng giọng.
Trần Thụy quay đầu thấy cậu, gương mặt chợt sáng lên rồi tối đi.
“Thưa huấn luyện viên, em ra ngoài một chút được không ạ?”
Huấn luyện viên lạnh mặt, lúc thấy Percy ngoài cửa, mặt mũi cứng đờ, gật đầu: “Đi nhanh về nhanh.”
Trần Thụy chạy ra ngoài, cả người ủ ê: “Giản Tinh, anh không tập à?”
“Anh vừa đi lấy cốc nước.”
Trần Thụy kinh ngạc: “Anh còn có thời gian uống nước á?”
Sực nhớ ra điệu nhảy của Giản Tinh khó nhất, cô tưởng là cậu học kém giống mình, bèn khích lệ: “Giản Tinh, chúng ta không thể bỏ cuộc.
Đạt được hạng nhất hay không cũng kệ, nhưng không thể thua quá khó coi.”
Giản Tinh mỉm cười: “Anh không bỏ cuộc.”
Thấy huấn luyện viên bên trong đang nhìn họ, Giản Tinh bèn kéo Trần Thụy đến phòng tập của mình: “Lúc nãy anh thấy em có mấy động tác không giống trong video, anh nhảy cho em xem.”
Giản Tinh nhảy lại mấy động tác mà lúc nãy Trần Thụy nhảy kém nhất, sai nhiều nhất.
Trần Thụy sốc: “Giản Tinh, anh biết nhảy điệu này à?”
“Không.”
“Nhưng anh vừa nhảy đấy thôi.”
Giản Tinh: “Lúc nãy anh nhìn em nhảy hai lần.”
Trần Thụy: “…”
Vậy ra cô học nhảy hai tiếng vẫn chưa xong, Giản Tinh thấy hai lần là xong?
Trần Thụy tròn mắt, vui vẻ: “Giản Tinh, anh thông minh thế, có thể dạy em không?”
Giản Tinh mỉm cười: “Đương nhiên.”
Mười lăm phút sau đó, dựa vào trí nhớ, Giản Tinh uốn nắn động tác của Trần Thụy.
Percy đứng một bên, mỉm cười nhìn khung cảnh ấy.
Người có biểu cảm giống Percy, còn có Thẩm Tiêu ở trường quay.
Âm thanh mắng mỏ trên ghế khán giả dần biến mất, mọi người nhìn Giản Tinh, bất kể cậu diễn hay không, ít nhất, cậu là người lương thiện.
Mười năm phút trôi qua nhanh chóng, mấy chỗ mà Trần Thụy thường sai đã được sửa đúng, cô nhảy tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Trần Thụy kích động nói với Giản Tinh: “Giản Tinh, cảm ơn anh, sau em mời anh đi ăn nhé.” Nói rồi chạy về phòng tập của mình.
Giản Tinh tiếp tục luyện tập, Percy thấy còn thời gian bèn cải biên một chút, khiến cho điệu nhảy thích hợp với phong cách của Giản Tinh hơn.
Hai người tranh thủ luyện tập đến khi thời gian kết thúc.
Tất cả huấn luyện viên và học viên quay trở lại sân khấu, bốc thăm quyết định thứ tự biểu diễn.
Trác Hoa vô cùng tự tin, có mấy người cũng nghênh ngang đắc ý.
Nhưng kết quả biểu diễn lại khiến họ phải rụng mắt kính.
Giản Tinh đạt hạng nhất với ưu thế tuyệt đối, hai học viên đại chúng bị loại.
Trần Thụy phát huy tốt hơn bình thường, may mắn đứng thứ năm, sung sướng hơn cả đứng thứ nhất, quay ra cảm ơn Giản Tinh.
Trác Hoa xếp thứ hai, mặt mũi đen sì, y không thấy quá trình học tập của Giản Tinh, đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế nên, y không tin chỉ với ba tiếng, một người mới có thể học tốt như thế, hơn nữa còn là trong tình trạng bất đồng ngôn ngữ.
Nhưng y nhìn toàn bộ giám khảo và khán giả, không một ai lấy làm thắc mắc, ngay cả đạo diễn cũng không nghi ngờ kết quả này.
Sắc mặt Trác Hoa thay đổi liên tục, nhìn Giản Tinh bằng ánh mắt u ám.
Kết thúc ghi hình, Phó Nguyên chạy lên sân khấu, kích động ôm chầm lấy Giản Tinh, ban giám khảo và khán giả cũng vỗ tay nói chúc mừng.
