An Tĩnh đi ăn trưa cùng An Nguyệt và Kỷ Nguyên.
Ăn trưa xong, nhân tiện xếp hàng mua trà sữa chuẩn bị về lớp.
Trên đường đi ba người cười nói rôm rả.
Đúng lúc đi ngang qua sân vận động để về lớp, có người gọi họ.
Giọng nói rất quen thuộc, rất gợi đòn, bọn họ vừa ngoảnh đầu lại, quả nhiên trong đám đông có một người rất ngông ngênh đang nhảy lên vẫy tay với họ.
"Là Tống Tư."
Kỷ Nguyên là người đầu tiên nhận ra cậu ta, cô ấy nói: "Cậu ta lại đang chơi bóng rổ."
An Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn dừng bước, cảm thấy có chút kỳ lạ: "Chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ, gọi chúng ta làm gì? Lẽ nào muốn chúng ta chơi cùng sao?"
An Tĩnh cũng vẫy tay với bọn họ.
Hình như cô thấy cái gì đó, đột nhiên mỉm cười, ghé sát vào tai An Nguyệt, chỉ về phía bên kia: "Chị, Lục Cách cũng đang chơi bóng rổ ở kia kìa."
Từ khi biết Lục Cách là người có khả năng khiến An Nguyệt xù lông nhím, An Tĩnh thỉnh thoảng lại nhắc tới tên cậu ta trước mặt chị gái, quả nhiên, vừa nhắc tới tên cậu ta là cô chị gái lúc nào cũng nghiêm nghị và đầy uy quyền của cô liền trở nên khác thường.
An Nguyệt cau mày, nhanh chóng đáp lại: "Cậu ta ở đó thì liên quan gì tới chị."
An Tĩnh cười hì hì hút trà sữa.
Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng mắt An Nguyệt vẫn không kìm được nhìn về phía đó, quan sát từ trên xuống dưới, thật không ngờ người bình thường lúc nào cũng cợt nhả lại chơi bóng rổ hay như vậy.
Mặc dù bản thân cô ấy cũng không biết cậu ta chơi có hay không.
Đột nhiên cô ấy khựng lại, nheo mắt đưa tay lên trán che nắng rồi hỏi: "Cô gái bên cạnh Trần Thuật là ai vậy?"
Trần Thuật và một cô gái rất quen đứng dưới bóng cây cổ thụ bên cạnh, xung quanh hơi khuất nắng, vì thế lúc đầu mới không nhìn thấy họ.
An Tĩnh đã nhìn thấy từ lâu rồi.
Cô lắc đầu tỏ ý không biết, rồi lại suy nghĩ một lúc, nói: "Cô gái đó hình như tên là Hạ Tâm Vũ thì phải, trước đây Tống Tư từng giới thiệu rồi. Là bạn học cùng lớp mười với bọn họ ngày trước."
An Nguyệt nhướng mày tỏ vẻ không đồng ý.
Nói xong, An Tĩnh nghiêng đầu, tò mò nhìn họ một lúc, khẽ hói:
"Họ đang nói gì vậy nhỉ?"
Cô thật sự rất muốn biết.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Thuật gần gũi với người con gái khác ngoài cô như vậy, hình như đang nói cái gì đó, mặc dù giữ khoảng cách, nhưng Trần Thuật cũng không từ chối, vẫn đứng bên cạnh.
Cô rất để ý. Nhìn thấy bọn họ đứng cùng với nhau, trong lòng không thoải mái chút nào, ngay cả trà sữa cũng không muốn uống tiếp nữa.
Sau khi Tống Tư vẫy tay với bọn họ, thấy bọn họ dừng lại, cậu ta liền dừng chơi bóng rổ, nói gì đó với Trần Thuật, Châu Tề. Sao đó Trần Thuật gật đầu, đi tới giá bóng rổ cúi người nhặt quần áo dưới đất vắt lên cánh tay, sau đó đút hai tay vào túi, thong thả đi về phía họ.
