Nghe Kha Vĩnh báo tin cô đang nằm viện, Ngụy phu nhân lập tức chạy đến bệnh viện. Vừa đến nơi thì thấy cô đang dọn dẹp đồ chuẩn bị xuất viện.
“Con vẫn chưa khỏe hẳn sao đã muốn xuất viện rồi?”
“Không sao đâu mẹ, con cũng chỉ bị cảm nhẹ thôi mà, nghỉ ngơi mấy hôm là khỏe lại ngay thôi ạ, mẹ đừng lo.”
Cô đã nói vậy rồi thì Ngụy phu nhân cũng không ngăn cản nữa, cả hai cùng trở về biệt thự Ngụy Thế. Bà bảo cô cứ lên phòng nghỉ ngơi trước chút nữa bà sẽ nấu cháo mang lên. Vì để tránh bà nghi ngờ nên cô đã vào phòng của anh nghỉ.
Sau khi nấu cháo xong, Ngụy phu nhân mang lên phòng thì thấy cô đã ngủ thiếp đi từ lâu, cũng không tiện gọi cô dậy bà liền đặt tô cháo trên bàn rồi rời đi...
Ngụy Thế Quân đi gặp đối tác xong liền quay trở về công ty, vào đến phòng làm việc đã trông thấy Ngụy phu nhân khoanh tay trước ngực ngồi trên sopha với vẻ mặt giận dữ. Thấy Ngụy Thế Quân bước vào bà liền ra lệnh cho anh ngồi xuống.
“Đây là cái gì?”_Ngụy phu nhân lấy từ trong túi xách ra một hộp thuốc đặt lên trên mặt bàn
Ngụy Thế Quân liếc mắt nhìn qua dòng chữ tiếng Anh in trên vỏ hộp, lông mày khẽ nhíu lại, không nói gì.
“Tại sao trong túi của Sinh Trang lại có thuốc tránh thai?”
“Tụi con chưa muốn có con.”_Ngụy Thế Quân bình thản trả lời
“Chưa muốn? Con có biết là mấy bà bạn của mẹ đã có cháu bế bồng từ mấy năm trước rồi kìa, vậy mà mẹ bây giờ còn phải nghe tin con dâu của mình dùng thuốc tránh thai nữa hả?”
“...”
“Con rốt cuộc là chưa muốn hay không muốn?”
Câu hỏi này khiến Ngụy Thế Quân như khựng lại. Suy nghĩ trong lòng anh là như thế nào? Ngay lúc đó cũng là do bản thân quá tức giận nên mới quyết định bắt Sở Sinh Trang phải uống thuốc tránh thai, chính Ngụy Thế Quân anh cũng thừa biết loại thuốc này có hại như thế nào. Nhưng nghĩ lại thì với một người phụ nữ đã hại em gái họ của anh phải sống thực vật thì nhiêu đó là hoàn toàn không đủ, Ngụy Thế Quân anh còn muốn Sở Sinh Trang cô phải trả giá nhiều hơn nữa kìa.
“Đúng, chính xác là không muốn.”_Ngụy Thế Quân khẳng định, anh không những không muốn có con với cô mà còn muốn Sở Sinh Trang cô ngay bây giờ lập tức đi chết đi
Ngụy phu nhân thở dài:
“Mẹ nghĩ chuyện năm đó chắc chắn là do con nhìn lầm...”
“Nếu là nhìn lầm vậy tại sao lại không tra ra được nguyên nhân dẫn đến việc Linh Linh bị rơi xuống nước?”_Ngụy Thế Quân tức giận lập tức ngắt lời
“Vậy lý do để Sinh Trang làm ra loại chuyện đó là gì? Con cũng không tìm ra được đúng không?”
Ngụy Thế Quân liền rơi vào im lặng. Đúng là Sở Sinh Trang cô hoàn toàn không có bất cứ lý do gì để hãm hại em gái anh cả vì hai người vốn là chị em thân thiết từ rất lâu rồi. Sở Sinh Trang là đàn chị học trên Ngụy Tô Linh một khóa, cả hai cùng học chung một trường quý tộc thuộc top một trong nước.
Năm Ngụy Tô Linh lên cấp hai phải chuyển sang khu nhà dành cho học sinh trung học cơ sở và cũng là khu kí túc xá mà Sở Sinh Trang đang ở, vì Ngụy Gia khi đó chưa có tiếng tăm trong giới nên Ngụy Tô Linh đã bị một nhóm học sinh xúm vào bắt nạt, cũng chính Sở Sinh Trang là người đã giải vây cho Ngụy Tô Linh và hai người thân nhau từ đó.
Lúc trông thấy Sở Sinh Trang đẩy Ngụy Tô Linh xuống biển rồi bỏ mặc không cứu, Ngụy Thế Quân cũng không thể tin vào mắt mình. Anh thực sự rất muốn nghĩ rằng người làm chuyện đó không phải là cô nhưng sự thật ở ngay trước mắt khiến anh không thể chối bỏ. Nếu là do người khác kể lại thì có lẽ Ngụy Thế Quân anh đã không cho là thật nhưng ngày hôm đó chính mắt anh đã trông thấy toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, lại có thể sai được sao?
“Thế Quân, con chẳng lẽ không thể tin mẹ được hay sao?”