Mấy nghệ sỹ lấn sân nhìn Giản Tinh được mọi người vây quanh, sắc mặt mỗi người một kiểu, lặng lẽ rời khỏi sân khấu.
Một trong số đó nhìn Thẩm Tiêu đang ngồi vỗ tay trên ghế giám khảo, cười lạnh một tiếng, đoạn quay người bỏ đi.
Đúng lúc này, Dương Phàm đi đến cạnh Trác Hoa, sắc mặt lạ lùng.
Trác Hoa lẩm bẩm: “Anh Dương, có chuyện gì vậy? Không phải anh nói đã thu xếp hết rồi sao?”
Sắc mặt Dương Phàm rất kém, muốn động tay động chân thì cũng phải có thực lực tương đương đã chứ.
Bị nghiền nát mọi mặt còn muốn lén lút sắp đặt, thế chính là muốn chết.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, về rồi nói.”
Dương Phàm quay đầu nhìn Giản Tinh và Phó Nguyên đang xúc động ôm nhau, cười lạnh một tiếng, dẫn Trác Hoa bỏ đi.
Ghi hình xong, Giản Tinh nghe theo chương trình trả lời phỏng vấn.
Lúc về phòng nghỉ, những người khác đã đi cả rồi, chỉ còn Bùi Giai vẫn ngồi đó.
Thấy cậu, Bùi Giai cười nói: “Chẳng trách Lâm Tuệ coi trọng cậu, giỏi lắm.”
Giản Tinh cười thẹn thùng.
Bùi Giai vừa tẩy trang cho cậu vừa nhắc: “Mấy nghệ sỹ lấn sân tham gia chương trình lần này đều có chống lưng không yếu, cậu nhớ cẩn thận, đừng để họ nắm được thóp.”
Giản Tinh gật đầu: “Vâng, cảm ơn chị Giai.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn khiến Bùi Giai hận không thể véo má cậu mấy cái.
Tẩy trang và thay đồ xong, lúc Giản Tinh ra ngoài, Bùi Giai đã đi rồi.
Không thấy Phó Nguyên đâu, Giản Tinh tìm đến phòng nghỉ của huấn luyện viên, Percy và trợ lý của hắn đều ở đó.
Những huấn luyện viên khác đang kích động bắt chuyện với Percy, trợ lý của Percy đóng vai trò phiên dịch.
Giản Tinh đợi họ đi hết mới vào, cúi người cảm ơn: “Thầy Percy, cảm ơn thầy đã chỉ dạy.”
Percy sung sướng nhếch mép: “Wow, Sao Nhỏ, tôi đang định đi tìm cậu đây.
Cậu đồng ý dạy cách học của mình cho những người khác không? Điều này sẽ giúp nhiều người có thể nhảy múa hơn.”
Giản Tinh cười nói: “Đương nhiên là được.”
Percy định nói gì đó, thấy người nọ vào cửa, hắn chợt cười toe toét: “Hi, Tiêu.”
Giản Tinh quay đầu, thấy Thẩm Tiêu, ánh mắt cậu lập tức sáng bừng.
Thẩm Tiêu thấy vậy, khóe môi bất giác lại cong lên.
Giản Tinh đột nhiên bừng tỉnh: “Thầy Percy, thầy quen anh Thẩm?”
Percy gật đầu, kích động nói: “Ừ, trước kia chúng tôi cùng nhau học nhảy ở Mỹ.
Tiêu là thiên tài xuất sắc, cậu ấy nhảy giỏi lắm, giỏi hơn cả tôi nữa, tiếc là sau này cậu ấy lại về nước.”
Giản Tinh hiểu ra, chẳng trách vũ đạo của Thẩm Tiêu tuyệt như vậy.
Bấy giờ Giản Tinh mới cười chào Thẩm Tiêu: “Chào anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu cười đậm nét hơn.
Percy trông thấy, kích động la lên: “Tiêu, cậu cười kìa, không ngờ cậu lại cười.”
Hắn nháy mắt với Giản Tinh: “Sao Nhỏ, Tiêu cười với cậu chứng tỏ cậu ta thích cậu lắm đấy, cậu là thiên thần của cậu ta.”
Giản Tinh sững sờ, nói: “Anh Thẩm đối xử với mọi người đều rất tốt mà.”
Percy trợn mắt, dường như vô cùng kinh ngạc, sau đó cười nói: “Ôi, Sao Nhỏ, hồi ở Mỹ Tiêu chưa cười với tôi bao giờ.
Cậu là người đặc biệt với cậu ta, bằng không cậu ta sẽ không mời tôi đến tham gia chương trình này đâu, hơn nữa cậu ta biết trước tôi sẽ trở thành huấn luyện viên của cậu.”
