Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 26: 26: Tập Tài Liệu Bí Ẩn




Sáng sớm hôm sau, Uyên Hạ có hẹn với cô đi ăn sáng rồi cả hai cùng đi chơi luôn vì giờ vẫn đang là cuối tuần mà.

Cô rời đi được một lúc thì anh cũng thức dậy sau một đêm dài mất ngủ.

Xuống dưới nhà không thấy cô đâu trong lòng liền cảm thấy khó chịu, cô không phải là đang muốn tránh mặt anh chứ? Mới sáng sớm đã đi đâu không biết?

“Ngụy tổng, có người gửi thứ này đến tận công ty còn nói là phải đưa tận tay cho anh.”_Kha Vĩnh cuối tuần không được nghỉ vẫn phải chạy đến biệt thự riêng của anh để giao đồ

Ngụy Thế Quân cầm lấy tập tài liệu rồi gật đầu ra hiệu cho Kha Vĩnh rời đi.

Khi lên đến thư phòng anh mới mở tập tài liệu đó ra, bên trong có một phong thư đã cũ, nhìn qua cách trang trí bên ngoài cũng có thể thấy đây là phong thư để bày tỏ tình cảm giữa nam với nữ, ngoài ra còn có thêm rất nhiều những bức ảnh.

Ngụy Thế Quân cầm mấy tấm ảnh đó lên, ảnh chụp một đôi nam nữ là Sở Sinh Trang và Mặc Kiều Khâm.

Nhìn thấy cảnh hai người họ thân thiết với nhau Ngụy Thế Quân lập tức nhíu mày, hai tay siết chặt tấm ảnh, cố kìm nén cảm xúc đang bừng cháy trong lòng mà lật xem những bức ảnh kế tiếp.

Bất ngờ bóng dáng cô em gái của anh xuất hiện trong khung hình cùng với người đàn ông tên Mặc Kiều Khâm đó, Ngụy Thế Quân như nhanh tay hơn lật xem tất cả những tấm hình còn lại.

Một suy nghĩ bất giác thoáng qua trong đầu, anh liền nhìn về phía bức thư kia rồi cầm lên mở nó ra đọc.

Những câu từ của người viết cho thấy đây quả thực là một bức thư tỏ tình, mà điều khiến Ngụy Thế Quân bất ngờ hơn cả chính là chủ nhân của bức thư đó lại là Ngụy Tô Linh và người mà em gái anh đang để ý tới cũng chính là Mặc Kiều Khâm.

Với tất cả những gì có trong tập tài liệu này thì có thể một phần nào giải thích cho hành động của Sở Sinh Trang đối với em gái anh.

Đại loại là có thể do Sở Sinh Trang ghen ghét với Ngụy Tô Linh vì đã quá thân thiết với Mặc Kiều Khâm khiến cô cảm thấy tình yêu của mình có thể sắp bị tiểu tam cướp mất nên phải ra tay ngăn chặn trước, ban đầu chỉ là cảnh cáo nhưng cuối cùng lại xảy ra xô xát và dẫn đến sự việc như ngày hôm nay.

Tất cả cũng chỉ là vì tranh giành tình cảm của một người đàn ông...

“Cậu điều tra cho tôi ai là người đã gửi số tài liệu này.

Ngay lập tức!”_Ngụy Thế Quân gọi cho Kha Vĩnh rồi ra lệnh cho cậu ta

Đến gần trưa Sở Sinh Trang mới trở về nhà, thấy cô, Ngụy Thế Quân liền bảo sang thư phòng có chút việc.

Ngụy Thế Quân đã ngồi sẵn trên sopha đợi, thấy người vào anh ra hiệu cho ngồi xuống phía đối diện.

“Anh, có chuyện gì sao?”

Sở Sinh Trang vừa lên tiếng thì một tập tài liệu bị ném xuống ngay trước mặt, cô tuy không hiểu chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt của người đàn ông phía đối diện thì đoán chắc là đã có chuyện xảy ra.

Cô dè chừng cầm tập tài liệu ấy lên mở ra, sau khi lật xem mấy tấm ảnh thì đến một phong thư.

“Đây không phải là của Linh Linh sao?”_Sở Sinh Trang bất ngờ khi anh lại có bức thư của Ngụy Tô Linh

“Cô chưa cần đọc qua nội dung bên trong đã liền biết được là của Linh Linh rồi?”

“Chuyện này...”

“Vậy chắc cô cũng biết nội dung bên trong là gì và cũng như biết được người em gái tôi thích là ai?”

“Đúng là em có biết, nhưng có chuyện gì sao?”

“Ý anh không phải là...”

“Còn không phải như vậy hay sao? Cô là vì tên đàn ông đó mà ra tay với em gái tôi.”

“Em không có!”_Trước sự buộc tội của Ngụy Thế Quân, Sở Sinh Trang lập tức phủ nhận

“Trong thời gian hai người đang yêu xa lại còn xảy ra một số cãi vã thì Linh Linh có sang Pháp du lịch và gặp Mặc Kiều Khâm, vừa hay cô biết được em gái tôi thích hắn ta.

Dựa vào mấy tấm ảnh chụp ở bên Pháp kia có thể thấy Linh Linh và tên Mặc Kiều Khâm đó rất thân thiết, mà cô thì đâu muốn mất đi một con cá lớn là đại thiếu gia của Mặc gia.”

“Vậy cho nên ý anh là em là vì ghen tuông mù quáng nên mới đi hãm hại Linh Linh? Anh nghĩ em là loại người như vậy? Chỉ vì một người đàn ông mà nhẫn tâm làm hại người bạn thân duy nhất của mình sao?”

