Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 17: Bữa tiệc đau thương (2)




Tiếng Violin vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người trong khán phòng, ai nấy đều hướng ánh mắt về nơi tiếng đàn du dương ấy phát ra. Ngay giữa đại sảnh, một nữ nghệ sĩ đang say sưa chơi đàn. Từng nốt nhạc vang lên trầm bổng cuốn theo những cảm xúc hỗn loạn của người chơi nhạc, lúc vui tươi hạnh phúc, lúc lại trầm ngâm lắng đọng. Một bản nhạc mang đến cho người nghe nhiều xúc cảm.

Hình ảnh nữ nghệ sĩ trẻ cháy hết mình cùng đam mê ấy đã gợi cho Ngụy Thế Quân nhớ đến người em gái của mình. Ngụy Tô Linh khi ấy được mệnh danh là “Nữ hoàng Violin”, một tương lai sáng lạng ở phía trước đang chờ đón người thiếu nữ ấy. Lẽ ra ngày hôm nay người đứng ở vị trí đó, chơi bản nhạc đó phải là Ngụy Tô Linh – cô em gái bé nhỏ của anh nhưng sự thật lại quá phũ phàng. Vậy mà giờ đây mọi thứ đều phải dừng lại, gói gọn bên chiếc giường bệnh, sống chết chưa được định đoạt. Còn người nào đó vẫn ung dung bày ra bộ mặt đáng thương hại trước mọi người, thật là không biết xấu hổ!

Nghĩ đến đây, Ngụy Thế Quân siết chặt lấy ly rượu vang cầm trên tay cố kìm nén cơn tức mà không xông đến bóp chết người phụ nữ đó.

“Thế Quân, ly rượu sắp bị ông làm vỡ rồi đấy.”

“Là ông?”_Ngụy Thế Quân quay lại nhìn thấy Châu Bá An liền tỏ thái độ chán ghét

“Sao? Bị anh vợ chất vấn nên thấy khó chịu à? Hay là...”_Châu Bá An nhìn về phía nữ nghệ sĩ đang chơi violin rồi nói tiếp _”Do cô nghệ sĩ kia?”

Ý tứ trong câu nói của Châu Bá An đã chọc trúng suy nghĩ trong đầu Ngụy Thế Quân, chạm đến nỗi căm hận lớn nhất cuộc đời anh. Ánh mắt Ngụy Thế Quân tối sầm lại, lạnh lẽo, gai góc đến khiếp sợ nhưng nét mặt lại không chút biểu cảm gì, chính xác hơn là vì đang cố che giấu một thứ cảm xúc chết chóc vào bên trong nên gương mặt mới lạnh băng vô cảm như vậy.

Choang...

Tiếng ly thủy tinh vỡ thành từng mảnh đâm vào da thịt khiến máu ứa ra hòa cùng màu rượu vang đỏ thẫm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn gạch trắng xóa. Hình ảnh ly rượu đó cũng sẽ là kết cục của người đã hãm hại em gái anh, nhưng dường như Ngụy Thế Quân không hề hay biết rằng chính bàn tay anh dùng để làm vỡ ly rượu đó cũng đang không ngừng chảy máu...

Tiếng vỡ của ly thủy tinh thu hút sự chú ý của những người xung quanh, ai nấy đều không ngừng ồn ào bàn tán. Riêng Ngụy Thế Quân vẫn xem như không có chuyện gì, anh lặng im nhìn những mảnh thủy tinh bị vỡ nhuốm đầy máu và rượu nằm lộn xộn trong lòng bàn tay, cơn giận nơi đáy mắt như được xả ra phần nào.

Vừa trông thấy cảnh tượng máu đỏ nhuộm bàn tay như vậy Sở Sinh Trang không khỏi sửng sốt, cô thậm chí quên mất cả việc phải che giấu thân phận là vợ của anh mà vội vã chạy đến với khuôn mặt hết sức lo lắng, nhưng mới đi được nữa đường thì đã thấy Uyên Hạ đứng bên cạnh Ngụy Thế Quân, đưa anh đi sơ cứu vết thương. Cô ta cũng sốt sắng không kém gì người vợ là cô đây, người ngoài nhìn vào nếu không biết còn tưởng hai người họ mới là một cặp.

