Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 18: Chung mục đích




Đùng.

Câu nói thành công khiến cho Lâm Ánh Yên và Dương Triết Phàm đều chết lặng. Tay hắn đang vuốt tóc cô, cũng phải ngừng lại vì kinh ngạc.

Lâm Ánh Yên quay người nhìn hắn, nhướn mày đầy khó hiểu. Hắn cũng chỉ nhún vai, xem như không liên quan đến mình!

Triệu Linh Nhi không thấy hắn phản ứng lại, liền tiếp tục nói, không muốn để cơ hội này mất đi!

_ Thật ra em hai mươi tuổi, nhưng vì ba mẹ làm giấy khai sinh ghi nhầm, nên nó lên tận hai mươi lăm. Chẳng phải anh nói, cô gái đó rất ngây thơ trong sáng, thuần khiết, đơn giản, xinh đẹp, và đặc biệt là có đôi mắt bồ câu sao? Em có đủ hết mà!

Triệu Linh Nhi chăm chú nhìn Dương Triết Phàm, chờ đợi phản ứng từ hắn. Lâm Ánh Yên giả vờ cúi đầu, cũng đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Dương Triết Phàm đan hai tay vào nhau, nhíu mày tỏ ra nguy hiểm, nhưng rồi lại nói một câu, khiến Triệu Linh Nhi chết lặng.

_ Thật ra, tôi đã không muốn tìm lại cô gái đó, vào tháng trước rồi! Tôi thấy bây giờ cho dù có tìm lại được hay không, tôi cũng không biết mình có thể nhận ra bao nhiêu phần trăm là thật! Nên là, nếu cô là cô gái ấy, vậy thì...

Lâm Ánh Yên cứng người, sợ rằng hắn sẽ thật sự tin lời của Triệu Linh Nhi nói. Cô ta cũng đang cảm thấy có chút hy vọng, sau câu ngắt quãng của hắn.

Dương Triết Phàm không để Triệu Linh Nhi đắc ý được lâu, liền lên tiếng nói tiếp, lần này mới là đòn chí mạng, cô ta mới thật sự chết lặng!

_ Nếu như cô là cô gái đó, vậy thì tôi sẽ chỉ cho cô một căn biệt, ngoài ra không thể bù đắp thêm gì nữa! Với lại, cô nhóc này là vợ tương lai của tôi, tôi cũng không thể vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô ấy!

Lâm Ánh Yên quay lại, nhìn Dương Triết Phàm một lúc, rồi mỉm cười một cái, khiến hắn muốn rụng tim vì nụ cười ngây ngô của cô.

Triệu Linh Nhi nhìn Lâm Ánh Yên, nhất thời nhớ đến hai chữ "chú Dương" mà cô từng gọi. Cô ta nhíu mày, thắc mắc hỏi:

_ Nhưng cô ta gọi anh là chú mà, sao có thể là vợ tương lai được?

_ Yên Yên, em tại sao lại gọi anh là chú?

_ Bởi vì chú hơn em tận mười ba tuổi!

Dương Triết Phàm gật đầu hài lòng, sự ăn ý và biết nắm bắt thời cơ của cô cũng không tệ.

Triệu Linh Nhi bây giờ mới hiểu ra, Dương Triết Phàm là người mồ côi, làm gì có người nhà như cô ta nghĩ chứ?

Dương Triết Phàm nhìn sang Triệu Linh Nhi, không nhanh không chậm, vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta, không chừa cho cô ta chút đường lui nào!

_ Triệu Linh Nhi, diễn xuất của cô chỉ đạt khi thật sự nhập vai thôi! Còn đây là Tập đoàn DT, không phải phim trường, cô diễn ở đây thật sự rất tệ.

_ Ý anh là sao? Em nghe không hiểu gì cả!

_ Ý tôi, cô diễn ở đâu cũng đạt, chỉ có trước mặt tôi thì không! Với lại, tôi tìm người ở khu ổ chuột, không phải tìm tiểu thư hay ảnh hậu như cô. Nếu thật sự là cô, tôi vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay!

Dương Triết Phàm ngang nhiên bắt chéo chân, lạnh lùng nhìn Triệu Linh Nhi, tiếp tục nói:

_ Tôi nói cho cô biết một chuyện, hệ trọng hơn cả chuyện mà cô nói với lễ tân của tôi. Đó là, hợp đồng giữa DT và Triệu thị, chấm dứt tại đây! Tôi không muốn con gái của đối tác, cứ đem hợp đồng ra làm lí do, để được đến đây gặp tôi! Vợ tôi không nói, nhưng trong lòng rất khó chịu. Mong cô biết điều một chút!

Lâm Ánh Yên nhìn Triệu Linh Nhi, thấy hai mắt đã đỏ hoe, cô vội cúi đầu không dám nhìn lên, lại sợ bản thân mềm lòng, làm anh phải khó xử.

