Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 95: Đơn giản là muốn tự tìm chết




“Mua mạng của tôi?”

Bây giờ, Trần Minh Triết chẳng những không hề sợ khẩu súng đang chĩa vào trán mình, mà anh còn mỉm cười hờ hững, chầm chậm ngẩng lên nhìn người đàn ông trung niên đeo kính đang cười lạnh lùng.

“Á à, thằng nhãi, xem ra mày rất khác so với tưởng tượng của tao đấy. Người mua mạng mày nói mày là một thằng vô dụng, nhưng có thể đứng vững dưới họng súng của tao thế này thì chứng tỏ cũng gan lì đấy. Nhưng tao sắp tiễn mày lên đường rồi!”

Nghe thấy người đàn ông trung niên đeo kính nói vậy, Trần Minh Triết cười khểnh nói: “Có lòng quá nhỉ, còn thuê các người từ tận Miên Thành tới giết tôi! Nhưng tôi đang thấy hiếu kỳ là rốt cuộc mạng của tôi đáng giá bao nhiêu?”

Dù Trần Minh Triết đã có suy đoán trong đầu, nhưng anh vẫn không dám chắc một trăm phần trăm.

Nhưng đám người này từ Miên Thành tới, kiểu gì cũng có liên quan đến Trương Ca xuất hiện ở Tân Thành lần trước.

“Đáng giá bao nhiêu à? Tao nói thật cho mày biết nhé, mày chẳng đáng một xu, cốt là gia đình nhà vợ mày kìa!”

Người đàn ông đeo kính có vẻ hào hứng, hơn nữa gã còn thấy Trần Minh Triết này rất thú vị. Bị người của gã bao vây, sau đó dí súng vào đầu rồi, mà anh vẫn có thể nhàn nhã nói chuyện thoải mái với gã thế này. Trước kia, gã cũng đã từng xử lý vài vụ như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp phải người như Trần Minh Triết.

“Cái gì?”

Lúc này, toàn thân Trần Minh Triết chợt run lên, trong đôi mắt phóng ra tia sát ý lạnh lẽo.

Dù Trần Minh Triết muốn che giấu tia sát ý này của mình, nhưng không thể được.

Đúng là chán sống rồi mà! Đối với Trần Minh Triết mà nói, Bạch Diệp Chi chính là giới hạn cuối cùng của anh.

Trước thì có Phương Thế Hoa, Trần Minh Triết không ngại bộc lộ thực lực của mình, để xử lý anh ta một cách triệt để. Đó là vì anh không muốn giết người, dẫu sao cuộc sống điềm nhiên ba năm nay đã khiến con người anh thuần hơn rất rất nhiều rồi.

Tiếp đến là anh Báo ở Dung Thành, Trần Minh Triết không hề cho tên mập ngang ngược ấy bất kỳ một cơ hội nào.

Bây giờ, người này chẳng những chĩa súng vào anh, mà còn bóng gió nói sẽ phá rối gia đình của Diệp Chi, đây là điều mà Trần Minh Triết tuyệt đối không thể tha thứ.

“Ha ha, mày đừng nhìn tao như thế. Dù tao phải thừa nhận là ánh mắt mày rất có lực sát thương, nhưng giờ mày cũng chỉ là một thằng sắp chết thôi. Xem ra mày rất muốn biết lý do đúng không?”

Trần Minh Triết không nói gì, chỉ đang nghĩ nếu chuyện này thật sự là do Bạch Dũng Thắng đứng sau chỉ huy thì anh chắc chắn không thể để ông ta được yên ổn nữa.

“Ha ha ha, thằng nhãi. Nếu không phải trước đó tao đã điều tra về mày, chắc tao sẽ bị đôi mắt của mày dọa cho sợ chết khiếp mất. Nhưng một thằng ở rể nhà họ Bạch, lại còn vô công rỗi việc như mày cũng có dũng khí phết đấy”.

“Mày có biết tại sao mình phải chết không?”

Mặt người đàn ông trung niên đeo kính đầy ý cười.