Mấy người Tống Tư, Lục Cách thấy vậy vội vàng cất bóng rổ đi, cũng nhặt quần áo điện thoại để dưới đất lên, cả đám người oai phong hùng dũng đi về phía họ.
Bây giờ, ba người An Tĩnh đi cũng không được, mà qua đó cũng không xong.
Chỉ có thể đứng tại chỗ chờ họ tới.
Hạ Tâm Vũ thấy Trần Thuật bỏ mặc cô ta ở đó, cũng không có phản ứng gì với những lời mình nói, mắt cô ta ướt nhòa, cảm thấy không cam tâm, cũng đi theo bước đi rất nhanh cuối cùng quyết định chạy luôn, chạy đến trước mặt ba cô gái trước cả đám Trần Thuật.
Có chuyện gì vậy?
Ba người An Tĩnh quay sang nhìn nhau, cô ta tìm ai nhỉ?
Có điều Hạ Tâm Vũ không nói gì, hai mắt đỏ hoe, nhìn An Nguyệt, lồng ngực phập phòng giống như có mối thù sâu nặng vậy. Cuối cùng cô ta giậm chân một cái rồi bỏ đi.
An Tĩnh nhìn theo bóng Hạ Tâm Vũ, lấy làm lạ hỏi: "Chị, chị quen cô ta à?"
An Nguyệt nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không hề thân thiết gì với người này. Cô lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu: "Không nói chuyện mấy."
"Thế vì sao cô ta lại khóc?"
"Hình như cô ta vừa mới nói chuyện với Trần Thuật, chắc Trần Thuật làm cô ta khóc?"
"Vì sao Trần Thuật lại làm cô ta khóc?"
"Không biết. Em hỏi bạn trai em ấy."
Nghi vấn của An Tĩnh càng lúc càng lớn, trong đầu cô mối quan hệ giữa Trần Thuật và Hạ Tâm Vũ rối như tơ vò. Cô cầm chặt cốc trà sữa, cắn môi.
Đám người đó ai cũng cao lớn, lại còn người đông thế mạnh.
Mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ.
Tống Tư nở nụ cười chúng mình là bạn bè thân thiết, đi đến bên cạnh họ, giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi toét miệng cười: "Đi thôi, cùng về lớp đi."
Gọi bọn họ lại là để cùng đi về lớp...
Khóe miệng An Tĩnh giật giật.
Trần Thuật mặc kệ bọn họ, chỉ đi đến bên cạnh An Tĩnh nhìn cô một cái, nghiêng người xoa đầu cô đầy thân mật sẽ hỏi: "Buổi trưa ăn gì thế?"
"Đi ăn mì xào." An Tĩnh trả lời, cô còn đưa cốc trà sữa trên tay cho cậu xem: "Ăn xong em còn mua một cốc trà sữa thạch sương sáo."
Hai mắt Trần Thuật loé lên, cậu mỉm cười hỏi: "Ngon không?"
An Tĩnh ừ một tiếng cười dịu dàng: "Khá là ngon, ngọt ngọt cũng không ngấy."
Trần Thuật gật đầu như đang nghĩ ngợi điều gì, cậu nói: "Thế để anh nếm thử."
Nếm thử bằng cách nào. An Tĩnh vẫn chưa kịp hiểu ra.
Cậu liền cúi người xuống, ngậm ống hút hút một ngụm trà sữa. An Tĩnh sững người, vẫn đang giơ tay, vậy mà cậu đã làm một việc rất bình thường giữa các đôi tình nhân cứ như thể không có ai bên cạnh vậy.
Tống Tư, Châu Tề ồ lên trêu chọc.
Xung quanh còn rất nhiều người, mặc dù bọn họ đều biết chuyện giữa hai người, nhưng An Tĩnh vẫn không kìm được đỏ mặt, đợi cậu uống xong cô liền vụt tay lại.
Cầm cốc trà sữa trên tay mà bàn tay ấy vẫn còn nóng bực.