Triệu Linh Nhi đứng bật dậy, nhìn Dương Triết Phàm một cái rồi không cam tâm rời đi! Nếu còn ở lại cầu xin hay thương lượng, thì ngày mai báo chí sẽ đưa tin, Triệu Linh Nhi quyến rũ Dương Triết Phàm không thành.

Đến lúc đó, không những sự nghiệp bị ảnh hưởng, danh tiếng bị xấu đi, cổ phiếu của Triệu thị cũng sẽ giảm đi không ít!

Người đàn ông máu lạnh như Dương Triết Phàm, ai mà không hiểu cách làm việc của hắn chứ? Một khi đã quyết định, thì không có chuyện rút lại lời nói của mình.

Bụp.

Cửa phòng bị đóng mạnh lại, khiến Lâm Ánh Yên giật mình rơi cả cây bút trong tay. Cô nhìn ra cửa, thấy không còn động tĩnh nào nữa, mới quay sang nói với anh:

_ Chú Dương, sao chị ấy biết chú muốn tìm em vậy?

_ Vô tình bị báo chí biết, nên cô ta mới đến tìm. Nhưng không phải một mình cô ta, mấy ngày nay có rất nhiều người đến, tự nhận mình là em. Phiền chết đi được!

_ Vậy không định gỡ tin sao? Để đấy nhiều người biết thêm thì sao?

_ Em sợ tôi bị người khác cướp đi sao?

Lâm Ánh Yên lắc đầu, nhìn hắn tin tưởng nói:

_ Em cảm nhận từng lời nói của chú, sự chân thành khác hẳn với lúc Tử Trạch từng hứa hẹn với em. Em nghĩ, chú đáng tin tưởng hơn hắn ta.

_ Tinh Tinh, vậy sao em không nghĩ, tôi và hắn có chung mục đích?

_ Chung mục đích? Là gì vậy?

Dương Triết Phàm nhếch mép cười, kéo cô sát vào lòng, trán đụng trán, vô sỉ nói:

_ Là đưa em lên giường.

Lâm Ánh Yên từ từ hình dung ra ý nghĩa trong câu nói của hắn. Bất ngờ cô lên tiếng đáp, khiến hắn đen mặt mà không thể phản kháng lại.

_ Lúc trước chú nói, chú không có hứng thú với em mà! Sao bây giờ chú lại nói như kiểu, chú thích em từ lâu không bằng.

Dương Triết Phàm bất lực thật mà, rốt cuộc cái trí nhớ siêu phàm của cô đã đạt đến mức nào rồi? Hắn từ từ buông cô ra, nhỏ giọng giải thích:

_ Thật ra, đó cũng chỉ là lời nói lúc tức giận, em để ý sao?

_ Em không. Nhưng mẹ em nói, lời nói ra thì như đinh đóng cột, nhất là của trụ cột gia đình.

_....

Hắn thật sự không nói lại cô nhóc này! Tại sao lại có người, khiến hắn bất lực đến cùng cực như vậy? Khi trước thì ai cũng không thể nói lại hắn, nói trắng ra là ai cũng không thể đáp lại hay hỏi khó gì hắn.

Bây giờ thì hắn đã gặp khắc tinh là Lâm Ánh Yên, một câu cũng không thể phản kháng lại. Đây gọi là, quả báo nhãn lồng...

Lâm Ánh Yên nhìn hắn, như nhìn ra được suy nghĩ của hắn, cô vội vàng lên tiếng, nhỏ giọng nói:

_ Chú Dương, hay là chú uống chút nước đi, sẽ không bị mất tập trung nữa! Chú cũng mau làm việc đi, chuẩn bị tan làm rồi!

_ Tinh Tinh, sao em cứ dồn tôi vào thế khó vậy? Thật sự là nói không lại em mà!

_ Vậy chú phải bình tĩnh chứ, nói chuyện mà mất tập trung, sao có thể nắm bắt được người khác?

Dương Triết Phàm như ngộ ra từng câu nói của Lâm Ánh Yên. Đúng như cô nói, khi nói chuyện phải thật sự bình tĩnh, để mất tập trung là không thể nắm bắt được người khác đang nghĩ gì!

Nhưng tại sao khi ở trước mặt cô, hắn lại không thể tập trung, như muốn bị cô nắm thóp mình vậy! Hoàn toàn không thể khống chế được tâm tư của mình!

Hắn thật sự không nghĩ, cô lại có những suy nghĩ khiến hắn phải mở rộng tầm mắt! Tuy EQ thấp, nhưng bù lại được cái IQ khủng. Bù qua sớt lại, không bị lỗ.

Hắn cưng chiều xoa đầu cô, chẳng biết từ bao giờ, hắn lại muốn đem cô đặt trong lòng bàn tay mà cưng sủng. Không muốn ai có thể bắt nạt cô, cũng không muốn cho thiên hạ bàn tán về cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.