Điều đó cũng đã thức tỉnh Sở Sinh Trang, đưa cô quay trở lại với hoàn cảnh hiện tại. Trong trường hợp này cô với thân phận chỉ là cấp dưới của Ngụy Thế Quân so với một phó tổng giám đốc tập đoàn đối tác thì Sở Sinh Trang cô chẳng là gì cả, thậm chí nếu cố tình chen lên còn bị coi là tiểu tam không biết thân biết phận mà đòi trèo cao. Là một người vợ ẩn danh thì ngay từ đầu đã xác định là không được quyền ghen tuông ra mặt hay thậm chí là thể hiện một chút sự quan tâm đối với chồng mình. Trong một mối quan hệ hôn nhân mà đến bản thân còn có thể bị coi là tiểu tam của chính chồng mình thì cũng thật là nực cười, thế giới hào môn này thật sự là quá phức tạp rồi!

Xử lý xong vết thương Ngụy Thế Quân cũng quay lại xin lỗi các vị quan khách vì sự cố vừa rồi và bữa tiệc lại tiếp tục được diễn ra. Khoảng mấy tiếng sau đó mọi người cũng lần lượt ra về, Sở Sinh Trang thay mặt công ty để tiễn khách nên cô là người ở lại gần như là cuối cùng. Lúc chuẩn bị ra về thì có tiếng chuông điện thoại reo, trên màn hình hiện lên ba từ “Khâm ca ca”, Sở Sinh Trang liền vui vẻ nghe máy:

“Woa, anh vậy mà lại gọi cho em sao? Em còn tưởng là anh đã quên mất đứa em gái này rồi chứ?”

(Ha ha, em tưởng đúng rồi đấy. Nếu tháng sau mà không có show diễn thời trang ở nước Z thì anh cũng không nhớ đến em đâu.)

“Quá đáng! Vậy bao giờ anh bay để em thuê người bên Bạc Ngạo đến đón?”

(Rồi rồi, anh biết em chồng của em là người trong giới hắc đạo rồi, em không cần phải dọa anh.)

“Biết vậy thì tốt, khi nào qua đây gặp em anh lo mà chuẩn bị tạ lỗi trước đi, Mặc tổng ạ.”

(Tạ lỗi kiểu gì đây? Dù sao hai chúng ta cũng từng là thanh mai trúc mã, em đi gặp anh, ông chồng của em sẽ không ghen chứ?)

“Nếu thật sự có một người có thể khiến anh ấy vì em mà như vậy thì em cũng mong người đó là anh đấy, nhưng thật đáng tiếc chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra cả.”

Đúng! Có lẽ cả đời này cái cảm giác được người mình yêu vì mình thân mật với người khác giới mà nổi cơn ghen ấy, Sở Sinh Trang cô sẽ chẳng bao giờ được cảm nhận.

“Là chuyện gì mà sẽ không bao giờ xảy ra? Hả?”

Giọng nói đàn ông mang theo hơi thở lạnh lẽo bất ngờ vang lên xé tan không gian im ắng nơi đại sảnh khách sạn. Sở Sinh Trang giật mình quay lại, là Ngụy Thế Quân, thấy anh đang sải từng bước chân nhanh chóng tiến về phía mình, cô vội nói vào điện thoại:

“Khâm ca, em có chút việc đột xuất lát em gọi lại...”

Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại trong tay đã bị người đàn ông trước mặt giật lấy. Sau khi thấy tên của người gọi đến hiện hữu ngay trước mắt kèm theo giọng nói đầy sốt sắng phát ra từ chiếc loa nhỏ ở góc điện thoại, bàn tay bị băng bó của Ngụy Thế Quân siết lại rồi thẳng tay ném vật bằng điện tử đó xuống. Chiếc điện thoại bị ném đập mạnh vào thành đài phun nước gần đó rồi rơi xuống đáy hồ.