Trần Minh Triết vẫn không nói gì.

“Cuộc đời trái ngang thế đấy, mày đã chọc phải người không nên chọc vào, nên mới bị tao đánh chết. Nhưng mày yên tâm, chẳng mấy nữa cả nhà vợ mày cũng sẽ đi theo bầu bạn với mày thôi”.

“Ha ha, chịu khó tí nha, nhói cái là xong rồi”.

Nói rồi, người đàn ông trung niên đeo kính định bóp cò.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Nhưng không phải là cơ thể bị trúng đạn của Trần Minh Triết ngã xuống.

Hả?

“Ông có biết mình sẽ chết như thế nào không?”

Giọng nói của Trần Minh Triết chợt lạnh thấu xương. Lúc này, anh đứng trong bóng đêm, cho người ta một cảm giác khó lường sâu thẳm.

“Mày…”

Người đàn ông trung niên đeo kính nhăn mặt, híp mắt lại, tiếp tục không chút do dự bóp cò về phía Trần Minh Triết.

A!

Nhưng lần này không có tiếng súng vang lên, vì lúc gã bóp cò về phía Trần Minh Triết đang đứng ở đằng trước, anh đã lách người đến gần người gã, rồi giơ tay túm được cổ tay đang cầm súng của gã.

Rắc một tiếng, xương cổ tay của gã đã bị bẻ gãy.

“Anh Hằng!”

Trông thấy cảnh tượng này, đám đàn em đang đứng xung quanh của gã lập tức lao lên.

“A!”

Trần Minh Triết chằng buồn để mắt đến đám người này, mà bóp lấy cổ của người đàn ông trung niên đeo kính.

Gã rất gầy, gần như Trần Minh Triết có thể tùy ý xách cả người gã lên được.

Đám đàn em đang xông lên của gã lập tức đứng chôn chân tại chỗ.

“Thằng oắt con kia, mày to gan gớm nhỉ, mau thả anh Hằng ra…”

“Thằng nhãi, mau thả anh Hằng ra…”

Trần Minh Triết liếc nhìn đám người ở phía trước, sau đó đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông gầy gò ban nãy còn nắm chắc phần thắng, cầm súng chĩa vào mình. Lúc này, gã côn đồ tên là anh Hằng này đang giơ cả hai tay lên nắm chặt lấy tay anh, sau đó không ngừng vùng vẫy, mặt gã đã đỏ bừng lên.

“Mày dám làm anh Hằng bị thương à! Chúng mày đâu, lên!”

Một người đàn ông cường tráng ở gần Trần Minh Triết nhất nói xong, lập tức tung một cú đấm thật mạnh vào lưng anh.

Ngay lúc này, lại có mấy người nữa lao về phía Trần Minh Triết…

Đối với họ mà nói thì một thanh niên trẻ tuổi như Trần Minh Triết thì chẳng có gì phải lo cả, có lẽ anh còn có thể khiến lũ lưu manh nhàng nhàng kia sợ hãi. Nhưng với đám người thường xuyên nhận tiền của người ta để làm việc này thì anh căn bản không dọa được họ.

Lúc này, trong đôi mắt của người đàn ông trung niên đeo kính đã hằn đầy tia máu, nhân cơ hội này, gã cũng điên cuồng giơ chân định đá vào ngực của Trần Minh Triết.

Bụp!

A…

Trần Minh Triết mỉm cười thờ ơ, xô thẳng người đàn ông trung niên đeo kính ra phía trước.

Sau đó người đàn ông trung niên đeo kính ngã mạnh xuống đất, tiếp theo gã đã trông thấy một cảnh tượng khiến gã cả đời khó quên. Trong vòng vây của bảy, tám tên đàn em đô con của gã, thằng nhãi con vốn chỉ là một tên ăn hại theo điều tra của gã đã hạ gục cả lũ trong vòng chưa đầy một phút.

“Mày… Mày…”

Lúc này, trong đôi mắt của người đàn ông trung niên đeo kính chứa đầy vẻ sửng sốt.