Giản Tinh sửng sốt nhìn Thẩm Tiêu, thì ra Percy do anh mời đến?
Thẩm Tiêu mím môi, gương mặt ửng hồng khó nhận thấy, anh bị Giản Tinh nhìn đến mức không dám nhìn cậu, ánh mắt nhẹ nhàng né tránh, rồi nhanh chóng khôi phục như thường.
“Đừng nghĩ nhiều, coi như quà đáp lại chỗ canh đó thôi.”
“Canh?”
Thẩm Tiêu nhắc: “Hồi ở đoàn phim ‘Ma thần lệnh’.”
Gương mặt trắng bóc của Giản Tinh lập tức đỏ bừng, nõn nà đến mức khiến người ta muốn véo.
“Thì ra anh Thẩm biết cả rồi.”
Thẩm Tiêu đưa mắt hỏi: “Tại sao lại đưa canh cho tôi?”
Giản Tinh đỏ mặt, đôi mắt như có muôn vàn ánh sao, cười nói: “Vì em là người hâm mộ của anh Thẩm mà.”
Thẩm Tiêu nhìn vào mắt cậu, hồi lâu không nói gì.
Percy không biết tiếng Trung, quan sát sắc mặt của hai người, tò mò hỏi: “Tiêu, Sao Nhỏ, hai người nói gì vậy?”
Thẩm Tiêu phớt lờ hắn, hỏi Giản Tinh: “Nếu là fan của tôi, sao lại không nói cho tôi biết cậu là người đưa canh?”
Giản Tinh cười: “Những món canh đó hợp với anh Thẩm, nhưng sợ anh biết là người khác đưa thì sẽ không uống.
Phùng Sở là đồng nghiệp của anh, hẳn anh sẽ không có gánh nặng tâm lí quá lớn.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu chăm chú, đổi đề tài: “Tôi sẽ tham gia trận chung kết.”
“Dạ?” Giản Tinh không hiểu.
Thẩm Tiêu nói: “Hai tập sau tôi có việc nên không tham gia được, tôi sẽ đến vào trận chung kết.
Thế nên, cậu phải cố gắng tiến thẳng vào vòng chung kết đấy.”
Giản Tinh cười rạng rỡ: “Anh Thẩm, em nhất định sẽ cố gắng.”
Thẩm Tiêu quay người rời đi, khóe miệng dần cong lên.
Bạch Đồ đợi ngoài cửa, thấy Thẩm Tiêu cười đi ra, hắn kinh ngạc: “Sếp ơi, anh lại cười rồi.
Có chuyện gì vui à?”
Thẩm Tiêu nhìn hắn, không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười chợt tan biến.
Bạch Đồ lập tức đứng thẳng tắp, tỏ vẻ mình rất vô tội và ngoan ngoãn.
Đến khi Thẩm Tiêu sải bước đi, hắn mới thở phào đuổi theo, lẩm bẩm: “Sếp à, hôm nay anh đối xử với cậu học viên kia lạ lắm đấy nhé.”
Sếp nhà hắn không bao giờ quan tâm chuyện không liên quan đến mình, luôn giữ khoảng cách nửa mét trở lên với người khác.
Nhưng lúc nãy, hắn thấy rõ mồn một, khi Thẩm Tiêu bước vào phòng tập, anh đã đứng ngay sát cậu học viên kia, giữa hai người chỉ còn một khe hở mơ hồ.
Hơn nữa, hành vi của Thẩm Tiêu, rõ ràng là để tăng sự chú ý cho cậu học viên kia.
Hắn chỉ nói bừa, không ngờ Thẩm Tiêu lại thừa nhận.
“Đúng là lạ thật.”
“Hả?” Bạch Đồ sốc tận óc, nghe thấy Thẩm Tiêu lạnh lùng nói, “Cậu ăn canh của người ta tận bảy ngày mà quên rồi à?”
“Éc?” Bạch Đồ trợn mắt, chẳng trách hắn thấy quen đến vậy, cậu học viên kia không phải nhóc diễn viên đưa canh cho Thẩm Tiêu đấy sao.
“Thì ra là cậu ấy! Ai da, sếp ơi, sao anh không nhắc em sớm, em còn chưa kịp nói với cậu ấy là canh cậu ấy hầm ngon dễ sợ.”
Dứt lời, đột nhiên thấy gió lạnh phả vào đâu đây.
Hắn run cầm cập, nhìn dáo dác xung quanh, đừng bảo thiết bị sưởi ấm bị hỏng rồi đấy nhé.