“Cô thôi ngay đi! Linh Linh còn chưa tốt nghiệp đại học mà cô đã làm gì hả? Cả một tương lai của con bé ở phía trước đã bị loại đàn bà xấu xa như cô dẫm nát rồi, cô không cảm thấy nhục hay sao mà còn dám bước chân vào Ngụy gia hả? Cả người nhà của cô nữa, bọn họ không biết điều còn đòi tôi phải chăm sóc tốt cho cô.

Ha, đúng là thối nát cả một gia tộc mà!”

Chát!!!

Mặt Ngụy Thế Quân bất ngờ nghiêng sang một bên, dấu năm ngón tay in đỏ trên một bên má.

Cái tát đó không phải của ai khác mà đến từ chính cô, Sở Sinh Trang cũng không ngờ rằng có một ngày cô lại làm như thế với người đàn ông này, cô chỉ biết là vào giây phút ấy khi anh động chạm đến gia đình của mình thì cô không thể chịu đựng được nữa.

Suốt bao lâu nay Ngụy Thế Quân anh xúc phạm cô như thế nào cô cũng không có phản kháng nhưng ngày hôm nay anh đã không dừng lại ở đó mà lôi cả gia đình, những người mà cô trân trọng nhất vào cuộc cãi vã này thì đã vượt quá giới hạn của cô rồi.

Sở Sinh Trang cô rất yêu anh nhưng hơn cả tình yêu đó thì gia đình đối với cô vẫn quan trọng hơn, cô không cho phép bất cứ ai được xúc phạm đến người thân của cô cho dù đó có là anh đi chăng nữa.

Nhưng người ta vẫn nói: Đánh người khác thì tay ta cũng thấy đau.

Bây giờ thì cô cảm nhận được rồi, không chỉ tay đau mà tim cũng như thắt lại.

Sở Sinh Trang bàng hoàng nhìn vào tay mình rồi lại nhìn người đàn ông ấy, cảm giác hối hận bắt đầu trào dâng trong lòng.

Cô đã đánh anh rồi, đánh người con trai mà cô đã yêu suốt cả thanh xuân ấy...

“E...m...xin lỗi! Anh có sao không?”

“Ra ngoài.”

“Em không cố ý đâu chỉ là...”

“RA NGOÀI! “

Ngụy Thế Quân quát lên, Sở Sinh Trang vội làm theo nhưng trước khi ra khỏi phòng cô vẫn cố quay đầu lại xem anh có sao không.

Cô thật sự đã hối hận rồi, cô không nên làm như vậy với anh mới phải, bây giờ người đau lại chính là bản thân cô.

Từ buổi hôm ấy cả hai đã không chạm mặt nhau đến nay đã ba ngày rồi, Kha Vĩnh nói là Ngụy Thế Quân đi công tác nhưng cô thừa biết anh là đang không muốn gặp mặt cô.

Nhưng có muốn tránh thì cũng không thể tránh cả đời được, Ngụy Thế Quân anh có thể không về nhà nhưng đâu thể không đến tập đoàn được, cả hai lại làm chung công ty sớm hay muộn thì cũng chạm mặt nhau...

Đến nơi Sở Sinh Trang liền bước vào phòng đi đến chỗ mình ngồi để lấy túi xách, cô vừa quay ra thì bắt gặp một người đàn ông ăn mặc lôi thôi lếch thếch, áo quần nhăn nhúm, cà vạt bị kéo lỏng, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

Hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm hận, miệng gầm gừ mấy tiếng.

Cô còn chưa kịp định hình thì hắn ta bất ngờ xông đến đưa bàn tay bẩn thỉu của mình bóp cổ cô ghì chặt vào tường.

“Á! B...uông...ra!”_Sở Sinh Trang vội nắm lấy cổ tay hắn, cố gắng thốt ra mấy từ

“Tại sao tao phải buông? Mày có biết vì mày mà công ty tao bây giờ phá sản rồi không hả? Loại đàn bà xấu xa này!”_Hắn ta trừng mắt lên nhìn cô, đôi mắt điên dại như sẵn sàng gi3t chết đối phương bất cứ lúc nào

“T...ôi đã...l...àm...gì...chứ?”

“Mày còn hỏi tao được nữa sao? Vì mày từ chối hợp tác với công ty tao rồi ký hợp đồng với Bạch Thị.

Mày cũng biết tao rất cần bản hợp đồng đó mà, nếu không có nó thì công ty tao sẽ chết vậy mà mày vẫn loại Hứa Thị ra để chọn Bạch Thị.

Mày là thấy chết mà không cứu, cả Ngụy Bắc bọn mày đều là lũ máu lạnh!”

Ra là vụ hợp đồng, Sở Sinh Trang cô cũng có nghe nói qua về việc công ty Hứa Thị gặp khó khăn đang phải tìm kiếm nhà đầu tư cho mình, nhưng ai trong giới cũng biết Hứa Thị là một công ty làm ăn bẩn, đầu tư vào cũng chỉ có lỗ mà thôi không những vậy có khi còn bị liên lụy nữa, cô đâu thể duyệt bản hợp đồng đó rồi trình lên cho tổng giám đốc ký được.

Hắn ta nói nguyên một tràng rồi hai tay dùng sức siết cổ Sở Sinh Trang lại, cô tay chân không ngừng giãy giụa cố thoát ra nhưng lực tay của hắn ngày càng mạnh hơn, miệng thì nhếch lên cười gian ác liên tục phun ra những câu chửi rủa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.