“Mẹ về đi. Sau này đừng tùy tiện đến nhà con nữa, cô ta không xứng để mẹ phải đích thân đến thăm.” _Ngụy Thế Quân đứng dậy rời khỏi cuộc nói chuyện rồi ra lệnh cho Kha Vĩnh tiễn Ngụy phu nhân ra về
“Hừ, mẹ thấy con mới là kẻ không xứng đó. Miệng thì luôn nói là ghét người ta mà vẫn đồng ý ngủ với người ta. Mẹ không biết đâu đó, con lo mà kiếm cháu cho mẹ đi. Mà mẹ gọi con về chăm sóc cho Sinh Trang sao giờ này vẫn còn ngồi ở đó hả?”
“Cậu lập tức bắt nó về ngay không thôi lo mà viết đơn xin nghỉ việc đi.”_Ngụy phu nhân lại quay sang nói với Kha Vĩnh rồi rời khỏi phòng
“Ngủ với cô ta? Mình điên rồi!”
Ngụy Thế Quân đưa tay lên trán khẽ nhíu mày, khóe miệng nhếch lên tự giễu. Anh tự cười bản thân một phần là vì đã không khống chế được mà thân mật với Sở Sinh Trang, phần khác là do anh tự mình ngu ngốc mà để cho người phụ nữ đó lừa dối suốt hơn một tháng trời. Nhưng dù đã biết được sự thật thì đến chính Ngụy Thế Quân cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại không thể nói ra để chấm dứt cuộc hôn nhân không mong muốn này. Hay nói cách khác là anh không dám?
Ngụy Thế Quân ở lại công ty đến tận tối mịt mới về, vào đến nhà Ngụy Thế Quân đưa mắt nhìn quanh, không thấy có ai ở dưới nhà anh liền đoán cô đang nghỉ trên phòng, vậy mà lại có chút vội vàng bước về phía cầu thang đi thẳng lên tầng.
Bên trong căn phòng dưới ánh đèn ngủ màu vàng mật ong, gương mặt với góc nghiêng ấy từng đường nét đều lộ rõ vẻ thanh thoát, mềm mại của một người con gái khiến anh phải ngắm nhìn đến không rời mắt. Ngụy Thế Quân tiến lại gần bên giường, cô trong mắt anh lúc này tựa như một nàng công chúa Aurora đang chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng, một nàng công chúa dù không cần làm gì cả cũng có thể khiến biết bao chàng hoàng tử phải điêu đứng vì cô. Nhưng chỉ là sẽ không có chàng hoàng tử nào đến đánh thức nàng bằng một nụ hôn.
Anh cứ đứng lặng người ở đó như đã bị người con gái ấy cướp mất đi linh hồn vậy, tâm trí anh đắm chìm, thả trôi theo những dòng cảm xúc đầy hỗn loạn, mông lung vô định như con thuyền rách nát đang chơi vơi mất phương hướng giữa đại dương rộng lớn, không biết nên đi đâu về đâu. Sâu thẳm trong đôi mắt u ám ấy lại như le lói sự xót xa, đau đớn cùng bất lực.
“Thế Quân, anh về từ lúc nào vậy?”
Sở Sinh Trang hoảng hốt bật dậy ngay khi vừa trông thấy Ngụy Thế Quân nhưng anh không nói gì mà chỉ đứng nhìn cô chằm chằm, mặt Sở Sinh Trang lập tức tái đi ngay sau đó liền lật chăn ra bước xuống giường. Vì mới hạ sốt, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn nên khi đột ngột đứng dậy do chân không đủ lực khiến cả người chao đảo mà khụy xuống. Trước lúc Sở Sinh Trang ngã xuống bàn tay của ai đó theo phản xạ đã kịp giơ ra toan giữ lấy tay cô nhưng đến giữa chừng thì khựng lại rồi từ từ thu về.
Vết thương ở chân bị chạm phải khiến Sở Sinh Trang đau điếng, cô khó nhọc bám vào thành giường đứng dậy với vẻ mặt nhăn nhó. Ngay lúc này toàn bộ những vết thương được băng bó trên người cô dường như anh đều đã nhìn thấy cả. Một cái nhíu mày nhẹ khẽ xuất hiện trên gương mặt ấy và nó vô tình lọt vào mắt Sở Sinh Trang khiến cô đã sợ nay lại càng sợ hơn:
“Em sẽ ra khỏi phòng ngay bây giờ.”
Sở Sinh Trang loạng choạng đứng dậy, tay ôm lấy trán bước từng bước mơ hồ về phía cửa. Bất ngờ có bóng dáng ai đó đi vụt lên phía trước ngay giây sau liền bế cô lên, còn chưa kịp định hình thì Sở Sinh Trang đã thấy mình đang ở trên giường, khi ngẩng đầu nhìn lên vẫn là hình bóng của tấm lưng quen thuộc ấy.
“Tối nay tôi phải bay gấp, cô cứ ngủ ở đây đi không sáng mai mẹ đến lại hỏi. Tôi không muốn rước phiền phức vào người.”_Nói xong anh liền rời khỏi phòng
Lại thêm một lần nữa cô tự mình đa tình, vốn còn cứ nghĩ anh là lo lắng cho cô nên mới muốn cô ở lại phòng của anh, nhưng hóa ra tất cả cũng chỉ vì không muốn Ngụy phu nhân biết chuyện hai người ngủ riêng mà thôi...