Trần Minh Triết bình thản phủi bụi đất trên người, sau đó nhấc chân hất khẩu súng lục nhỏ vừa rơi xuống đất lên tay mình.

Tiếp theo, anh bước từng bước về phía người đàn ông trung niên đeo kính.

Tối nay, vốn Trần Minh Triết cảm thấy rất bực bội, anh cực muốn giải tỏa nhưng cứ phải nhẫn nhịn. Không ngờ bây giờ, đám người này lại tự xông ra.

Nếu người đàn ông trung niên đeo kính này không nói sẽ động đến gia đình của Diệp Chi, có lẽ Trần Minh Triết sẽ không trực tiếp ra tay. Dẫu sao anh cũng biết nếu mình thật sự để lộ, bị đám người ở Yên Kinh chú ý tới thì kiểu gì cũng khó giải quyết.

Dù gì thì ván cờ của anh vẫn chưa xếp xong.

Hai vẫn chưa gọi cho anh.

Trần Minh Triết ngẩng lên nhìn ánh trăng khuyết trên bầu trời, rồi chợt nhớ tới ngày mình Hai sang nước ngoài cũng là một ngày trăng khuyết thế này.

Trên bờ biển hơi lành lạnh, Trần Minh Triết nhìn cậu học sinh đến từ vùng núi nghèo nàn Thục Xuyên, rồi dần trở thành Hắc đại ca kiệm lời đi tới Yên Kinh, rồi gia nhập vào giới này của họ đang ngồi trên một chiếc thuyền buôn lậu rời khỏi Hoa Hạ.

Bọn họ từng có giao hẹn là đợi cậu ta trở về.

Trần Minh Triết không nói gì, chỉ cười.

“Thiết Ngưu, cậu ở bên đó ổn không?”

“Mày… Mày…. Mày là ai?”

Lúc này, người đàn ông trung niên đeo kính đã hoàn toàn bị hơi thở lạnh lẽo của Trần Minh Triết làm cho chấn động. Dường như trước mắt gã không phải là một cậu thanh niên bình thường, mà là một sát thủ từng trải qua muôn vàn gian khó, thậm chí đã giết cả trăm người…

Trần Minh Triết mỉm cười hờ hững, không suy nghĩ miên man nữa, mà chậm rãi nhìn về phía người đàn ông trung tuổi đang không ngừng run rẩy đó.

“Ông tên là gì?”

“Tôi… là Lưu Hằng”.

Lúc này, trán Lưu Hằng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Vì gã từng có thể quyết định sự sống chết của người khác, nên càng hiểu cảm giác sợ hãi khi mạng sống của mình nằm trong tay kẻ khác hơn ai hết.

Trần Minh Triết nhìn Lưu Hằng hơn mình khá nhiều tuổi ở phía trước, hỏi: “Ai sai ông đến giết tôi?”

Đây không phải một kiểu dạy dỗ đơn giản, mà là liên quan đến tính mạng con người. Nếu là ở Yên Kinh, Trần Minh Triết sẽ thấy rất bình thường. Nhưng đây là Tân Thành, ở một thành phố nhỏ thế này mà bọn họ lại có súng, hơn nữa nếu hôm nay không phải là anh mà là một người khác thì người đó đã toi đời rồi.

Huống hồ đám người này còn định xuống tay với gia đình Diệp Chi, anh thì không sao, nhưng gia đình Diệp Chi chắc chắn không thể có cơ hội phản kháng!

“Tôi, tôi không biết… Tôi cũng chỉ làm việc theo sự sắp xếp của anh Bân thôi!”

Lưu Hằng không dám giấu giếm, hơn nữa gã thật sự cũng không biết tại sao anh Bân lại ra tay với người này…

“Anh Bân à? Ha ha, xem ra tôi phải trực tiếp đi hỏi anh Bân này rồi!”

“Cho nên ông đã hết giá trị!”

Nói rồi, Trần Minh Triết chậm rãi giơ khẩu súng lục nhỏ nhắn đó lên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.