Lục Cách ghé sát lại bên cạnh An Nguyệt, học theo Trần Thuật làm ra vẻ muốn uống trà sữa của cô, giọng đầy bỡn cợt: "Nào nào, chúng ta cũng không thể đi sau được, cho anh uống một ngụm."
Mặt An Nguyệt liền biến sắc.
Không đợi cậu ta ghé sát lại, cô liền di chuyển cốc trà sữa sang hướng khác, khuỷu tay chọc thẳng vào ngực cậu ta khá mạnh, quát: "Cậu tránh ra cho tôi."
Lục Cách ôm ngực, khuôn mặt nở nụ cười đầy tình ý: "Đừng có nhỏ mọn như vậy mà."
Trần Thuật được nếm vị trà sữa ngọt ngào, bỗng cảm thấy cơn bức bối trong lòng lúc chơi bóng rổ đã hoàn toàn tan biến. Cậu nhếch miệng cười hiếm khi tâm trạng vui vẻ như vậy, chế nhạo bọn họ: "Bắt chước học đòi".
Tống Tư xì một tiếng, cậu ta nảy ra một ý, tìm cô gái cuối cùng chính là Kỷ Nguyên, nháy mắt tinh nghịch với cô: "Chị cũng thưởng cho em một ngụm nhé?"
Mọi người đều hào hứng nhìn Tống Tư mất mặt.
Vốn dĩ cậu ta không biết xấu hổ là gì, cũng không sợ mất mặt.
Bình thường Kỷ Nguyên thờ ơ lạnh lùng, không nể mặt ai.
Kỷ Nguyên sững người nhìn cậu ta, đuôi mắt Tống Tư nhếch lên, khuôn mặt trắng trẻo có chút trẻ con, cảm giác rất đào hoa, nhưng khi cậu ta nhìn bạn với vẻ đáng thương như vậy không ai có thể không mềm lòng.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười.
Kết quả chỉ thấy Kỷ Nguên nhìn cậu ta, khuôn mặt không chút biểu cảm giơ cốc trà sữa ra trước mặt cậu ta và nói: "Uống đi."
Tống Tư sững người, không ngờ Kỷ Nguyên lại phản ứng như vậy.
Nụ cười trên khóe miệng cậu ta từ từ biến mất, như thế này có chút khó xử. Nếu cô ấy từ chối cậu ta, vừa hay cậu ta cậu ta có thể đùa tiếp, nhưng nếu là thế này, cậu ta cũng không thể uống trà sữa của con gái nhà người ta được.
Cậu ta rất nhanh trí, vội vàng đưa tay gãi gãi đầu, sau đó nói rất hùng hồn: "Không uống đâu, không uống đâu, sao mình có thể uống tranh của bạn học được cơ chứ, thật là."
Cậu ta nói rồi chạy đến bên cạnh Trần Thuật, hít một hơi thật sâu nhảy lên lưng cậu.
Trần Thuật không để ý lắm, lảo đảo bước mấy bước về phía trước, cậu cau mày trầm giọng nói: "Xuống, ông có biết là ông nặng thế nào không?"
"Không xuống không xuống, mau cõng tôi."
An Tĩnh bật cười.
---
Không biết vì sao ngày càng nhiều người trong trường đồn đoán An Nguyệt là bạn gái của Trần Thuật, dần dần đồn đến tai bọn họ, mấy người biết nội tình và người trong cuộc đúng là dở khóc dở cười.
Có điều bọn họ đều không coi đó là chuyện gì to tát, cũng không bận tâm, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được, bận tâm người khác nói cái gì để làm gì.
Chỉ có một người rất bất mãn.
Đó chính là Lục Cách.
Bây giờ ngày nào cậu ta cũng giám sát Trần Thuật, chỉ sợ cậu thay lòng đổi dạ, sớm tối bên nhau, để mắt tới người của cậu ta.
Điều đó khiến Trần Thuật cảm thấy rất phiền.