Sở Sinh Trang hốt hoảng chạy đến cúi xuống định vớt chiếc điện thoại lên vì khi nãy cô chưa kịp bấm nút tắt cuộc gọi đến, sợ người ở đầu dây bên kia sẽ nghe thấy những chuyện không nên nghe. Nhưng vừa đặt tay xuống mặt nước thì một bên bả vai đã bị ai đó túm lấy kéo lại.

“Cô vẫn còn liên lạc với anh ta à? Cô đừng quên là mình đã có chồng rồi, chính anh ta là người đã đá cô để cô tìm đến tôi làm người thay thế. Sao? Giờ anh ta muốn hai người quay lại à? Hả?”

“Em... không có.”_Sở Sinh Trang nói với giọng run rẩy

“Tôi có thể ngu để bị cô gài bẫy nhưng chẳng có thằng đàn ông nào lại chấp nhận để vợ mình cắm cho cặp sừng vào đầu cả!”

“Không phải như vậy.”

“Nếu không phải vậy tại sao lúc tôi đến cô lại vội vàng tắt điện thoại đi? Người không có tật thì việc gì phải giật mình?”

“Em đã nói là em và anh ấy không có gì rồi mà!”

Sở Sinh Trang không chịu nổi cảnh bản thân bị vu oan nên đã gom hết dũng khí để phản bác lại nhưng nhận lại cũng chỉ là cái nhếch mép đầy giễu cợt của Ngụy Thế Quân:

“Người ta có thể lấy gái về làm vợ nhưng không ai lấy vợ về làm gái cả.”

“Anh...”

Sở Sinh Trang không ngờ những lời cay nghiệt như vậy lại có thể thốt ra từ chính miệng người đàn ông này. Ngụy Thế Quân anh đã có những suy nghĩ lệch lạc đến mức này về cô rồi sao? Anh nói cô là gì? Gái? Tất cả những gì mà cô đã làm cho anh suốt gần một năm sống chung hay nói chính xác hơn là thứ tình cảm mười năm trời của cô cuối cùng đối với anh lại gói gọn trong từ “gái” đó sao?

“Tôi làm sao? Tôi nói không đúng à? Sở Sinh Trang, cô thật sự khiến tôi không ngờ tới đấy, cô gái mười bốn tuổi năm ấy bây giờ lại có thể biến thành một con người như vậy!”

Một con người như vậy? Em đã làm gì chứ? Sở Sinh Trang của năm mười bốn tuổi hay năm hai mươi ba tuổi trước giờ người duy nhất em yêu cũng chỉ có một mình anh. Ngụy Thế Quân, tại sao anh lại ngốc đến mức không cảm nhận được dù chỉ là một chút tình cảm của em cơ chứ?_Khóe mắt Sở Sinh Trang đã ngấn lệ, cô nhìn anh, những suy nghĩ vẫn không ngừng ngổn ngang trong đầu

“Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, nó từ lâu đã nhuốm máu đỏ rồi. Loại phụ nữ như cô đê tiện đến mức nhẫn tâm hại chết một cô gái lại có thể ngang nhiên bước chân lên làm chị dâu của người ta, bây giờ thậm chí còn không an phận mà đi lăng loàn với tình cũ.”

Ánh mắt Ngụy Thế Quân đầy gai góc dường như có thể đâm thủng người đối diện, anh bóp lấy mặt cô, từng móng tay dùng sức đâm vào da thịt trắng mịn tưởng chừng như sắp rỉ máu:

“Cô nhìn thấy nữ nghệ sĩ đó chứ? Nếu không phải tại cô thì ngày hôm nay người đứng ở đó sẽ là Linh Linh, là cô, chính cô đã...”

“Anh có thể đừng tự cho mình là đúng nữa được không? Em ấy chỉ là đang sống thực vật, trên thế giới này vẫn có trường hợp sống thực vật mà có thể tỉnh lại, tại sao anh lại không hy vọng về điều đó chứ?”_Sở Sinh Trang hất mạnh tay Ngụy Thế Quân ra, lớn tiếng nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.