Lục Cách lại còn rất hay ghen, chốc chốc lại lượn sang lớp A1 khiến cô chủ nhiệm Lý Thục Quyên có lần còn tưởng cậu ta là học sinh lớp mình, gọi nhầm tên khiến cả lớp cười ầm lên.
An Nguyệt vừa tức vừa đỏ mặt.
Chỉ muốn bóp chết cậu ta.
---
Cuối tuần.
An Tĩnh nói dối bà Lục Mỹ Hoa, nói là đi mua sách cùng Kỷ Nguyên.
Bà Lục Mỹ Hoa rất có cảm tình với Kỷ Nguyên, biết cô ấy là một bạn gái rất chăm chỉ cũng rất chịu khó, trong học tập rất cũng rất nỗ lực, Nên yên tâm cho cô ra ngoài.
Thực tế là An Tĩnh hứa cùng ra ngoài ôn bài với Trần Thuật.
Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi.
Không khí học tập lúc nào cũng căng thẳng cho dù là ở nhà hay ở trường.
Kết quả Trần Thuật bật cười một tiếng, nêu ra một biện pháp đưa cô ra ngoài ôn bài, cậu có thể giúp cô phụ đạo thêm kém cái gì phụ đạo cái đó, còn cô cũng có thể thoải mái hỏi bài cậu. Đây là một cách giúp đỡ lẫn nhau rất hay và có lợi cho cả hai bên.
Khi ấy Trần Thuật đã dụ dỗ cô bằng những lời nói rất bùi tai.
An Tĩnh nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ một hồi rồi nhận lời. Cô không thể phủ nhận, bản thân cô thực sự rất muốn đi ra ngoài cùng cậu để tận hưởng thế giới nhỏ bé của hai người, nhưng cũng có chút nghi ngờ, ở bên cậu có thể thật sự chuyên tâm ôn bài được hay không.
Cô đeo cặp sách đến chỗ hẹn thì nhìn thấy Trần Thuật đã ngồi trong góc trong cùng, phía trước có vài chậu cây che khuất, mùi cà phê thơm lừng lan tỏa khắp quán cà phê.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa kính, tạo thành những cái bóng khác nhau trên mặt bàn.
Nơi này rất tao nhã yên tĩnh, chỉ có vài người khách, có người đang đọc sách, có người gõ bàn phím lạch cạch, không ai nói chuyện. Nói chung là một nơi thích hợp để ôn bài.
Cô đẩy cửa bước vào.
Trần Thuật đang ngồi quay lưng về phía cô, cúi đầu chăm chú nhìn cái gì đó. Nhưng dáng vẻ ngồi dựa vào lưng ghế thì lại vô cùng uể oải, nhàn nhã thư thái.
Cậu ăn mặc rất thoải mái, cả một cây màu đen, toát lên cảm giác mát mẻ khỏe khoắn của một chàng trai trẻ.
An Tĩnh mỉm cười, cũng không nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cậu, vỗ vai cậu nhưng không ngờ Trần thuật nắm lấy tay cô, khiến cô giật mình.
Cô khẽ kêu lên, mím môi nói: "Anh làm gì vậy?"
Trần Thuật nghiêng đầu: "Đến rồi à?"
"Sao anh biết là em? Ngộ nhỡ là cô nào khác, anh còn nắm tay người ta, thế chẳng phải rất khó xử hay sao." An Tĩnh không kìm được làu bàu.
Trần Thuật quay người lại, nắm tay cô kéo cô tới trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: "Anh biết là em."
Ngữ khí của cậu có vẻ rất chắc chắn, An Tĩnh lấy làm lạ, dịu dàng hỏi: "Vì sao?"
Trần Thuật cúi mắt xuống, vuốt về ngón tay nhỏ nhắn mịn màng của cô, chợt mỉm cười: "Em bôi loại kem dưỡng da tay vẫn thường bôi, anh ngửi thấy mùi."
Người mà bạn thích đứng ngay trước mặt bạn, nhắm mắt cũng có thể nhận ra.
Mùi hương không biết nó dối.